Ba người Trạm Vi Quang vẫn tiếp tục đi chơi, mãi đến sau khi ăn cơm tối ở bên ngoài rồi mới trở về.

Trạm Bằng Trình xách theo vali hành lý của Trạm Tụ Tùng lên lầu hai gõ cửa phòng Trạm Vi Dương, ông vặn chốt cửa ra rồi đứng ở cửa phòng nói: “Dương Dương, Tụ Tùng ngủ chung phòng với con có được không?”

Lầu một trong nhà có ba phòng, dì La và bà nội mỗi người một phòng, còn có một phòng được dùng làm nhà kho; lầu ba chỉ có một phòng, là phòng ngủ của Trạm Vi Quang; lầu hai có ba phòng, ban đầu có một phòng dành cho khách, chính là phòng của Bùi Khánh bây giờ.

Lần này Trạm Tụ Tùng tới, Trạm Bằng Trình cũng chỉ có thể sắp xếp cho nó ngủ chung phòng với người nhỏ nhất trong nhà là Trạm Vi Dương mà thôi.

Trạm Vi Dương ngồi trước bàn học của mình đọc sách, cậu nghe tiếng Trạm Bằng Trình thì quay đầu nhìn ông, thầm nghĩ muốn từ chối, nhưng lại không đành lòng mở miệng.

Trạm Tụ Tùng còn đang ở dưới lầu, chỉ có mỗi mình Trạm Bằng Trình lên trước, ông để dựa vali vào cửa, rồi đi vào trong phòng, sau đó nói với Trạm Vi Dương: “Sao vậy? Không muốn ngủ chung với em sao?”

Trạm Vi Dương chẳng nói chẳng rằng.

Trạm Bằng Trình ngồi xuống mép giường, ông hỏi cậu: “Không muốn ngủ với em, vậy, hay là ngủ chung với baba?”

Trạm Vi Dương do dự thật lâu, rốt cuộc cũng nhỏ giọng nói: “Con muốn ngủ chung với Khánh ca.”

Trạm Bằng Trình ngẩn người, ông không ngờ Trạm Vi Dương sẽ nói ra đáp án này, chần chờ một lúc rồi mới nói: “Nhưng mà Khánh ca của con có muốn ngủ với con không?”

Trạm Vi Dương cũng không biết, cậu nhớ hôm qua Bùi Khánh vừa mới nói sau này sẽ không ngủ chung với mình nữa.

Trạm Bằng Trình nói với cậu: “Dương Dương, tuy Bùi Khánh là anh họ con, nhưng dù sao cũng không phải con ruột của cô, con hiểu ý của baba mà phải không?”

Trạm Vi Dương im lặng nhìn ông.

Trạm Bằng Trình nói tiếp: “Nghiêm túc mà nói thì anh nó coi như là khách trong nhà chúng ta, cho nên chúng ta vẫn phải khách sáo với anh một chút, đã biết chưa con?”

Trạm Vi Dương khẽ gật đầu.

“Tụ Tùng là em họ con, ba của nó cũng là anh em ruột của ba, chúng ta là người một nhà, nên không cần khách sáo như vậy, buổi tối mọi người chen chúc ngủ một chút cũng không sao cả, đừng nên thêm phiền cho Bùi Khánh như vậy.”

Trạm Vi Dương vẫn như cũ gật gật đầu.

Trạm Bằng Trình nhận ra tâm trạng cậu không được tốt lắm, ông đứng dậy đi qua sờ sờ đầu cậu, đoạn hỏi: “Sao vậy Dương Dương? Hôm nay sao lại không được vui vậy?”

Trạm Vi Dương nói: “Không có gì.”

Trạm Bằng Trình nói: “Như này đi, ngày mai baba không bận gì hết, baba dẫn con ra ngoài chơi cả ngày có được không?” Nói xong, ông lại suy nghĩ tỉ mỉ thêm chút, “Chúng ta có thể dẫn theo bà nội nữa, cả mấy anh lẫn em họ cũng đi cùng, tìm chỗ chơi nguyên một ngày, con thấy có được hay không?”

Trạm Vi Dương gật đầu, “Được.”

Trạm Bằng Trình cười, ông hỏi Trạm Vi Dương: “Vậy giờ nói baba nghe, con có muốn chen chúc một chút với Tụ Tùng không? Không muốn thì để ba đi hỏi anh hai?”

Trạm Vi Dương trả lời: “Được ạ.”

Trạm Bằng Trình vỗ vỗ bả vai cậu, “Con ngoan.”

Trạm Tụ Tùng vẫn luôn ở chơi trong phòng Trạm Vi Quang, khi đã khá muộn rồi thì mới xuống lầu. Nó vào phòng của Trạm Vi Dương, lấy đồ vệ sinh cá nhân và quần áo cần giặt ra rồi đi vào phòng tắm, mặc đồ ngủ xong rồi quay lại và nằm thẳng lên giường Trạm Vi Dương.

Trạm Vi Dương ngồi cạnh bàn học, cậu nghiêng đầu liếc nhìn nó một cái, thấy nó đang hết sức chuyên chú chơi game trên điện thoại di động.

Hai người ở trong phòng đều không nói gì cả.

Trạm Vi Dương gấp sách của mình lại, cậu vốn đã đọc cả đêm rồi nhưng không vào được chút nào cả, cậu mang dép lê vào đi ra ngoài hành lang rồi tới trước cửa phòng Bùi Khánh, đoạn dán tai lên cửa nghe một lúc cũng không thấy động tĩnh gì, sau đó mới đi vào nhà vệ sinh đi tiểu.

Đi vệ sinh xong, Trạm Vi Dương đứng trước lavabo rửa tay, đang rửa được một nửa thì đột nhiên ngẩng đầu nhìn gương, cậu cảm thấy đói bụng.

Giờ cơm tối vì tâm trạng không tốt nên Trạm Vi Dương chỉ ăn có một chút, đến giờ dù tâm trạng vẫn như cũ không tốt, nhưng bụng lại tự lo thân nó mà hò hét đói rồi, chẳng để ý đến tâm trạng của cậu chút nào.

Trạm Vi Dương rời khỏi phòng vệ sinh, đoạn đi về phía cầu thang, sau đó uể oải xuống lầu, cậu muốn vào bếp kiếm chút đồ ăn.

Thức ăn trong tủ lạnh ở nhà bếp còn rất nhiều, có điều hầu hết là thực phẩm lạnh không thể trực tiếp ăn được. Trạm Vi Dương đóng cửa tủ lạnh, lại lục tủ chén, tìm thấy một gói mì ăn liền, cậu định tự nấu cho mình một tô mì.

Trạm Vi Dương luống cuống tay chân, cậu muốn lấy nước ấm rồi đun sôi, lúc này đột nhiên nghe thấy Bùi Khánh gọi mình: “Dương Dương?”

Cậu quay đầu lại thì thấy Bùi Khánh đứng ở chính giữa cửa phòng bếp nhìn mình.

Không biết vì sao, lúc này Trạm Vi Dương lại nhớ đến lời Trạm Bằng Trình vừa nói, cậu nhớ Trạm Bằng Trình nói Bùi Khánh là khách trong nhà, bọn họ cần phải khách sáo một chút, thế là trong nháy mắt hơi luống cuống tay chân, cậu khẩn trương gọi: “Khánh ca.”

Bùi Khánh nhìn thoáng qua gói mì cậu đặt bên cạnh ấm nước, anh hỏi: “Đói bụng à?”

Trạm Vi Dương gật đầu.

Bùi Khánh nói: “Đừng ăn mì gói, muốn ăn gì anh dẫn em ra ngoài ăn nhé.”

Trạm Vi Dương thoáng kinh ngạc “hả” một tiếng, lúc nhìn Bùi Khánh trong mặt tựa như có chút ánh sáng, cậu nhỏ giọng hỏi: “Có thể chứ?”

Bùi Khánh nói: “Chắc chắn rồi, chúng ta lén đi thôi, đừng cho baba em biết.”

Trạm Vi Dương nghe vậy thì hưng phấn gật đầu, mặc kệ là cùng Bùi Khánh ra ngoài ăn chút gì đó hay là đừng nói cho baba biết thì cũng đều khiến cậu kích động không thôi.

Cậu cúi đầu nhìn thoáng qua đồ ngủ của mình, phong cách phổ thông từ cotton nguyên chất, không đến nỗi không thể mặc ra ngoài, chỉ là hơi mỏng một chút.

Bùi Khánh bảo cậu chờ một lát, sau đó anh về phòng mình mang xuống cho cậu một cái áo khoác, đoạn giúp cậu mặc vào.

Trạm Vi Dương ngửi thấy mùi hương thơm mát quen thuộc của nước giặt đồ, áo khoác của Bùi Khánh dài hơn và rộng hơn so với cậu một chút, nhưng lại có thể bao cả người cậu bên trong, làm tâm trạng cậu không khỏi khoái trá, khóe miệng không nén nổi ý cười, tâm trạng hỏng bét cả ngày nay đều chẳng còn nữa.

Trước khi ra cửa, Bùi Khánh chung quy cũng suy nghĩ thấu đáo hơn chút, anh lo Trạm Bằng Trình không thấy Trạm Vi Dương thì sẽ lo lắng, nên để lại một mảnh giấy trên bàn trà trong phòng khách, sau đó mới dẫn Trạm Vi Dương cùng ra ngoài.

Trạm Vi Dương để chân trần mang một đôi giày thể thao vào*, tuy lòng bàn chân nơi đế giày thỉnh thoảng trượt trượt, nhưng cậu vẫn rất hào hứng theo sát Bùi Khánh ra phía ngoài, ra khỏi tiểu khu rồi đi bộ thẳng về hướng Bắc mấy trăm mét sau đó rẽ vào một con đường khá náo nhiệt.

* ý là ẻm để chân trần xong mang thẳng giày vào, không có vớ hay gì cả á.

Bùi Khánh chọn một nhà hàng bán thịt nướng và tôm càng xanh, cả hai ngồi ở bàn sát lề đường, anh để Trạm Vi Dương ngồi bên trong, mình thì ở ngoài giúp cậu cản một chút gió đêm.

Ông chủ cầm menu tới.

Bùi Khánh gọi một phần tôm càng xanh sốt tỏi, lại thêm một ít đồ nướng, cuối cùng nhờ ông chủ mang một chai bia đến.

Toàn thân Trạm Vi Dương rung động lại vui sướng, cậu hỏi Bùi Khánh: “Em có thể uống bia sao?”

Bùi Khánh nói: “Em không thể uống, anh uống.”

Trạm Vi Dương hỏi: “Vậy khi nào em mới được uống đây?”

Bùi Khánh giúp Trạm Vi Dương rút đũa từ trong giấy gói ra đặt lên bàn, anh trả lời cậu: “Chờ đến khi em mười tám tuổi đi.”

Trạm Vi Dương nói: “Sang năm là em mười tám tuổi rồi.”

Có phục vụ mang bia đến trước, động tác mở nắp chai vô cùng lưu loát, sau đó đặt trên bàn cho bọn họ.

Bùi Khánh cầm chai lên nhấp một ngụm bia làm dịu đi cơn khát nơi cổ họng, anh nói với Trạm Vi Dương: “Đúng vậy, Dương Dương mười tám tuổi rồi liền có thể làm rất nhiều việc.”

Trạm Vi Dương nhìn anh: “Còn có thể làm gì nữa đây?”

Một tay Bùi Khánh cầm chai bia, đặt miệng chai trên môi, trước khi uống ngụm thứ hai thì cúi đầu nhìn Trạm Vi Dương rồi hỏi cậu: “Em còn muốn làm gì?”

Giọng điệu Trạm Vi Dương không chắc chắn lắm, cậu nói: “Làm tình?”*

* Trong bản convert để là “**” và một số nguồn raw cũng vậy, nhưng khi đọc thì mình cũng đoán là làm tình rồi, xong mình đi search thêm thì có nguồn raw để thẳng luôn.

Bùi Khánh sặc một ngụm rượu vào khí quản, anh vội vàng đặt chai bia xuống, đoạn xòe tay che miệng lại dùng sức ho khan, vất vả lắm mới ngừng lại được, anh nói với Trạm Vi Dương: “Không được nói bậy bạ.”

Trạm Vi Dương “ò” một tiếng, nghe giọng có hơi tiếc nuối.

Bùi Khánh nghĩ nghĩ rồi nói với Trạm Vi Dương: “Đây không còn là vấn đề tuổi tác nữa, dù em có mười tám tuổi rồi thì cũng không thể tùy tiện cùng người khác… phát sinh quan hệ tì.nh d.ục được, em nhất định phải gặp được người thích hợp, chưa kể còn phải chịu trách nhiệm với cô ấy nữa, em nghe hiểu ý anh không?”

Trạm Vi Dương đặt hai tay lên bàn, móng tay này cạy móng tay kia, cậu nhìn thoáng qua Bùi Khánh rồi lại dời tầm mắt về lại trên tay mình, lỗ tai hơi đỏ lên, đoạn nói: “Em sẽ chịu trách nhiệm.”