Thật ra bảo Trạm Tụ Tùng là nhóc mũm mĩm thì khách sáo quá mà nói thẳng ra là nhóc béo ú thì nó lại tủi thân, dù gì người ta cũng mới chỉ là một thiếu niên mười sáu tuổi mà thôi.

Nói gì thì nói nó còn cao hơn Trạm Vi Dương một centimet, khuôn mặt tròn cùng cái cằm hai ngấn mỡ, nó đeo một cái gọng kính, lâu dần hai bên khóe mắt đều đã hằn dấu.

Nhưng nếu bỏ qua “phần thịt thừa” trên mặt thì tướng mạo Trạm Tụ Tùng thực rất thanh tú, ngũ quan cũng có nét giống với anh em Trạm Vi Dương, phải chi giảm cân một tẹo thì cũng là một cậu chàng đẹp trai rồi.

Có điều bây giờ Trạm Tụ Tùng hiển nhiên cũng không để ý những thứ này lắm, nó quan tâm bữa sáng có bánh bao thịt cùng sữa bò hay không, nó rất thích uống sữa bò, hận không thể trực tiếp uống sữa thay nước.

Trạm Bằng Trình và Bùi Khánh cùng từ lầu hai xuống, dì La dọn bữa sáng lên bàn ăn, chào hỏi rồi gọi bọn họ qua ăn cơm.

Trạm Tụ Tùng ngồi xuống bắt đầu ăn một miệng lớn bánh bao, đến khi đã no thỏa thì mới nói với Bùi Khánh: “Anh Khánh, mấy ngày tới cùng đi chơi chứ?”

Nó rất thích Bùi Khánh. Người nhà họ Trạm đều rất thích Bùi Khánh, nhất là mấy đứa bé trai, chúng cảm thấy Bùi Khánh là học sinh của đại học danh tiếng, đã đẹp trai lại còn có năng lực, nhân cách tốt, điều kiện gia đình cũng khá giả nữa, thế nên đều sẽ vô thức mà làm thân với anh.

Trước đây, ngoại trừ Trạm Vi Dương thì những người khác đều rất thân thiết với Bùi Khánh.

Từ sau khi Bùi Khánh đến đây thực tập vẫn luôn không có thời gian ra ngoài dạo chơi thăm thú, hiện tại nghỉ lễ Quốc Khánh cũng coi như là cơ hội, vậy nên anh gật đầu với Trạm Tụ Tùng, “Đi thôi.”

Trạm Tụ Tùng lật đật đụng đụng cánh tay Trạm Vi Quang: “Anh Quang, chúng ta cùng đi chơi thôi.”

Trạm Vi Quang hỏi nó: “Mày muốn đi đâu?”

Trạm Tụ Tùng cười nói: “Thì cứ ra ngoài dạo quanh mấy điểm tham quan đi đã, đến trưa thì tìm chỗ ăn, em muốn ăn lẩu.”

Trạm Vi Quang nói: “Cũng được, đợi lát nữa tìm được chỗ thì chúng ta liền ra ngoài.”

Bùi Khánh thoáng nhìn về phía cầu thang, anh vừa định lên tiếng thì Trạm Bằng Trình đã đi về phía này, ông nói với Trạm Vi Quang: “Dẫn em con đi nữa.”

Trạm Vi Quang chẳng hề hé miệng, Trạm Tụ Tùng ngồi sau lưng Trạm Bằng Trình cũng nhăn mặt.

Bùi Khánh ngồi đối diện với bọn họ trên bàn ăn, anh lặng im nhìn sắc mặt của họ.

Trạm Vi Quang quay đầu nói với ba mình: “Nó muốn đi thì đi, nó không muốn đi con cũng không ép nó được.”

Trạm Bằng Trình đi đến đứng sau lưng Trạm Vi Quang, ông nói: “Sao em lại không muốn đi? Nếu con bằng lòng dẫn em theo chơi, chắc chắn là em sẽ muốn đi.”

Trạm Vi Quang nói: “Chờ lát nữa con hỏi nó thử.”

Trạm Tụ Tùng ngẩng đầu lên hỏi: “Trạm Vi Dương đang ở đâu ạ?”

Trạm Bằng Trình nói: “Hình như còn chưa ngủ dậy.”

“Lười như vậy sao?” Trạm Tụ Tùng đứng lên khỏi chỗ, “Con đi gọi ảnh dậy, không thì chẳng biết phải chờ tới khi nào?”

Dì La ở trong bếp nghe tiếng trò chuyện ở bên ngoài thì ló đầu ra kêu Trạm Tụ Tùng: “Cháu ăn xong rồi à?”

Trạm Tụ Tùng nói: “Ăn xong rồi, ăn xong rồi, con đã ăn ba cái bánh bao!” Nó vừa nói vừa chạy lên cầu thang, nhạy chân vọt thẳng lên lầu.

Bùi Khánh vuốt vuốt hộp sữa trong tay, anh thong thả uống rồi nhẹ nhàng đặt lại trên bàn, sau đó đứng lên.

Trạm Vi Quang lập tức nhìn anh, hắn hỏi: “Anh Khánh đi đâu vậy?”

Bùi Khánh nói: “Về phòng một chuyến, em từ từ ăn đi.” Nói xong, anh cũng đi về phía cầu thang rồi lên lầu.

Trạm Vi Dương còn đang quấn trong chăn nằm mơ, cậu ngủ say đến nỗi cả người choáng váng nặng nề, mơ liên tục từ giấc này qua giấc khác nhưng vẫn chưa tỉnh lại.

Mãi đến khi cậu nghe thấy tiếng có người hô lớn: “Trạm Vi Dương! Dậy đi!”

Ngay sau đó, có vật gì đó nặng trịch rơi xuống người cậu, đè cậu suýt thì không thở nổi.

Cậu chỉ có thể hoảng sợ đoạn không ngừng giãy dụa rồi tỉnh lại, mở to mắt nhìn Trạm Tụ Tùng từ từ bật dậy khỏi giường, hóa ra thứ đè nặng lên người mình chính là Trạm Tụ Tùng.

Trạm Tụ Tùng khom người đứng bên giường, thấy Trạm Vi Dương tỉnh rồi thì lại lần nữa nhào ngang xuống trên người cậu, nói: “Dậy đi!”

Trạm Vi Dương khiếp sợ hét lên: “Em đè chết anh rồi!”

Trạm Tụ Tùng đương nhiên biết thể trọng của mình không nhẹ, nó cách một lớp chăn mền nằm lên lưng Trạm Vi Dương, còn có phần tự đắc giơ tay chống mặt nói: “Ai biểu anh lười biếng?”

Trạm Vi Dương thực sự sắp ngạt thở, cậu nói: “Anh sắp chết rồi.”

Lúc này Trạm Tụ Tùng mới chậm rãi rãi đứng dậy khỏi người cậu, hai chân quỳ ở mép giường, nó giơ tay đẩy đẩy kính trên sống mũi, sau đó rũ mi cười hì hì nhìn Trạm Vi Dương.

Trạm Vi Dương vội vàng chống tay đỡ người ngồi dậy, lại lùi về sau một chút, dựa lưng vào đầu giường, tóc mai hai bên rối bù xù dựng hết cả lên, gương mặt trắng nõn lúc này đã nhàn nhạt ửng đỏ, cậu thở gấp nhìn Trạm Tụ Tùng.

Trạm Tụ Tùng hỏi cậu: “Có muốn ra ngoài chơi với tụi em không?”

Trạm Vi Dương hỏi: “Đi đâu?”

Trạm Tụ Tùng nói: “Thì ra ngoài đi dạo, đến trưa rồi tìm một chỗ ăn cơm.”

Trạm Vi Dương thoáng nhìn ra ngoài cửa, sau khi chắc chắn Trạm Bằng Trình không ở đó thì mới nói: “Anh không muốn đi.” Cậu không muốn cùng ra ngoài chơi với Trạm Vi Quang, đã vậy lại còn thêm Trạm Tụ Tùng.

“Không đi thì thôi,” Trạm Tụ Tùng hiển nhiên không định tiếp tục rủ rê, nó leo xuống khỏi giường, lôi lôi kéo kéo vạt áo một chút sau đó ra ngoài.

Nó vừa ra tới cửa phòng Trạm Vi Dương thì nhìn thấy Bùi Khánh, thế là la lớn: “Anh Khánh, Trạm Vi Dương nói ảnh không đi, chúng ta chuẩn bị đi thôi.”

Bùi Khánh đi đến trước cửa phòng Trạm Vi Dương, anh thoáng nhìn vào trong phòng, thấy Trạm Vi Dương mở to hai mắt, cậu đang ngồi sững sờ trên giường, thế là hỏi một câu: “Em không muốn đi?”

Trạm Vi Dương liền há hốc miệng, cậu còn chưa kịp lên tiếng thì Trạm Tụ Tùng đã nói: “Ảnh không đi thì kệ ảnh, chúng ta mau đi thôi.”

Trạm Vi Dương trầm mặc cúi đầu xuống.

Lúc này, Trạm Vi Quang kéo hành lý của mình lên lầu ba, lúc tới lầu hai thì nhìn thấy mấy người Bùi Khánh, hắn nói: “Hai người xuống lầu trước rồi chờ em với, em lên dọn dẹp đồ một chút rồi xuống liền.”

Bùi Khánh gật nhẹ đầu.

Trạm Tụ Tùng đã duỗi tay kéo kéo tay Bùi Khánh, thúc giục anh nói: “Đi thôi đi thôi.”

Thế nhưng Bùi Khánh chẳng hề vội vã, anh lại hỏi Trạm Vi Dương lần nữa: “Dương Dương có muốn cùng đi không?”

Trạm Vi Dương nhìn Trạm Tụ Tùng một chút rồi lại yên lặng lắc đầu.

Thế nên Bùi Khánh nói: “Thôi được rồi, vậy bọn anh đi trước.”

Đến khi bọn họ đều rời khỏi cửa phòng thì Trạm Vi Dương mới từ trên giường bước xuống, cậu mặc đồ ngủ rồi đi đến cửa sổ nhìn ra bên ngoài, cậu biết Trạm Vi Quang mới vừa lên lầu thôi, có lẽ một lát nữa bọn họ cũng chưa ra ngoài đâu, nhưng cậu vẫn cố chấp đứng chờ trước cửa sổ.

Đợi khoảng tầm mười lăm phút thì cậu thấy Bùi Khánh lái xe ra trước biệt thự, Trạm Vi Quang và Trạm Tụ Tùng từ trong nhà đi ra, một trước một sau lên xe, Trạm Bằng Trình còn ra tận cửa tiễn bọn họ, ông dặn Bùi Khánh lái xe cẩn thận, lại bảo Trạm Vi Quang buổi trưa dẫn anh họ và em họ đi ăn gì đó ngon ngon.

Bùi Khánh lái xe rời đi.

Trạm Bằng Trình đứng tại chỗ nhìn một hồi, sau đó đột nhiên ngẩng đầu nhìn lên lầu hai, thế là bắt gặp Trạm Vi Dương đang đứng bên giường.

Lần này Trạm Vi Dương muốn né cũng đã muộn, cậu chỉ có thể gọi một tiếng: “Baba.”

Trạm Bằng Trình hỏi cậu: “Sao lại không ra ngoài chơi với mấy anh hả con?”

Trạm Vi Dương nói: “Con không muốn đi.”

Trạm Bằng Trình chắp hai tay sau lưng, ông ngửa đầu hỏi: “Sao lại không muốn đi.”

Ngón tay Trạm Vi Dương chọt chọt mép cửa sổ, cậu nói: “Chỉ là không muốn đi thôi.”

Trạm Bằng Trình thở dài một hơi rồi cũng không miễn cưỡng cậu nữa, ông chỉ nói: “Không đi thì thôi vậy, ngủ đã chưa? Ngủ đã rồi thì thay quần áo rồi xuống ăn sáng nhé?”

Trạm Vi Dương gật đầu nói: “Dạ.”

Trạm Vi Dương ở nhà chẳng làm gì* suốt cả ngày hôm đó.

* 无所事事 – ăn không ngồi rồi; không chịu làm gì cả; vô công rồi nghề; nằm dài. Ban đầu tính để là ăn không ngồi rồi hay nằm dài rồi cơ, nhưng một cái thì hơi tiêu cực một cái thì không đúng lắm.

Buổi sáng sau khi nhận điện thoại xong Trạm Bằng Trình liền ra khỏi nhà, trong nhà chỉ còn bà nội và dì La, ăn trưa xong, dì La ra ngoài tản bộ cùng bà nội, chỉ còn lại một mình Trạm Vi Dương.

Cậu đi lên lầu hai, ngồi xổm trên ban công dùng giẻ lau sạch tro bụi đóng trên chậu hoa, sau đó bước vào trong rồi ngồi xuống.

Lần này cậu cứ ngồi yên như vậy suốt cả một buổi chiều, mãi đến khi nghe tiếng dì La và bà nội trở về thì mới bước ra khỏi chậu hoa, sau đó xuống lầu xem TV cùng với bà nội một lúc.