Đời Con Gái, Tin Vào Ai?

Chương 54: Bỏ lại sau lưng tất cả và bắt đầu từ một kết thúc

" Từ NGÔI SAO đến TRÁI ĐẤT là một khoảng cách trăm năm ánh sáng, chỉ có thể thấy nhưng không thể chạm tới.

Em là TRÁI ĐẤT còn anh là NGÔI SAO, em sẽ mãi mãi không thể chạm được đến ngôi sao đấy là anh.

Em nhìn thấy được anh nhưng suốt cả cuộc đời anh không nhìn thấy được em, em ngước lên nhìn anh và anh cúi xuống nhìn ai...

Nhìn thấy nhau nhưng không chạm được nhau thì cảm giác có phải rất khó chịu..."

Khi con người chịu quá nhiều vết thương lòng, thì liệu còn có nổi đau nào có thể khiến họ rơi nước mắt và cảm thấy đau đớn không? Một người nào đó không rơi nước mắt không có nghĩa là họ mạnh mẽ, là vì họ chẳng còn nước mắt để mà rơi thôi...

Nhưng sự thật, trên thế gian này chưa ai có đủ trình độ gọi là cạn khô nước mắt, vì đối với mỗi một người nỗi đau luôn ập tới và chưa bao giờ ngưng lại. Cứ sống thêm một giây sẽ có một nỗi đau khác lại tới.

Đôi lúc thất bại lại chính là thành công, những ai biết chấp nhận chính là thành công dù có thất bại. Một lần sai, khiến ta rút ra một bài học mới và tránh lập lại, hãy cứ mắc những sai lầm mới và đừng phạm phải sai lầm cũ. Những người sai lầm một lần nhưng vẫn vây phải hai lần chính là người ngu, nhưng thật sự trên thế gian này ai cũng rất ngu ngốc...

Tại sao họ thừa biết yêu là đeo gông vào cổ, là làm khổ bản thân, là hao cân sụt ký, là mù tịt tương lai, là ngày dài trông ngóng, là tê cóng con tim, là cuốn phim bất hạnh, là cảm lạnh giữa trưa hè, là đè nát tâm hồn, là máu dồn lên não, là bão táp mưa sa, là mất hết tất cả mà họ vẫn yêu, vẫn phạm phải cái sai lầm này hết lần này đến lần khác. Có phải là rất ngu ngốc không ?

Cũng đừng vì một lần yêu lầm mà thốt ra câu " Thề sẽ không yêu ai, có quen thì cũng quen chơi...". Nếu là vậy thì bạn đã sai rồi, vì khi trái tim này thổn thức là chính bản thân cũng không cản được. Bởi vậy mới có câu " Lý trí không bao giờ thắng được trái tim ! "....

***

Và ngày hôm nay, tại phi trường này tôi khép bỏ cuốn sách cũ, bỏ mọi thứ để bước sang một cuốn sách mới, chương mới, nhân vật mới và cuộc đời mới.

Còn 45 phút nữa tôi tạm biệt quê hương đến đất khách trong 2 năm, giúp Gia Huy hoàn thành khóa học ảnh để bước chân vào con đường nhiếp ảnh chuyên nghiệp.

Có cả nhỏ Nhi và bạn trai nhỏ, nhỏ xin phép được đi du học Pháp học về pha chế rượu, còn tên Phát cũng du học nhưng không rõ học gì. Tên Phát gia cảnh cũng không phải dạng vừa đâu.

Còn tên Yong đó... Từ lần gặp ở trường đến giờ, gia đình hay cả hắn cũng không tìm gặp tôi, đùa giỡn vậy cũng đủ rồi. Khi quen biết một ai đó nên tìm hiểu kỹ nhau rồi mới được tiến bước nữa, như tôi thì lại khổ.

Quay lưng lại phía sau xem mình có đánh rơi thứ gì quan trọng không, nhưng hiện tại đối với tôi nó chẳng còn cần thiết nữa, tại sao à... tại vì tôi đã lục tìm rất kỹ rồi, chẳng còn gì quan trọng phía sau, những thứ quan trong nhất tôi đã kéo tới tận nơi tôi đang đứng rồi.

Thời gian trôi qua nhanh lắm, 45 phút để chào tạm biệt kết thúc. Tôi bước lên máy bay chờ đợi giây phút được bay xuyên những đám mây và tới ngôi nhà mới, Provence. Tương lai... hãy tìm ta, ta cũng sẽ đi tìm mi :)

***

Một mình nơi đất khách rất cực khổ, lại phải mang nặng đẻ đau không có ba mẹ bên cạnh mọi thứ dường như sụp đổ. Nhưng nghĩ lại vẫn còn đứa bé tôi phải cố gắng mà bước tiếp. Vẫn còn có Gia Huy, nhỏ Nhi và tên Phát mà, mọi người vì mình thì mình cũng phải vì người mà trả ơn chứ.

Mọi thứ nhanh lắm, 2 năm như một cái chớp mắt. Baby đã 2 tuổi, nhỏ Nhi đã xong quá trình học pha chế rượu trong 2 năm, tên Phát thì vẫn còn phải học nên phải ở lại đây thêm 1 năm nữa, Gia Huy cũng đã 20 tuổi, tay nghề chụp ảnh đã giỏi hơn rất rất nhiều, không còn để tóc hồng như ngày trước mà thay vào đó là tóc màu đỏ nhìn chín chắn hơn, facebook thì lúc nào cũng hot, nhiều lần còn được lên báo vì quá đẹp trai và sự nghiệp quá tốt.

Tôi cũng thay đổi mình... vì Gia Huy muốn tôi phải thay đổi sau khi sinh baby, tóc đen tôi đã phải tẩy đi và thay vào đó là mái tóc hồng nữ tính dễ thương, và ở trong nhà quá nhiều mà da dẻ cũng trắng hơn nhiều.

Nói về nhỏ Nhi một tí, nhỏ ngày càng đẹp hơn nữa, 18 tuổi là cái tuổi quá đẹp của một đứa con gái còn gì. Trong quá trình học pha chế rượu của nhỏ thì nhỏ rủ tôi theo học xăm một thợ tattoo nỗi tiếng của vùng, thầy dạy tattoo ngoài việc xăm thì anh ấy cũng là một DJ giỏi, anh ấy năm nay chỉ vừa tròn 24 tuổi thôi.

Nhỏ không xăm tay chân, nhỏ chỉ xăm ở lưng và tôi là người đã làm điều đó cho nhỏ, kiệt tác của tôi được thầy công nhận đẹp và những thợ tattoo khác cũng công nhận như vậy, tôi và nhỏ có qua có lại, nhỏ xăm cho tôi và tôi xăm cho nhỏ, cả hai thỏa thuận là chỉ được lên ở lưng, và đó là cái nghề tôi và nhỏ đã làm trong thời gian ở Pháp.

Chúng tôi chuẩn bị về Việt Nam quê hương mình, cũng không có gì nhiều thứ mang về chỉ có quà cho mọi người như nước hoa Pháp cho mẹ và chị và vài chai rượu quý cho ba. Nhỏ Nhi thì toàn quần áo hiệu và rượu, chỉ riêng Gia Huy là mang cả một vali hình mà tất cả đều là ảnh của tôi.

Nhưng tấm hình chụp từ lúc còn xa lạ đất khách đến tận bây giờ, đang ngồi trong máy bay và sắp hạ cánh về nhà.

- Anh thôi chụp nữa đi, bao nhiêu đó vẫn chưa đủ sao ?

- Hêhê... em càng ngày càng xinh mà.

- Hehe... tất nhiên rồi, gái một con trông mòn con mắt.

- Đúng rồi, gái hai con trông hoài con mắt nó muốn lòi luôn.

- Nhưng em một con mà haha.

- Công nhận cu Shin đẹp trai dễ sợ, nảy ngoài sân bay nhiều người xin chụp ảnh cùng.

- Có hả ?

- Lúc em với Nhi đi tolét đó, anh ẵm cu Shin mà ai cũng tưởng anh là papa nó.

- Thì anh là papa nó còn gì nữa