Độc Tôn Tam Giới

Chương 2533: Hai đạo khảo nghiệm (1)

Lập tức, Giang Trần thi triển Thiên Mục thần đồng phối hợp với Tà Ác kim nhãn, thúc dục thần thức, bắt đầu nhìn từng bức đồ án một.

Mỗi một bức đồ án rõ ràng đều vô cùng thâm ảo.

Giang Trần khi mới ra tay thậm chí còn có cảm giác váng mắt, đau đầu.

- Đồ án thật cường đại. Đồ án này rõ ràng ẩn chứa tác dụng mê hoặc đáng sợ. Chẳng lẽ đây là một bức mê đồ.

Nếu như không phải thần thức của Giang Trần đủ cường đại, chỉ sợ bị đồ án huyền ảo này làm cho choáng váng như vậy, cũng đủ để khiến cho não nổ tung ra.

Sau khi có đòn ra oai phủ đầu này, Giang Trần cũng trở nên tỉnh táo hơn rất nhiều, kiên nhẫn hơn rất nhiều.

Sau khi bình phục cảm xúc một chút, thần thức Giang Trần càng thêm ổn định. Mà đạo dây chuyền phong ấn trong thức hải của hắn gần đây giống như núi lửa im lặng bao nhiêu năm bỗng nhiên thức tỉnh, chậm rãi trở nên sinh động.

Đạo dây chuyền phong ấn này đối với Giang Trần mà nói, không thể nghi ngờ là một trợ lực rất lớn. Mấy lần trước chiến đấu, đạo dây chuyền phong ấn này liên tục làm cho hắn đột phá khi sử dụng Thánh Long cung.

Làm cho lĩnh ngộ trên phương diện cung tiễn cũng không ngừng có linh cảm.

Tất cả chuyện này đều là dấu hiệu tốt. Giờ phút này Giang Trần toàn lực nhìn chín bức địa đồ này, đạo dây chuyền phong ấn trong thức hải cũng không tự chủ mà bắt đầu sinh động.

Khi đạo dây chuyền phong ấn tỏng thức hải Giang Trần thức tỉnh, cảnh giới thần thức của hắn cơ hồ có thể lập tức tăng thêm ba tới năm lần.

Vốn có một chút mơ hồ không rõ một ít thứ, những thứ này lập tức trở nên rõ ràng vô cùng.

Chín bức đồ án cũng giống như vậy.

Mới đầu Giang Trần nhìn qua chín bức đồ án này, cùng chỉ cảm thấy bề ngoài của nó, cái hiểu cái không.

Thế nhưng mà đạo dây chuyền phong ấn này lại làm cho thần thức Giang Trần được gia trì thêm cường đại, làm cho lực tập trung của thần thức hắn lập tức bạo tăng.

- Cái này... Đồ án này quả nhiên là một mê cung đồ. Đây là trận đồ cửu cung mê a.

Giang Trần rốt cuộc cũng nhìn ra được chút môn đạo.

Hắn còn tưởng rằng đây là chín bứa địa đồ bình thường. Lại không ngờ rằng chín bức địa đồ này dĩ nhiên là một tổ hợp, một chỉnh thể.

Mặc dù nói tám bức trong đó là bất đồng. Nhưng mà bất đồng giữa các bức với nhau chỉ bất quá là khác nhau giữa sống và chết.

Trận đồ Cửu Cung mê trận này, trong đó chỉ có một bức là sinh lộ. Mà tám bức còn lại đều là tử lộ. Cửu Cung mê trận đồ này một khi hình thành mê cung, tám bức trong đó đều là tử lộ.

Một bức duy nhất không giống tám bức còn lại chính là đường ra duy nhất của Cửu Cung mê trận đồ này.

- Thì ra là thế, thì ra là thế.

Giang Trần bằng vào thần thức cường đại của mình, rốt cuộc cũng tìm hiểu được huyền ảo chính thức của chín bức trận đồ này. Như vậy, trong lòng Giang Trần càng thêm nắm chắc.

Sau khi phát hiện ra huyền ảo, Giang Trần không hề mù quáng. Không cần đi phân biệt từng bức địa đồ một. Nếu như chỉ từ sự khác biệt của mỗi một bức đồ án mà tìm ra, cơ hồ hoàn toàn không nhìn ra bất luận sơ hở gì.

Bởi vì chín bức đồ án này cơ hồ không có sai biệt, thật sự giống như là cùng một khuân mẫu khắc ra vậy.

Thế nhưng mà sau khi Giang Trần hiểu rõ huyền ảo của chín bức đồ án này. Tử lộ vừa xuất hiện hắn đã nhìn ra. Sinh lộ cũng rõ ràng hơn rất nhiều.

- Tám chết một sống... Cửu Cung mê trận đồ này quả nhiên là thần diệu vô cùng.

Hiện tại Giang Trần không đơn thuần là dựa vào quan sát, mà là một bên xem xét, một bên suy luận.

Trong lúc đó, linh quang hiện lên trong đầu Giang Trần, Tà Ác Kim Nhãn gắt gao tập trung vào một bức địa đồ bên trong. Bức đồ án này tràn ngập huyền cơ, ảo diệu.

- Là nó..

Linh cảm một khi hiện lên, loại cảm giác này huyền diệu không nói nên lời, cũng vô cùng hoàn mỹ.

Giang Trần biết rõ, cảm giác linh cảm hiện ra như vậy tuyệt đối sẽ không có gì sai lầm. Trên phương diện võ đạo, đây thực ra là một loại đốn ngộ.

- Tiền bối, ta đã có đáp án.

Giang Trần nói xong, thân thể hóa thành một đạo lưu quang bắn về phía bức đồ án mà hắn đã chọn trúng.

Sau một khắc thân thể Giang Trần biến thành một đạo lưu quang, đã xuyên qua bức đồ án kia.

Oanh.

Thân thể Giang Trần xuyên qua, cảnh tượng trước mắt lập tức biến đổi.

Chín bức đồ án kia triệt để biến mất trước mắt hắn. Mà ở trước mắt hắn, tất cả lại khôi phục bộ dáng của cung thứ ba trước khi hắn tiến vào chín bức đồ án.

Giống như tất cả mọi chuyện trước đó căn bản chưa từng xảy ra.

Giang Trần nhìn qua bốn phía, trong lòng tán thưởng không thôi.

- Hay lắm, vừa rồi một màn như vô cùng chân thật, không ngờ đều là ảo giác. Cửu Cung mê trận đồ này thực sự quá được. Làm cho người ta không nhịn được hoài nghi, rốt cuộc nó có phải là chân thực hay không?

Giang Trần có cảm giác như đang ở trong mộng. Loại mộng ảo này có cảm giác giao thoa với sự thật, làm cho Giang Trần không nhịn được mà bội phục. Hồng Hầu tiền bối ở lĩnh vực này, quả thực có tạo nghệ kinh người.

Giang Trần biết rõ, trong đám võ tu, có một đám người chuyên tu luyện huyễn thuật. Trên phương diện huyễn thuật này có tạo nghệ đặc biệt cường đại.

Đương nhiên cái gọi là huyễn thuật cũng không phải tất cả cơ hồ đều là hư ảo. Mà chân thật và hư ảo xen lẫn nhau, thi triển thần thông, làm cho người ta mất đi phương hướng giữa hư ảo và chân thực.

Không thể nghi ngờ, Hồng Hầu tiền bối này nhất định là cường giả phương diện này.

Thanh âm Hồng Hầu hết sức kinh ngạc vang lên từ trong hư không:

- Giang Trần, hiện tại bản hầu có chút hiểu ra vì sao tiểu tử ngươi có thể xông tới cung thứ ba này.

Giang Trần khiêm tốn nói:

- Vận khí của tiểu tử luôn luôn không tệ như vậy.

- Hừ, bản hầu khen ngươi, ngươi nhận là được. Khiêm tốn cái rắm?

Hồng Hầu hừ lạnh một tiếng:

- Từ thượng cổ tới nay, người có thể khiến cho bản hầu khoa trương nói một câu không có mấy ai.

Giang Trần cười cười, thế nhưng không có tiếp tục khiêm tốn mà chỉ nói:

- Tiền bối, đạo khảo hạch thứ nhất này ta đã qua. Không biết khảo hạch thứ hai là thứ gì?

Đạo khảo hạch thứ nhất này đối với Giang Trần mà nói tuy rằng độ khó không nhỏ, nhưng mà còn không tính là khó khăn tới cỡ nào.

Trên thực tế đây cũng là chỗ mà Hồng Hầu giật mình nhất.

Cửu Cung mê trận đồ này của hắn trên thực tế bố trí vô cùng ảo diệu. Nếu như người xông trận thực sự ngu xuẩn đi so sánh sự khác biệt rất nhỏ giữa các bức đồ án với nhau.

Có lẽ mười năm, tám năm cũng chưa hẳn có thể tìm ra được đáp án chính xác.

Dù sao, Cửu Cung mê trận đồ này ở thời kỳ thượng cổ, Hồng Hầu cầm Cửu Cung mê trận đồ này thực sự khiến cho rất nhiều đối thủ ăn thiệt thòi lớn.

Rất nhiều người bị vây khốn trong Cửu Cung mê trận đồ, sống dở chết dở.

Nếu như không có cách nào nhìn thấu ảo diệu chính thức của Cửu Cung mê trận đồ này, cho dù gặp trăm lần, cũng bị vây khốn trăm lần.

Đây tuyệt đối không phải là nói quá lên.