Cho nên, Hồng Hầu này tuy rằng tính cách thích bắt bẻ, nhưng mà ấn tượng trực quan đối với Giang Trần so với lần trước tốt hơn không ít.

Ít nhất, người trẻ tuổi kia nhìn qua không phải là không vừa mắt như vậy. Không giống như những thiên tài khác. Thích ăn nói bốc phét, thích tránh nặng tìm nhẹ.

- ngươi nói ngươi gọi là Giang Trần?

Hồng Hầu mở miệng.

- Tiểu tử quả thực gọi là Giang Trần.

Giang Trần khom người nói.

- Nhìn tuổi tác ngơi bất quá chỉ có ba mươi tuổi. Nhìn tuổi tác này của ngươi, ở cương vực nhân loại có lẽ là ở trong hàng ngũ thiên tài trẻ tuổi, tại sao Lưu Ly vương thành hiện tại lại do ngươi chấp chưởng? Hiện tại Lưu Ly vương thành đã tới tình trạng nhân tài điêu linh như vậy sao?

Còn trẻ như vậy đã chấp chưởng Lưu Ly vương thành, chuyện này khiến cho Hồng Hầu không thể không hoài nghi thực lực của Lưu Ly vương thành hiện tại.

- Tiền bối, tiểu tử khống chế Lưu Ly vương thành cũng là bởi vì cơ duyên mà thôi...

Lập tức, Giang Trần đem quan hệ giữa mình và Khổng Tước đại đế, cùng với ước định giữa song phương nói qua một chút.

Sau khi Hồng Hầu nghe xong, ngữ khí hòa hoãn hơn rất nhiều:

- Tiểu tử, nếu như ngươi không có nói dối, quả thực ngươi là một tiểu tử có thể đảm đương. có thể đi tới cung thứ ba trong lục cung, coi như ngươi không tệ.

Tâm tình của Hồng Hầu rõ ràng đã tốt hơn rất nhiều.

- Được rồi, cung thứ ba này dùng tên của bổn đại nhân làm tên. Gọi là Hồng Hầu cung. Ngươi nhớ kỹ, ở Hồng Hầu cung này, ngươi chỉ có thông qua khảo nghiệm của bản hầu mới có thể thông qua cung này, nhận được truyền thừa ở cung này. Ngươi chuẩn bị tốt chưa?

Giang Trần cũng biết khảo nghiệm của cung thứ ba này tuyệt đối không đơn giản.

Nhưng mà chuyện cho tới nước này, hắn đã tới, cũng đã chuẩn bị tâm lý cho tốt.

- Hồng Hầu tiền bối, ta đã không còn đường lui. Lưu Ly vương thành đã tới thời khắc sinh tử tồn vong. CƯơng vực nhân loại cũng đứng trước thời kỳ biến đổi. Không thành công cũng thành nhân.

Ngữ khí của Giang Trần rất là kiên định.

- Rất tốt.

Trong thanh âm của Hồng Hầu khó có được một tia tán thưởng.

- Ngươi cũng phải nhớ kỹ, Hồng Hầu cung này đã có khảo nghiệm thì có nguy cơ. Ngươi ở Thiên Côn cung, ở Đan Tiêu cung có lẽ đều không gặp được chuyện nguy hiểm tới tính mạng. Nhưng mà ở Hồng Hầu cung, ngươi có khả năng sẽ gặp phải chuyện nguy hiểm tới tính mạng. Bản hầu có thể nói cho ngươi biết rõ một chuyện, không phải chưa từng có thiên tài bỏ mạng ở cung thứ ba này.

Trong lòng Giang Trần khẽ động, lại thản nhiên, cười nhạt nói:

- Đã tới nơi này thì cũng phải có giác ngộ đó. Tiền bối, mời ra đề đi.

- Tiểu tử, Thiên Côn thượng nhân và Trùng Tiêu tôn giả có lẽ không nói tới bản hầu với ngươi. Nhưng mà ngươi đã xông tới cửa này thì cũng có cái quyền này.

- bản hầu trấn thủ cung thứ ba này, cũng không định chuẩn bị cho ngươi nhiều chướng ngại như vậy. Ta chỉ bố trí hai đạo khảo nghiệm. Khảo nghiệm thứ nhất chính là khảo nghiệm thần thức của n gươi. Dùng tu vi của ngươi, nếu như đơn thuần là khảo nghiệm cảnh giới thần thức, đối với ngươi mà nói tuyệt đối là bất lợi.

- Nhưng mà, bản hầu hiện tại chỉ chú trọng tìm kiếm thiên tài chính thức, mà không phải là cảnh giới tuyệt đối của ngươi. Cảnh giới thấp một chút không thành vấn đề, thiên tài chính thức coi trọng tiềm lực. Nếu như thần thức ngươi có tiềm lực, có thể chinh phục bản hầu mà nói, vậy cửa khảo hạch đầu tiên ngươi có thể bình yên thông qua.

- Sau khi thông qua đạo khảo hạch đầu tiên, tự nhiên sẽ có đạo khảo hạch thứ hai xuất hiện.

Giang Trần khẽ gật đầu:

- Hồng Hầu tiền bối, tiểu tử đã chuẩn bị tốt.

Khảo nghiệm thần thức?

Giang Trần nghe thấy nội dung khảo hạch như vậy, trong lòng chẳng những không có lo lắng, ngược lại còn có chút vui vẻ, đây chính là hạng mục mà hắn mạnh a.

Cảnh giới thần thức của hắn tuyệt đối là vượt quá cảnh giới võ đạo.

Mặc kệ khảo nghiệm của Hồng Hầu này là cảnh giới thần thức hay là tiềm lực của thần thức, Giang Trần đều tự tin mình hoàn toàn có thể thông qua.

Hồng Hầu hiển nhiên cũng quan sát được sự tự tin từ trong nụ cười của Giang Trần. Trong lòng cũng có chút kinh ngạc. Trên người trẻ tuổi này có một thứ đặc biệt khiến cho Hồng Hầu vô cùng thưởng thức, đó chính là sự tự tin.

Trên người trẻ tuổi này, Hồng Hầu nhìn thấy sức mạnh của nghé con không sợ hổ. Điều khiến cho hắn kinh ngạc nhất không phải là loại sức mạnh này, mà là sau sức mạnh này, chính là sự tự tin phát ra từ tận nội tâm của người trẻ tuổi kia.

Có rất nhiều người trẻ tuổi, người trước người sau đều giả vờ trấn định, giả vờ tự tin, giả bộ như trời đất có sụp xuống cũng không có biến sắc.

Thế nhưng mà đối với những cường giả đỉnh cấp chính thức mà nói, đạ idda số đều có thể nhìn ra ai thực sự tự tin, ai giả vờ giả vịt tự tin.

Mà loại tự tin của Giang Trần, Hồng Hầu nhìn ra được, đó chính là một loại tự tin phát ra từ tận nội tâm.

Tuy rằng Hồng Hầu ngạc nhiên, thế nhưng lại không có lên tiếng mà chỉ thầm nghĩ trong lòng:

- Người trẻ tuổi kia hoặc là nhân kiệt chính thức, hoặc là một người ngông cuồng. Vàng thật cần phải qua lửa, để xem tiểu tử này rốt cuộc là vàng thật hay là đồng nát sắt vụn.

Một ý niệm của Hồng Hầu xuất hiện, thúc dục thần thức, trong hư không lập tức xuất hiện từng đạo gợn sóng cổ quái. Những gợn sóng này tựa như một cái màn lớn, không ngừng bị vạch ra.

Đợi sau khi màn gợn sóng này triệt để vạch ra, trên vách tường bốn phía lại hiện lên vài bức đồ án kỳ diệu. Những đồ án này nhìn qua hoàn toàn giống nhau, giống như được đúc ra từ cùng một khuôn mẫu vậy.

- người trẻ tuổi, ngươi nhìn thấy chín bức đồ án này không?

Ánh mắt Giang Trần nghiêm túc, nhìn qua từng bức đồ án tràn ngập huyền ảo. Hắn hít sâu một hơi, gật đầu nói:

- Tiểu tử đều nhìn thấy.

- Rất tốt, chín bức đồ án này vốn chính là khắc họa một bức địa đồ hoàn chỉnh. Nhưng mà chỉ có một bức trong đó là hoàn mỹ không tỳ vết. Tám bức còn lại nhìn qua không sai biệt lắm, kỳ thực đều có chút khuyết điểm. Mỗi một bức đều có khuyết điểm vô cùng nhỏ nhặt, vô cùng giống nhau, kỳ thực đều rất nhỏ. Thứ ngươi cần làm chính là tìm ra bức đồ án hoàn mỹ không tỳ vết. Đồng thời còn phải tìm ra, sự khác biệt rất nhỏ trong tám bức đồ án còn lại.

Không thể không nói đề mục này vô cùng khó, gần như là biến thái.

Bởi vì Giang Trần chợt nhìn qua, chín bức đồ án này hoàn toàn nhìn không ra chút gì khác nhau. Cho dù là Giang Trần có nhãn lực biến thái, trong lúc nhất thời cũng khó mà tìm ra sơ hở được.

- được rồi, ngươi chỉ có thời gian một giờ. Trong vòng một giờ nếu như ngươi không có hoàn thành thì coi như là vượt ải thất bại.

Ngữ khí của Hồng Hầu lúc này lại có chút nhân tình.

Trong lòng Giang Trần tuy rằng nghiêm túc, thế nhưng lại gật gật đầu, nói:

- Được.

Nếu như chín bức đồ án này thực sự khác nhau, thực sự chỉ có một bức hoàn mỹ không tỳ vết mà nói, Giang Trần tự tin mình nhất định có thể tìm ra được.