"Ta thật sự là sao chổi sao?" Trầm thị ngồi ở đầu giường, một bên gạt lệ một bên ủy khuất lên án, "Những năm này, ta một lòng người, mấy ngày nay, lại là cùng chịu khổ với Chi Nhi, cùng người diễn xuất, chuyện tốt không nói, chuyện xấu người oán trách đổ lỗi hết cho ta sao?"

"Đủ rồi, mẹ nó ngươi còn dài dòng thêm câu nữa, lão tử lập tức đem ngươi đi bán?" Hạ Lan Phong tâm phiền ý loạn, bị nàng khóc nháo, lại là bực bội muốn giết người.

Trầm thị ngơ ngẩn.

Hạ Lan Phong hung hăng trừng mắt nhìn nàng ta, "Chuyện của lão tử còn chưa biết ra sao đây này ? Ngươi không nghĩ xem, tại sao tự nhiên quan binh lại đến? Mấy tên vô liêm sỉ đó bị bắt đi nhỡ khai ra ta thì làm sao bây giờ?"

Lời vừa nói ra cũng làm cho Trầm thị bị hù dọa, nhưng rất nhanh, nàng liền trấn định lại, an ủi hắn, "Lão gia, cái này người yên tâm, mấy tên đó chỉ là phường du côn lưu manh lời bọn chúng không đủ làm bằng chứng được , cho dù bọn họ có khai ra, lão gia cứ một mực phủ nhận thì bọn họ làm gì được."

Hạ Lan Phong suy nghĩ một chút, "Cũng đúng, hôm nay lão tử bị việc này làm cho hồ đồ rồi."

"Lão gia, trước mất cần làm sao để tìm được tung tích của hai mươi vạn lượng bạc đây?" Trầm thị nghi hoặc hỏi.

"Ta cũng đang nghĩ đây. Theo lý thì không thể xảy ra như vậy được." Hạ Lan Phong chính là nghĩ không ra tại sao tên hắc y nhân kia có thể chọn đúng được thời cơ mà đoạt ngân phiếu từ trong tay hắn vậy.

"Đáng chết." Hắn khẽ nguyền rủa một tiếng, đều do hắn quá sơ suất.

"Lão gia, lần này coi như xong đi, dứt khoát coi như việc này chưa từng xảy ra. Tiền bạc chúng ta cũng không có ra một phần, cho dù bị mất, chúng ta cũng không tổn thất cái gì." Trầm thị an ủi, bỗng nhiên vành mắt lại đỏ hồng, "Chỉ là, lão gia bị thương, ta và Chi Nhi chịu khổ hai ngày rồi."

Hạ Lan Phong nghe vậy, thở dài một tiếng.

Nhưng mà, Trầm thị không nghĩ tới chính là, những ngày tiếp theo, cũng không trôi qua đơn giản như nàng ta tưởng tượng.

Đầu tiên, bởi vì muốn hoàn khoản nợ, Hạ Lan Tuyết quyết định giảm một nửa bọn hạ nhân trong phủ, mỗi phòng tiền chi phí hàng tháng cũng giảm một nửa, còn các khoản tiền chi phí khác nếu không cần thiết cũng cắt giảm luôn.

Mà việc này lại chạm vào lợi ích của chủ tử đầu tiên, bình thường đều là ăn ngon uống sướng quen, thoáng cái đòi phải ăn uống tiết kiệm, ai có thể chịu được?

Nhị phu nhân là người đầu tiên không chịu, dựa vào cái gì mà người bị bắt cóc là mẹ con Trầm thị nhưng người chịu khổ lại là nàng ta?

Chỉ là, nàng ta không dám giương oai ở chỗ Hạ Lan Tuyết, nên mỗi ngày đều đi tìm mẹ con Trầm thị gây sự, về sau, thấy không có người quản, càng phát ra lớn mật, cuối cùng mang theo nha hoàn cướp sạch đồ đạc trong phòng hai mẹ con Trầm thị.

Mẹ con Trầm thị khóc lóc đi cáo trạng với lão phu nhân, lão phu nhân tức giận sai người đi tìm nhị phu nhân, nhị phu nhân dứt khoát cáo ốm không đi .

Cuối cùng, bẩm báo đến chỗ Hạ Lan Tuyết.

Hạ Lan Tuyết chỉ nói với các nàng, an tâm một chút chớ nóng vội, dù sao, vì cứu các nàng nhị phu nhân cũng mang hết đồ đạc trong phòng mình ra cầm rồi, hiện thời, muốn lấy ít đồ đạc ở chỗ mẹ con các nàng cũng là hợp lý.

Mẹ con Trầm thị không nói nên lời, chuyện này, cứ như vậy đi qua.

Từ đó về sau trong một khoảng thời gian dài, bên trong Hạ Lan phủ là một mảnh tang thương, đương nhiên, ngoại trừ Hạ Lan Tuyết ra.

Kể từ khi trừng phạt ít người bên trong phủ, lại có đến mười mấy vạn bạc, khỏi phải nói là tâm trạng Hạ Lan Tuyết lên cao không ngừng, ngay cả khi đi đường cũng cảm thấy bước chân dường như nhẹ hơn, cả người phiêu phiêu giống như thành tiên rồi.

Một ngày kia, sau khi cơm nước no nê ở Thiên Hương Lâu xong, Hạ Lan Tuyết liền nhớ tới Cơ Hoa Âm, đếm trên đầu ngón tay ước chừng có đến nửa tháng chưa gặp hắn rồi.

Lần trước vào nội cung tái khám cho thái tử, hình như có nghe thấy thất công chúa nói, bộ lạc man hoang ở phía Tây Di không chịu thuần phục, gây nhiễu loạn biên cương, làm cho dân chúng Đại Chu ở biên cảnh rơi vào cảnh lầm than , hoàng thượng dự định phải Cơ Hoa Âm đang nhàn rỗi nắm lại binh quyền, đi ổn định cục diện.

Cũng không biết có phải là sự thật hay không? Nhưng Cơ Hoa Âm vẫn còn danh tiếng tướng quân , nên nếu có chiến tranh xảy ra hắn phải cầm quân là chắc chắn .

Không được, nàng phải đi nhìn một chút.

Lảo đảo đi ra từ Thiên Hương Lâu, nàng mướn chiếc xe ngựa đi về phía phủ tướng quân, đến cửa phủ tướng quân, nhảy xuống xe, chưa kịp gõ cửa đã có người chào hỏi.

"Hạ Lan thần y, là ngươi sao?"

Sau lưng, đột nhiên truyền một giọng nam nhân dễ nghe, còn gọi nàng thần y, Hạ Lan Tuyết vui vẻ, toét miệng, cười dịu dàng liền quay đầu lại nhìn về phía phát ra thanh âm kia.

Kết quả...

Một hàng tuấn nam mỹ nữ xém làm mù mắt nàng.

Nàng mặc dù uống một chút rượu, đầu cũng có chút choáng váng , cũng may chưa hoa mắt, nàng liếc mắt nhìn một hàng người này liền nhận ra .

Mặc một bộ tử la quần thêu tiên nữ đang ra vẻ thanh cao kia là Tô đại tiểu thư Tô Minh Ngọc.

Ở bên người nàng sít sao thủ hộ lấy chính là, a, đúng rồi, lần trước lúc nàng cắn ngọc từ trên người Cơ Hoa Âm chạy trốn, đụng vào chính là cái nam nhân này.

Bộ dáng phong nhã, chỉ là, cầm quạt xếp quạt qua quạt lại, đúng dạng phong lưu còn tỏ ra nho nhã? Không có tí thuyết phục nào.

Hơn nữa không chỉ như vậy, ánh mắt tà tứ kia khẽ nhíu, làm cho nàng có cảm giác rất muốn tiến lên đấm cho hắn một cái.

Mà bên cạnh hắn, ừm, người soái ca này rất hợp mắt nàng , dung mạo tinh xảo như vẽ, ánh mắt trong suốt vô tội, khóe miệng chứa đựng ôn nhu vô hại vui vẻ, thấy nàng nhìn về phía mình, Nam Cung Triệt khóe miệng vui vẻ sâu hơn, lại hỏi một tiếng, "Hạ Lan thần y, ngươi còn nhớ rõ ta không?"

"A, nhớ rõ." Hạ Lan Tuyết đi lên hai bước về phía bọn họ, kết quả, vừa bước đi , một cỗ mùi rượu trong nháy mắt theo gió thổi đến.

Thần Châu công chúa lúc này dùng tay che mũi, trừng mắt nàng, "Này, ngươi đừng tới đây, một thân mùi rượu, hun chết người đi được."

"Có sao?" Hạ Lan Tuyết khẽ nhíu mi, cũng không biết, "Đi đi, kia các vị liền mời, bổn tiểu thư muốn đi tìm nam nhân nhà ta."

Vừa nói nàng vừa xoay người đến cửa chính bên cạnh, dùng sức đập lên cửa mấy cái.

Sau khi đập xong, nàng lại nghĩ tới kinh nghiệm trước kia, đột nhiên nở nụ cười, "Ta thật là đần chết rồi, sao không trèo tường vào, mà lại đi gõ cửa nhỉ ?"

Lầm bầm lầu bầu một phen, nàng lại không có chú ý người ngoài ở đây, lảo đảo chạy đến góc tường, sau đó đứng dậy bay đến đầu tường, giống con mèo nhỏ nghịch ngợm, nằm sấp ở chóp tường, nàng ha ha vui lên, đối với vài vị đang hóa đá ở cửa, còn đắc ý giơ giơ lên tay, "Ta đi trước một bước, a, nha."

Sau đó, chỉ nghe thấy hai tiếng kêu sợ hãi, cũng không biết là nàng ngã hay bị làm sao rồi.

"Không tốt." Nam Cung Triệt vội vàng liền nghĩ phi thân đi vào, bị Nam Cung Nguyệt bắt được, "Lục ca, không phải ngươi cũng muốn leo tường chứ? Bị Hoa Âm ca ca biết rồi, lại trách cứ ngươi."

Nam Cung Triệt đầu đầy hắc tuyến, chỉ đành phải đi theo những người khác, cùng nhau gõ cửa đi vào.

Vừa vào sân nhỏ, Nam Cung Triệt thẳng đến bên góc tường kia, nhưng là, tìm một vòng, ngoại trừ thấy một góc hoa cảnh bị gãy đổ, căn bản tìm không thấy bóng dáng Hạ Lan Tuyết.

"Lục ca, không phải là ca muốn tìm tiểu đĩ thõa kia chứ?" Nam Cung Nguyệt tức giận đi đến, bắt lấy Nam Cung Triệt hỏi.

Nam Cung Triệt đứng thẳng mi, "Có gì không thể sao? Chẳng lẽ các ngươi không thấy nàng rất thú vị sao?"

"Ừm." Cơ Hoa Quân vừa thu lại quạt xếp, pằng một tiếng hợp ở lòng bàn tay, phụ họa cười nói, "Tại hạ cũng cảm thấy như vậy."

Tô Minh Ngọc lành lạnh ngó hắn một cái, sau đó, kéo tay Nam Cung Nguyệt, nói, "Thần Châu muội muội, chúng ta đi tìm Hoa Âm ca ca trước đi, để cho hai người bọn họ tiếp tục tìm Hạ Lan tiểu thư đi."

"Đừng đi, Minh Ngọc, trong lòng ta chỉ có nàng, làm gì có tâm tư đi tìm người khác, Lục điện hạ, tự mình tìm đi." Hướng về Nam Cung Triệt chắp tay, Cơ Hoa Quân gấp rút chạy đến bên cạnh Tô Minh Ngọc, vẻ mặt nịnh nọt tươi cười.

Tô Minh Ngọc khóe môi khẽ nhếch, ra vẻ bất đắc dĩ, nhưng trong lòng lại rất hưởng thụ hành động này của hắn. (Cái con TMN này càng đọc càng muốn cào mặt nó )

Người khác đều đi rồi, chung quanh đây lại không người, Nam Cung Triệt đoán rằng Hạ Lan Tuyết đại khái là trực tiếp đi tìm Cơ Hoa Âm rồi, cũng liền bước nhanh đuổi theo mấy vị phía trước.

Chỉ là, làm cho hắn thất vọng chính là, khi bọn họ tìm được Cơ Hoa Âm đang luyện kiếm ở phía sau rừng trúc, cũng không thấy Hạ Lan Tuyết đâu.

"Hoa Âm ca ca, thật là lợi hại nha, chiêu vừa rồi của huynh là gì vậy ?" Thấy Cơ Hoa Âm thu kiếm, Nam Cung Nguyệt sôi nổi liền chạy tới bên cạnh hắn, vẻ mặt sùng bái nhìn hắn.

Cơ Hoa Âm thèm liếc mắt nhìn nàng ta, chỉ là vẻ mặt ngưng túc nhìn Cơ Hoa Quân cùng Nam Cung Triệt, "Hai người các ngươi có việc gì?"

Cơ Hoa Quân hướng về Tô Minh Ngọc, "Ừ, nghe nói ngươi lại phải xuất chinh, nàng cả ngày tâm thần có chút không tập trung , không có biện pháp, ta chỉ có thể cùng nàng đến một chuyến."

Khuôn mặt nhỏ của Tô Minh Ngọc đỏ lên, ánh mắt có chút thống khổ mà đáng thương nhìn Cơ Hoa Âm, môi đỏ mọng bị cắn bạch rồi, mới từ từ nói một câu, "Thực xin lỗi, lần trước không cẩn thận rớt bể đàn của ngươi, ta, ta liên tục không dám đến."

Cơ Hoa Âm không có tiếp lời, lại hỏi Nam Cung Triệt, "Còn ngươi?"

"Tới thăm ngươi nha, ngươi không vào cung, bản vương chỉ có thể xuất cung thôi." Nam Cung Triệt nhún nhún mi, nhưng đôi mắt vẫn đảo quanh tìm kiếm, hắn cảm thấy với tính tình Hạ Lan Tuyết như vậy, chắc chắn phải ở nơi có nam nhân này, ánh mắt len lén nhìn Cơ Hoa Âm.

Nhưng mà thị lực của hắn rất tốt, nhưng cũng tìm mãi không thấy.

"Lục ca, ngươi đang tìm cái gì?" Thấy Cơ Hoa Âm không để ý đến mình, Nam Cung Nguyệt tức giận, liền bạo phát lên người ca ca mình Nam Cung Triệt.

Nam Cung Triệt hiếu kỳ, trực tiếp hỏi Cơ Hoa Âm, "Nàng đâu?"

"Người nào?" Cơ Hoa Âm kỳ quái.

"Chính là Hạ Lan gia tiểu khả ái ấy." Nam Cung Triệt chớp một đôi đôi mắt to xinh đẹp, ý tứ sâu xa nhìn chằm chằm Cơ Hoa Âm, cười nói, "Đừng nói với chúng ta là không nhìn thấy nha. Chúng ta đều là chính mắt nhìn thấy nàng leo tường tiến vào. Nàng nhất định tới tìm ngươi, mau nói, giấu nàng chỗ nào rồi?"

Cơ Hoa Âm ngưng mi, "Nàng đến đây?"

Nam Cung Nguyệt vội vàng cướp lời nói, cơ hồ là hổn hển nói, "Đúng vậy, Hoa Âm ca ca, tiểu đĩ thõa kia thật không có quy củ, nàng lại nhảy tường vào. Không chỉ như vậy đâu, nàng còn uống rượu say , một thân mùi rượu, vừa dơ vừa thúi ."

Uống rượu? Leo tường? Cơ Hoa Âm con mắt sắc dần dần sâu tiếp tục, thu hồi kiếm, cất bước đi ra ngoài cánh rừng.