Không tìm đường chết sẽ không phải chết.

Cho nên, nhìn thấy Hạ Lan Phong kêu trời gọi đất, đau đến không muốn sống đập giường, Hạ Lan Tuyết chỉ còn cười lạnh.

Lợi dụng vợ con để lừa gạt tiền người nhà thì càng đáng giận hơn so với bọn cướp.

"Lão gia, ngài đừng đau khổ nữa, Tuyết nhi đã nói, quan phủ nhất định sẽ truy xét chuyện này ." Không thể nhìn bộ dáng than khóc của Hạ Lan Phong nữa, Trầm thị tiến lên khóc khuyên.

"Cút." Hạ Lan Phong đẩy nàng ta ra, hung dữ chửi bới, "Đều là tại ngươi cái sao chổi này làm hại , nếu không, mười hai lạng bạc của lão tử cũng không bị người khác cướp mất"

Trầm thị đụng đến trên bàn, bị chửi trợn mắt há hốc mồm, ngang hông đau đớn cũng không bằng câu chửi của nam nhân kia làm đau lòng.

Hạ Lan Chi vội vàng chạy tới đỡ nương mình, đòi công đạo thay mẫu thân mình, "Cha, sao người lại chửi nương? Việc này cùng nương có quan hệ gì? Vốn chính là người...” Trong nháy mắt

"Chi Nhi." Trầm thị vội vàng bịp mồm Hạ Lan Chi, "Không được phép nói chuyện với cha ngươi như vậy. Không phải là tại chúng ta sao, nếu không cha ngươi cũng không bị thương."

Hạ Lan Chi không cam lòng cắn cắn môi, nếu không phải người cha này vô dụng, nàng cũng không phải chịu khổ ở miếu hoang đó ba ngày hai đêm đâu , vốn cho là cha được hai mươi vạn bạc, sẽ cho nàng một bộ trang sức mới, bây giờ nhìn lại, cái gì cũng đều bị mất, vậy mấy ngày nay nàng ta chịu khổ không rồi.

"Tuyết nhi, ngươi cũng chớ để ý, cha ngươi ở đây đã có ta? Ngươi trở về phòng nghỉ ngơi đi, nghe người ta nói, vì chuyện của ta và Chi Nhi mà mấy ngày hôm nay ngươi bận rộn cực khổ rồi." Trầm thị nói xong phúc thân với Hạ Lan Tuyết, xem như cảm tạ.

Hạ Lan Chi nhưng là bĩu môi, vẻ mặt không tình nguyện cũng đi theo mẫu thân nói tạ.

Hạ Lan Tuyết không muốn nói nhiều , chỉ nói, "Cần phải vậy." Liền đem phiếu cầm đồ và giấy ghi nợ cổ đông ba ngàn lượng bạc đều đưa cho Trầm thị.

Trầm thị đang cười mặt trắng bệch, trán toát ra mồ hôi lạnh.

"Đây là cái gì?" Hạ Lan Chi không hiểu cũng nhìn xuống, nàng là tiểu thư khuê các , từ nhỏ quần áo đến đưa tay cơm tới há mồm, nên nhìn không hiểu biên lai cầm đồ và giấy vay nợ.

Hạ Lan Tuyết không để ý tới nàng, nói với Trầm thị, "Ngoài những thứ này ra còn có toàn bộ bạc dùng mua dược của Bách Thảo Đường sáu tháng cuối năm. Toàn bộ tính tiền gom lại, mới kiếm đủ hai mươi vạn hai ."

"Này?" Trầm thị cầm lấy tay run rẩy, nàng bất an nhìn Hạ Lan Phong đang nằm trên giường, thấy hắn cũng là vẻ mặt không hiểu, vừa nhìn về phía Hạ Lan Tuyết, "Tuyết nhi, ngươi muốn ta và Chi Nhi trả những bạc này sao?"

"Cái gì?" Không đợi Hạ Lan Tuyết trả lời, Hạ Lan Chi trước kêu lên, "Bảo chúng ta trả? Dựa vào cái gì?"

"Đây đều là bạc mọi người gom được, dùng để chuộc các ngươi." Vốn là, Hạ Lan Tuyết không có ý định bắt các nàng trả, chỉ là, nghĩ làm cho các nàng biết rõ, xuất xứ của những bạc này, nhưng một câu nói vô duyên của Hạ Lan Chi làm cho nàng tức giận.

Hạ Lan Chi trong lòng nén giận, chỉ thì thầm một tiếng, "Chúng ta cũng không khiến mọi người cứu."

Huống chi đây là chủ ý của Hạ Lan Phong, hiện tại xảy ra chuyện, lại bắt mẹ con các nàng vạ lây? Các nàng làm sao trả được? Mẹ con các nàng mỗi tháng lương tháng cộng lại cũng liền hai mươi lượng mà thôi.

"Chi Nhi, nghe đại tỷ ngươi nói hết đã ." Trầm thị vội vàng quát tháo nữ nhi.

Hạ Lan Chi giả bộ không chịu được nữa, nước mắt rơi như mưa xuống, vùng khỏi tay mẫu thân chạy ra ngoài.

"Đứa nhỏ này càng ngày càng khó bảo, Tuyết nhi, ngươi chớ cùng nàng so đo." Trầm thị vội vàng trấn an Hạ Lan Tuyết.

Hạ Lan Tuyết khóe môi nhếch lên, lơ đễnh, "Di nương yên tâm, ta sẽ không cùng nàng so đo . Chỉ là, bạc này..."

Trầm thị vẻ mặt khó xử, "Tuyết nhi, này, này hai mươi vạn bạc cũng quá nhiều rồi, liền tính thực đem ta và Chi Nhi bán, cũng không được nhiều như vậy. Lão gia, ngài nói có đúng hay không ạ?"

Nàng cầu cứu nhìn về phía Hạ Lan Phong.

Hạ Lan Phong lại nằm ngay đơ không quản, vừa rồi, hắn đột nhiên nghĩ đến một chuyện còn đáng sợ hơn chuyện bị mất bạc, bọn cướp kia đều là hắn dùng tiền thuê về, nhỡ khai hắn ra, danh dự của hắn, quan lộ của hắn chắc chắn bị ảnh hưởng nặng nề.

"Lão gia." Trầm thị thấy hắn không để ý tới, lại hô một tiếng.

"Gào thét như có tang thế? Cút ra ngoài." Hạ Lan Phong tháo gối đầu ra, oán hận ném về phía Trầm thị.

Trầm thị né tránh không kịp, bị đập trúng mặt, tuy nói bị gối đập trúng không đau nhưng ngay trước mặt Hạ Lan Tuyết nên thể diện bị vất sạch rồi.

Trầm thị vành mắt đỏ lên.

Hạ Lan Tuyết nhún nhún mi, nhớ tới dáng vẻ ân ân ái ái của hai người ở kiếp trước, không khỏi buồn cười, hóa ra cũng chỉ là giả vờ, diễn cho người khác xem mà thôi?

"Di nương, tâm tình cha không tốt, ngươi cũng đừng trách móc. Hai mươi vạn lượng bạc này cũng không bắt các ngươi trả. Nhưng mà, nợ này là nợ mọi người , vì để có bằng này bạc, toàn bộ đồ đạc trong phòng ta, tổ mẫu và nhị phu nhân cũng đều đem đi cầm, ngay cả khóa trường mệnh của Thiên Ý cũng bị cha đem đi cầm."

Trầm thị cả kinh, trên giường, Hạ Lan Phong nghe vậy, chỉ vờ điếc.

Hạ Lan Tuyết lại nói, "Cho nên, di nương, hai mươi vạn lượng này từ từ ta sẽ nghĩ biện pháp. Ta muốn nói với mọi người bởi vì chỉ sợ sau này cuộc sống sẽ có khó khăn hơn trước."

"Này, di nương hiểu." Trầm thị liền vội vàng gật đầu, không cần nàng ta trả bạc là được rồi.

Hạ Lan Tuyết gật gật đầu, "May mà di nương là người hiểu chuyện, về sau, nếu Chi Nhi muội có chỗ nào bất mãn, ngài nên khuyên nhủ nàng . Dù sao, bạc đi mượn chúng ta cũng nên nhanh chóng trả lại. Vì thế, chúng ta bớt ăn, dù có khổ một chút cũng không thể để bị người khác chê cười được?"

"Đúng đúng đúng." Trầm thị liên tục phụ họa.

Hạ Lan Tuyết nở nụ cười, "Tốt lắm, cha, ở đây có di nương rồi, Tuyết nhi về phòng trước đây."

"Được rồi." Trầm thị đưa Hạ Lan Tuyết ra cửa, lúc này mới quay trở lại, nhìn Hạ Lan Phong ở trên giường, nước mắt lại rơi xuống.

"Ngươi lại khóc cái gì?" Hạ Lan Phong nhìn thấy, không vui trợn mắt.