Cơ Hoa Quân vừa mới đi đến bên cạnh đình nghỉ mát, đã nhìn thấy một cảnh tượng như thế này.

Một tiểu cô nương xinh đẹp vừa bò dậy từ trên người Cơ Hoa Âm , xoay người, bỏ chạy thật nhanh, thiếu chút nữa đụng phải hắn.

Ngay tại thời điểm hai người lướt qua nhau, hắn thấy rõ ràng hai gò má tiểu cô nương đều ửng đỏ.

Lại nhìn Cơ Hoa Âm ngồi vững như thái sơn, Cơ Hoa Quân nở nụ cười, lắc lắc quạt xếp phong lưu phóng khoáng đi vào trong đình, ranh mãnh quan sát thần đệ mặt lạnh này.

"Ôi nói cho nhị ca biết chuyện gì vừa xảy ra thế ?"

"Chuyện gì vừa xảy ra là sao?" Cơ Hoa Âm đơn giản nhìn qua hắn, đứng dậy, trực tiếp nhặt đàn cổ bị rơi trên đất lên.

Khuôn mặt tuấn lãng của Cơ Hoa Âm khẽ cứng đờ, rất kinh ngạc, "Vừa nghe Ngọc nhi nói làm rơi bảo bối của ngươi, ta còn không tin, không nghĩ tới là thật."

"Ngươi tới có việc?" Cơ Hoa Âm nhàn nhạt nhìn hắn.

"A, không có việc gì liền không thể tới tìm ngươi?" Cơ Hoa Quân khó chịu liếc nhìn hắn.

"Vậy xin cứ tự nhiên." Cơ Hoa Âm ôm cổ cầm, đi thẳng ra khỏi đình.

"Ừm?" Cơ Hoa Quân thu hồi quạt xếp, mắt phượng hẹp dài khẽ nheo lại, nhìn về hướng bóng lưng Cơ Hoa Âm, khóe môi nhất câu, vẫn nở nụ cười.

Bằng trực giác của hắn, người đệ đệ này nhất định có bí mật gì đây.

Chẳng lẽ có quan hệ mờ ám với tiểu cô nương vừa rồi?

"Cửu đệ." Cơ Hoa Quân phi thân đuổi theo, trời rất nóng, cũng không sợ bị người ta nói , một tay khoác lên trên vai Cơ Hoa Âm, hưng phấn hỏi, "Cô nương vừa rồi là ai vậy? Ta thấy hình như có gì đó không ổn? Có phải ngươi làm gì nàng ấy không?"

Vừa hỏi, tầm mắt của hắn chậm rãi dời xuống, lại rơi xuống vị trí dưới eo Cơ Hoa Âm.

Bằng tưởng tượng của một người nam nhân, hoàn toàn có thể tưởng tượng ra, trước khi tiểu cô nương kia trốn đi, đang nằm ở trên người Cơ Hoa Âm làm cái chuyện gì?

Không thể tưởng được Cửu đệ là nam nhân ngoài mặt lạnh nhưng thân nóng? Lại có thể bắt buộc tiểu cô nương chưa trưởng thành làm cái chuyện này?

Cơ Hoa Âm vừa chạm vào ánh mắt của hắn, liền đoán được tâm tư đen tối kia, lạnh lùng khẽ hừ, "Không trách được Minh Ngọc lại thờ ơ với ngươi. Ngu ngốc như vậy."

"Ngươi có ý gì?" Cơ Hoa Quân bị đâm chọt chỗ đau, lập tức giậm chân, "Nếu không phải là do ngươi phá, Minh Ngọc đã sớm trở thành nhị tẩu của ngươi rồi."

"Vậy sao?" Cơ Hoa Âm nhướn mày, không tin.

Cơ Hoa Quân nhất nghẹn, có chút không nhịn được nói, "Đang hỏi chuyện của ngươi, xuyên sang chuyện của ta làm gì? Vừa rồi tiểu cô nương kia là ai? Ngươi muốn giữ nàng lại? Nàng có thể trốn sao?"

"Nàng đoạt khuyên tai ngọc của ta." Cơ Hoa Âm mặt không chút thay đổi nói thật.

Cơ Hoa Quân ngạc nhiên, "Trộm?"

Cơ Hoa Âm ném cho hắn một cái mắt lạnh, trực tiếp rời đi.

Cơ Hoa Quân sờ lên cằm, nghiền ngẫm nở nụ cười, thiên hạ này lại có tiểu tặc trộm được đồ từ trên người Cơ Hoa Âm, có sao? Huống chi còn là cái loại nhóc con miệng còn hôi sữa đó?

- -

Hạ Lan Tuyết không dễ dàng trốn khỏi đình nghỉ mát, núp ở một chỗ góc tường, lấy khuyên tai ngọc đang ngậm trong mồm ra, đặt trong lòng bàn tay nhìn.

Ngọc này là của Cơ Hoa Âm, nhưng không phải là cái mà hắn lấy của nàng.

Việc này làm cho nàng khó hiểu.

Hồn nàng từ kiếp trước xuyên đến, lại cầm theo khuyên tai ngọc của hắn.

Mà ở kiếp này, Cơ Hoa Âm cũng chưa đưa khuyên tai ngọc cho nàng, vì vậy, trên người hắn lúc này vẫn còn nguyên khối ngọc đó.

Chỉ duy nhất một khối ngọc bội, mà do sự khác biệt về không gian mà biến thành hai khối, thật sự là quỷ dị.

Thế nhưng, trong khối ngọc của nàng có chứa phấn hoa mạn đà la, mà khối ngọc này lại không có.

Cho nên nói, nàng vất vả nửa ngày, cướp về được cái ngọc bội không phải cái nàng muốn.