Cơ Hoa Âm vẫn bình tĩnh quan sát nàng, không biết là do vừa phơi nắng hay do mới uống rượu, làm cho hai má phúng phính của nàng ửng đỏ , nhìn rất đáng yêu chọc cho người ta hận không thể véo một cái.

"Ngươi nhìn ta làm gì? Không thể đáp ứng sao?" Hạ Lan Tuyết nhăn lên đôi mi thanh tú, hai mắt to nhìn về phía cổ hắn , trong lòng tính kế , người này chắc là không đáp ứng rồi, xem ra chỉ có thể trực tiếp cướp đoạt thôi.

Nhìn đôi mắt to của nàng khẽ chuyển, Cơ Hoa Âm nhíu mày hỏi, "Trên người gia có khuyên tai ngọc của ngươi sao?"

Xem đi xem đi, chối luôn rồi? Giả vờ mất trí nhớ sao? Chiêu thức này của hắn nàng gặp qua rồi, kiếp trước lúc ở trong sơn động, làm hết chuyện xấu với nàng, xong lại chối cãi do nàng chủ động, chứng cứ phạm tội là bản “đông cung ba mươi sáu thức” mà nàng mang theo bên mình, làm cho nàng ước chừng biệt khuất rất nhiều năm, thậm chí, về sau cùng Nam Cung Khế trong lúc đó, cũng bởi vì chuyện này mà sinh không ít hiềm khích.

Nhịn xuống cơn tức, nàng bĩu môi, nhìn hắn cười rạng rỡ , từng chữ từng câu nhắc nhở, "Gia, không thể tưởng được ngài tuổi còn trẻ, đầu óc lại không được tốt như vậy. Lần trước tiểu nữ tử thiếu chút nữa bị mất tính mạng, vì cổ độc khó giải trên người ngài, lúc hỏi ngài tiền khám bệnh, ngài không những không đưa còn đoạt mất khuyên tai ngọc trên người ta. Nói thực cho ngài biết, khuyên tai đó là di vật mà mẹ ta khi còn sống để lại cho ta..."

Vừa nói, vành mắt ửng hồng, u oán nhìn hắn chằm chằm.

Cơ Hoa Âm lẳng lặng nghe xong lời của nàng, hai đầu lông mày chợt lóe qua nghi hoặc, "Lại còn có chuyện này?"

"Ngươi còn dám nói không nhớ nổi?" Hạ Lan Tuyết nắm lấy quả đấm nhỏ, rất muốn một quyền đập hắn ngất, sau đó trực tiếp vạch áo hắn, lấy khuyên tai ngọc đi, rồi đem hắn treo lên cây to phơi nắng.

Cơ Hoa Âm nghiêm trang, "Không phải là không nhớ nổi, mà là chưa từng phát sinh chuyện này, gia làm sao mà nhớ nổi?"

"Ngươi?" Hạ Lan Tuyết nổi giận, vọt đứng lên, ánh mắt hung ác nhìn chằm chằm hắn, suy tính tấn công như thế nào mới có thể làm hắn ngất đi?

Nhưng trong đầu thiết tưởng nhiều cái phương án đều lập tức bị đập chết, nguyên nhân chỉ có một, người này công phu so với nàng không biết cao gấp bao nhiêu lần, chính diện, đằng sau, mặt bên, cao thấp, tựa hồ dù ở góc độ nào cũng không thắng được hắn.

Nàng cắn cắn môi, dứt khoát đem thể diện ném đi , thân hình chưa nảy nở liền nhào vào người hắn, giở thói ăn vạ.

"Ta mặc kệ, tóm lại là đồ đạc của ta, ngươi phải trả lại ta, nếu không ta cắn chết ngươi."

Nhưng đầu nhỏ của nàng lại bị tay hắn cản lại, hắn cau chặt lông mày, không vui nhìn nàng, "Vật nhỏ quá điêu ngoa, gia chỉ nhớ rõ là ngươi trộm khuyên tai ngọc của gia, gia thu hồi đồ, còn hảo tâm thả ngươi. Ngươi không biết hối cải, hiện tại lại một lần nữa lẻn vào, ý định muốn đoạt đồ một lần nữa, ngươi cho rằng gia là người hiền lành dễ bắt nạt sao?"

"A, ngươi cứ cho là vậy đi ?" Hạ Lan Tuyết ở trong lòng hắn, đắc ý gào lên.

Cơ Hoa Âm mặt không đổi sắc, trầm giọng nói, "Gia nói chính là ngươi trộm khuyên tai ngọc của gia, gia tha cho ngươi một cái mạng là tốt rồi. Nhưng như trong miệng ngươi nói thì hình như là gia đoạt mất di vật của nương ngươi để lại vậy."

Két? Hạ Lan Tuyết chớp mắt to, giống như nghe hiểu ý hắn.

Cảm nhận được nhiệt độ của tiểu thân thể ở trong lòng, thật là không dễ chịu, Cơ Hoa Âm liếc nhìn nàng ngu ngơ tiểu bộ dáng, ánh mắt trầm trầm uy hiếp, "Còn không tránh ra, nếu không, đừng trách gia không khách khí."

Hạ Lan Tuyết không cam lòng vểnh lên cái miệng nhỏ nhắn, lắc lắc thân thể giống như nghe lời muốn đứng lên, nhưng ngay tại lúc hai chân vừa đặt xuống đất, nàng đột nhiên nghiêng người, há mồm liền cắn lên cổ của hắn, đầu lưỡi nhanh nhẹn bốc lên một sợi dây đỏ dấu trong cổ áo, hàm răng dùng sức cắn một cái.

Cắn đứt dây đỏ, trong miệng ngậm khuyên tai ngọc, cũng bất chấp phản ứng của hắn, nàng xoay người bỏ chạy.