“Bị người yêu trong tình cảnh này, đối với rất nhiều người mà nói, đều là không thể chịu đựng được.”

Dục vọng giống như biển cả bao la, gào thét ập tới, nhận chìm hoàn toàn hai người đang trầm luân.

Quần áo không biết từ khi nào bị cởi ra từng lớp, hai người ngã vào giường lớn mềm mại, quay cuồng dây dưa, thân thể trần trụi dính sát vào nhau cùng một chỗ, tựa như hai chiếc thuyền nhỏ nhẹ nhàng nhấp nhô trên sóng, chợt cao chợt thấp.

Tạ Ngôn nghiêng người, lại đem Bách Tiệm Ly áp dưới thân, hạ thân xâm nhập giữa hai chân hắn, chặt chẽ kìm ch

ặt, hạ thể sớm cương, như hai thanh kiếm nóng rực giương lên, ma sát lẫn nhau, chỉ cần nhẹ nhàng động là có thể kích phát khoái cảm khiến kẻ khác đầu váng mắt hoa.

Môi lưỡi nóng rực của anh cũng không rảnh rỗi, một đường không thành thật lướt đi, từ chiếc cằm nhẵn bóng đến cái cổ thon dài, rồi hạ xuống xương quai xanh duyên dáng… Sau đó, nhẹ nhàng dừng ở nhũ tiêm hồng nhạt trên ngực hắn, đem nó hàm nhập trong miệng, tinh tế ngậm mút…

Da thịt toàn thân hắn tản ra ánh sáng trong suốt màu ngà voi, rắn chắc mà co dãn, truyền đến hương thơm nhàn nhạt.

“A…”

Bách Tiệm Ly bị kích thích, kêu rên một tiếng, thân thể ngây ngô nảy lên một chút, lại bị thân hình tráng kiện của đối phương ngăn chặn, hắn nhịn không được vươn tay, mười ngón tay thật sâu luồn vào mái tóc cưng cứng của anh, cổ ngửa ra sau, phát ra tiếng hút khí rất nhỏ.

Đối phương lửa dục nóng cháy, làm cho hắn vừa khủng hoảng lại vừa hưng phấn, đại não ông ông tác hưởng, lâm vào hỗn loạn trước nay chưa từng có!

Cho dù trong lòng biết rõ như vậy là không đúng, thế nhưng thân thể lại thế nào cũng vô pháp đẩy ra.

Da thịt toàn thân hắn dưới nhiệt tình âu yếm của anh mà nức nở run lên, kích động đến mức da đầu hắn tê dại vì khoái cảm.

Tận tình duyện hôn một lúc lâu, Tạ Ngôn mới lưu luyến buông ra nhũ tiêm trong miệng, nước bọt dính dính kéo ra một sợi chỉ bạc, tình sắc quyến rũ nói không nên lời. Sau đó, anh một đường vuốt ve từ cánh tay đến thắt lưng hắn, xẹt qua phần bụng rắn chắc, luồn vào bóng râm giữa hai chân, ôn nhu mà kiên định cầm dục vọng cương cứng nóng bỏng của hắn…

“A…”

Bách Tiệm Ly cảm thấy mình như bị vật gì đó nghênh diện bắn trúng, lập tức dựa mạnh vào gối đầu, cả người cong lên hệt như dây cung bị kéo căng…

Da thịt mềm dẻo căng lên, lập tức nổi bật vân da xinh đẹp, nhìn thấy Tạ Ngôn một trận dục hỏa hừng hực, hạ thể sớm căng thẳng lại khô nóng nan an…

Anh di chuyển lên phía trước, hôn trụ đôi môi hơi mỏng của hắn, đầu lưỡi nóng cháy ẩm ướt tham nhập thật sâu, nhẹ nhàng nhấm nháp hương vị trong miệng hắn, khi thì cuồng dã dùng sức mút vào, cơ hồ là nuốt chửng, khi thì lại buông ra, chỉ ngậm lấy môi dưới mềm mại của hắn, dùng răng nanh nhẹ nhàng gặm cắn…

“Ưm……… A………”

Bách Tiệm Ly muốn nhịn xuống tiếng rên rỉ kềm nén, nhưng yếu ớt của mình lại bị lòng bàn tay nóng rực của anh nắm chặt, bắt đầu cao thấp di chuyển, trước mắt hắn liền từng trận biến thành màu đen, sao bay vòng vòng.

Cho tới nay, hắn đều sống cuộc sống thanh tâm quả dục, cũng không biết dục vọng lại đáng sợ như vậy, có thể dễ dàng khiến hắn mất đi kiểm soát.

“Cậu thấy thoải mái không?”

Tạ Ngôn khàn giọng hỏi, động tác trên tay nhanh hơn, cao thấp ma sát dục vọng thẳng cứng của hắn, cúi đầu, mê muội dừng ở khuôn mặt hắn.

Đây chính là cảnh đẹp khó gặp!

Hắn nguyên bản thân thể cứng ngắc, dưới âu yếm của anh, từ từ thả lỏng hệt như nhành liễu mềm mại, bày ra nét quyến rũ trí mạng khiến kẻ khác đắm say.

Đôi môi mỏng của hắn hơi hơi mở ra, tinh tế run rẩy, nhè nhẹ hút lấy không khí, mồ hôi trong suốt thấm ướt tóc hai bên thái dương, lông mày hờ hững nhíu chặt, đôi mắt nguyên bản hàn khí bức người, giờ đây loang loáng hơi nước, hai má đoan chính lộ ra một mạt ửng đỏ, càng tôn lên màu da trắng nõn, mê người nói không nên lời.

Mà vẻ mặt của hắn cũng không xa cách như lúc bình thường, nhìn qua vừa thống khổ, lại vui sướng, vừa hưởng thụ, lại rối rắm, những mâu thuẫn này tổng hợp lại, ngược lại toả ra một loại mị lực gợi cảm mãnh liệt, làm cho người ta không thể dời tầm mắt, ngay cả bầu không khí cũng bị dấy lên cực nóng.

Anh chưa từng thấy qua hắn yếu ớt như thế!

Bởi vì muốn nghe càng nhiều tiếng rên rỉ mê người của hắn, Tạ Ngôn buông môi hắn ra, ngược lại công kích cái cổ thon dài của hắn…

Anh trước dùng răng nanh cắn vào chút da thịt trên cổ hắn, lại dùng đầu lưỡi mút liếm, lưu lại ấn ký duy độc thuộc về mình, đồng thời động tác trên tay nhanh hơn, trượt lên xuống, mơn trớn tính khí hắn… Từ gốc đến đỉnh, lại vuốt ve bắp đùi mềm mịn trơn bóng của hắn, như tằm ăn rỗi, từng chút ngầm thôn tính lý trí còn sót lại trong đầu hắn.

Trong lòng nổi lên ý nghĩ vô cùng xấu xa…

Hắn là hoàn toàn ngây ngô không có kinh nghiệm đi, như vậy, lần đầu tiên của hắn, mình phải cho hắn một thể nghiệm tốt nhất! Người trong trẻo lạnh lùng như hắn, cũng có lúc lâm vào thần hồn điên đảo, sau này vô luận với ai, đều không thể quên một đêm này hắn đã cho mình hết thảy.

Anh đang bị vây trong ngọn lửa *** cuồn cuộn, ở trên người hắn hạ xuống ấn ký khiến hắn cuộc đời này khó có thể quên!

“A……”

Bách Tiệm Ly quả nhiên rất nhanh liền chịu không được, toàn thân như bị kích điện, khiến hắn ý loạn tình mê, từng tia lửa chạy tán loạn khắp tứ chi trăm hài, mỗi một tia đều đủ để dẫn phát lửa cháy lan thành một trận lớn!

Tay hắn nắm chặt cánh tay Tạ Ngôn, không ngừng lay động, lại không phải kháng cự, mà là suy yếu đón ý hùa theo. Khoái cảm to lớn làm cho hắn khó có thể tự dằn xuống, toàn thân từng đợt run lên, vì cố nén không kêu ra tiếng, hắn dùng răng nanh cắn chặt môi, đầu lưỡi truyền đến vị gỉ sắt nhàn nhạt…

“Đừng cắn… Chảy máu rồi………”

Tạ Ngôn đau lòng cúi người hôn hắn, đồng thời đầu gối gập lại, xoay người một cái, cánh tay mạnh mẽ ôm lấy hắn, đặt hắn dựa vào ngực mình, thuận tiện cho cả môi và tay mình cùng sử dụng, một bên tiếp tục hôn môi hắn, một bên lấy tay vì hắn dốc lòng “Phục vụ”.

Môi lưỡi nhiệt tình, Bách Tiệm Ly trằn trọc than nhẹ, chỉ cảm thấy toàn thân nóng lên, tay trái kìm lòng không đậu bám vào bả vai nam nhân, đem cái trán nóng bỏng kề sát vào hõm vai anh…

Hắn cảm thấy thân thể chính mình một nửa nóng lên, một nửa lại rét run, không biết đang đi đến tận cùng địa ngục, hay là vui sướng trên thiên đường…

“Cậu có thể gọi tên tôi…” Tạ Ngôn cắn vành tai hơi lạnh của hắn, tinh tế miêu tả hình dạng tai hắn…

“Tạ…… Ngôn……Tạ Ngôn………”

Dục vọng của hắn cứng rắn như thiết, một phát bùng nổ, chất lỏng trong suốt như giọt sương từ đỉnh ồ ồ chảy ra, dính ướt tay Tạ Ngôn, phát ra âm thanh ma sát *** mĩ, Bách Tiệm Ly gắt gao nhắm mắt lại, không nhìn tới hình ảnh hạ lưu này.

“Nhớ kỹ, hôm nay người cùng cậu làm là tôi!”

Tạ Ngôn cúi đầu lấp kín môi hắn…

Nụ hôn sâu kích cuồng (1) mà không mất ôn nhu, càn quét sâu bên trong khoang miệng hắn, tập trung công kích tới nơi hắn tối mẫn cảm…

Dưới sự công kích của cả đầu lưỡi và tay anh, Bách Tiệm Ly rốt cuộc nhịn không được, phát ra thanh âm hỗn loạn, dùng sức đẩy tay anh ra, “Không cần… Mau dừng lại……”

“Đừng sợ… Cứ để nó bắn ra như vậy là được…” Tạ Ngôn hàm hồ nói, dùng đầu lưỡi nóng ẩm liếm hai má hắn hết lần này đến lần khác, lại kéo lên chạm nhẹ lông mi ẩm ướt của hắn…

“Không…… A……”

Bách Tiệm Ly phát ra tiếng rên rỉ kìm nén, cao trào khoái cảm nháy mắt tới, làm cho hắn không hề phòng bị mà bắn ra…

Khoảnh khắc này, đại não hắn dường như có cái gì ầm ầm rung động, truyền đến cảnh đất núi sụp lở, thế giới trước mắt hôi phi yên diệt, giống như tới ngày tận thế, nhưng mà, ở nơi trong bóng đêm không thấy cả năm ngón tay, lại có rất nhiều pháo hoa bắn lên bầu trời đêm, rơi xuống ngọn lửa chói mắt, ánh sáng rực rỡ như sao, nhìn lên giống như dải ngân hà xinh đẹp giữa vũ trụ mênh mông…

Thật vất vả chờ tiếng ầm ầm biến mất, trước mắt đầy sao, Bách Tiệm Ly từ đỉnh cao trào chầm chậm quay lại, nhìn vào ánh mắt người kia…

Nguyên bản sao đã tan hết, đôi mắt hắn lấy lại tiêu cự, rạng rỡ sinh huy.

“Thế nào, cảm giác tốt lắm đi?”

Tạ Ngôn cười nói, ôn nhu hôn nhẹ hai má mướt mồ hôi của hắn, thừa dịp hắn còn bủn rủn, đắm chìm ở dư vị cao trào, đem hắn thả lỏng, lấy ngón tay dính chút dịch thể hắn bắn ra, thử nhẹ nhàng tham nhập vào huyệt khẩu ẩn mật kia…

“Không!”

Toàn thân Bách Tiệm Ly nhất thời cứng ngắc, ôm chặt tay anh, trên mặt có vẻ kháng cự rất mạnh mẽ.

Tạ Ngôn không muốn làm hắn kinh hoảng, lại càng không muốn phá hư bầu không khí tuyệt vời hệt như một giấc mơ này, vì thế cười khổ lùi về, lôi kéo tay hắn, đặt vào dương cương sớm cứng rắn như thiết của mình…

“Như thế nào lại nóng như vậy?”

Bách Tiệm Ly lắp bắp kinh hãi, cái cổ một mảnh đỏ bừng, cơ hồ có thể xuất huyết, lông mi phát run, bộ dáng chấn kinh không nhỏ, thật sự chọc người yêu thương.

“Cậu thì giải phóng rồi, còn tôi vẫn ngạnh đây, ít nhất cũng đến an ủi tôi một chút đi.”

Anh biết, lấy cá tính hắn, tuyệt đối không thể chủ động, vì thế anh bắt lấy tay hắn, mượn tay hắn cầm lửa nóng của mình, bắt đầu chuyển động…

Khoái cảm như sóng ào ào truyền đến, tuy rằng càng nhiều là do tâm lý.

Tạ Ngôn nhíu lại lông mi anh tuấn, ngũ quan tuấn lãng đắm chìm trong sung sướng, tản mát ra một loại mị lực khác, cơ thể anh đẹp đẽ mà rắn chắc, dương cương vừa đẹp lại tràn ngập nam tính, cho dù là Bách Tiệm Ly trời sinh đạm mạc, cũng không khỏi tim đập thình thịch.

Hô hấp hai người dần dần ồ ồ, không khí lần thứ hai tăng nhiệt độ…

Bàn tay bao phủ mu bàn tay hắn, nửa bắt buộc hắn cùng nhau luật động (2), không biết khi nào dời đi, nhưng Bách Tiệm Ly lại giống như bị xui khiến, không thể dừng lại động tác của mình, không ngừng ở trong đùi anh vỗ về chơi đùa, tình triều ám muội khiến người ta nan cự tuyệt, trái tim đập điên cuồng trong cơn sóng tình mãnh liệt.

Bởi vì khao khát hôn nhau, môi hai người không biết từ lúc nào lại dính cùng một chỗ, hôn đến khó chia lìa, phát ra âm thanh nhỏ vụn, lửa nóng của Tạ Ngôn trong lòng bàn tay, lại chạy khắp cơ thể hắn, làm hắn liên tục tràn ra từng trận than nhẹ.

Cảm giác da thịt thân cận tiêu hồn như thế, không ngừng đưa hai người đẩy xuống vực sâu dục vọng…

Tạ Ngôn không lâu sau ở trong tay Bách Tiệm Ly bùng nổ, anh đem mặt chôn bên sườn mặt hắn, khàn giọng gào thét bắn ra chất lỏng nóng rực, phần lớn bắn tung tóe trên ngực hắn, mà Bách Tiệm Ly cũng kìm lòng không đậu lần thứ hai cương, phun ra ái dịch cuối cùng, hai người hạ thể giao triền, đã là một mảnh ẩm ướt.

Tiếng thở dốc liên tiếp vang vọng bên trong.

Từ trong tình cảm mãnh liệt phục hồi lại tinh thần, Bách Tiệm Ly quay đầu, nhìn vào đôi mắt sâu và đen của đối phương, thấy chính mình bi

ểu tình vô cùng cơ khát…

Đó là một người hoàn toàn xa lạ, không phải chính hắn!

Bách Tiệm Ly sợ hãi cả kinh, mạnh mẽ tỉnh táo lại, đẩy ra Tạ Ngôn đang nằm sấp trên người hắn.

“Buông!”

Mắc phải sai lầm lớn, hắn hối cũng không kịp!

Tiếu Thành là bằng hữu duy nhất của hắn, là người tối trọng yếu với hắn, cậu đính hôn, hắn tự đáy lòng thay cậu cao hứng, đây là cảm tình vô cùng chân thành, trong suốt thuần túy, không có một tia tạp chất, nhưng mà cơn đả kích trầm trọng kéo đến cũng không phải giả, hắn cảm thấy tịch mịch, tịch mịch nói không nên lời.

Loại tịch mịch khôn cùng này cắn nuốt hắn, tiệc cưới náo nhiệt càng làm hắn có cảm giác hít thở không thông, lần đầu tiên trong cuộc đời, hắn nghi ngờ mình có thể tự lực đi hết những năm tháng sau này hay không, từ khi sinh ra đến nay chưa hề có dao động. Mà Tạ Ngôn, đúng vào thời điểm hắn yếu ớt nhất, trở thành phao cứu sinh đến bên cạnh hắn.

Vì thế hắn vươn tay, đê tiện bắt lấy chiếc phao này, tiếp nhận an ủi của anh, cho dù biết rõ không đúng, cũng không thèm nghe theo tiếng gọi của lý trí, kiên quyết đẩy tay anh ra, ngược lại mặc anh từng bước tới gần, mặc cho chính mình đắm chìm trong dục vọng mê loạn.

Bởi vì anh, con dã thú thô bạo trong lòng hắn ban đầu không thể khống chế rốt cuộc đã bình tĩnh trở lại, nhưng mà kết quả này, tuyệt không phải là kết quả hắn muốn thấy.

Hết thảy đều sai rồi!

Hắn cùng Tạ Ngôn, là hai đoàn tàu vốn nên vững vàng chạy, ngay cả ngẫu nhiên có cùng xuất hiện, cũng chỉ là gặp gỡ thoáng qua, nhưng mà giờ phút này lại điên cuồng mà va chạm cùng một chỗ, ẩn ẩn còn có xu hướng xáo trộn trật tự vốn đã định sẵn trong tương lai!

Hắn tối sợ hãi chính là điều này.

Hắn chưa bao giờ muốn trêu chọc bất luận kẻ nào, vẫn thật cẩn thận, bảo hộ thế giới của mình, không cho người khác bước chân vào, cho tới nay, hắn duy nhất thật tình tiếp nhận cũng chỉ có Tiếu Thành, này đã đủ rồi, một tấc vuông trong thế giới của hắn, tải không được quá nhiều sức nặng cảm tình.

Nhất là Tạ Ngôn!

“Cậu ăn no đã muốn chạy?”

Tạ Ngôn nắm lấy tay hắn, đem người đang muốn rời giường rời đi kéo đến dưới thân mình, vững vàng ngăn chặn, không cho hắn giãy.

“Tạ Ngôn, buông, vừa rồi là một sai lầm, nó không nên phát sinh.” Màu đỏ trên mặt Bách Tiệm Ly cũng dần dần rút đi…

“Hừm, tôi biết, hôm nay là một đêm điên cuồng.”

Tạ Ngôn cúi đầu chăm chú nhìn hắn, con ngươi sâu thẳm như muốn đem hắn cắn nuốt, lại như nhẹ nhàng đưa hắn hàm ở trong miệng, e sợ trong lúc vô tình, hắn liền biến mất.

“Cậu không phải Bách Tiệm Ly, tôi cũng không phải Tạ Ngôn, chúng ta cứ xem nhau như người xa lạ, chỉ là ở một đêm tịch mịch, cho nhau an ủi. Cậu không cần có gánh nặng gì, trời sáng, chúng ta liền mỗi người một ngả, tôi sẽ không đòi hỏi cậu bất cứ chuyện gì.”

Con tim đập dồn dập cùng đau lòng như triều dâng, cơ hồ đồng thời đánh úp lại, tiếng thì thầm của người kia cùng đôi mắt lóe ánh sáng nhàn nhạt, không biết sao, lại làm cho Bách Tiệm Ly có cảm giác như ngực bị đục một lỗ.

“Tạ Ngôn, tôi…”

“Cậu không cần nói gì, chỉ cần chuyên tâm hôn tôi là được.”

Tạ Ngôn cúi đầu xuống, ôn nhu bao phủ môi hắn, Bách Tiệm Ly than nhẹ một tiếng, thuận theo hé miệng, cùng anh đầu lưỡi giao triền…

Cái gì nên nói, anh đều nói, cái gì nên làm, anh đều làm, kia hắn, còn có thể nói gì nữa đây?

Đến bây giờ, hắn cái gì cũng không biết, cái gì cũng không muốn nghĩ nữa, hắn nhắm mắt lại, để mặc chính mình ngã vào cơn sóng triều ái dục mê hoặc…

Khi Tạ Ngôn tỉnh lại, đã là sáng sớm ngày hôm sau.

Nắng sớm nhàn nhạt xuyên thấu qua một góc rèm cửa màu trắng, chiếu vào trong phòng.

Một phòng yên tĩnh.

Anh cả kinh, theo bản năng hướng bên cạnh sờ soạng, đệm chăn sớm lạnh, xem ra, hắn giữa đêm khuya đã lặng yên rời đi.

Dư quang khóe mắt thoáng nhìn, đột nhiên nhìn thấy trên tủ đầu giường hé ra tờ giấy nho nhỏ, Tạ Ngôn với tay lấy thì thấy.

Chỉ có sáu chữ viết ngoáy:

Cám ơn cậu.

Thực xin lỗi.

Mẹ nó, “dùng” xong người khác cũng không nói vài câu dễ nghe!

Tạ Ngôn bất đắc dĩ cười khổ, thật dài thở ra một hơi, trở mình, ôm lấy gối đầu hắn nằm qua, thật sâu hít vào khí tức còn lưu lại trên gối.

Khí tức phi thường đạm, phi thường trong trẻo nhưng lạnh lùng, căn bản lưu không được, chỉ sợ qua không bao lâu, sẽ tan thành mây khói đi.

Hết thảy mọi chuyện ngày hôm qua, anh đều nhớ rất rõ.

Hai tay anh nhàn rỗi, vẫn có lỗi giác đang đem hắn ôm trong ngực, thân thể anh, vẫn có thể cảm nhận được độ ấm da thịt của hắn, mỗi một âm thanh hắn rên rỉ kềm nén, mỗi một khắc biểu tình biến hóa, đều khắc sâu trong đầu anh, vô cùng rõ ràng.

Hết thảy điều này đều làm anh cảm thấy thỏa mãn, lại vô cùng hư không.

Anh trong lòng thực hiểu, một đêm kỳ ảo kia, là lần đầu tiên trong cuộc đời, cũng là một lần duy nhất có được, sau này, anh không có khả năng lại có may mắn như vậy.

Vì sao cứ phải tự mình chuốc lấy cực khổ, yêu thương một người đàn ông nội tâm không thể chứa nổi một ai?

Rốt cuộc là từ khi nào thì bắt đầu?

Là mỗi ngày lúc mới nhập học, bước vào phòng ngủ nhìn thấy bóng dáng trong trẻo nhưng lạnh lùng kia, hay là hắn đối với mình lãnh đạm trong suốt, thái độ không coi ai ra gì, hay là… Suốt bốn năm Đại học, từng chút từng chút, tích lũy thành hết thảy?

Hồi tưởng quá khứ, trừ bỏ hắn, anh thế nhưng không chú ý qua bất luận kẻ nào.

Nhưng mà, với hắn mà nói, anh chỉ là một vị khách qua đường trong sinh mệnh hắn, là một cái phao khi cần thì thuận tay bắt lấy?

Tối hôm qua cùng nhau, có hay không ở trong lòng hắn, lưu lại một chút dấu vết?

Tạ Ngôn bắt đầu hối hận.

Sau khi nhấm nháp hương vị hắn, anh hối hận, hối hận chính mình sau này còn có thể đối với người khác động tâm như vậy hay không, bởi vì chỉ một mình hắn, đã cướp đi tất cả chú ý của anh, hao hết tất cả nhiệt tình của anh, nhưng mà, để lại cho anh, lại chỉ có sáu chữ tàn nhẫn như vậy!

Anh hối hận, hối hận muộn màng, đã vô pháp toàn thân trở ra!

Nhưng con độc hành thú này, một khi quyết định phương hướng, sẽ dứt khoát dứt bỏ hết thảy, cũng không quay đầu lại, chỉ hướng đến mục tiêu mình đặt ra mà chạy đi.

Ngày tái kiến của hắn và anh, thực xa xôi vô thời hạn.

(1) Kích cuồng: Kích động & điên cuồng

(2) Luật động: Chuyển động có quy luật