Ra khỏi lãnh sự quán Australia ở Bắc Kinh, Bách Tiệm Ly nhảy lên xe bus, gắt gao nắm chặt túi hồ sơ căng phồng, nội tâm vui mừng nhảy nhót.

Trước sau tiêu phí gần mười tháng, hiện tại, hắn rốt cục bắt được điều mình muốn!

Di động lúc này trùng hợp vang lên, Bách Tiệm Ly vừa nhìn thấy số gọi tới, liền cảm thấy trên đời quả nhiên có “Tâm ý tương thông”.

“Tiếu Thành, có chuyện gì? Tôi cũng đang muốn gọi điện thoại cho cậu đây.” Bách Tiệm Ly ngữ khí thoải mái nói.

“Phải không? Thực khéo.” Hoàn toàn tương phản với hắn, giọng nói Tiếu Thành lại có vẻ thập phần trầm trọng, “Tiệm Ly, tôi có một chuyện quan trọng muốn nói với cậu.”

“Vừa lúc, tôi cũng có tin tức tốt muốn nói với cậu, cậu nói trước đi.”

“Được, cậu nghe xong đừng giật mình, cái kia… Tôi phải đính hôn.”

Bách Tiệm Ly ngẩn ngơ, tươi cười chậm rãi thu liễm…

“Tiệm Ly… Tiệm Ly? Cậu có đang nghe không?”

Đối phương thật lâu không có thanh âm, làm Tiếu Thành có điểm sốt ruột.

“À, tôi đang nghe đây.”

Bách Tiệm Ly phục hồi lại tinh thần, trên mặt khôi phục bình tĩnh.

Chuyện này như trong dự kiến, không có gì phải giật mình, nhưng dao động vừa rồi của mình, hoàn toàn không biết từ đâu mà đến.

“Ba mẹ tôi cả ngày ở bên tai tôi lải nhải, muốn chúng tôi kết hôn, tôi đều nhanh bị bọn họ nói đến phiền chết, hơn nữa Nhã Lệ đối với tôi cũng tốt lắm, thật sự chọn cô ấy cũng không có vấn đề gì, tôi nghĩ hay là thôi đi, nếu đính hôn có thể làm cho mọi người đều vui vẻ, vậy liền đính hôn. Bởi vì hai nhà chúng tôi thân thích rất nhiều, cho nên có phần linh đình hơn, ngay cả đính hôn cũng phải tổ chức riêng một buổi lễ.”

“Ừm… Chúc mừng cậu, ngày đính hôn đã định chưa?”

“Xong hết rồi, ngay cuối tuần sau, sau đó tháng mười chính thức kết hôn.” Tiếu Thành nói.

“Tháng mười… Chỉ sợ không thể tới tham dự hôn lễ của cậu, bởi vì tôi vừa mới nhận được thị thực. Vì để kịp ngày nhập học vào tháng ba, phải lập tức bay đi Australia, tôi trên cơ bản đã không còn thời gian.”

“A, nhanh như vậy!” Tiếu Thành kêu lên: “Vậy lễ đính hôn cậu vẫn có thể tới dự đi, cậu nhất định phải tới!”

“Tôi trước tiên cùng công ty bàn giao, chỉnh lý một chút, lập tức quay lại.”

“Được, tôi chờ cậu!”

“Tiếu Thành…” Bách Tiệm Ly dừng một chút, chân thành nói: “Chúc mừng, cậu nhất định sẽ hạnh phúc.”

“Ha ha, cám ơn. Kỳ thật người tôi muốn ở cùng một chỗ nhất, chính là cậu, nếu cậu là nữ, tôi không nói hai lời lập tức hướng cậu cầu hôn, mặc kệ phải xuất ra thủ đoạn gì, đều phải đem cậu bắt tới tay.”

“Ngu ngốc, từ bây giờ đừng nói mấy lời tào lao vậy nữa, đi mà nói với vợ cậu ấy.” Bách Tiệm Ly ảm đạm cười.

“Aiii, tôi thật sự không muốn kết hôn, nếu có thể vĩnh viễn không lớn lên thì thật tốt.”

“Cậu cho là mình vĩnh viễn là đứa con nít ba tuổi a.”

Tiếu Thành ha hả cười, thanh âm bỗng nhiên trầm xuống, “Tiệm Ly, cậu rốt cục nhận được thị thực, có thể làm chuyện mình muốn làm, tôi vui thay cho cậu.”

“Nước ngoài đều không phải là thiên đường, quốc nội cũng không phải địa ngục, tôi chỉ là muốn thay đổi hoàn cảnh.”

“Nếu là cậu, vô luận hoàn cảnh thế nào, hẳn là đều có thể thích ứng. Điểm này khi tôi cùng cậu đi Hoàng Sơn, cũng đã thấy nhất thanh nhị sở. Trừ bỏ tự do, c

ậu cái gì cũng không muốn, mà tôi lại không cách nào chịu được cảnh một mình một người, Tiệm Ly, tôi là người nhu nhược a.”

“Hôn nhân là quá trình cần thiết trong cuộc sống mỗi người, cần gánh vác trách nhiệm thật lớn, người chân chính nhu nhược, căn bản không thể gánh loại trách nhiệm này, chỉ biết chạy trối chết, tựa như tôi. Tiếu Thành, tôi khâm phục dũng khí của cậu.” Bách Tiệm Ly chân thành nói.

Tiếng cười của Tiếu Thành truyền vào bên tai, “Cậu nói vậy là muốn an ủi tôi sao? Tôi nhận! Vậy… Chúng ta cuối tuần gặp nha? Thực muốn lập tức được gặp cậu.”

“Ừ, cuối tuần gặp.”

Bách Tiệm Ly cúp điện thoại, nhìn thấy bên ngoài cửa sổ tơ liễu trắng tung bay, nghe bên trong xe truyền đến tiếng ca “Tôi đã từng đến rất gần hạnh phúc như thế”, chậm rãi nhắm mắt lại.

Mùa xuân đến.

Mùa xuân, cho dù người hạnh phúc nhất, cũng muốn đi phương xa.

Một tuần sau, may mắn Bách Tiệm Ly đã thu xếp xong hết thảy mọi chuyện ở Bắc Kinh, vội vàng bay trở về thành phố N, sau đó cơ hồ mã bất đình đề (1) chạy đi tham dự lễ đính hôn của Tiếu Thành.

Tuy nói là đính hôn, nhưng bởi vì cha mẹ hai bên đều là nhân vật có uy tín danh dự ở thành phố N, nên có rất nhiều bạn bè thân thích, không thể qua loa làm việc.

Buổi lễ được cử hành ở khách sạn năm sao, khách mời trừ bỏ thân thích, giới hạn một ít bằng hữu thâm giao bình thường, vậy mà đã lên tới hơn năm mươi bàn tiệc, mức độ linh đình có thể so với hôn lễ của người khác, có thể thấy nếu tới ngày chính thức kết hôn, tình cảnh còn có thể rầm rộ hơn.

Bách Tiệm Ly không thích nơi nhiều người, lại càng không quen hôn lễ náo nhiệt, nhưng bởi vì một trong hai nhân vật chính là Tiếu Thành, hắn phải nhẫn nại.

Hắn biết Tiếu Thành là tiêu điểm ngày hôm nay, vạn chúng chú mục, khẳng định rất bận rộn, vì thế không làm phiền cậu, thế nhưng sau khi vào khách sạn, chỉ vừa đơn giản ở ngoài cửa báo tên một chút, đã được phục vụ sinh dẫn đến chỗ ngồi dành trước cho hắn.

“Tiệm Ly!”

Nghe tiếng gọi, Bách Tiệm Ly xoay người, liền nhìn thấy Tạ Ngôn. Hắn biết Tạ Ngôn và Tiếu Thành vẫn duy trì liên lạc, Tiếu Thành lần này đính hôn, hẳn là cũng sẽ thông tri cậu ta mới đúng.

“Cậu mới tới hả?” Tạ Ngôn bước nhanh tới ngồi xuống bên cạnh hắn.

“Ừ, buổi sáng lên máy bay, năm giờ về tới, vừa cất hành lý liền lập tức lại đây.” Hắn thậm chí còn không kịp báo cho cha mẹ một tiếng, liền vội vàng xuất môn.

“Khó trách nhìn qua mệt chết đi, chờ sau khi kết thúc, sớm một chút về nhà nghỉ ngơi đi.” Tạ Ngôn cẩn thận xem kỹ sắc mặt hắn.

“Tôi biết.” Bách Tiệm Ly vội hạ mí mắt.

Có đôi khi, loại ôn nhu này của Tạ Ngôn, so với đối chọi gay gắt trước kia càng làm hắn khó có thể chống đỡ.

Một lát sau, cô dâu chú rể mới xuất hiện.

Tiếu Thành mặc một thân âu phục màu đen phẳng phiu, càng tôn lên thân hình cao lớn, mày kiếm mắt sáng, nụ cười rạng rỡ như ánh mặt trời, có thể chạm sâu đến đáy lòng.

Mà vị hôn thê của cậu…

Trong tưởng tượng của Bách Tiệm Ly, lấy vẻ ngoài cùng gia thế của Tiếu Thành, xứng đôi với cậu, nhất định là vị mỹ nữ khuynh quốc khuynh thành. Nhưng mà, khi nhìn thấy người thật hắn không khỏi chấn động!

Vị hôn thê này của cậu dung mạo không đẹp. Bình thường đến không thể bình thường hơn.

Xác thực mà nói, dung mạo của cô ở tiêu chuẩn tuyến dưới.

Cô mặc áo cưới trắng thuần kiểu Tây, đem dáng người thấp bé của mình lộ ra toàn bộ, màu da ngăm đen, đó là loại mà mặc kệ đánh bao nhiêu tầng phấn cũng không thể che đậy làn da sậm màu, đôi mắt hẹp dài, cái mũi tẹt khiến ngũ quan của cô nhìn qua rất không có sức sống. Bởi vì chuyên viên trang điểm muốn làm cô trông đẹp hơn, nên trang điểm thật dày, ngược lại làm cho khuôn mặt kia thoạt nhìn rất không tự nhiên, cho dù cố ý khen tặng, cũng vô pháp thản nhiên nói với cô lời khen rất bình thường với các cô gái: “Thật xinh đẹp.”

Bách Tiệm Ly theo bản năng nhìn qua Tạ Ngôn, anh tựa hồ cũng chấn kinh không nhỏ, sau một lúc lâu mới lẩm bẩm nói: “Trên đời này vẫn là có vẻ đẹp tâm hồn a.” ( =))) Bách Tiệm Ly không khỏi trừng mắt liếc anh một cái.

Tiếu Thành nhìn quanh bốn phía, liếc mắt một cái liền thấy Bách Tiệm Ly.

Hai người ánh mắt tương đối, Tiếu Thành hướng hắn trừng mắt nhìn, lộ ra nụ cười sáng lạn, cánh môi hơi khép mở, Bách Tiệm Ly nhận ra là hai chữ “Cám ơn”.

Bách Tiệm Ly mỉm cười, cũng mấp máy miệng, nói lại với cậu “Chúc mừng”.

Bộ dáng vui vẻ của cậu làm cho hắn cảm thấy mình cả một ngày tàu xe mệt nhọc, đều là đáng giá.

Tầm mắt Tiếu Thành rời khỏi người Bách Tiệm Ly, chuyển sang Tạ Ngôn, mỉm cười gật đầu, Tạ Ngôn mỉm cười với cậu, nâng lên chén rượu trong tay.

Hết thảy đều không nói gì.

Thật vất vả đem các nghi thức đính hôn nhất nhất thực hiện xong, hai người trong tiếng vỗ tay của mọi người, cùng nhau cắt bánh kem, nhân viên khách sạn tiến lên giúp chia bánh thành từng miếng nhỏ, lần lượt chuyển đến từng bàn mời dùng. Lúc này thức ăn cũng đã dọn lên, không khí trở nên ấm áp vô cùng.

Chờ đến phiên tới bàn Bách Tiệm Ly, Tiếu Thành cùng vị hôn thê của cậu – An Nhã Lệ song song lại đây kính rượu, Bách Tiệm Ly vội vàng đứng lên…

Vừa lúc Tiếu Thành bị người khác giữ chặt nói chuyện, Bách Tiệm Ly không thể không cùng vị hôn thê của cậu mặt đối mặt.

Trước mắt là người phụ nữ xa lạ mới lần đầu gặp mặt, cũng là vị hôn thê của người tối trọng yếu với mình, từ nay về sau cùng cậu ta sớm chiều tương đối, thân mật khắng khít, nội tâm chợt nổi lên một cảm giác kỳ quái, làm cho Bách Tiệm Ly nhất thời nói không ra lời.

“Anh chính là Bách Tiệm Ly đi, là bằng hữu tốt nhất của Tiếu Thành.”

An Nhã Lệ mỉm cười nhìn người đàn ông lãnh đạm trước mặt, đại danh của Bách Tiệm Ly, vô số lần nghe được từ miệng Tiếu Thành, làm cho lỗ tai cô cũng thấy lùng bùng.

Cô đối với người bạn này của hôn phu của mình, người bạn mà anh đối xử chân thành cởi mở, nguyện giúp bạn không tiếc cả mạng sống, tràn ngập tò mò cùng hâm mộ.

Bách Tiệm Ly gật đầu trầm ngâm một chút, còn chân thành nhìn vào mắt cô, chậm rãi nói: “Chúc hai người trăm năm hảo hợp, sớm sinh quý tử.”

Lần lượt đi kính rượu từng bàn, khách mời phần lớn là cố ý ép rượu vui đùa, còn chưa bao giờ nghe qua lời chúc phúc chân thành như thế, An Nhã Lệ ngẩn ra, nụ cười đột nhiên như trăm hoa nở rộ.

“Cám ơn!”

Cô cũng không phải người phụ nữ xinh đẹp, hàm răng cũng không đủ trắng không đủ đẹp, nhưng trong nháy mắt này, Bách Tiệm Ly lại cảm thấy cô thực lóa mắt, làm cho người ta không thể nhìn gần.

Hắn chưa từng gặp qua nụ cười nào hạnh phúc hồn nhiên như thế!

Trên mặt cô lộ ra một sắc màu sáng ngời phát ra từ nội tâm, làm cho khuôn mặt trông bình thường kia nháy mắt sinh động đẹp đẽ, mỉm cười không chút giả tạo, tinh thuần tốt đẹp, tràn ngập niềm vui không tả xiết cùng khát khao đối với cuộc sống tương lai.

Ha ha… Tiểu tử này vẫn là cưới một người vợ tốt a, cho dù người mù cũng có thể nhìn ra, cô yêu Tiếu Thành.

Bề ngoài bình thường thì đã sao?

Cô ở tiệc đính hôn cười đến hạnh phúc thế này, vậy là đủ rồi!

Tiếu Thành cùng người khác tán gẫu xong, quay đầu lại, đối Bách Tiệm Ly giơ lên chén rượu, “Tiệm Ly, cậu quả nhiên đến đây, tôi thật cao hứng khi nhìn thấy cậu.”

“Lễ đính hôn của cậu, tôi có thể không tới sao? Chúc mừng.”

“Cám ơn.”

Hai người nhẹ nhàng chạm ly, đem rượu uống cạn.

Uống xong, Tiếu Thành không để ý nơi đông người, liền gắt gao cầm tay Bách Tiệm Ly, giống như đứa nhỏ không chịu buông ra.

“Tiệm Ly, hôm nay cậu có thể đến, tôi thật sự cao hứng.” Tiếu Thành kề sát vào hắn, hơi thở mang mùi rượu làm Bách Tiệm Ly biết cậu đã uống không ít, bước chân đều có chút không vững.

Bách Tiệm Ly đỡ lấy bờ vai của cậu, “Cẩn thận một chút, đứng cho vững.”

“Cậu quyết định khi nào thì xuất ngoại?”

“Mười lăm tháng ba khai giảng, tôi cuối tuần sẽ đi.”

“Đáng tiếc tôi phải bồi Nhã Lệ, hay là, mấy ngày nay tôi đến ở nhà cậu đi?”

“Nói ngốc cái gì, từ hôm nay trở đi, cậu đã là người có vợ.” Bách Tiệm Ly vỗ vỗ cậu, “Tất cả mọi người đang đợi cậu, nhanh đi kính rượu đi.”

“A.”

Tiếu Thành lúc này mới tỉnh táo lại, hướng Bách Tiệm Ly gật đầu, buông hắn ra, đi đến một bàn khác…

Bách Tiệm Ly chậm rãi ngồi xuống…

Tầm mắt hắn không thể khống chế gắt gao đuổi theo cậu…

Hắn nhìn cậu cao hứng phấn chấn nhận lời chúc phúc cùng kính rượu của mọi người nhìn cậu ôm eo vợ, hai người thỉnh thoảng ánh mắt giao nhau nhìn cậu vì vợ chắn rượu, trên mặt hai người đều sáng ngời hạnh phúc… Cũng không biết vì sao, rõ ràng là hình ảnh làm mình thực vui mừng, thế nhưng trong lòng hắn lại như bị khoét một cái động lớn, sự trống rỗng hư vô làm cho hắn không chịu nổi.

Bách Tiệm Ly uống một ly rượu, cuộc đời lần đầu tiên có cảm giác bỏng cháy.

Bàn tay bị Tiếu Thành nắm chặt lại buông ra, thế nhưng cứ run lên nhè nhẹ…

Đột nhiên, ngón tay lạnh như băng truyền đến cảm giác ấm áp, Bách Tiệm Ly hệt như con thú nhỏ bị chấn kinh, nâng lên mí mắt, đối diện với đôi mắt đen như mực của Tạ Ngôn…

Ở dưới bàn, anh dùng lòng bàn tay ấm áp của mình bao lấy bàn tay khẽ run của hắn.

Anh nhìn hắn chăm chú, trong mắt có lo lắng, trên mặt có thương tiếc.

Biểu tình như vậy làm cho Bách Tiệm Ly chật vật không chịu nổi, cảm giác giống như tất cả mọi người đều áo mũ chỉnh tề, chỉ riêng mình hắn bị lột trần như nhộng, quăng dưới ngọn đèn sáng ngời, để mọi người săm soi.

Hắn muốn tránh né phần ấm áp này, nhưng ngón tay lại suy yếu vô lực, nhận ra ý đồ của hắn, Tạ Ngôn lập tức tăng thêm sức, gắt gao nắm lấy tay hắn…

Bách Tiệm Ly từ bỏ ý định, mặc anh nắm.

Không khí càng ngày càng náo nhiệt, đã có người bắt đầu chơi oẳn tù tì đố nhau, ăn uống linh đình, giữa tiệc rượu, hai nhân vật chính bị mọi người trêu chọc, ép chơi trò chơi “Ăn táo” (2).

Tiếng vui cười từng đợt truyền đến, xâm nhập màng tai, Bách Tiệm Ly chỉ cảm thấy đau đầu muốn nứt ra, ẩn ẩn có cảm giác trời đất quay cuồng…

“Chúng ta ra ngoài hít thở chút không khí trong lành đi?”

Thanh âm Tạ Ngôn làm hắn có cảm giác như được cứu, Bách Tiệm Ly gật gật đầu, bị Tạ Ngôn lôi kéo, đẩy ra ngoài…

Mọi người đều uống rượu đến tận hứng, ai cũng không chú ý tới hai người lặng lẽ biến mất.

Thành phố về đêm, đèn neon lấp lánh, trong không khí tràn ngập vị ngọt ngào mê hoặc.

Ven đườn

g thỉnh thoảng có thể nhìn thấy những cô gái sành điệu trang điểm thật đậm, cả người tỏa ra mùi nước hoa thơm nồng, kẻ mắt màu đen, làm các cô nhìn qua thực giống quỷ những nam sinh nhuộm tóc vàng rực kiểu Hàn Quốc, đem mũ kéo sụp xuống, che khuất mặt mày tinh tế, quần rộng thùng thình cơ hồ có thể kéo đi…

Có người lớn tiếng cười, có người lớn tiếng mắng, có người uống rượu, không biết đang nói nhảm gì đó, xe bus ngừng lại, đám đông vừa tụ lại tán, mọi thứ hỗn loạn hệt như một giấc mơ.

Bách Tiệm Ly nãy giờ vẫn đang bước nhanh, đột nhiên dừng lại cước bộ.

Loại cảm giác quen thuộc này lại tới nữa!

Dã thú thô bạo ngủ đông ở trong lòng đã lâu kia lại ở rục rịch trỗi dậy, cần phải hủy diệt thứ gì đó mới có thể làm cho hắn bình tĩnh trở lại!

“Con mẹ nó!”

Bách Tiệm Ly nhịn không được đấm một quyền vào cạnh hàng rào lưới sắt bảo hộ, đau đớn khủng khiếp lập tức từ các khớp ngón tay truyền đến, nhưng loại lực đạo phản phệ này còn chưa đủ, rất không đủ, căn bản không cách nào đem dã thú giờ phút này đang ở trong lòng hắn véo cắn bức lui xuống!

Để ngăn chặn những dục vọng đau đớn làm cho người ta đánh mất thần trí, Bách Tiệm Ly nghiến chặt răng! Một quyền lại một quyền hung hăng nện xuống, hoàn toàn không để ý các khớp ngón tay đã loang lổ vết máu…

Vài người đi đường đi ngang qua bị động tác điên cuồng của hắn dọa đến, đều né ra xa, sợ bản thân mình không dưng gặp họa.

“Bách Tiệm Ly, cậu điên rồi!” Tạ Ngôn đi theo phía sau hắn ở đằng xa, vừa thấy có điểm không đúng, lập tức chạy lại, chặt chẽ cầm tay hắn.

“Buông!”

Khí lực Bách Tiệm Ly lớn kinh người, Tạ Ngôn phải xuất ra hết sức lực mới miễn cưỡng chế trụ hắn.

“Cậu mẹ nó uống rượu phát điên cái gì! Hôm nay là ngày Tiếu Thành đính hôn, cậu tính biến mình thành bộ dáng nửa người nửa quỷ này bao lâu?” Tạ Ngôn hướng hắn quát.

Nghe được hai chữ “Tiếu Thành” này, hô hấp Bách Tiệm Ly cứng lại, một trận điên cuồng vừa rồi rút đi, khí lực toàn thân nhất thời biến mất hầu như không còn.

“Thực con mẹ nó…”

Tạ Ngôn nhìn thấy tay hắn máu tươi đầm đìa, vừa tức giận, lại vừa đau lòng, không biết nên nói gì cho phải, đem hắn ôm vào lòng, đưa tay bắt một chiếc taxi, đem hắn nhét vào trong xe, chính mình cũng ngồi vào.

Hai mươi phút sau, taxi đứng ở dưới lầu khu nhà của Tạ Ngôn.

Dọc đường đi, Bách Tiệm Ly phi thường im lặng, cúi đầu, ngơ ngác tựa vào ***g ngực của Tạ Ngôn, vẫn không nhúc nhích.

Nhưng hắn càng im lặng, lại càng làm cho Tạ Ngôn lo lắng, chỉ sợ để mặc hắn, không biết sẽ còn mưa rền gió dữ thế nào nữa.

Bộ dáng không khống chế được của Bách Tiệm Ly là như thế nào, hôm nay anh cuối cùng đã thấy.

Tạ Ngôn nắm chặt cổ tay hắn, dùng tay kia lấy chìa khóa, mở cửa.

Như thế nào cũng không muốn buông bàn tay này ra, cũng không thể buông.

“Cậu ngồi đây một chút, tôi đi lấy thuốc đến thoa vết thương cho cậu.”

Mở đèn, Tạ Ngôn đem hắn đến sô pha ngồi xuống, vào phòng tắm tìm được hộp thuốc nho nhỏ, trở lại phòng khách, nửa quỳ ở trước mặt hắn, lấy ra tăm bông, chấm chấm nước thuốc…

“Đưa tay đây.”

Bách Tiệm Ly nghe lời đưa tay phải ra. Chỉ thấy chỗ các khớp ngón tay phá da chảy máu, một mảnh bừa bãi.

Tạ Ngôn thở dài, dùng tăm bông bôi một chút ở miệng vết thương… Động tác của anh rất nhẹ nhàng, rất cẩn thận, sợ làm đau hắn.

Nước thuốc tiếp xúc miệng vết thương, khó tránh khỏi có chút đau đớn, Bách Tiệm Ly không rên một tiếng, nhưng đầu ngón tay thỉnh thoảng khẽ run một chút.

Hắn hiện tại yếu ớt như vậy, nếu anh kiên quyết, hẳn là có thể được đi. Nhưng mà, Tạ Ngôn cũng không muốn ở phía sau lợi dụng lúc người ta gặp khó khăn.

Vì thế anh chuyên tâm bôi thuốc lên miệng vết thương của hắn, chờ toàn bộ xong xuôi, mới thở dài nhẹ nhõm một hơi, “Được rồi, may mà các đốt ngón tay không bị thương tổn, trở về đừng để dính nước, quá vài ngày hẳn là sẽ lên vảy. Khuya rồi, tôi lái xe đưa cậu về nhà…”

Thanh âm đột nhiên bị nghẹn lại, một đôi tay hơi lạnh đang xoa nhẹ hai má anh.

“Bách Tiệm Ly…”

Tạ Ngôn ngẩng đầu, đáp lại anh là đôi mắt vừa là ngàn năm đóng băng, lại vừa là vạn năm lửa cháy, trong lòng không khỏi cả kinh…

Giây tiếp theo, cằm anh bị hắn cường ngạnh nâng lên, không đợi anh phản ứng, mặt hắn đột nhiên phóng to trước mắt, mà đôi môi hơi lạnh của hắn, cũng chặt chẽ áp sát vào môi anh…

Tạ Ngôn có dục vọng với hắn, anh cũng không giấu diếm điểm này. Anh cũng từng vô số lần tưởng tượng hình ảnh mình ôm chặt hắn trong vòng tay, hôn hắn thật sâu, cùng hắn da thịt thân cận, nhưng mà, khi ảo tưởng biến thành sự thật, anh mới biết được, mình đã sai!

Hóa ra người chủ động ôm chặt lấy, cuồng dã hôn môi, là hắn, mà không phải anh.

Bách Tiệm Ly bất ngờ tấn công, làm đại não anh một mảnh hỗn loạn, không nói tới phản kháng, ngay cả tự hỏi cũng không kịp, đã bị hắn đưa đầu lưỡi mang theo hương bạc hà thơm ngát đẩy ra hai cánh môi, chui vào trong tùy ý thọc sâu…

Đầu lưỡi hai người vừa tiếp xúc, Bách Tiệm Ly hơi hơi chấn động, lập tức gia tăng lực đạo, giữ chặt đầu anh, quấn lấy lưỡi anh, dùng sức mút vào.

Động tác của hắn thực cuồng dã, lại trúc trắc đến mức khiến người khác không thể tin. Răng nanh vài lần cập vào lưỡi anh, làm anh đau muốn chết, xem ra, hắn căn bản không hề có kinh nghiệm.

Này… sẽ không phải là lần đầu tiên của hắn đi!

Tạ Ngôn nhịn không được nghĩ, nội tâm không khỏi rung động, thôi chống cự, mở lớn đôi môi, nhịn đau quấn lấy lưỡi hắn, tiếp nhận cả phần nóng và lạnh của hắn.

Nóng là vẻ ngoài của hắn hiện tại, lạnh là bản chất hắn, băng cùng lửa giao hòa, lần đầu nhấm nháp hương vị mâu thuẫn như thế, chẳng những không có một chút gì không thể tiếp nhận, ngược lại làm cho anh ý loạn tình mê, khó có thể kìm lòng.

Thản nhiên, lạnh lùng, cho dù thân thể dính sát vào nhau, nhiệt độ cơ thể của người này vẫn là rất thấp, thấp đến mức anh muốn dùng toàn bộ nhiệt tình của mình, sưởi ấm cho hắn!

Đầu lưỡi hai người quấn mút lấy nhau thật sâu, trao đổi nướt bọt thấm ướt, hơi thở hỗn loạn lướt qua mặt, trái tim kích động điên cuồng nổi trống từng trận ở bên tai.

Nhân loại là sinh vật có năng lực học tập rất mạnh.

Sau vài lần tấn công trực diện, anh kiên nhẫn dẫn dắt, Bách Tiệm Ly dần dần nắm bắt các điểm chính yếu, không giống như lúc trước, không kết cấu cứ thế càn quét, mà động tác chậm lại, nhẹ nhàng ma sát, cùng đầu lưỡi mẫn cảm của đối phương chơi đùa, đồng thời mút lấy hơi thở tươi mát trong khoang miệng anh.

Thấy hắn đã từ từ bình tĩnh lại, Tạ Ngôn chậm rãi từ trên mặt đất đứng lên, tiến lên từng bước, đầu gối đặt trên sô pha mềm mại, thân thể nghiêng về phía trước. Tháo xuống kính mắt vướng bận trên mặt hắn, để sang một bên, sau đó nhẹ nhàng đem hắn đặt trên sô pha…

Vị trí hai người nhất thời nghịch chuyển.

Thấy Bách Tiệm Ly không phản đối, Tạ Ngôn một bên chủ động hôn sâu hắn, một bên khẽ vuốt ve sườn mặt hắn, phác họa đường cong đoan chính, nhẹ nhàng ma sát, bàn tay anh lướt qua hai má nhẵn nhụi của hắn, từ từ gia tăng âu yếm, bất động thanh sắc đoạt lại chủ đạo.

Dưới kỹ xảo quấn mút thành thạo của anh, toàn thân hắn khẽ run… Hắn có thể cảm nhận rõ ràng điều hắn muốn, nỗi cơ khát cùng ý niệm từ bỏ cuộc sống lưu vong của mình.

Đầu lưỡi hắn theo bản năng bắt đầu đáp lại nụ hôn của anh, tựa như con cá thiếu nước uống lấy nước mưa, đôi mắt mất đi thấu kính che chắn, trong trẻo khiếp người, rốt cuộc che dấu không được cảm xúc lo lắng chờ mong, hắn thậm chí vươn hai tay vòng qua cổ anh, ôm anh thật chặt, khí lực lớn kinh người, tựa như một người đang rơi xuống vực sâu sa đọa không đáy, trong lúc cấp bách vội ôm lấy thanh gỗ trôi nổi duy nhất bên người.

Tạ Ngôn không ngại bị hắn xem như phao cứu mạng, dù là chỉ xuất hiện trong nháy mắt, anh chán ghét đóng vai người qua đường trong sinh mệnh hắn lắm rồi!

Tạ Ngôn gần như tham lam nhấm nháp môi hắn, biến hóa đủ mọi góc độ, trằn trọc mút vào. Triền miên không ngớt, đồng thời tay phải nhẹ nhàng trượt xuống, nhẹ nhàng vuốt ve khắp người hắn…

Hai người thân mình kề sát không một kẽ hở, đều có thể cảm giác được hạ thể cứng rắn chật căng của đối phương. Mãnh liệt tăng vọt ngưng tụ tại hạ phúc, ngọn lửa *** càng đốt càng cháy bỏng!

Sô pha làm bằng da thật quá mức mềm mại, hai người chậm rãi trượt chân…

Đang lúc hôn nhau say đắm, Bách Tiệm Ly đột nhiên xoay người một cái, đè lên người anh, ngăn lại động tác của anh…

“Tạ Ngôn, tôi hôm nay không phải là tôi thực sự, nếu anh thông minh, nhanh một quyền đem tôi đánh tỉnh!” Bách Tiệm Ly thở hổn hển nói.

Vẻ mặt của hắn ẩn nhẫn tới cực điểm, tựa hồ đang liều mạng nhẫn nại dục hỏa đốt tâm, bảo trì một tia thanh tỉnh cuối cùng, để không mắc một sai lầm lớn.

“Tôi mặc kệ cậu là ai. Chỉ cần cậu xác định, người hiện tại cùng cậu hôn môi là tôi! Tôi con mẹ nó cũng không phải là thế thân của ai!”

Tạ Ngôn không chút nao núng nhìn thẳng hắn.

Trong phòng khách rộng lớn, hai người hô hấp hỗn loạn.

“Tôi đương nhiên biết cậu là ai, thế gian này không có Tạ Ngôn thứ hai.”

“Những lời này, cậu nhớ kỹ cho tôi!”

Tạ Ngôn đột nhiên đứng dậy, nắm lấy tay hắn, kéo vào trong…

Lý trí nói Bách Tiệm Ly phải chạy trốn, nhanh chóng thoát ra!

Thế nhưng hai chân hắn sớm đã phản bội chỉ thị của đại não, bị nam nhân mạnh mẽ cường ngạnh kéo đi, nghiêng ngả lảo đảo, chỉ có thể phóng túng dục hỏa đang không ngừng tăng lên!

(1) Mã bất đình đề: Chạy không ngừng nghỉ

(2) Ăn táo: Đây là trò treo một quả táo lên trên cao, bắt cô dâu chú rể phải ăn nó, thông thường thì hai người phải cắn cùng một lúc thì táo nó mới không bị trượt đi (Cre: Tàng thư viện)