Kết thúc buổi sáng, Lệ Chấn Giang lái xe đưa cô về, trên đường, anh và cô nói rất nhiều chuyện, như thể một trong hai đều có dự tính rằng, sau ngày hôm nay, có thể ta sẽ không gặp nhau nữa.

Tiếng chuông điện thoại của Đường Hân khẽ vang lên, nhìn vào hàng chữ trên màn hình điện thoại thì biết là Swan đang gọi tới.

Cô biết Swan gọi tới cho mình là chuyện gì nên không nhấc máy, cất điện thoại vào trong túi.

Thấy vậy, Lệ Chấn Giang hiếu kỳ lên tiếng hỏi:"Ai gọi cho em vậy?"

"À là Swan.

Anh cho em xuống ở đây là được rồi!" Đường Hân cười nhẹ rồi nói.

"Em có chuyện gì sao? Hay để anh đưa em đi?"

"Không cần đâu, chuyện này để em giải quyết là được rồi." Đường Hân khẽ lắc đầu, dù sao chuyện này cũng có liên quan ít nhiều tới chuyện riêng của cô nhưng chuyện này rất là khó nói, thậm chí là không thể nói được nên cô không muốn để cho Lệ Chấn Giang biết.

Lệ Chấn Giang không hỏi thêm câu nào nữa, sau khi tấp xe vô lề thì Đường Hân chưa kịp bước chân xuống thì đã bị anh cầm tay giữ lại.

"Đường Hân, nhớ cẩn thẩn."

Nghe những lời dịu dàng từ anh, Đường Hân biết anh đang nhắc nhở cô chuyện tối nay, cô cười qua loa:"Anh đang nghi ngờ khả năng của em sao.

Nhưng mà cũng phải cảm ơn anh.

Được rồi, em đi đây."

Sau khi cô xuống xe, Lệ Chấn Giang liền lái xe rời đi, trên chặng đường ấy, ánh mắt anh vẫn nhìn về hình ảnh phản chiếu của cô qua gương chiếu rồi khẽ vẽ lên bờ môi của mình một nụ cười, mà cả anh cũng không biết nụ cười này đang dự tính điều gì? Đột nhiên, Lệ Chấn Giang nhấn phanh dừng xe lại sát vào lề đường nhưng không hề để cho Đường Hân biết, Lệ Chấn Giang liếc ánh mắt nghi hoặc nhìn sang kính chiếu hậu.

Chiếc xe Lamborghini Huracan màu đỏ dừng lại, trông bộ dạng của Đường Hân rất gấp gáp, mày kiếm của Lệ Chấn Giang chợt nhíu lại.

Khi chiếc Lamborghini Huracan đi lên trước, anh mới khởi động xe và theo sau.

Mặc dù, anh biết, khi cô phát hiện sẽ không thích điều này nhưng từ nhỏ tới lớn, cô chưa từng giấu anh chuyện gì và cũng chưa bao giờ có biểu hiện như vậy.

Cho nên, anh rất lo lắng cho cô nên mới dựng lên ý nghĩ theo dõi cô.

Ngồi trên xe, Swan điểu khiển máy tính, hack chế độ tự lái của chiếc xe, để bản thân còn làm chuyện chính.

Đường Hân ngồi ở ghế phụ, khuôn mặt tuy có chút lo lắng nhưng vẫn rất bình tĩnh.

Cô nhìn sang Swan, cất giọng hỏi:"Chuyện thế nào rồi?"

Swan nhanh tay gõ bàn phím, sau đó đưa hình ảnh của hắn cho Đường Hân, tỉ mỉ nói:

"Em đã điều tra rồi, chiếc USB hiện tại đang nằm trong tay của Hà Tuấn, tên nay rất hay lui tới Ceridwen, tuy nhiên, tối nay hắn ta sẽ đến Bát Thủy để dự buổi tiệc rượu của Long thị.

Chị, đông người như vậy, ra tay liệu có tiện không?"

Đường Hân nhận lấy máy tính, hai người vẫn rất chăm chú về người đàn ông tên Hà Tuấn này nên không hoàn toàn để ý tới Lệ Chấn Giang đang ở phía sau.

Cô nhíu mày nhìn tên Hà Tuấn, bộ dạng của hắn trông cũng bảnh bao, anh tuấn nhưng tính chất thực lại rất đào hoa, xa sỉ.

Khóe môi của Đường Hân khẽ nhếch lên, dường như cô đã có dịu kế cho mình.

Cô nghiêng đầu nhìn Swan, cười nhẹ:"Kế hoạch lần này nên thay đổi."

Swan đi chung và hợp tác chung với cô cũng rất lâu rồi nên tính khí của Đường Hân cô đã thuộc làu làu.

Swan mỉm cười, hiểu ý của người chị này nên không hỏi thêm gì nữa và chỉ cần chờ chỉ thị của Đường Hân mà hành động thôi.

Swan đặt máy tính xuống đùi, bây giờ mới tự tay điều khiển vô lăng, cô quay đầu nhìn Đường Hân, thích thú nói:"Chị, chị vừa đi ăn với anh Chấn Giang sao?"

"Đúng vậy, vốn dĩ muốn đi tới Hắc Dạ Môn để tạm biệt anh em một chuyến nhưng anh ấy lại ép chị phải ăn sáng, chị phản đối, anh lại dùng chiêu đả đông kích tây ấy làm chị không nói nổi lời nào."

Nghe Đường Hân kể khổ vậy, Swan bật cười:"Anh ấy cũng chu đáo thật.

Có điều, em cảm thấy, hình như, anh ấy có tình ý với chị đấy."

"Tình ý gì chứ? Giữa chị và anh ấy chỉ dừng lại giữa quan hệ anh em thôi."

"Nhưng mà, cách anh ấy nhìn chị lại khác xa với cách anh ấy nhìn những người con gái khác."

"Ai ya, em nghĩ nhiều rồi, không có chuyện đó đâu.

Em lái xe tiếp đi!" Đường Hân cũng bất lực trước người em gái này, cô thở nhẹ rồi thúc giục Swan.

Chiếc xe dừng lại một khu dân cư nhỏ, nằm ở ngoại ô thành phố, Đường Hân mở cửa rồi bước xuống, sau đó thì cúi người nhìn vào cửa sổ xe:"Swan, em đi trước đi, mình chị vào là được rồi."

"Vậy được, em đi đây."

"Ừm."

Chiếc xe Audi dừng lại ở đầu con hẻm, Lệ Chấn Giang hướng mắt nhìn về bóng dáng Swan đi vào một con hẻm khác.

Anh rất thắc mắc rằng, tại sao Đường Hân lại ở đây, cô ấy đến đây là có chuyện quan trọng gì sao?

Suy nghĩ một hồi, Lệ Chấn Giang không để tâm nữa nên liền rời đi.

..............

Bước vào trong con hẻm, đi được một đoạn thì lại gặp được một con hẻm lớn, Đường Hân chậm rãi bước đi, rồi dừng lại ở một căn nhà tương đối nhỏ.

Khóe môi nhàn nhạt của Đường Hân khẽ cong lên, cô thản nhiên mở cánh cửa rồi bước vào.

Nơi này vẫn không thay đổi gì, Đường Hân đảo mắt nhìn xung quanh vẫn không thấy người mình cần gặp ở đâu.

Bỗng, cánh cửa thông qua ngoài vườn mở ra, một người đàn ông ngoài bốn mươi, tay cầm chiếc cuốc bước vào.

Đôi mắt ông cũng là một màu xanh điển hình, tuy ông cũng đã hơn bốn mươi nhưng nhìn vẫn bảnh như hồi xưa.

Cha, mẹ của cô đều là người Pháp, nhưng kể từ khi cô được sinh ra thì hai người chuyển sang Trung Quốc để sinh sống và lấy căn nhà này làm nơi trú ngụ.

Nhưng vì một vụ tai nạn bất đắc dĩ đã cướp đi sinh mạng của mẹ cô.

Tuy hai bố con cô rất đau khổ nhưng vẫn dựa giẫm vào nhau mà sống.

Đường Đông Quân tròn mắt bất ngờ nhìn cô, ông vui mừng vì cuối cùng thì cô cũng đã trở về.

Ông đặt cái cuốc vào góc tường, chưa kịp làm gì thì đã bị cô con gái này ôm chặt vào lòng.

Đường Đông Quân cười khàn, ông vỗ vỗ lưng Đường Hân:"Được rồi, được rồi.

Ba mới làm vườn xong, cơ thể còn bẩn lắm."

Đường Hân vẫn không chịu buông ông ra, ôm ông nũng nịu, sau đó mới nhớ ra chuyện ông bị cảm nên liền buông ông ra, nhìn ông nhíu mày nói:"Ba, ba đang bị đau, sao lại làm việc cực thế này."

"Chỉ là bị cảm nhẹ thôi, không phải lo như vậy." Đường Đông Quân cười cười, ông cùng cô bước tới bàn rồi ngồi xuống:"Con về khi nào, sao không nói với ba trước."

"Chỉ là con muốn cho ba một bất ngờ." Đường Hân mỉm cười, rót nước vào tách trà rồi hai ray đưa cho ông.

Đường Đông Quân phì cười, cầm lấy ly nước.

Ông nhìn cô, mặt mày có chút lo lắng:"Công việc của con dạo này sao rồi? Nhìn con gầy hơn trước đấy.

Làm việc gì cũng được nhưng cũng phải giữ gìn sức khỏe, ăn uống đầy đủ, đừng vì công việc nhiều mà bỏ giấc bỏ bữa."

"Con biết rồi, ba yên tâm, con sẽ nhớ kỹ lời ba." Đường Hân nghe những lời nhắc nhở chu đáo từ ba của mình thì lòng chợt nặng trĩu ra, cô miễn cưỡng nở nụ cười man mác vì sợ sẽ để lộ sơ hở với ba mình.

Thật ra, cô vẫn luôn giấu kín chuyện cô làm việc cho tổ chức và giấu tổ chức về việc ba cô còn sống.

Vì làm như vậy, cô mới bảo vệ được cho ba cô và không để ông lo lắng.

"Ba, hôm nay con sẽ nấu cho ba thật nhiều món, để ba thử tay nghề của đứa con gái này."

"Thật sao? Con không phá cái bếp của ba ấy chứ?"

Nghe những lời ngỏ ý chọc từ Đường Đông Quân, Đường Hân nhíu mày cười cười, bởi vì lúc nhỏ, cô từng tự tay nấu cơm cho ba mẹ, vì nghĩ là ba mẹ cực khổ, muốn tự tay giúp cho họ thêm vài chuyện nên đã tự ý đi vào bếp, nấu nướng và kết quả là suýt chút thì cháy nhà.

Cũng chỉ vì họ thương cô và thương cho tấm lòng của cô nên không nỡ phạt cô.

"Ba, ba đừng xem thường tay nghề của con, bây giờ ba đi vào trong tắm rửa đi, rồi ba mươi phút sau, nhất định sẽ có cơm cho ba." Đường Hân vừa nói vừa đi tới bên Đường Đông Quân, đỡ ông đứng dậy.

"Được rồi." Đường Đông Quân cười cười, thuận theo ý cô con gái, vào trong phòng mà tắm rửa.

.........

Tối....

Bạch gia.

"Bạch thiếu, là hắn ta." Trịnh Thiên đặt chiếc Macbook xuống bàn, màn hình đang hiện ra hình ảnh của tên Hà Tuấn đang đối diện với sắc mặt lạnh lẽo của Bạch Doanh Thần.

Ngồi ở bàn trà trong phòng làm việc, Bạch Doanh Thần hướng mắt nhìn vào màn hình máy tính, chất giọng lạnh nhạt nhẹ vang lên:"Chuẩn bị hành động.

Bây giờ đổi kế hoạch, cần người chứ không cần USD."

"Rõ, thưa Bạch thiếu."

__________________

__________________

Tám giờ tối, khách sạn Bát Thuỷ.

Khách sạn Bát Thuỷ cũng là khách sạn nổi tiếng ở thành phố, là một tòa nhà hình chữ nhật đứng, gồm sáu mươi tầng.

Bát Thuỷ - đúng với cái tên của nó, phía sau lẫn phía bao gồm tám hồ nước lớn, khách sạn này nổi tiếng, một phần cũng là nhờ vào điều này.

Buổi tiệc rượu được Long thị cho triển khai ở ngoài trời, nhìn qua thì buổi tiệc được tổ chức rất lớn, xung quanh bể đều được bố trí rất đẹp, đủ biết Long thị đã chịu đầu tư vào thế nào!

Trước cửa lớn là hàng vệ sĩ đứng canh gác nghiêm ngặt nhằm phòng trường hợp xảy ra chuyện bất trắc và để bảo vệ an ninh cho nơi này.

Thời điểm buổi tiệc bắt đầu chỉ còn mười phút nên khách khứ đi vào rất đông vì vậy mà việc kiểm xét thiệp mời cũng khá là bất tiện.

Giữa dòng người đông đúc, một cô gái mặc lễ phục màu xanh nước biển, hai dây trễ vai, tà váy chấm gót, tóc xõa dài ngang lưng, tay cầm ví đính đá, gold màu bạc.

Cô gái lẫn vào dòng người, bước hiên ngang vào trong khách sạn không kịp để mấy tên vệ sĩ hay biết.

Khóe môi đỏ mọng của cô gái khẽ nhếch lên, ánh mắt xanh biếc tựa như đại dương liếc nhìn chúng, nhằm ý cười khinh chế nhạo.

Sau đó thản nhiên đi vào khuôn viên, nơi diễn ra buổi tiệc..