"Chuyện gì mà ồn ào thế?" Giọng một người đàn ông bất chợt truyền vào, cắt ngang hành động của tất cả bọn họ.

Tên Mã Quy nằm dưới đất được đàn em đỡ đứng lên, hắn theo quán tính, quay mặt lại hướng cửa thì nhìn thấy một chàng trai trẻ cùng hai vệ sĩ âu phục đen đi vào.

Mã Quy tròn mắt nhìn chàng trai đó, hắn ta nhận ra chàng trai này, anh ta chính là Thập Lăng Tiêu - trợ thủ đắc lực của Lệ Chấn Giang, mà Lệ Chấn Giang lại là con trai của Lệ Hoa - Người đứng đầu Hắc Dạ Môn, một người mà Mã Quy luôn tôn sùng và trung thành.

Mã Quy đứng dậy nhìn Đường Hân và Swan nở nụ cười đắc ý:"Lần này chúng mày chết chắc rồi!" Hắn ta nói xong thì chạy tới đứng bên Thập Lăng Tiêu, mặt mày méo mó, uất ức nói:"Anh Thập Lăng, hôm anh nhất định phải lấy lại công bằng cho em, con nhỏ đó dám ra tay động thủ."

Đường Hân liếm nhẹ môi, khoang tay rồi tựa người vào chiếc bàn bida, hứng thú xem trò vui trước mắt.

Thập Lăng Tiêu nheo mắt nhìn Mã Quy,biểu cảm trông hoàn toàn thất vọng, anh ta để mặt Mã Quy nói gì thì nói, biểu cảm gì thì biểu cảm, anh ta rảo bước đi tới đứng trước mặt Đường Hân cúi nhẹ đầu, lời nói khiêm tốn, nhận lỗi:"Là do tôi thất trách, để tiểu thư gặp rắc rối, mong Đường tiểu thư trách phạt."

"Đường....Đường....Đường tiểu thư! Đường Hân?" Mã Quy nghe cách xưng hô của Thập Lăng Tiêu với người con gái kia thì thoáng rùng mình, trợn mắt mà kinh ngạc, người mà hắn đắc tội lần này không phải người đơn giản như lúc đầu hắn nghĩ, xem ra, cái mạng này của hắn rất khó giữ rồi.

Bởi vì, hắn làm việc cho Hắc Dạ Môn chỉ dưới sự chỉ đạo của trợ thủ bên cạnh,điển hình như Thập Lăng Tiêu, chứ chưa hoàn toàn được gặp mặt những người có máu mặt như thế này.

Nhưng ít nhiều gì hắn cũng có nghe tới thân phận của cô, Đường Hân - cháu gái của Lệ Hoa, át chủ bài của Hắc Dạ Môn, vốn có máu tàn nhẫn trong người, một khi không vừa lòng ai thì sẽ tiễn người đó xuống mồ ngay.

"Được rồi, không cần, tôi không thích người khác đi theo, bởi vì trước giờ tôi chưa gặp tình huống nào như thế này cả, nhưng....sự việc hôm nay, tôi cảm thấy rất không vui đấy!"

"Chị...chị Đường, em có mắt không thấy Thái Sơn, không biết chị tới đây nên...nên mới hành sự như vậy.

Chị Đường, chị sẽ không nên chấp đàn em như em chứ?" Mã Quy quỳ gối, bò lại trước mặt Đường Hân, hắn ta sợ tới mức nói không thành lời, quãng được quãng mất.

"Vừa nãy anh còn hung hăng với tôi, dám quát tôi, còn đánh vào mặt tôi.

Bây giờ liền thay đổi cách xưng hô, nói xin lỗi tôi, lại còn bảo tôi bỏ qua? Anh đang giỡn mặt với tôi sao?"

"Chị Đường, em thật sự biết sai rồi!" Mã Lương nhíu mày, bộ dạng đau đớn nói.

Đường Hân cúi người, nắm cổ áo hắn dựng hắn đứng thẳng lên, nhíu mày, cong môi mỉm cười rồi giễu cợt nói:"Aiyo, biết sai rồi phải không?"

Mã Lương gật đầu như đang đóng đinh.

Đường Hân gật gật đầu, hai tay phủi phủi hai bờ vai hắn:"Vậy, phải chấp nhận chịu phạt." Đường Hân mỉm cười, cắn nhẹ bờ môi dưới rồi dùng lực thật mạnh nâng gối lên trung tâm "ngã ba đường" của hắn.

Những đàn em của hắn kẻ thì tròn xoe mắt, kẻ thì hốt hoảng che miệng, kẻ thì sợ hãi té nhào ra đất.

Thập Lăng Tiêu và Swan đều hiểu tính cách này của cô nên chỉ quay mặt đi hướng khác, nhắm mắt lại và chép chép lưỡi, thứ nhất là tránh để nhìn thấy cảnh tượng ấy, thứ hai là thốn thay cho tên Mã Quy đó, ai bảo hắn đắc tội với cô ấy làm gì?

Tên Mã Quy đó khi bị hạ đòn như vậy thì ngậm chặt miệng, đau đớn không thốt thành lời, mặt mày thì đỏ ửng, hắn ta khụy gối xuống, ôm chặt nơi đó và bắt đầu la hét đau đớn.

Quản lý câu lạc bộ lập tức chạy vào, mặt mày anh ta đã tái xanh sẵn rồi, bây giờ lại được chứng kiến cảnh này, khí sắc trên mặt hắn, giờ chẳng còn chút nào.

"Có...có chuyện gì vậy?" Tên quản lý ngập ngừng hỏi.

Thập Lăng Tiêu đi tới, nắm lấy cổ áo hắn ta, gằn giọng:"Có phải câu lạc bộ này nên trở thành khu phế thải không? Tại sao biết hôm nay Đường tiểu thư tới mà lại để đám này xông vào phá đám?"

"Tôi...tôi."

"Thôi được rồi, đừng đổ lỗi cho người khác nữa." Đường Hân phủi phủi tay, thản nhiên nói:"Ngày hôm nay, tôi không có hứng nên tha cho các người.

Có điều lần sau xảy ra chuyện tương tự thì tôi sẽ không bỏ qua dễ dàng như vậy."

Nói xong, cô và Swan bước qua người tên Mã Quy đó rồi rời khỏi phòng, thấy vậy, Thập Lăng Tiêu cũng hất tên quản lý đó rồi cũng chạy theo.

Tên quản lý ngồi dưới đất, sợ đến nỗi khiếm khóc luôn rồi, hắn ra lấy chiếc khăn trong túi áo ra, lau lau mồ hôi trên trán.

"Rốt cuộc cái câu lạc bộ này đã đắc tội gì với họ vậy?"

......

Bước ra khỏi phòng, Đương Hân thản nhiên bước đi, theo hướng cửa chính, đúng lúc, một người đàn ông, phải nói là trên cả cao quý, anh ta bước ra từ một căn phòng và vô tình mắt chạm mắt với cô.

Nhưng trong tình huống này, hai bên vốn không quan tâm nên chỉ lướt mắt nhìn nhau chưa được một giây thì đã lạnh nhạt quay đi, mỗi người đi một hướng.

Bạch Doanh Thần đeo chiếc Airpod lên tai, khẽ trầm giọng nói:"Nhiệm vụ ngày mai rất quan trọng, nhất định phải lấy được chiếc USB đó."

"Tôi hiểu thưa Bạch thiếu!"

"Cuộc giao dịch ở kho hàng phía Đông tạm hoãn lại đi, tôi sẽ trực tiếp liên hệ với bên đó.

Còn bây giờ, cậu làm giúp tôi việc này."

........

Sáng hôm sau.

Chiếc xe Audi lăn bánh trên đường, ngồi ở ghế lái, Lệ Chấn Giang khẽ nghiêng đầu nhìn Đường Hân, chất giọng trầm ấn vang lên:"Thập Lăng Tiêu nói, tối qua em gặp chuyện sao?"

"Ừm.

Nhưng không sao, mọi chuyện đều ổn cả rồi." Đường Hân gật gật đầu, tay vẫn nghịch điện thoại.

"Hân Hân." Lệ Chấn Giang nghe cô nói vậy thì cũng an tâm.

Ánh mắt anh tuy chăm chú nhìn đường nhưng vẫn có gì đó rất suy tư, anh nghĩ mình nên nói với cô chuyện này.

Đường Hân nghe tiếng anh gọi mình nên khẽ bỏ điện thoại xuống, quay mặt nhìn anh, tròn mắt nói:"Sao thế?"

"Sau nhiệm vụ lần này, em sẽ đi thật sao?"

Nghe xong câu hỏi, Đường Hân có chút chần chừ, không biết nên trả lời anh thế nào? Cô chớp chớp mắt nhìn xung quanh:"Đúng vậy."

"Chúng ta....sẽ còn gặp lại chứ?"

"Đương nhiên rồi! Chẳng phải anh là anh trai của em sao?" Đường Hân gật đầu, hai mắt long lanh nhìn anh trả lời.

Lệ Chấng Giang cười cười, lướt nhìn cô rồi nhìn đường, thật ra anh cười để đánh lạc hướng cô thôi, tuy nhiên, trong thâm tâm của anh có gì đó rất bồn chồn, rất tức tối và khó chịu.

Anh muốn bật tung nó ra để nói lên tiếng lòng thật của mình, chỉ là sợ cô khó xử.

Nhưng nếu không nói thì chắc rằng cô sẽ không thể nào tự mắt nhìn thấy tấm chân thành của anh.

"Em muốn ăn gì?" Lệ Chấn Giang nhẹ giọng cất tiếng hỏi.

"Không cần đâu, em uống cafe là được rồi!"

Lệ Chấn Giang nhíu mày, quay nhìn cô nói:"Em muốn nói gì thì nói nhưng nhất định phải ăn sáng."

"Nhưng..."

"Em thấy đấy, bữa sáng chính là bữa ăn quan trọng nhất trong ngày, nó cung cấp cho em rất nhiều năng lượng, tinh thần lẫn thể lực, không chỉ thế, nếu thiếu bữa ăn này sẽ còn để lại rất nhiều di chứng, nói nhẹ hơn một chút là để lại hậu quả, chẳng hạn mất sức, nặng hơn nữa là sẽ gây suy giảm trí nhớ.

Còn nữa..."

"Stop!" Đường Hân nuốt nước bọt rồi đưa tay lên cắt ngang lời của anh lại, sau đó nhìn về phía trước:"Sáng hôm nay chúng ta ăn...ở phía trước có quán vằn thắn kìa, vào đó đi.

Cũng đã lâu rồi,em chưa dùng nữa."

Nói xong, cô thở phào một hơi.

Nếu không nhanh miệng thì chắc cô đã bị anh chôn vùi trong những đạo lý đau đầu đó rồi.

Lệ Chấn Giang mỉm cười, đây là đòn bí kíp của anh, dùng để trị nha đầu ngang ngược này.

Anh quay vô lăng, tấp xe vào lề rồi cùng cô đi vào quán ăn.

.............

"Anh Cả." Lệ Hoa mở cửa phòng làm việc rồi khẽ bước vào, hắn ta nhìn người đàn ông ngồi trên ghế làm việc, xoay lưng lại với hắn, hướng mắt lên bức bích họa được treo trên tường.

Người đàn ông được gọi là "anh Cả" đó, vẫn trầm ngâm không lên tiếng, Lệ Hoa chép chép miệng, hắn ta tiến tới ngồi xuống chiếc ghế đối diện với ông ta.

"Anh Cả, anh gọi em tới là có chuyện gì sao?" Lệ Hoa cầm ấm trà rót một ít vào ly, đưa lên miệng uống cạn, thư giãn cất tiếng nói.

Nghe câu hỏi của Lệ Hoa, ông ta mới xoay ghế lại, thoạt nhìn thì người này cũng ngoài năm mươi rồi, ông ta liếc nhìn người trợ lý bên cạnh, hắn ta liền hiểu mà cho đám vệ sĩ tại đó rời khỏi,ngay.

"Chú Hai, chú có biết chú đang làm gì không?" Người đàn ông đó nhíu nhẹ mày, giọng già khằng nói.

"Anh Cả, ý anh là sao?"

"Chú cũng biết thế lực của Bạch gia rất lớn, không những thế, hắn ta còn được Hồng Tam Hội bảo hộ.

Lúc trước, không vì Hắc Dạ Môn của chú làm ăn phi pháp thì đâu bị tách ra khỏi Hồng Tam Hội." Người anh Cả thở dài, ông ta khẽ lắc đầu:"Tuy nhiên, làm ăn độc lập cũng là chuyện tốt, nhưng tại sao bây giờ lại muốn gia nhập lại vào Hồng Tam Hội, chẳng lẽ, chú còn không hiểu tích cách của tên họ Bạch đó."

"Anh Cả.

Tất nhiên là em hiểu rất rõ hắn, lần này, em muốn giúp hắn lấy USB, để từ đó, gia nhập lại vào Hồng Tam Hội.

Rồi những gì hắn ta gây cho em, em sẽ trả lại hết, không sót một thứ gì." Lệ Hoa trừng mắt, nhìn xa xăm, gằn giọng giận dữ nói.

"Tôi nhắc nhở chú này, Bạch gia không dễ đối phó, nếu như khinh suất một lần thì sẽ để lại hậu quả khôn lường, sẽ không dễ dàng là tách khỏi, mà là cả sinh mạng trong Hắc Dạ Môn của chú đấy."

"Em hiểu, thưa anh Cả.

Lần này, em nhất định sẽ không tha cho hắn."

"Được rồi, tôi chỉ nhắc nhở chú vậy thôi, nếu sau này dẫn tới hậu quả, thì đừng có tới tìm tôi."

...........