Vừa về đến nhà, nó cất tiếng gọi:

- huy ơi. Chị về rồi nè.

Không ai trả lời, nó thấy lo lo, chạy thẳng lên gác. Huy nằm trên đất, không phải là cậu bé ngủ mà là cậu bé ngất đi. Nó lo lắng bé sốc Huy dậy rồi chạy xuống nhà. Bố mẹ đều đi làm phải cả tuần mới về một lần, vì nơi làm việc xa nhà, không có phương tiện đi lại lên họ phải ở tại công trường những ngày trong tuần chỉ duy nhất ngày chủ nhật là được về với 2 con ở nhà, có lần công trường nhiều việc quá họ phải ở đó cả tháng trời không được về với con lần nào, chỉ tìm cách gửi tiền về cho chúng ăn uống thôi. Mọi việc đều 1 tay nó lo hết. Nó chuyển sang cõng Huy rồi chạy thẳng tới bệnh viện, nó không thể đi xe đạp vì không ai ôm Huy, nhưng ra đường bắt taxi lại không được, sợ nguy hiểm tới em nên nó đành chạy, chạy thật nhanh tới bệnh viện ngần nhất. Mồ hôi nó nhễ nhại, vừa chạy vừa gọi tên Huy trong tiềm thức. Đang chạy thật nhanh bỗng một tiếng phanh xe “ kítttttttttttt”, bánh xe trượt trên mặt đường tạo ra một âm thanh chói tai cực kì. Nó ngã, Huy cũng ngã. nó chẳng kịp nhìn đó là ai chỉ kịp cúi đầu.” xin lỗi! Tôi xin xin lồi”. Rồi nhanh chóng đỡ Huy nên lưng, đang định đứng dậy chạy tiếp, thì có tiếng người nói:

- Cô đi đứng kiểu gì vậy, không nhìn à.

- Tôi xin lỗi! thực sự xin lỗi nhưng giờ tôi có việc gấp phải đi. không thể chậm đươc. _ nó nói nhưng vẫn không nhìn mặt người đối diện chỉ đưa tay ra sau vuốt giọt mồ hôi trên trán em minh.

- Đúng là oan gia. Đi đâu tôi cũng phải gặp cô là sao.

Nghe đến đây. Nó ngẩng mặt nên nhìn người đối diện:

- Là anh sao.

- Không là tôi thì ai vào đây chứ.

- Thôi được, tôi sẽ đền bù cho anh sau, nhưng giờ thì không thể. _ nó toan chạy đi nhưng bị hắn kéo lại

- Cô muốn bỏ chạy ư. đừng đóng kịch với tôi.

- Bỏ ra, tôi không muốn tranh cãi lúc này. tôi nói là tôi đang rất vội cơ mà _ nó gần như hét nên.

- …….. Hắn chết đứng người.

- Chị… Chị..Hân _ Huy mở dần mắt rồi khẽ gọi.

- Em tỉnh rồi à.! em sao thế. _ Dù nó đang tức tối nhưng khi nghe thấy Huy gọi, nó như quên hết mọi chuyện vậy.

- Em không sao. Mình về đi chị, đừng đứng ngoài đây cãi lộn nữa, không hay đâu.

- để chị đưa em đi khám nhá.

- Em không sao mà chị. Mình đi thôi.

- Thôi được rồi. Nhưng có sao là phải nói với chị ngay đó biết chưa.

- Em biết rồi mà. Chị bỏ em xuống đi để em đi bộ.

- Thôi. Ngồi yên đó đi, để chị cõng em cũng được. Có mệt thì ngủ luôn trên lưng chị đi.

- Vâng!

rồi nó bước đi. Hắn lại kéo nó lại:

- Cô định đi đâu

- Đi về_ nó lạnh lùng

- Thế còn chuyện xe tôi thì sao.

- Xe anh làm sao, tôi đâu có động chạm gì vào xe anh đâu, không một chút, giờ thì bỏ tôi ra. Tôi về.

- được. Coi như lần này cô may mắn, cứ thử lần sau xem, cô sẽ biết tay tôi.

- Tôi không quan tâm. Bỏ tay tôi ra.

- Đó. đi đi. Bọn ổ chuột đáng khinh. _ hắn buông tay ra nói bằng giọng khinh khỉnh

Nó bỏ ngoài tai những lời nói đó, bởi vì với nó khu ổ chuột không có gì là xấu xa cả, nó hạnh phúc vì có ba có mẹ yêu thương nó và cả cậu em trai dễ thương. Dù hoàn cảnh gia đình không có nhưng cuộc sống của nó vẫn luôn rất vui.