Quỳ phía trước mặt Hoàng thượng và Hoàng hậu là tôi và Diệp Vân Hạo. Bầu không khí ngưng trọng, Hoàng thượng nhắm mắt không muốn hỏi, Hoàng Hậu nương nương bèn lên tiếng:
- Ngọc Tần, chuyện hôm nay là như thế nào? Muội nói trước đi.
- Khởi bẩm Hoàng thượng, Hoàng Hậu nương nương! Tần thiếp trước là vì cảm thấy không thoải mái một chút nên muốn ra ngoài tản bộ, đi từ Càn Thanh Cung, ngang qua ngự hoa viên, tham luyến hoa cảnh ban đêm nên ngáng lại ngắm nhìn. Đến lúc tâm trạng tốt lên liền chuẩn bị quay lại Càn Thanh Cung thì tình cờ gặp người. Thật ra ánh trăng buổi đêm căn bản không soi rõ được mặt mũi, tần thiếp còn chưa kịp nhận ra Diệp đại nhân thì....Hoàng thượng, nương nương! Chuyện chỉ có như vậy thôi ạ ! – Tôi tóm tắt kể lại. Thực tình câu chuyện vô cùng đơn giản, chỉ là có người muốn nó trở nên phức tạp mà thôi.
- Vậy sao? – Hoàng hậu như không tin tưởng thốt lên, sau lại chuyển ánh mắt sang Diệp Vân Hạo hỏi:
- Diệp đại nhân, còn ngài, nói cho bản cung biết chuyện gì xảy ra được không?
- Bẩm Hoàng hậu nương nương, chuyện chính là tình cờ như vậy. Vi thần chỉ là không quá thích những buổi yến tiệc nên giữa chừng muốn ra ngoài hít thở một chút – Diệp Vân Hạo ngừng một chút, liếc sang hướng tôi rồi tiếp tục – Tình cờ gặp Biểu….Ngọc Tần nương nương mà thôi – Hắn ngập ngừng một chút rồi kiên định chấp tay cúi đầu, hướng Hoàng thượng khẳng định – Hoàng thượng, Vi thần và Ngọc tần nương nương là trong sạch.
Giọng nói chắc nịch kiên định của Diệp Vân Hạo vang vọng cả đại điện. Ấy thế mà Hoàng thượng vẫn nhắm mắt, hai tay để trên cạnh ghế gõ từng nhịp. Cả đại điện rơi vào trầm tư, Hoàng hậu nương nương cũng không dám vọng động, chuyện dính líu đến mệnh quan triều đình, nàng căn bản không muốn nhúng tay quá sâu. Thấy cả Hoàng thượng và Hoàng hậu nương nương đều không nói gì. Liễu phi dường như cảm thấy cơ hội đã đến, bèn lên tiếng dẫn dắt:
- Thứ cho Tần thiếp mạo muội, Hoàng thượng, Hoàng hậu nương nương, lúc nãy Diệp đại nhân lỡ miệng gọi Ngọc muội muội là Biểu…gì đó. Tần thiếp liền liên hệ với Huệ quý nhân, muốn hỏi một chút – Đến đây nàng nhìn xuống chỉ tay vào hai người bọn tôi nói tiếp – Phải chẳng Ngọc muội muội và Diệp đại nhân là Biểu ca biểu muội? - Nàng trực tiếp nhìn thẳng đỉnh đầu của tôi chất vấn.
Tôi buồn cười, chuyện thiên hạ ai cũng biết, cần nàng ở đây khẳng định thêm lần nữa sao. Tôi ngẩng đầu nhìn nàng như cảnh giác trả lời:
- Bẩm nương nương, phải ạ!
- Vậy sao? Bản cung nhớ được Huệ Quý Nhân từng kể lúc còn trong phủ đệ, thường xuyên qua phủ của Ngọc muội muội thăm viếng, nhiều lần còn đi cùng ca ca. Nếu vậy Ngọc muội muội và Diệp đại nhân cũng không phải lần đầu gặp mặt, chưa biết chừng còn là thanh mai trúc mã đấy – Liễu phi như có như không chụp cho tôi cái mũ khó chịu này.
- Nương nương, sao người có thể nói chắc nịch như vậy. Nhỡ đâu Huệ Quý nhân là đi với vị ca ca khác thì sao? – Trang Tần không ngần ngại lên tiếng nghi hoặc.
- Ồ Phải ha….Ngọc muội muội sắc nước hương trời, tính tình dịu dàng, ngoan ngoãn, các ca ca bình thường rất thích qua lại với muội muội như vậy đấy – Liễu phi mỉm cười khanh khách châm biếm.
- Nương nương, tần thiếp chỉ cùng đại ca ca sang thăm phủ đệ Hạ Hầu mà thôi. Không có người khác. Xin người đừng nghĩ sai lệch về biểu tỷ - Từ trên ghế, Huệ quý nhân sau khi nghe lời nói khó nghe của Liễu Phi, liền gấp đến độ gần khóc, rời ghế quỳ xuống biện giải cho tôi.
- Hừm…Vậy là tình cảm các người chắc hẳn rất tốt nhỉ. Bản cung nghĩ tốt đến độ nếu không nhập cung thì các người đã thành một đôi – Liễu phi cười khẩy chỉ về tôi và Diệp Vân Hạo khẳng định, hơi ngừng rồi nhanh chóng tiếp tục – Còn tốt đến độ hẹn gặp nhau ở cung cấm…
- Nương nương, bọn họ không phải như vậy….Mặc dù…mặc dù….tình cảm của chúng tôi thật tốt, nhưng hoàn toàn trong sáng, chưa bao giờ vượt bối phận cả…Nương nương xin đừng ngậm máu phun người….. – Huệ Quý Nhân nghẹn ngào biện hộ cho chúng tôi.
- Trong sáng? Nực cười, nam thanh nữ tú bên cạnh nhau từ nhỏ đến lớn, ngươi nghĩ bản cung thật sự tin giữa bọn họ không có chuyện gì sao? Hả? – Liễu phi lời nói hùng hồn đáng gãy lời nói ngập ngừng của Huệ Quý Nhân.
- Tần thiếp…tần thiếp….. – Huệ Quý Nhân cứng họng không biết nói gì. Nàng xoay người đảo mắt nhìn tôi, rồi nhìn ca ca của nàng, lặp lại như vậy vài lần, nàng lắc đầu xoay lại thốt lên – Tần thiếp thực cũng…..không rõ…..
Tôi nhìn bóng dáng Huệ Quý nhân phía trước, mỉm cười thật sâu. Từ lúc Biểu ca xuất hiện, tiếng gọi nhỏ mà chắc chắn lúc đó “Muội muội, là muội sao”, tôi đã mập mờ đoán được. Cái bẫy ngày hôm nay, vị biểu muội đơn thuần này của tôi chắc hẳn cũng đóng vai trò gì đó. Tôi thở dài buồn bực nghĩ “Biểu muội, cuối cùng muội vẫn làm ta thất vọng sao? Nhưng muội hại ta, ta có thể hiểu được, nhưng sao phải kéo biểu ca vào? Nhìn huynh ấy trầm mặc từ lúc ở ngự hoa viên đến giờ, đủ thấy huynh ấy có bao nhiêu nghi hoặc. Muội muội ruột thịt lại hại huynh ấy. Biểu muội, muội thực sự đang nghĩ gì vậy?”. Tôi kiên định ngẩng mặt nhìn Hoàng thượng vẫn một mực im lặng, nhìn Hoàng Hậu, Liễu phi thích thú khi người gặp họa là tôi. Tôi kiên định nói:
- Bẩm Hoàng thượng, Hoàng Hậu nương nương. Tần thiếp cùng Huệ Quý Nhân, Diệp đại nhân đúng thực là có tầng quan hệ biểu huynh muội này. Lúc nhỏ có đôi thời gian vui đùa bên nhau. Tuy nhiên khi dần lớn lên, nam nữ khác biệt, cũng như bối phận của mỗi người sau này cũng khác nhau, phụ mẫu hai nhà biết rõ nên cũng dần tách chúng ta ra. Thực tế sau mười tuổi, Tần thiếp cùng biểu huynh muội Huệ Quý Nhân đã gần như không qua lại nhiều, trừ dịp lễ tết không tránh khỏi, nhưng vẫn cách biệt không gian, chưa bao giờ vượt giới hạn.
Tôi hơi ngừng rồi nhìn chăm chăm vào Hoàng thượng tiếp tục:
- Hoàng thượng, tần thiếp là nữ nhi của tam phẩm Ngự sử, từ lúc hiểu chuyện Phụ thân đã giảng đạo lý nam nữ hữu biệt, quân thần chi hữu, ngài cũng biết Phụ thân tần thiếp đối với Quy củ có bao nhiêu cứng nhắc. Chuyện quan hệ đến vận mệnh cả nhà tần thiếp như vậy, Phụ thân sẽ không bao giờ cho phép xảy ra ạ.
Chắc hẳn người ở đây đều hiểu tôi đang muốn nói cái gì. Phụ thân là quan triều đình, còn làm Ngự sử, ngài hiểu rõ quy định nữ nhi quan lại từ mười ba đến mười tám tuổi phải dự tuyển tú ba năm một lần. Trước thời gian này nếu tự động hứa hôn, chính là bất trung với Hoàng đế, chỉ khi bị lạc tuyển, ngươi mới có tư cách lập gia đình. Nếu tôi thực sự có gian tình với Diệp Vân Hạo, không cần đến Hoàng thượng, Phụ thân đã đánh gãy chân tôi rồi. Bọn họ thực sự nghĩ chỉ như vậy là có thể gán tội danh gian díu này cho tôi sao.
Tôi vừa dứt lời, Hoàng thượng đã mở mắt, nhìn lại ánh mắt đanh thép của tôi. Ngài nhìn một lúc, rất nhanh liền chuyển sang Diệp Vân Hạo, người ra lệnh:
- Vân Khanh, ngươi nói đi. Trẫm muốn nghe ngươi nói.
- Bẩm Hoàng thượng, Vi thần đã bẩm báo. Vi thần và Ngọc Tần nương nương không có bất kì quan hệ bất chính nào cả - Diệp Vân Hạo lại lần nữa như đinh đóng cột ngắn gọn nói.
- Haz….các ngươi có cần cứng nhắc vậy không? Thôi đứng lên cả đi… - Hoàng thượng ngẫm nghĩ rồi thở dài nói, phất phất tay cho chúng tôi đứng dậy.
Ngay lúc này, Hoàng hậu nương nương bên cạnh vội can ngăn:
- Đợi đã Hoàng thượng, Thần thiếp….thần thiếp không cho mọi chuyện đơn giản như vậy.
- Hửm…ý của Hoàng hậu là như thế nào? – Hoàng thượng cau mày, chất vấn Hoàng Hậu.
- Hoàng thượng, người nghe Thần thiếp nói. Lúc nãy nghe Liễu muội muội và Ngọc muội muội đối đáp, thực ra Thần thiếp cũng nghĩ Ngọc muội muội thực cùng Diệp đại nhân là trong sạch. Nhưng đó là trước khi vào cung, còn sau đó thì khó nói – Hoàng hậu một mạch ngăn không cho Hoàng thượng cho chúng tôi đứng dậy, nàng quay mặt nhìn Diệp Vân Hạo hỏi – Diệp đại nhân, thứ cho Bản cung mạo muội, ngọc bội bên hông của ngươi cũng thật đặc biệt, chỉ có một nửa sao?
- Bẩm Hoàng hậu nương nương, đây là ngọc bội gia truyền của gia phụ. Một nửa vi thần đeo, một nửa giữ lại cho nương tử tương lai đeo ạ! Đây là tổ huấn của nhà họ Diệp.
- Vậy sao? Thật trùng hợp, trước đây bản cung đã từng nghe Huệ quý nhân nhắc qua, Ngọc tần muội muội cũng có một miếng ngọc bội chỉ có nửa cái, được cất trong hộp đồ trang sức trong tẩm điện. Huệ quý nhân còn từng thấy Ngọc muội muội đặc biệt yêu thích nó, cứ cách dăm ba hôm lại lôi ra lau chùi, ngăm nghía. Huệ quý nhân, lời bản cung, không hề sai chứ?
- Tần thiếp….tần thiếp…. – Huệ Quý Nhân bất đắc dĩ nhìn tôi, bất đắc dĩ lắc đầu nói – Tần thiếp là vô tình, vô tình thấy mà thôi…. – Nàng nói như bất lực không biết phải làm gì để bảo vệ tôi. Tôi thì buồn cười với biểu hiện xuất sắc của nàng. “Hừm…Thật ra nàng đã bày mưu tính kế từ lâu rồi. Nhưng nàng thực sự cho rằng tôi một mực tin tưởng nàng sao?”
Huệ quý nhân lời nói không rõ ràng dừng lại, mọi ánh nhìn lại bắn lên tôi, tôi thấy rõ Liễu Phi cười đến khóe miệng, Trang tần hít một hơi kinh ngạc rồi cũng nhếch miệng cười, chỉ là không lộ liễu như Liễu phi thôi. Hoàng hậu thì khoanh tay yên vị, ánh nhìn tự tin muốn hạ bệ tôi, Hoàng thượng lại như không có chuyện gì, nhẹ nhàng hỏi tôi:
- Ngọc tần, nàng nói đi.
- Bẩm Hoàng thượng, Tần thiếp không hề có Ngọc bội nào như vậy – Tôi ngước mắt thành thật trả lời.
Hoàng thượng nhìn tôi không nhiều lời, không giải thích. Chỉ khẳng định rằng các nàng chính là đang vu oan cho tôi. Ngài nhìn tôi quỳ ở đó, nhỏ bé mà mạnh mẽ như vậy, ngài hơi nheo mắt trầm tư, một lúc lâu sau, giọng trầm tính cũng vang lên:
- Trẫm tin nàng.
- Hoàng thượng….. – Hoàng hậu kinh ngạc vì lời nói của Hoàng thượng, nàng thất thố bật thốt. Lại thấy Hoàng thượng chậm chầm xoay đầu nhìn nàng đầy uy nghi, nàng liền biết mình không đúng mực, liền nói – Hoàng thượng, thần thiếp biết ngài tin tưởng muội muội. Nhưng như vậy rất khó thuyết phục các tỷ muội trong cung.
- Vậy nàng muốn như thế nào? – Hoàng thượng nhíu mày hỏi.
- Thần thiếp nghĩ….cách đơn giản nhất là lục soát Thừa Hi điện. Lúc ấy nếu phát hiện trong cung của Ngọc Muội muội không có vật đáng nghi, liền có thể rửa sạch tội cho muội ấy. Như vậy chẳng phải khiến mọi người tin tưởng hơn sao, tránh lời đàm tiếu trong cung sau này. Thần thiếp không muốn muội muội không minh bạch bị người nói ra nói vào như vậy. Hoàng thượng người nói đúng không?
Hoàng thượng nghiêm mặt nhìn Hoàng Hậu, nhìn đến lạnh giá, nhìn đến muốn xuyên thấu tâm can đối phương đang muốn gì. Không gian lạnh ngắt như tờ, Hoàng thượng không trả lời, quay mặt đối diện nhìn tôi, ánh mắt của ngài một chút nghi hoặc, một chút yêu thương, một chút tức giận, tay hơi nắm lại trầm giọng nói:
- Hoàng Hậu nghi ngờ lời của Trẫm...
- Thần Thiếp không dám....Chỉ là mong muốn có thể trả lại sự trong sạch hoàn toàn cho muội muội mà thôi.
Hay cho câu nói đầy tình cảm đấy. Tôi cười khẩy trong lòng, hơi liếc Hoàng hậu nghĩ "Việc nên đến cũng đã đến,Lục soát? Các người muốn nhục nhã tôi đến thế sao? Các người hận không thể nhét đồ dơ bẩn vào chỗ tôi vậy sao? Còn làm ra vẻ toàn bộ là nghĩ cho tôi. Hừm….Các người thực coi trọng Hạ Hầu Ngọc Nhiên tôi mà”, tôi mở mắt, chằm chằm nhìn Hoàng thượng chuẩn bị phản bác lời Hoàng hậu, chắc nịch nói:
- Bẩm Hoàng thượng, Hoàng hậu nương nương nói thực chính xác. Vẫn là sai người lục soát đi ạ. Chỉ là tần thiếp có một yêu cầu hơi quá đáng, tần thiếp chỉ tin duy nhất một người là Đới công công bên cạnh Hoàng thượng. Người khác, thứ cho tần thiếp không tin được, tần thiếp không muốn có người thừa nước đục thả câu.
- Ngọc Tần, ngươi có ý gì? Ngươi muốn nói Bản cung… - Hoàng hậu hơi tức giận quát.
- Chuẩn, Đới Luân, sai người tra Thừa Hi điện đi. Nhớ cẩn trọng đồ đạc, Trẫm là muốn lục soát, không phải phá nát. Ngươi hiểu rồi chứ?
Hoàng thượng cắt ngang lời Hoàng hậu tính nói tiếp. Chắc hẳn Nàng muốn hỏi tôi “Là nghi ngờ nàng muốn sắp xếp hại tôi sao”, nếu quả thực vậy tôi cũng sẽ thành thực trả lời nàng “Đúng vậy, tôi chính là ngại nàng thèm khát hại tôi đấy, hừm….”.
Đới công công tâu vâng liền rời khỏi hành sự. Trong lúc chờ đợi, Hoàng thượng cho phép tôi và Diệp đại nhân dứng dậy chờ. Lúc đứng dậy, khớp gối tôi như muốn vỡ vụn, may là có Oánh Nhi bên cạnh đỡ được. Nàng thập phần lo lắng nhìn tôi, tôi liền khẽ cười vỗ vỗ tay nàng, biểu hiện tôi gắng được, oan khuất này tôi muốn triệt để giải quyết. Hoàng hậu có chiêu gì, tôi tình nguyện đáp trả. Mặc dù tôi rất lười suy nghĩ, lười tính kế, nhưng bọn họ hại tôi, tôi không ngại giở một chút thủ đoạn đâu.