Lại thêm một tháng trôi qua, hôm nay, mùng mười tháng mười một, sinh thần của Hoàng thượng, được long trọng tổ chức ở Càn Thanh Cung, chúng phi tần ai nấy tâm tình nhộn nhạo chuẩn bị đủ mọi thứ từ lễ vật, xiêm y đến trang sức, trang dung nhằm gây ấn tượng thật tốt cho Hoàng Thượng. Tôi được bọn Oánh Nhi chuẩn bị cho một kiện lễ phục tỉ mỉ màu xanh ngọc với chất liệu gấm dày dặn, được điểm xuyến bởi những cánh hoa đào rực rỡ. Bên vạt áo cài ngọc bội màu xanh phỉ thúy đặc biệt, được Hoàng thượng ra lệnh làm riêng cho tôi, trên đấy khắc một chữ Ngọc tinh xảo. Mái tóc vấn gọn gàng, từng lọn tóc được cố định bởi bộ trâm cài đầu do Tiểu Lam chế tác dựa trên hình ảnh cả rừng đào mộng ảo. Gương mặt được Thanh Hồng quyết định điểm tô thêm cánh hoa đào giữa trán. Một nhất thể hoa đào được các nàng khắc họa tinh tế trên cả người tôi. Đúng thực là tôi có ý định gợi cho Hoàng thượng nhớ đến buổi gặp đầu tiên, nhưng không ngờ người của tôi, ai nấy đều giỏi giang như vậy, toàn thân tôi đều mang hơi thở đào xưa. Tôi nhẹ nhàng ngồi ở vị trí đã được an bài, Trang tần bên cạnh khinh bỉ cười đùa nhìn tôi như một nhánh hoa đào giữa điện. Tôi chỉ mỉm cười trước cái nhìn chế giễu của nàng. Phải, tôi quê mùa như vậy đó, nhân tiện tôi còn bôi cả nước hoa anh đào lên vài chỗ như cần cổ, cổ tay, khiến cả người thoang thoảng mùi anh đào. Nàng muốn cười thì mặc nàng thôi.

Hôm nay Sinh thần của Hoàng thượng, trong cung nhộn nhịp hơn hẳn. Có mặt ngoài hậu cung phi tần, hoàng tử, công chuaa, còn có tông thất vương gia vương phi, cùng bá quan văn võ từ nhị phẩm trở lên. Người người đều được phân chia vị trí rõ ràng, ba ghế chủ vị gồm Hoàng thượng ở giữa, Hoàng Hậu bên phải và Trương Quý Phi bên trái. Đáng lẽ chiếc ghế Bên trái là của Thái Hậu nương nương nhưng người vì lưu luyến Phật đường nên có ý muốn nán lại đến gần cuối năm, trước giao thừa sẽ hồi cung. Nhìn từ góc độ của Hoàng thượng, dãy ghế bên trái là vị trí dành cho các vị tông thất Vương gia và Bá quan được phân theo cấp bậc lần lượt ngồi. Còn dãy ghế bên phải cũng được chia theo phẩm vị mà an bài cho các phi tần cùng hoàng tử, công chúa ngồi.

Hoàng thượng lúc này toàn thân Cẩm bào uy vũ, sắc mặt sáng lạn, theo canh giờ đã định, nhanh chóng ban lệnh khai tiệc. Tiếng mọi người thưa vâng, cùng cạn ly chúc mừng Sinh thần của Hoàng đế vang dội rõ rệt trong ngoài điện Càn Thanh Cung. Món ăn bắt đầu được dọn lên, âm nhạc cũng dần được xướng lên, các vũ cơ được an bài cũng bắt đầu công việc của mình. Trên nền âm nhạc cổ xưa, trong điệu múa hư tình mật ý, người người to nhỏ nói chuyện, vài vị phi tần chúc rượu Hoàng thượng, vài vị quan viên cũng lần lượt tặng quà. Đến khi món đã qua ba hồi, rượu qua ba vòng, Hoàng hậu liền mở lời cho các vị phi tần lên đài biểu diễn các tiết mục đã chuẩn bị cho đêm nay.

Mở màn là điệu múa lâu đời "Cao Sơn Lưu Thủy" được Trang Tần tỉ mỉ biểu diễn, từng cử động đều được nàng dụng tâm múa, kết hợp với ánh mắt trầm mê, cái xoay đầu mãnh liệt, cùng nhạc phổ tuyệt hảo. Điệu múa này được nàng khắc họa chân thực và hoàn hảo đến mức Liễu Phi phải nhíu mày. Bởi Liễu Phi nương nương là cao thủ vũ kỹ đệ nhất kinh thành, chưa một ai có đầy đủ tố chất hơn nàng. Nhìn Trang Tần múa đến nhẹ nhàng mà tinh tế, chắc hẳn nàng đã phải tập luyện nhiều thế nào. Nàng vì yến tiệc này mà bỏ công, một lần nữa mong muốn đánh vào tâm của Hoàng đế, khiến ngài khắc ghi dáng vẻ đẹp đẽ của nàng, một lần nữa chiếm lấy ân sủng. Hoàng đế ánh mắt sắc gọn nhìn chằm chằm mỹ nhân đang múa, làm bao vị phi tần xoắn nát khăn tay, cũng có người tự tin tỏ thái độ khinh bỉ, cũng có người bình tĩnh mỉm cười, cũng có người lảng tránh tất cả.

Đến khi điệu kinh diễm dừng lại, hoàng thượng hơi giật mình một nhịp, rồi dần cười thật lớn vỗ tay khen hay, phong thưởng vô hạn. Thấy vậy Trang tần vui mừng ra mặt liền cúi người tạ ơn. Bên này Liễu Phi nhịn không được lên tiếng:

- Hoàng thượng, người thật thiên vị a.. Muội muội múa đến như tiên nữ hạ phàm, hớp mất hồn của người rồi.. - Nàng giả bộ làm nũng nói – Không bằng thần thiếp chính là từ sau khi được hoàng thượng ưu ái giữ phân vị được mấy năm nay, liền không còn luyện vũ được thường nữa. Hơn nữa thời gian này lại được theo Hoàng hậu học tập cung vụ, nhất thời không có thời gian luyện, dáng vẻ không còn được như xưa. Giờ nhìn dáng vẻ thanh thoát của Trang muội muội, thực khiến thần thiếp hổ thẹn vì lười biếng, nhưng cũng nhờ muội muội mà giúp thần thiếp nhớ lại trước đây..

- Nương nương, người thực khiêm tốn quá rồi! Thiếu nữ kinh thành nào không biết, năm xưa một điệu múa "Mai Hoa Tam Lộng" kinh động nhân tâm, danh tiếng vang khắp thiên hạ, không ai sánh bằng. Còn bây giờ, người thân phận cao quý, căn bản không cần đến những thủ đoạn này, người vẫn tỏa sáng khắp chốn – Mạc Quý Nhân không nhanh không chậm chen miệng.

Lời nàng như đánh thẳng vào mặt Trang tần, chỉ có những người thân phận thấp kém mới dùng đến thủ đoạn quyến rũ này để lấy lòng Hoàng thượng. Với người có địa vị cao như Liễu Phi nương nương, căn bản không cần đến những loại thủ đoạn đó. Điều nực cười nhất là toàn bộ người ở đây điều hiểu rõ vấn đề đó, nhưng không phải ai cũng như Mạc Quý Nhân, không kiêng nể gì nói ra như vậy. Tôi âm thầm lắc đầu cười khổ, hậu cung luôn thú vị như vậy. Có người không sợ trời không sợ đất nói năng lỗ mãng như Mạc Quý Nhân. Có người thích nâng bản thân đạp người khác như Liễu Phi nương nương. Có người tranh sủng đến bất chấp bản thân sẽ bị nhục mạ như Trang Tần. Cũng có người cho mình là cán cân, tỉ như Hoàng Hậu, nàng lên tiếng hòa giải:

- Mạc muội muội, đừng hồ ngôn.. Trang muội muội khổ tâm chúc mừng sinh thần Hoàng thượng, trân quý biết bao. Liễu phi cũng không có gì phải hổ thẹn, muội làm đúng chức trách là tốt rồi – Nói rồi nàng quay sang Hoàng thượng – Hoàng thượng! Người nói xem thần thiếp nói đúng không?

- Hoàng hậu.. nói phải – Hoàng thượng hơi nhìn thẳng mắt Hoàng hậu, đợi một lúc mới nói hết. Ngài quay mặt nhìn lướt qua đám phi tần, nở nụ cười tiêu chuẩn vẫy tay cho buổi tiệc tiếp tục.

Thấy Hoàng thượng không có trách mắng ai, bọn phi tần lại yên tâm, bắt đầu vì Hoàng thượng mà dâng lễ vật, vài người cũng hiến nghệ, cầm kì thi họa, đủ cả. Hoàng hậu đặc biệt tặng cho Hoàng thượng một đôi Ngọc Như ý khắc hình uyên ương, thể hiện tình nghĩa phu thê mặn nồng. Trương Quý Phi lại mạnh mẽ dâng điệu múa kiếm thành thục kinh động toàn điện. Liễu Phi đương nhiên sẽ không múa, nàng dâng lên một bức tranh giang sơn hùng vĩ do nàng tự vẽ. Hoàn Phi lại đặc biệt tặng một bộ trà cụ sắc xảo, nàng nói thực không biết nên tặng Hoàng thượng cái gì, bèn lấy thứ mình yêu thích nhất dâng lên, mong Hoàng thượng thích nó. Sau đó đến phiên các vị phi tần cấp thấp hơn, Mạc quý nhân đàn một khúc Tự tại sống động. Hoa Quý Nhân, Vạn Quý Nhân đang mang thai không tiện hiến nghệ bèn tặng ít đồ thêu tỉ mỉ. Các vị khác như Nghi Tần, Sương Tần, An Quý Nhân, Thuần Quý Nhân, Ninh Thường tại.. cũng thi nhau tặng quà, hiến nghệ. Người thì đàn tì bà, người thổi tiêu, người cũng đàn tranh, người tặng đèn chế tác tinh xảo, người tặng ngọc bội hiếm có, đủ mọi hình thức dáng vẻ. Khiến cả đại điện vui vẻ ngập tràn.

Bên này, Huệ Quý Nhân cũng thú vị khi tặng một cặp đèn lồng tự tay làm, từ chọn vật liệu cho đến thiết kế dáng vẻ hình thù, tranh chữ, tỉ mỉ chuẩn bị, đặt vào rất nhiều tâm huyết, khiến long nhan rất hài lòng. Còn tôi tặng người một bộ y phục chính tay làm, từng đường kim mũi chỉ chứa đầy tâm can, ngài nhận lấy nhìn tôi thật lâu không nói gì. Sau đó đột nhiên cười to nói:

- Nàng keo kiệt như vậy! Chỉ tặng Trẫm một kiện y phục thôi sao? Trẫm đây muốn nghe nàng đàn? Thế nào?

Tôi mỉm cười nhìn Hoàng thượng vui vẻ gật đầu đồng ý. Tôi bước ra khỏi vị trí, tiến đến giữa đài, liền đàn một khúc "Vạn tuế". Tôi nhắm mắt, chìm trong tiếng nhạc, mường tượng toàn bộ cảnh ngộ của bản thân. Tiếng đàn mông lung mà thấm đẫm sự thành thục, một chút nuối tiếc, một chút yêu thương, một chút bướng bỉnh, tạo nên bầu không khí thăng trầm đầy xảm xúc. Âm thanh dễ chạm lòng người cứ thế vang vảng bên trong đại điện cung Càn Thanh.

Tuyết bắt đầu rơi, hôm nay chắc hẳn là tuyết đầu mùa, cái lạnh ập tới lúc nào không hay. Ngự Hoa Viên ban đêm dưới ánh trăng mờ ảo và Tuyết trắng phủ khắp sân, tạo nên một khung cảnh đẹp đến nao lòng. Oánh nhi phía sau tôi khẽ nhắc nhở:

- Nương nương, chúng ta xin phép rời khỏi Càn Thanh Cung một lúc rồi. Yến tiệc chắc hẳn cũng gần kết thúc. Nương nương xem chúng tôi nên quay lại hay về thẳng Thừa Hi Điện?

Mắt tôi nhìn vào khoảng không trước mặt, bên cạnh là những bồn hoa xinh xắn được người làm cắt tỉa gọn gàng, đang hứng mình dưới cái lạnh của đêm đông, âm thầm nghĩ "Lòng người có lạnh như vậy không đây?". Một khúc Vạn Tuế qua đi lại tới một khúc Chim én bay xa của vị thường tại nào đó. Nhìn cảnh tượng ngột ngạt nơi cấm cung, bất giác lòng tôi nghẹn ngào chỉ muốn tìm một nơi để thư giản. Nhìn bên ngoài bắt đầu có tuyết, tâm tình nhộn nhạo nhớ lại lời Huệ Quý nhân từng nói, nếu được một lần nhìn thấy cảnh tuyết rơi giữa vườn hoa vào đêm đông thì ắt hẳn sẽ rất tuyệt. Tôi bèn viện cớ rời đi một chút, vừa ra ngoài đi ngang qua ngự hoa viên, liền không nhịn được nán lại ngắm một chút.

Khoảng được nửa canh giờ, phía sau liền nghe Oánh Nhi nhắc nhở, tôi bất đắc dĩ cười lắc đầu, xoay người vịn tay Oánh Nhi vừa nói vừa cất bước chuẩn bị rời khỏi:

- Thôi.. vẫn là quay lại Càn Thanh Cung bẩm báo một tiếng thì tốt hơn. Tránh người khác bảo chủ tử ngươi không quy củ. Đi thôi..

- Muội muội? Là muội sao? – Từ phía đối diện, bóng dáng của một người đàn ông hiện ra.

Ban đêm cổ đại thật thử thách nhãn lực con người, đối phương đứng ngược hướng ánh trăng, hoàn toàn không nhận biết được là ai. Chỉ nghe được giọng nói nghi hoặc hơi lo lắng – Ai vậy? – Tôi hơi nhíu mày thấp giọng hỏi.

Đối phương dường như hơi giật mình cúi đầu nhìn, muốn xác định người đối diện là ai. Tôi cũng vậy, hơi ngẩng đầu tìm tòi nhìn. Cả hai mặt đối mặt kinh ngạc nhìn nhau, tôi nhíu mày càng chặt, lòng tôi chợt cảnh giác nhìn hai bên. Dường như không để tôi chờ lâu, trong tình huống tôi còn chưa hiểu chuyện gì xảy ra, cả đoàn người cách vài bước chân rầm rộ đi đến. Ánh sáng từ cặp đèn lồng được hai vị thái giám cầm soi đường, soi rõ con đường lát đá trước mặt tôi, như một dấu hiệu cho cuộc đời gồ gề phía trước.

Ánh mắt tôi chạm vào góc áo bào óng ánh, không kịp suy nghĩ gì nữa, tôi vội vàng quỳ gối vấn an:

- Tần thiếp tham kiến Hoàng thượng, Hoàng thượng kim an!

- Vi thần tham kiến Hoàng thượng – Bên cạnh tôi vang lên giọng của nam nhân kia. Chắc hẳn hắn cũng quỳ gối thỉnh an Hoàng thượng.

Từ trên cao nhìn xuống, cảm nhận được độ lạnh của Hoàng thượng, tâm bất giác nhói một chút, "Hoàng thượng nghi ngờ mình?", tim chợt chùng xuống, các ngón tay hơi giữ chặt lấy nhau, cố làm tâm tình bình tĩnh, đợi người, đợi người nhìn rõ.

- Các ngươi.. miễn lễ Bình Thân cả đi – Hoàng thượng hơi thở dài cho chúng tôi đứng dậy.

- Tạ ơn Hoàng thượng!

Tôi cùng nam nhân kia đứng dậy tạ ơn, cũng thuận tiện để tôi nhìn thấy. Đứng đối diện là Hoàng thượng sắc mặt âm trầm hoàn toàn không biết được người đang nghĩ gì. Bên cạnh là Hoàng Hậu, Liễu Phi, phía sau có Trang Tần, Sương tần, Huệ Quý Nhân, Vạn Quý Nhân, Ninh thường tại. Còn có một vài vị đại vị thấp tôi cũng không nhớ rõ theo sau. Đội ngũ hoành tráng, không hẹn mà gặp, dường như muốn tôi rơi vào cái bẫy vô hình nào đó. Huệ Quý Nhân trong đám người, chợt kinh ngạc bật thốt:

- Biểu tỷ!.. Ca ca.. Sao hai người.. sao hai người..

Tôi ngẩng đầu nhìn Huệ Quý Nhân, nhìn nàng hốt hoảng bụm miệng, hơi lắc đầu như không tin những gì nàng thấy. Tôi mỉm cười cụp mắt, nàng kinh ngạc như vậy là muốn biểu đạt cái gì, nàng còn chê tình huống này chưa đủ mập mờ sao. Liễu phi hơi cười ngểnh ngảng cất tiếng:

- Để Bản cung tiếp lời Huệ muội muội.. Tại sao Ngọc muội muội và vị ca ca này của Huệ muội muội.. - Liễu phi nhìn tôi rồi nhìn người bên cạnh tôi, liếc mắt chậm chạp nói – lại hẹn nhau nơi này.

Nàng vừa cất lời, Hoàng hậu nương nương liền như bênh vực tôi đánh gãy lời Liễu Phi:

- Liễu phi! Muội nói gì vậy? Ngọc muội muội không thể làm những chuyện ô nhục như vây? Huống gì hôm nay còn là Sinh thần của Hoàng thượng..

Hoàng hậu vừa dứt lời, ai nấy xung quanh đều như nảy mình một cái. Chắc hẳn có người đang âm thầm vui mừng khi người gặp họa, cũng có người lộ rõ ánh mắt ghét bỏ như thể tôi là loại phụ nữ lăng loàn. Nhìn cảnh tượng bất khả tư dị này, tôi chỉ cảm thấy thật nực cười. Tôi và vị được cho là biểu ca Diệp Vân Hạo, ca ca của Huệ Quý Nhân, một chữ còn chưa kịp nói, nhìn còn chưa đàng hoàng nhìn kỹ, đã mạc danh kì diệu bị người khác chụp cho cái mũ "ô nhục". Thật hay cho một vị Mẫu nghi Thiên Hạ, hiền lương thục đức, thấu hiểu lòng người, không chỗ nào chê được.

Hoàng thượng hơi liếc nhìn Hoàng hậu, rồi lại nhìn chăm chăm tôi và biểu ca, tôi kiên định nhìn lại người, rồi lại hơi cúi đầu, chẳng buồn nói gì. Đáng nói, Biểu ca cũng vậy, một lời cũng chưa nói gì. Chỉ nghe đối diện một vài vị thân phận cũng không cao lắm, châm chọc vài câu bóng gió, chỉ trích tôi không đứng đắn thế này, không an phận thế kia, bọn họ hoàn toàn không ngần ngại tuôn ra những lời khó nghe.

Hoàng thượng vẫn nhìn chăm chăm tôi, mặc dù hơi cúi đầu nhưng tôi vẫn cảm nhận được ánh nhìn nóng bỏng của người. Tôi vẫn không nói gì, tôi muốn cược, cược niềm tin của Hoàng Thượng.

Hoàng thượng dường như chịu không được tiếng xôn xao phía sau, bèn quát mạnh:

- Ồn ào cái gì! Dẫn người hồi Càn Thanh Cung. Trẫm muốn kĩ càng hỏi rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì?

Một lời ra lệnh mạnh mẽ chặn đứng những lời nói khó nghe của chúng phi tần. Tất cả mọi người theo lệnh quay về Càn Thanh Cung làm rõ mọi chuyện. Trước đó Hoàng thượng cũng ra lệnh chỉ giữ lại Hoàng Hậu, Liễu Phi, Trang Tần và Huệ Quý Nhân. Những người còn lại lập tức trở về cung của mình, đặt biệt cấm phi tần các cung nghị luận chuyện chưa được làm rõ..