Hứa Khiêm rút ra một điếu thuốc đốt lên, hít một hơi thật sâu, "Vậy bây giờ cậu có thể lăn rồi."

Nghiêm Mạc gỡ dây an toàn ra bước xuống xe, nhẹ nhàng bắt lấy cổ tay y, "Anh uống nhiều rồi, về một mình không an toàn..."

"Cậu tưởng tôi là cô bé mười tám tuổi hả?" Hứa Khiêm liếc hắn một cái, vừa vặn có một chiếc taxi đi ngang qua, y thuận tay nhét điếu thuốc vào tay đối phương, bước vội đi chặn xe.

Nghiêm Mạc nhìn bóng lưng thẳng tắp phô trương của Hứa Khiêm, trái tim đắng chát khó có thể dùng từ để miêu tả, hắn cúi đầu, nhìn mẩu thuốc vẫn còn đang cháy nơi ngón tay, quỷ thần xui khiến đưa vào trong miệng...

"Khụ khụ!"

Hứa Khiêm bị tiếng ho thu hút, theo bản năng quay đầu lại liếc nhìn, chỉ thấy đối phương che miệng, tro thuốc lá rơi rào rào xuống, nháy mắt đã bị gió đêm thổi bay đi hết.

Y phụt cười một tiếng, "Ngốc nghếch." "Rầm" đóng sập cửa, dứt khoát rời đi.

Sinh hoạt dần dần trở lại quỹ đạo, Hứa Khiêm cuối cùng đã ở nhà mới, y mới quay về công ty, cần xử lý nhiều chuyện, cũng chưa vội nhận Mễ Tô trở về. Nghiêm Mạc tới công ty tìm y mấy lần, Hứa Khiêm đều mượn lý do bận việc để từ chối, hiếm có được một tuần yên tĩnh.

Lúc tan việc, Hứa Khiêm thấy mấy cô tụm ba tụm bảy ngoài cửa, thấy y tới còn vẫy tay rất nhiệt tình.

Một người hoạt bát nhất trong đó mở miệng nói: "Hứa tổng, muốn ăn bánh bích-quy không? Ăn cực ngon."

Hứa Khiêm cười cười, "Được á, cho một cái..." Y thuận tay lấy một cái bánh bích-quy trong hộp đưa vào miệng, chu cha, nướng thật sự rất tốt, bánh bích-quy mềm xốp vào miệng như tan đi, lưu lại nơi miệng hương bơ ngập trần, Hứa Khiêm chép chép miệng, còn hơi chưa thoả mãn, dù sao từ trước đến nay y vẫn thích ăn ngọt, không nhịn được lại lấy thêm một cái.

"Mùi vị không tệ nha, mua ở đâu thế?"

Mấy cô cười trộm mấy tiếng, nói: "Không phải mua đâu, là bạn trai của Hứa tổng đem tới ạ, trước đó đưa lên lầu cho anh nhưng anh không lấy, anh ấy đi xuống rồi phát cho chúng em đấy."

Khoé miệng Hứa Khiêm giật một cái, trong lòng mắng một câu thô tục.

Y dằn lòng lại nhẹ nhàng truy hỏi, mới biết tên nhóc này mỗi ngày đều đúng giờ đến, qua còn đem theo đồ ăn, có khi là chút đồ ăn vặt mới ra lò, có khi là đồ uống ở quán trà sữa ngon nhất gần đây. Dáng dấp của Nghiêm Mạc tuấn tú lịch sự, lại mặc một bộ trang phục nghiêm chỉnh, nhìn thế nào cũng không giống người xấu... Vốn tưởng tên nhóc này đã từ bỏ, không ngờ vẫn như âm hồn không siêu thoát, không ngờ trong lúc mình sứt đầu mẻ trán vì mớ công việc, đối phương đã tấn công tiến đóng nơi lễ tân ở công ty.

Hắn tính làm mẹ gì thế! Hứa Khiêm bực muốn chết, lại không muốn nổi cáu với mấy cô bé, chỉ đành phải nhắc nhở sau này bớt tiếp xúc với đối phương, còn kêu riêng Giang Thành Vọng mắng cho một trận. Người kia cực kì không biết làm thế nào đối với việc lần này, dù sao đây cũng là việc tư của Hứa Khiêm, nói thế nào cũng không tới phiên bọn họ quản.

Trái lại, Lâm Ngữ Khê vẫn không cho hắn sắc mặt tốt, chỉ là trong khoảng thời gian này nàng bận chạy đi ngoại giao, thời gian ở công ty không nhiều lắm, cho dù thỉnh thoảng đụng phải, cũng đen mặt chửi đôi câu, ngược lại đối phương vẫn rất có phong độ của quý ông mà chịu trận, tiếp đó... lần tới vẫn như thế và tiếp tục như thế.

"Cô nói với bảo vệ một tiếng, sau này đừng để hắn vào cửa này nữa!" Hứa Khiêm đen mặt cúp điện thoại, ngẩng đầu đã nhìn thấy một chiếc xe quen thuộc dừng ở đối diện đường.

Nghiêm Mạc đang ở trong xe làm bản vẽ, không chú ý Hứa Khiêm đang tức giận chạy tới, nên bị tiếng gõ cửa bất thình lình làm hoảng sợ, cả người giật bắn lên nơi chỗ ngồi, đầu cụng phải trần xe đến choáng váng chóng mặt.

Nghiêm Mạc đưa một tay che chỗ đau, hạ cửa sổ xe xuống, "Hứa, Hứa ca..."

Hứa Khiêm cầm một túi bánh quy chưa ăn hết ném trên ngực hắn, "Sau này đừng làm loại chuyện này nữa, đừng trách tôi không nương tình!"

Nghiêm Mạc không lên tiếng, yếu ớt nhìn y, trong mắt mang theo một chút tủi thân. Hắn dọn dẹp bịch bách quy đã hơi bể nát, "Vậy... vậy anh thích không?"

Hứa Khiêm xoay người rời đi.

Kết quả ngày hôm sau, Hứa Khiêm vừa vào cửa phòng làm việc đã thấy trên bàn đặt một bó hoa hồng to tổ bố, bên cạnh còn kẹp một tấm thiệp nhỏ — Hứa Khiêm cầm lên nhìn thoáng qua rồi cùng ném luôn hoa vào thùng rác, sau đó gọi điện cho lễ tân, bảo các nàng sau này đừng nhận loại đồ thế này nữa.

Ông chủ đã chính tức hạ lệnh, nhân viên dĩ nhiên không dám chậm trễ, Nghiêm Mạc thấy chiêu này không dễ xài nữa liền dứt khoát đặt đại nơi bậc thang ở cửa công ty, mỗi ngày một bó...

Cứ như vậy qua vài ngày, mãi cho đến khi thùng rác công ty đã bị hoa hồng chất đầy, rốt cuộc Hứa Khiêm không chịu được nữa, nói nhân viên bảo vệ khi nào thấy đối phương trở lại thì nói hắn lên phòng làm việc.

Hôm sau, Nghiêm Mạc cầm một bó hoa hồng mới bước vào phòng làm việc của Hứa Khiêm, hắn tới thật không đúng lúc, Hứa Khiêm đã mang mấy người thân tín ra ngoài họp, bây giờ vẫn chưa trở lại. Sau khi em gái rót nước trà cho hắn xong liền lui xuống, Nghiêm Mạc ngồi trên ghế salon một hồi liền nhịn không được mà đứng dậy, bắt đầu quan sát trang trí trong phòng một chút...

Phòng làm việc của Hứa Khiêm rất lớn, trang trí đơn giản mà có kinh nghiệm, cửa sổ sát sàn cao lớn cùng với buồng ngủ bên trong, cộng thêm phong thuỷ bày biện khá tinh tế, rất có khí thế. Nghiêm Mạc vòng tới vòng lui hai vòng, đi tới trước bàn mà đối phương thường làm việc, vuốt mặt bàn đen huyền nhẵn bóng mấy cái, lại liếc mắt nhìn sang ly cà phê đã cạn.

Hắn im lặng cầm cái ly đi rửa rồi cất đi, lại sắp xếp lại đống văn kiện bừa bộn ngay ngắn lại, bận rộn đi vòng sau ghế, liếc mắt liền thấy một khung ảnh trước đó đưa mặt sau về phía hắn.

Nghiêm Mạc ngây ngẩn cả người, hắn có chút run rẩy cầm lên, ghé vào quan sát cẩn thận thứ trước mặt.

Đó là ảnh chụp của một cô gái nhìn không lớn tuổi lắm, khoé mắt nhếch lên vừa xinh đẹp lại ngời sáng, khoé môi tạo một nụ cười tự tin. Nàng mặc một bộ áo cưới màu trắng, trong ngực cầm hoa hồng đỏ tươi, cứ lẳng lặng như vậy, hạnh phúc nhìn vào ống kính, giống như một giây kế tiếp sẽ sống lại –

Trong góc ảnh chụp viết một hàng chữ nhỏ, là năm của bức ảnh cùng với tên của người trong tấm hình.

Đây là... mẹ của Hứa Khiêm?

Nghiêm Mạc nhìn gương mặt trong bức hình kia vừa quen thuộc lại có chút xa lạ, hơi ngẩn người, thì ra người phụ nữ này chính là chủ nhân trong bức vẽ kia của Hứa Khiêm. Hắn vẽ nàng đã hơn ba tháng, một một chấm bút, mỗi một lần vẽ đều dùng hết sức lực và tài nghệ của cả đời, cũng không hề nghĩ ra được thân phận của đối phương, mà lúc này chân tướng được lộ ra, hắn lại đột nhiên hơi sợ hãi...

Vì sao Hứa Khiêm lại đặt tấm ảnh của mẹ trong phòng làm việc? Vì sao coi trọng bức vẽ kia như vậy... Đây hết thảy, tựa hồ như có một đáp án mơ hồ.

Nghiêm Mạc khẽ hít một hơi, móc di động từ trong túi ra, suy nghĩ một lúc lâu, vẫn nhấn một dãy số.

"Alo? Sư huynh à?"

Nghe âm thanh nhu hoà của Văn Bân, hắn có chút khẩn trương, "Là anh... Anh muốn hỏi một chút, em... em biết chuyện trong nhà của Hứa Khiêm không?"

Hết chương 89