Nghiêm Mạc thấy y nhìn Kỷ Văn Hàn với ánh mắt ân cần thì sắc mặt càng khó coi đến cực điểm, tiến tới vài bước chặn ngang giữa hai người, "Vì sao anh cho cậu ta ăn đồ ăn mà tôi đưa tới?"

"Bởi vì ném đi thì lãng phí, tôi muốn bảo vệ môi trường." Vẻ mặt của Hứa Khiêm cũng không tốt lắm, y muốn vòng qua Nghiêm Mạc đi coi Kỷ Văn Hàn, thế nhưng tên này vẫn đứng cản ở phía trước, không nhịn được nói: "Cậu tránh ra!"

Hàm răng Nghiêm Mạc cắn ra máu, vẻ mặt hơi dữ tợn, "Tôi thà vứt đi cũng không muốn cho nó, anh biết rất rõ ràng..."

Hứa Khiêm cười lạnh một tiếng, "Tôi ép cậu đưa ư? Tôi đã nói bao nhiêu lần là không cần rồi, là ai gấp gáp sấn tới chứ, cho dù không có Kỷ Văn Hàn, tôi cũng sẽ không ăn... Rõ ràng là cậu tự mình đa tình, hôm nay lại không chấp nhận được sự thật thì trách ai được chứ?" Y nói xong lời cuối cùng, giọng nói đã có mấy phần kích động, "Con mẹ nó cậu sáng sớm không có gì làm hay sao mà đặc biệt đến tìm tôi buồn nôn thế này? Tôi không muốn nói lại lời tối qua thêm một lần nữa, bây giờ, cút ra ngoài."

Ánh sáng trong mắt Nghiêm Mạc hoàn toàn tắt lịm, hắn ngơ ngơ ngác ngác lui lại mấy bước, cuối cùng liếc nhìn Hứa Khiêm, đôi môi khẽ nhúc nhích, run rẩy thốt ra mấy chữ không thành tiếng, "Hứa ca... chờ tôi."

Hứa Khiêm không hề nhìn lại hắn.

Cửa khẽ đóng lại, Kỷ Văn Hàn xoa xoa vai, dựa theo lực kéo của Hứa Khiêm đứng dậy, nghiến răng chịu đựng nói: "Tên này ăn phải thuốc súng hả, mới buổi sáng mà đã nóng tính ghê hồn."

Hứa Khiêm ấn ấn huyệt thái dương, hít một hơi thật sau, "Hai người các ngươi tính sau này không cần gặp nhau nữa hả? Bây giờ làm cho quan hệ gay gắt như thế, có đáng không?"

Kỷ Văn Hàn "a" một tiếng, "Mịa noá, anh không nói thì em cũng quên mất... Chết rồi chết rồi, em chỉ nghĩ là tối qua hắn mang anh đi mất mà không nghĩ tới việc hắn cũng coi như là sư thúc của em! Làm sao bây giờ Hứa ca, lỡ may hắn ta ở trước nói xấu em mặt thầy, em đây..."

Hứa Khiêm nhíu mày, "Con người hắn tuy ngu ngốc, nhưng vẫn không đến nỗi bỉ ổi đâu, em yên tâm đi."

"Ồ... vậy thì tốt rồi." Kỷ Văn Hàn thở phào nhẹ nhõm, lè lưỡi "Nhưng mà anh đừng có nói nha, tay nghề của hắn rất giỏi ah, trước đây em còn tưởng đâu những thứ kia là do một cô gái thầm mến anh nấu nữa chứ."

Hứa Khiêm mở bao ra, cầm sủi cảo đã hơi nguội nhét vào trong miệng, nhồm nhoàm nói: "Bây giờ đã biết là hắn làm, em còn ăn chứ?"

"Ăn chớ, sao lại không ăn, không phải anh vừa mới nói sao, bảo vệ môi trường mà, không thể lãng phí được. Nhưng cũng thật đáng tiếc cho một tay nghề giỏi như vậy, aiz..."

Nhìn vẻ mặt không có vẻ gì là tiếc hận của cậu, Hứa Khiêm hơi buồn cười, "Có cái gì tốt mà đáng tiếc đâu, còn cả mớ đầu bếp tài giỏi, cũng không phải không có hắn sẽ không được ăn cơm..."

Y vừa ăn hai cái sủi cảo cũng không có khẩu vị mấy liền dứt khoát nhường tất cả số dư còn lại cho Kỷ Văn Hàn, ngồi trên giường đọc tài liệu.

Lâm Ngữ Khê và Giang Thành Vọng đi công tác về, vào buổi trưa đến bệnh viện một chuyến, nói chuyện về hạng mục lần này với Hứa Khiêm. Ba người mở cuộc họp nhỏ trong phòng bệnh, Kỷ Văn Hạn chạy đến phòng làm việc giúp một tay, mới chớp mắt đã đến buổi tối, đến lúc hai người kia đi, Hứa Khiêm cũng mệt mỏi gần chết, nằm ở trên giường từ từ nhắm mắt lại suy nghĩ.

Lúc y đang mơ mơ màng màng ngủ quên, cánh cửa lại bị người đẩy ra, Hứa Khiêm tưởng là Kỷ Văn Hàn đã về, cũng không để ý, thuận thế trở mình, "Tiểu Kỷ à, giúp anh lấy cốc nước đi..."

Bước chân của người kia khựng lại một chút, giống như khẽ hít một hơi.

Hứa Khiêm cảnh giác mở mắt ra, quay đầu lại đã thấy Nghiêm Mạc như đầu gỗ của cái chày đang ở đó, thấy y nhìn qua, gượng cười cười, "Hứa ca, ăn cơm trước đi..."

Hắn thấy sắc mặt đối phương không tốt lắm, do dự vài giây, nói bổ sung: "Tôi làm hai phần, nếu anh muốn cho cái... cái người kia ăn, cũng đủ."

Hứa Khiêm không ngờ đối phương sẽ chơi chiêu này, sửng sốt một chút, phụt cười, "Nếu tôi phân phát cơm cho tất cả mọi người trong bệnh viện, có phải cậu sẽ đổi nghề thành đầu bếp không?"

Nghiêm Mạc cắn môi không lên tiếng, chỉ ai oán nhìn y.

Hứa Khiêm suy nghĩ một chút, nói: "Cậu đem tới đi"

Ngoại trừ ăn một tí sáng nay, buổi trưa y bận quá nên quên luôn, cho tới bây giờ cũng đói bụng đến khó chịu, Nghiêm Mạc nghe vậy ánh mắt sáng lên, vui vẻ như viết ở trên mặt, nhưng vẫn không dám biểu lộ quá rõ ràng, mãi cúi đầu. Hứa Khiêm không nhìn hắn, ngon lành đưa thức căn còn nóng hổi vào miệng, lấp đầy dạ dày trống rỗng cả ngày.

Cơm nước xong, y quệt miệng, thuận tay đặt cà mèn trống không ở một bên, "Tiểu Kỷ nhỏ hơn cậu hai tuổi, lại là đồ đệ của đàn anh cậu, cậu cũng đừng quá so đo với cậu ta."

Nghiêm Mạc đang dọn dẹp chén đũa, nghe nói như thế rõ ràng cứng đờ lại, hắn lộ ra một nụ cười gần như thê lương, "Hứa ca... anh vì việc này mới..."

Hứa Khiêm không trả lời, y xoay người lại nằm trên giường, bắt đầu nhắm mắt lại tập thể dục nhẹ. Chưa tới hai tuần lễ sau, có thể tháo thạch cao rồi, cuối cùng y cũng không cần giờ giờ phút phút cần người chăm sóc, đến lúc đó, hết thảy đều sẽ quay về quỹ đạo.

Nghĩ tới đây, tâm tình của Hứa Khiêm tốt lên nhiều, đến khi tập xong một bài mở mắt ra thì Nghiêm Mạc vẫn còn đứng đó, bởi vì ngược chiều ánh sáng nên không thấy rõ vẻ mặt, có hơi u ám.

Hứa Khiêm đã lười đuổi hắn, thả chân xuống mở mền ra, nhắm mắt lại đi ngủ.

Kết quả ngày hôm sau, hôm sau nữa... trong nửa tháng tiếp theo, mỗi ngày Nghiêm Mạc đều đúng giờ đưa cơm, trong tay mang hai hộp cà mèn, một phần cho Kỷ Văn Hàn còn một phần cho y. Hứa Khiêm đuối lý không còn gì để nói, cũng bởi vì đối phương ầm ĩ một trận, lần này Nghiêm Mạc đã có kinh nghiệm, nghe thấy cũng không trả lời, còn có thể lúc đang bị mắng đưa nước tới, hơn nữa thường thường dùng ánh mắt bị phụ tình nhìn y... Hôm sau hơn nửa bệnh viện đều biết y là đồng tính luyến ái, còn bội tình bạc nghĩa với một anh chàng trẻ tuổi đẹp trai, ngay cả lúc tháo thạch cao, cô y tá kia còn dùng ánh mắt khinh bỉ nhìn y, khiến Hứa Khiêm rất tức giận, xém chút nữa không có nín chết.

Hôm ra viện, Giang Thành Vọng dẫn theo người của công ty tới đón tiếp, Hứa Khiêm bị một đám thanh niên bao quanh, vừa cảm động lại vừa xấu hổ, dứt khoát vung tay lên mời mọi người ra ngoài ăn.

Sau khi cơm nước xong bọn họ đi quán karaoke gần đó ca hát, náo loạn đến hơn 12h khuya, Hứa Khiêm uống nhiều rượu, một phần là bị rót, một phần do y vui vẻ, đã gần ba tháng không cụng rượu, Hứa Khiêm cứ dô uống, càng về sau càng tỉnh táo. Lúc tan cuộc, y bảo Giang Thành Vọng đem mấy cô gái về nhà, tự mình dựa ở trụ đèn ven đường chuẩn bị gọi người lái xe hộ.

Hứa Khiêm vừa mới lấy di động ra, một chiếc xe đã dừng ngay trước mặt y, Nghiêm Mạc bấm cửa kính xuống, nhìn vẻ mặt đỏ bừng của y liền nhíu mày, nhưng vẫn nhẹ giọng nói, "Hứa ca, lên xe."

Hắn không tham gia bữa tiệc nên Hứa Khiêm cứ tưởng tên nhóc này đã sớm rời đi rồi, "Vì sao cậu vẫn còn ở đây?"

Nghiêm Mạc nhìn hắn một cái thật sâu, "Tôi vẫn chưa từng rời đi."

Hết chương 88