“Tôi hiểu tâm trạng của Lôi Khế Nhĩ, sợ rằng quan hệ hai người bị phát hiện, sẽ ảnh hưởng những người thân.”Mông Nã nhìn về phía Ái Đức Mông, bởi vì hắn trước kia cũng từng như vậy.

“Sau đó, hai người làm thế nào để công khai?” Lý Ngang hỏi

Ái Đức Mông mỉm cười, không có nói tỉ mỉ.

Ai có thể tưởng tượng người có được khí chất vương tử cao ngạo tôn quý, sẽ có lúc giống như kẻ vô lại, ở trên sân khấu kìm lòng không đậu hôn môi người yêu đồng tính của hắn chứ? (nói về cặp đôi Ái Đức mông x Mông Nã)

“Tôi thật hy vọng có thể nhanh kết hôn, chứng thực quan hệ chúng tôi, tôi còn muốn làm một hôn lễ thật long trọng linh đình.” Lý Ngang không truy vấn chi tiết, lẩm bẩm, nói ra tương lai tốt đẹp mà y muốn có.

Ái Đức Mông đồng ý gật đầu, tỏ vẻ phi thường đồng ý.

Mông Nã nghe xong lại cảm thấy không đúng, cho dù kết hôn, bất quá chính là tờ giấy, hai người lén lút đi công chứng một chút, đem giấy chứng nhận mang về nhà là tốt rồi. Nhưng là hôn lễ linh đình long trọng? Y là muốn bức tử Lôi Khế Nhĩ đi? Đều nói cậu ấy là người tinh tế nhạy cảm, có thể chấp nhận làm ầm ĩ như vậy sao? Đến lúc đó toàn thế giới đều biết đến.

Mông Nã nhìn y, nhưng thật ra nghĩ đến một vấn đề mấu chốt, “Người nhà Lý gia biết chuyện tình hai người sao?”

“Đương nhiên biết.”

Đương nhiên biết? Mông Nã kinh ngạc, nói thẳng, “Nhưng Lôi Khế Nhĩ nói, người nhà Lý gia không hề biết sự tình.”

Lý Ngang nghe nói, hừ thanh vài câu, “Em ấy không biết thôi. Tôi sớm cùng người nhà nói thật.”

“Một khi đã như vậy, vì cái gì không cùng cậu ấy nói rõ?” Ái Đức Mông không hiểu dụng ý thâm sau của Lý Ngang.

“Tôi hy vọng Lôi Khế Nhĩ cũng có thể thẳng thắn thú nhận với ba mẹ tôi. Tôi muốn, Lôi Khế Nhĩ phải có đủ dũng khí để làm điều này. Nếu em ấy thật sự yêu tôi như em ấy nói, thì em ấy phải làm được như thế.” Lý Ngang cười khổ, trong lòng tràn ngập bất đắc dĩ, rõ ràng y đã dùng hết dũng khí để thú nhận thì thật tâm y cũng mong Lôi Khế Nhĩ làm được, nhưng mà, “Em ấy vẫn không dám đối mặt, em ấy cho rằng chuyện này quá hổ thẹn đối với công ơn dưỡng dục của ba mẹ tôi.”

Lý Ngang tạm dừng một hồi, nhìn phía Mông Nã cùng Ái Đức Mông, đối với hai người này y cũng có chút tò mò, “Cha mẹ hai người đều biết chuyện sao?”

Ái Đức Mông cùng Mông Nã liếc mắt với nhau một cái, cuối cùng Mông Nã nói chuyện, “Người nhà của tôi không thể chấp nhận, đuổi tôi ra khỏi nhà, gặp được Ái Đức Mông là sau khi chuyện xảy ra. Mãi cho đến hiện tại người nhà của tôi vẫn không chịu liên lạc với tôi.”

Mông Nã sau khi nói chuyện này ra, nuốt vào nước miếng chính mình, có chút nghẹn ngào. Nhưng hắn vẫn là mỉm cười đối mặt, Ái Đức Mông nắm tay hắn, cho hắn thêm sức mạnh.

“A…… Thực xin lỗi.” Lý Ngang xin lỗi, y không phải cố ý bới móc vết sẹo của người khác.

“Người nhà cậu biết hai người cùng một chỗ không phản đối sao?” Mông Nã hỏi, suy cho cùng thì cũng giống như nhà ngài Sử Đế Phân rất cởi mở

“Sao lại không phản đối, trước khi tôi đề cập đến vấn đề này, Lôi Khế Nhĩ còn chưa trưởng thành. Cha tôi luôn cho rằng là tôi ép buộc Lôi Khế Nhĩ phải nghe theo sự chi phối của tôi, đem tôi hung hăng đánh một trận, còn muốn đuổi ra khỏi nhà. Chính là ông không nghĩ tới, tôi sẽ đem cả Lôi Khế Nhĩđi ra ngoài.” Lý Ngang hồi tưởng lại tình huống lúc đó, vui vẻ nở nụ cười. Thật sự là y đã lấy hết dũng khí để đưa ra quyết định.

Lúc ấy, cha y đánh y một trận, ngay tại phòng khách bàn bạc chuyện đuổi y ra khỏi nhà, mẹ y ở một bên vẫn khóc, nói không ra lời. Lôi Khế Nhĩ tan học về, phát hiện bầu không khí trong nhà bất hòa, Lôi Khế Nhĩ thực tự nhiên đi đến bên cạnh y, hỏi bọn họ xảy ra chuyện gì.

“Không có gì, chúng ta đang bàn bạc chuyện Lý Ngang chuẩn bị ra ngoài sống.” Cha y tùy tiện tìm một lý do, ánh mắt Lý Ngang chăm chú nhìn Lôi Khế Nhĩ.

“Anh hai phải dọn ra ngoài sống sao?” Lôi Khế Nhĩ bộ dáng lúc đó rất buồn, tuyệt không giống như phản ứng của người bị ép buộc.

Người nhà y nhất thời hiểu được sự tình, những điều y nói là sự thật, y cùng Lôi Khế Nhĩ hai người thật tâm yêu nhau, không có chuyện ai ép buộc ai.

“Đúng vậy. Anh thuê phòng gần trường học, chúng ta sẽ ở cùng nhau, như vậy sẽ rất tiện.” Lý Ngang cười nói, rất vừa lòng với phản ứng vừa rồi của Lôi Khế Nhĩ.

Người nhà kinh ngạc, rõ ràng là bàn bạc cho y ra ngoài sống.

Y thấy Mông Nã cùng may mắn nhiều lắm, tuy gia đình hắn không thể chấp nhận nhưng hắn đã tìm được tình yêu thật sự còn được gia đình đối phương chấp thuận và chúc phúc.

“Chưa trưởng thành —- “ Mông Nã bắt được vấn đề, “Được rồi, tôi nghĩ chúng ta có thể ngưng thảo luận đề tài này.”

Lúc này người chủ của đề tài đang từ lầu đi xuống, đi đến nhà ăn, lên tiếng chào, “Sớm an”

Lôi Khế Nhĩ dường như vừa tỉnh ngủ, còn mơ màng chưa được tỉnh táo cho lắm, dụi mắt đi đến bên vị trí cạnh anh cậu ngồi xuống, vừa ngồi xuống liền ngáp một cái.

“Tỉnh chưa? Sao không ngủ thêm chút nữa?” Lý Ngang sờ sờ đầu y, cực kì cưng chiều.

“Lạnh.” Lôi Khế Nhĩ trả lời. Bởi vì mất đi nhiệt độ cơ thể từ người, cho nên tỉnh dậy. Lôi Khế Nhĩ thoáng hoãn lại, cậu bây giờ đang ở nhà người khác, đối diện còn có người khác, nhất thời cơ thể cứng ngắc đứng lên. Vội vàng lấy tay anh cậu che mặt, nói, “Anh lại coi em như đứa trẻ.”

Lôi Khế Nhĩ ngẩng đầu nhìn hai người phía đối diện bàn, xấu hổ cười.

Với hai người sớm biết rõ quan hệ của bọn họ, họ cũng không muốn phá vỡ những hành động muốn che dấu của Lôi Khế Nhĩ, nên chỉ mỉm cười, không nói gì nhiều.

Mông Nã nhìn bộ dáng trốn tránh của cậu như vậy, trong lòng có chút đồng cảm với cậu. Yêu một người mà phải thận trọng, luôn nơm nớp luôn sợ, nhưng lại không thể che giấu tình yêu của chính mình đối với người kia. Vì vậy, hắn thật lòng muốn giúp cậu.

“Cái vụ tôi nói lần trước cuộc hành trình âm nhạc đó, vừa đi du lịch vừa diễn tấu, cậu nghĩ như thế nào rồi?” Mông Nã hướng Lôi Khế Nhĩ nhắc lại một lần.

“Cái gì hành trình âm nhạc?” Lý Ngang hỏi lại, cùng tham gia vào đề tài của bọn họ.

Mông Nã đưa dự tính hành trình âm nhạc chia sẻ, sẽ là một chuyến lữ trình rất thú vị rất ý nghĩa, hắn cũng phi thường chờ mong.

“Em sao không bàn bạc qua với anh?” Ái Đức Mông có chút trách cứ, chuyện thú vị như thế, hắn cũng muốn tham gia.

“Không được, anh có dàn nhạc làm thế nào theo cùng được.” Mông Nã loại bỏ hắn ra, tuy rằng từng nghĩ qua sẽ cùng nhau đi nhưng hắn cùng không có biện pháp, thế nên thuyết phục Lôi Khế Nhĩ, “Như thế nào? Cậu sẽ đi cùng tôi chứ?”

“Tôi …”

“Đương nhiên không được.” Lý Ngang phản đối

“Vì cái gì không được.” Mông Nã không hiểu

“Rất nguy hiểm.”

“Sẽ không nguy hiểm, chúng ta cùng nhau đi mà”

Mắt thấy Lý Ngang vẫn cự tuyệt, Lôi Khế Nhĩ giữ chặt góc áo Lý Ngang, ngăn cản y tiếp tục phản bác Mông Nã, cậu nói, “Anh hai! Em muốn đi.”

“Lôi Khế Nhĩ!”

“Dù sao trong kì nghỉ hè này anh vẫn phải tiếp tục lưu diễn, căn bản không có thời gian bên em. Em muốn được đi đây đi đó.” Lôi Khế Nhĩ ánh mắt sáng lên, đối với âm nhạc cậu cũng có niềm đam mê không thua bất kì một ai.

“Ân, chúng tôi có khi sẽ đi qua thành phố cậu lưu diễn, lúc đó sẽ ghé thăm cậu.” Mông Nã gật đầu, rất nhanh đem chính mình cùng Lôi Khế Nhĩ như bạn bè thân thiết.

Lý Ngang khóe miệng vừa kéo, còn nói, “Em đã quên, em đáp ứng anh một chuyện.”

“Không, không quên! Em sẽ suy nghĩ trong chuyến du lich.”Lôi Khế Nhĩ nói nhanh, rất sợ anh cậu trong lúc không chú ý buộc miệng nói ra. Chuyện kết hôn, cậu vẫn nhớ, không dám quên.

“Được rồi, anh đem kế hoạch cuộc hành trình nói rõ. Tôi cần biết.” Lý Ngang hướng Mông Nã nói, xem như đồng ý.

“Tuyệt.” Mông Nã cười nói. Trên thực tế, hắn không có cái gì gọi là kế hoạch hành trình ngaz, vốn tính là đi tới đâu thì diễn tấu tới đó, có thể ở đầu đường ca hát kiếm chút lộ phí để đi xa. Nhiều lắm chỉ có thể cho y biết bọn họ sẽ đi tới nơi nào thôi.

Du lịch tới những nơi thú vị, chính là không có tiêu chuẩn.