“Anh … Đừng như vậy.” Lôi Khế Nhĩ muốn tránh, nhưng là bị cọ có chút nóng. Tay Lý Ngang tham nhập tới bộ vị rất mẫn cảm của cậu, nhanh kháp không tha, vừa chà xát vừa vân vê.

“Anh….”

“Ân — ?” Lý Ngang trầm thấp, có chứa thanh âm khiêu khích vang lên ở bên tai, càng thêm thử thách lực nhẫn nại của Lôi Khế Nhĩ.

“Ở nhà người khác …. “ Lôi Khế Nhĩ phát ra kháng nghị

“Để anh sờ sờ em là tốt rồi. Động tĩnh quá lớn sẽ làm ồn người khác.”Lý Ngang có điểm vô lại, mặc kệ Lôi Khế Nhĩ giãy dụa, đem người đến quần cũng đều cởi ra. Bàn tay to duỗi ra, rút mấy miếng khăn giấy để ngay trước Lôi Khế Nhĩ, để tránh cho chất lỏng tràn ra, dính vào ra giường.

Lôi Khế Nhĩ thấy ngăn không được hưng trí của Lý Ngang, vùi đầu vào gối, đem tiếng rên rỉ thở dốc toàn bộ chôn ở bên trong.

“Lôi Khế Nhĩ, đừng chôn, anh muốn nghe thanh âm của em.” Lý Ngang không muốn cậu làm như thế, nghĩ muốn cắn cổ cậu.

Lôi Khế Nhĩ lắc đầu, không để ý tới yêu cầu của y.

“Ô…”Lôi Khế Nhĩ kêu một tiếng, Lý Ngang cư nhiên cắn cổ cậu, thân thể cậu co rụt lại, không vùi đầu vào gối nữa. Trừng Lý Ngang, để y đừng nháo.

“Anh yêu em.” Lý Ngang vui vẻ cười, hướng cậu nói lời yêu thương.

Lôi Khế Nhĩ nhìn y, vốn muốn nói cái gì đều đã quên, trong mắt chỉ còn có Lý Ngang.

Lý Ngang khom người về phía trước hôn môi của cậu, “Lôi Khế Nhĩ, em còn chưa có trả lời anh.”

Lôi Khế Nhĩ muốn cùng y hôn môn, cậu biết tính cách của y, nếu không trả lời lại thì sẽ không thỏa mãn cho cậu. Rõ ràng biết tình cảm của cậu nhưng vẫn lo sợ bất an, cậu và y thật sự giống nhau.

Lôi Khế Nhĩ tới gần tai y, giọng nói đầy quyến rũ, “Em yêu anh. Mời anh hôn em.”

Lý Ngang nghe được đáp án mà y muốn nghe, khẩn cấp hôn môi Lôi Khế Nhĩ, y so với Lôi Khế Nhĩ càng khát vọng, Lôi Khế Nhĩ ở trong lòng y run lên vài cái, đạt tới cao trào, khăn giấy trên tay sớm ướt đẫm.

“Em tới rồi.”

“Ân.” Lôi Khế Nhĩ trả lời, có chút luyến tiếc, cậu còn muốn cùng Lý Ngang hôn môi nhiều hơn.

Nhưng Lý Ngang đẩy ra, thối lui, xuống giường, muốn tới phòng tắm.

Lôi Khế Nhĩ nhìn y, luyến tiếc y đi, cậu hô to một tiếng, “Anh?”

Lý Ngang không đáp lại.

“Muốn em giúp anh không?” Lôi Khế Nhĩ hỏi, tựa như anh cậu giúp cậu làm vậy, cậu sẽ giúp y lấy tay tiết ra.

“Không cần, em mà tới gần anh sẽ khống chế không được.”

Đơn giản một câu, Lôi Khế Nhĩ đã hiểu, không đòi nữa, chính là tầm mắt vẫn chăm chú nhìn cửa phòng tắm, cách một cánh cửa, anh cậu ở bên trong sẽ phát tiết như thế nào? Lôi Khế Nhĩ suy nghĩ, cậu lại ‘lên’, tay đi xuống vuốt ve chính mình, tưởng tượng anh cậu, tưởng tượng cảm giác lúc thân thể chính mình được vuốt ve.

Lý Ngang, Lý Ngang ──

Cậu ở trong lòng hò hét tên anh cậu, xấu hổ cùng phóng túng giải phóng lần thứ hai.

Cậu thật tâm yêu Lý Ngang – một tình yêu bất trị, y là con một của ân nhân, thế nên cậu luôn cảm thấy có tội, cậu làm sao có thể làm ra chuyện tình quá mức như thế? Cậu đúng là một con sói không có lương tâm.

Phòng tắm truyền đến tiếng nước, Lý Ngang lại tắm một lần nữa, lần này tắm sơ mà thôi. Đột nhiên cửa phòng tắm bị mở ra, Lôi Khế Nhĩ đi đến, nhìn về phía y liếc mắt một cái, đi đến trước mặt, cùng y tắm nước lạnh.

“Xảy ra chuyện gì?” Lý Ngang nhìn nét mặt của cậu không thoải mái, hỏi cậu một tiếng, xem xét cậu có gì khác lạ.

Lôi Khế Nhĩ vẫn là không nói lời nào, mặt đối mặt, ôm lấy thắt lưng Lý Ngang.

“Sao lại đột nhiên xuống tinh thần?” Lý Ngang ngoài ý muốn, một tay vỗ vỗ lưng, một tay điều chỉnh chế độ nước ấm.

“Anh hai, anh còn nhớ rõ lần đầu tiên của chúng ta không?”

“Lần đầu tiên nào?”

“Lần đầu tiên…..chính là lần đầu tiên chúng ta quan hệ đó.” Lôi Khế Nhĩ nói rõ, cậu nhớ rõ rất rõ ràng, “Là chính em cọ đi lên, anh ngay từ đầu cự tuyệt em.”

“Xảy ra chuyện gì? Hiện tại sao lai nhắc tới chuyện cũ?” Lý Ngang không hiểu sao đột nhiên nhắc tới, lúc ấy y quả thật cự tuyệt Lôi Khế Nhĩ.

Lôi Khế Nhĩ lắc đầu, “Lúc trước là em cám dỗ anh, còn anh thì không mấy quan tâm.”

Lý Ngang vừa nghe, mặt đều trầm.

“Anh thật sự là hỗn trướng.” Lôi Khế Nhĩ nói, thở dài thật mạnh, cậu thật muốn khóc, đem Lý Ngang ôm thật chặt. Cậu thật sự không biết phải làm gì, cậu không có biện pháp buông ra người này.

Lý Ngang nói trong tim y khắc tên một khối bảo vật. Nhưng Lý Ngang không nói cho cậu biết trái tim y chính là khắc tên Lôi Khế Nhĩ.

“Lôi Khế Nhĩ” Lý Ngang nâng mặt cậu, thật sự nghiêm túc nói cho cậu, “Chúng ta yêu nhau, không ai là người có lỗi. Vậy nên tất cả những chuyện đã xảy ra, anh không cho phép em nhận lỗi về phía mình.”

“Em muốn làm.” Lôi Khế Nhĩ yêu cầu, cậu hiện tại phi thường cần hai người chặt chẽ tương liên, mới có thể hồi phục cảm xúc.

Lý Ngang ôn nhu hôn môi, đáp lại yêu cầu của người yêu.

Đến nỗi, sáng sớm mai, Lôi Khế Nhĩ ngủ say không dậy nổi, Lý Ngang để cậu tiếp tục ngủ, trước đi xuống lầu cùng chủ nhà. Mông Nã cùng Ái Đức Mông thức dậy sớm, hướng Lý Ngang lên tiếng chào. Lý Ngang đáp lại, ở bàn ăn tùy ý tìm vị trí ngồi xuống.

“Tối hôm qua ngủ ngon không?”

“Tốt lắm. Em trai tôi tối hôm qua quá mệt mỏi, bây giờ còn đang ngủ. Tôi nghĩ đến giờ cơm trưa, em ấy còn chưa thức dậy, tôi lại đi đánh thức em ấy.” Lý Ngang thuận đường giải thích, lý do Lôi Khế Nhĩ không cùng y xuống dưới.

“Hai người…”Ái Đức Mông đang muốn lên tiếng.

Bên cạnh hắn, Mông Nã, ánh mắt lập tức trừng hắn, để hắn đừng nhiều lời.

Lý Ngang thấy ánh mắt hắn, cũng không úp mở làm gì, đi thẳng vào vấn đề nói thẳng, “Chúng tôi cũng giống như hai người, là một đôi tình nhân. Tuy rằng tôi không biết chuyện này có gì mà phải giấu diếm, tôi cũng không kiêng kị cho hai người biết, nhưng Lôi Khế Nhĩ là người tinh tế nhạy cảm, em ấy không dám để cho người khác biết quan hệ của chúng tôi. Còn mời các người phối hợp, liền cùng đại chỉ huy gia, giả ngu.”

“Ba tôi cũng biết quan hệ của hai người?” Ái Đức Mông có chút không ngờ.

“Ngài ấy đương nhiên biết, ánh mắt đại chỉ huy gia sắc bén, ai với ai như thế nào ngài ấy có thể nhận ra ngay, nhưng không muốn nói ra mà thôi. Vả lại, nếu có người hỏi tôi, tôi cũng sẽ không giấu diếm. Tôi sở dĩ chưa nói, chính là bởi vì Lôi Khế Nhĩ sợ hãi quan hệ chúng tôi sáng tỏ.” Lý Ngang nói, cười khổ, “Tôi hy vọng chuyện này có thể nhanh sáng tỏ, như vậy em ấy sẽ không cả ngày lo lắng đề phòng, trốn trốn tránh tránh.”

“Cho dù sáng tỏ, cậu ấy vẫn là cả ngày lo lắng đề phòng.”

“Tôi biết.”Lý Ngang thực không biết làm thế nào, “Tôi thật không biết nên sao mới tốt.”

Thiệt tình phiền não.

“Cậu có muốn công khai?” Mông Nã thấy thái độ rõ ràng của y, hai người kia căn bản là cực kì yêu đối phương, chính là thân phận quá nhạy cảm.

“Tôi đương nhiên muốn công khai. Nhưng em ấy cảm thấy chuyện của chúng tôi sẽ bị gièm pha.” Y dùng mọi thủ đoạn, cũng không thể lay chuyển được Lôi Khế Nhĩ.