"Mạc tiên tử nổi tiếng trong giang hồ, quả nhiên trăm nghe không bằng một thấy."

************

"Ngươi làm sao biết là Dạ Nguyệt thần giáo..."

Phó Vân Mặc còn chưa nói xong, Nam Côn Luân liền nhìn trái nhìn phải, tiến đến bên tai Phó Vân Mặc nhỏ giọng nói: "Không phải là Dạ Nguyệt thần giáo, mà là Dạ Khê Hàn."

Phó Vân Mặc nhíu mày, nói: "Nói rõ đi."

"Ngày đó đệ thấy nàng ta từ phòng của tỷ bay ra ngoài, sau đó hạ lệnh giết chết người của Nguyệt Lạc sơn trang."

Nam Côn Luân nói xong, vẻ mặt cười đến cực kỳ ái muội, lại thấy khuôn mặt của Phó Vân Mặc cũng đã đỏ lên, thì biết tâm tư của Phó Vân Mặc đối với Dạ Khê Hàn không hề đơn giản.

"Nàng ta...vào phòng thế mà ta lại không biết, nếu nàng ta có lòng dạ xấu xa, sợ là mộ phần của ta đã mọc xanh cỏ rồi."

Phó Vân Mặc quay đầu, tiếp tục rửa mặt, một tay Nam Côn Luân đặt lên vai Phó Vân Mặc nói tiếp: "Nhưng nàng ta không có giết tỷ a....nói đúng hơn là trước nay chưa từng giết tỷ..."

Nam Côn Luân cười đến ái muội, Phó Vân Mặc đẩy hắn ra, sau đó đứng lên, nói: "Dẹp cái mặt đáng khinh của ngươi đi, mau lên đường thôi!"

Phó Vân Mặc cảm thấy mặt có chút nóng, tâm thậm chí có chút vui vẻ mà từ từ lan tỏa ra, Dạ Khê Hàn....vì mình....!

- -----------------

Đi khoảng chừng một canh giờ, bốn người vào một thành trấn, quả thực nhìn thấy rất nhiều võ lâm nhân sĩ đi đi lại lại, có người lúc nhìn thấy Phó Vân Mặc, đều sẽ chợt dừng lại, vuốt vũ khí trên tay, cặp mắt phát ra tia sáng, không biết đang tính toán cái gì.

Ánh mắt của đám người này đều thu vào trong mắt của Nam Côn Luân và Phó Vân Mặc, chỉ là bọn họ cũng không ngờ tới thành trấn này lại có nhiều người đi lại như vậy, hơn nữa ánh mắt của bọn họ đều dừng ở trên người Phó Vân Mặc, e là đã nhận ra màu tóc vàng của nàng, sau đó mớ ước [Phong Vân quyết] trên người của nàng.

"Ánh mắt sài lang rất nhiều, các ngươi cũng nên cẩn thận."

Tào Nhất Sư ở một bên tất nhiên cũng chú ý đến ánh mắt không có thiện ý kia, một đám người đều nhìn chằm chằm vào Phó Vân Mặc.

"Không sao, đều là ít người nhàn rỗi trong giang hồ."

Xem cách ăn mặc của bọn họ, cũng không giống như đại môn phái, chắc là đám người nhàn rỗi ở trong giang hồ có chút mơ ước [Phong Vân quyết], nhưng mà bốn người bọn họ đồng hành, đám người này cũng không dám hành động thiếu suy nghĩ.

"Nhưng mà...Tại sao ở thành trấn này lại tụ tập nhiều nhân sĩ giang hồ như vậy chứ?"

Nam Côn Luân cảm thấy kỳ quái, chẳng lẽ là có hội họp gì, nếu không đám người này thế nào lại tụ tập tại đây hết như thế.

"Hỏi là biết."

Phó Vân Mặc nói xong, cùng mọi người tiến vào khách điếm, tìm vị trí ngồi xuống.

"Khách quan muốn ăn gì ạ?"

Điếm tiểu nhị thập phần nhiệt tình mà tiếp khách, Phó Vân Mặc và Nam Côn Luân nhìn quanh khách điếm một chút, sự náo nhiệt thế này giống như đại hội võ lâm lúc ấy ở Tứ Hải lâu.

Đầu tiên mọi người gọi chút món ăn sáng đơn giản, sau đó Nam Côn Luân hỏi: "Ai, tiểu nhị ca, xin hỏi một chút, làm sao mà lại tụ tập nhiều nhân sĩ võ lâm như thế?"

Điếm tiểu nhị kia nghe xong, lập tức cúi người xuống nói: "Rất nhiều đệ tử Nguyệt Lạc sơn trang ở trong thành bị đột ngột chết, hiện tại rất nhiều người đã nhận lệnh tiêu diệt mà Nguyệt Lạc sơn trang ban ra, muốn bao vây tiêu trừ đệ tử Dạ Nguyệt thần giáo."

Thanh âm điếm tiểu nhị kia cực nhẹ, nhưng mà bốn người nghe được rõ ràng, trận chiến này, e là Nguyệt Lạc sơn trang và Dạ Nguyệt thần giáo sẽ đánh tới không chết không ngừng.

Điếm tiểu nhị kia nói xong liền rời đi, mà Tào Nhất Sư lại cười lạnh nhấp ngụm trà, nói: "Nguyệt Lạc sơn trang cũng chỉ có thể mời được đám tạp nham này mà thôi."

Nhìn quanh một vòng, quả thực không phát hiện ra người của tam đại môn phái, đều là lục lâm hảo hán hoặc mấy tên nhàn rỗi ở trong giang hồ, thoạt nhìn cũng không phải thứ tốt lành gì.

Phó Vân Mặc cũng cười lạnh, nhưng mà nàng biết đạo lý song quyền không địch lại bốn tay, cho nên tất nhiên cũng không dám manh động.

"Nơi này không nên ở lâu, chúng ta ăn xong vẫn là lên đường thôi!"

Viên Uyên thậm chí có thể ngửi được hơi thở nguy hiểm truyền đến từ trên người đám người kia, tựa hồ muốn đem người khác ăn tươi nuốt sống, điều này làm Viên Uyên thập phần không thoải mái.

"Ân, được."

Phó Vân Mặc gật gật đầu, hy vọng rời khỏi nơi thị phi này, thì có thể tốt hơn một chút, chỉ sợ đám người kia sẽ truy cùng đuổi tận mình và Nam Côn Luân.

Bốn người ăn thật nhanh, chỉ vừa mới rời khỏi thành không lâu, bọn họ đã bị chặn, hơn nữ là bị cái loại bao vây xung quanh.

Tào Nhất kéo Viên Uyên về một bên người để bảo hộ, Phó Vân Mặc và Nam Côn Luân đưa lưng dựa vào nhau, nhìn đám người hung thần ác sát ở xung quanh.

"Để lại [Phong Vân quyết], tha cho các ngươi một mạng."

Một tên nam nhân mặt sẹo mang đao nói, chỉ là Phó Vân Mặc bỗng nhiên muốn cười, bọn họ cũng không có chút nhãn lực nào, thế nhưng lại không biết một trong năm đại cao thủ - Tào Nhất Sư cũng ở chỗ này.

"Đừng nóng vội, không cần chúng ta ra tay."

Tào Nhất Sư cười cười, thời điểm Phó Vân Mặc và Nam Côn Luân còn chưa kịp phục hồi tinh thần, một vài sợi dây phóng ra từ trên cây, đầu dây là một cái móc câu, chỉ thấy những thứ đó phóng đến bên cổ của đám người giang hồ đang bao vây đoàn người của Phó Vân Mặc, móc câu kia theo lực đạo đâm thẳng vào cổ những tên đó, chỉ thấy bọn chúng giãy giụa vài cái thì không còn hơi thở.

Trong nháy mắt, xung quanh tràn ngập mùi máu tươi, vốn dĩ không khí đang giương cung bạt kiếm liền trở nên khẩn trương hơn nữa.

Một đám người mang mặt nạ Tu La phóng xuống dưới, nhìn trang phục thì biết là người của Dạ Nguyệt thần giáo, mà còn có một người đi ra từ trên cây, là một người quen...!

Là Nghĩa Phong, chính là nam nhân ở miếu hoang bị Dạ Khê Hàn dùng một chưởng đánh văng đi, mà Nam Côn Luân đối với càng quen thuộc hơn nữa, dù sao bọn họ đã động thủ qua vài lần, mỗi lần Nam Côn Luân đều tìm được đường sống từ trong chỗ chết, may mắn mà chạy thoát.

"Chư vị thật náo nhiệt, chúng ta cũng đúng dịp cùng náo nhiệt một trận, thế nào?"

Nghĩa Phong cười đến giống như một tên công tử khiêm tốn, vốn dĩ diện như quan ngọc*, chỉ là ứng với hình ảnh như vậy, chỉ cảm thấy người này có chút đáng sợ...!

面如冠玉 – Diện như quan ngọc:): Mặt như ngọc trên mũ.

Mô tả một nam nhân mặt trắng đẹp như ngọc | 1.

Ví von là công tử bột, mặt trắng, chỉ có vẻ ngoài | 2.

chỉ nam nhân có khuôn mặt đẹp.

Một chưởng đánh bay hắn, làm Nghĩa Phong sợ hãi, nữ ma đầu càng đáng sợ hơn...!

Nhớ đến nữ ma đầu, Phó Vân Mặc nhìn thoáng qua bốn phía, trong lòng lại có chút chờ mong có thể nhìn thấy thân ảnh của nữ ma đầu, nhưng mà cảm giác mất mát trong nháy mắt tràn ngập toàn thân, nàng ta....cũng không có ở đây.

Đám người đang vây xung quanh kia lộ ra vẻ khiếp sợ, không ngờ tới bọn họ vẫn luôn ở trong thành lùng sục, lại không thấy bóng dáng của Dạ Nguyệt thần giáo, bọn chúng lại mai phục ở ngoài thành...!

Nghĩa Phong giương mắt nhìn thấy, lại nhìn thấy được Tào Nhất Sư, ngay sau đó lộ ra nụ cười, nói: "Chúng ta thật là múa rìu qua mắt thợ, thì ra Diêm Vương sầu tiền bối cũng ở đây."

Lời này vừa nói ra, ánh mắt mọi người dõi theo ánh mắt của Nghĩa Phong nhìn lại, rơi xuống trên người Tào Nhất Sư, chỉ thấy hắn cười cười, nói: "Nhãn lực của thiếu hiệp thật tốt."

Kể từ lúc đó, đám người đó liền càng thêm sợ hãi, chỉ là hiện tại cũng không còn đường lui, chỉ có giết mà đi ra ngoài, mới có đường sống, cho nên bọn họ mới hô một tiếng "Giết!" liền nhằm về phía Dạ Nguyệt thần giáo, mà vốn dĩ Phó Vân Mặc đang bị vây quanh trong nháy mắt liền được giải thoát, nhưng mà...!

Dạ Nguyệt thần giáo này hiện tại cũng không biết là có mục đích gì....bọn họ cũng không dám thả lỏng cảnh giác.

Mùi máu tươi cùng binh khí va chạm leng keng truyền đến, Phó Vân Mặc theo bản năng muốn nhắm mắt lại, nhưng lại nhịn không được mà mở mắt ra...muốn nhìn xem giang hồ này tàn khốc thế nào, kẻ yếu luôn sẽ bị đào thải....thậm chí sẽ bị giết...!

Nếu nàng không trở nên cường đại, chắc chắn sẽ trở thành một trong số những người đang nằm la liệt ở dưới mặt đất kia...!

"Tiểu Mặc tỷ, Tiểu Mặc tỷ!"

Nam Côn Luân ở trước mặt Phó Vân Mặc mà quơ quơ bàn tay, Phó Vân Mặc không kiên nhẫn mà vỗ vỗ bàn tay của Nam Côn Luân, nói: "Làm gì?"

"Nên đi thôi!"

Nam Côn Luân nói xong, nhìn đám người đang cùng Dạ Nguyệt thần giáo đánh túi bụi, Nam Côn Luân lập tức nghĩ đến đi đường tắt, như vậy, cũng có thể đồng thời thoát khỏi hai đội nhân mã.

Bốn người chạy loạn ở con đường nhỏ trong rừng mà rời đi, đi một hồi lâu thấy không có ai đuổi theo nữa, mới thả lỏng nghỉ ngơi một chút.

"Giang hồ hiện tại thật là loạn thành từng đoàn."

Tào Nhất Sư không ngăn được cảm thán, hắn đã lâu không rời khỏi Diêm Vương cư, không thể nghĩ tới giang hồ hiện nay không ngờ đã loạn thành một đống.

"Còn không phải do bản thân Nguyệt Lạc sơn trang làm ra sao!"

Phó Vân Mặc hận không thể muốn đem mặt của tên ngụy quân tử Nhạc Văn Quân kia xé nát, dựa vào một khuôn mặt giả tạo lại có thể để hắn sống sót đến ngày hôm nay.

Cuối cùng, bốn người tiếp tục lên đường, trên đường cũng tận lực chọn một ít thôn xóm nhỏ cùng trấn nhỏ để dừng chân nghỉ ngơi, tránh để gặp nhiều nhân sĩ võ lâm, cuối cùng sau bảy ngày cũng tới trấn nhỏ của Quái y.

"Gian nhà nhỏ ở Trấn Bắc kia chính là chỗ ở của Quái y."

Nam Côn Luân chỉ gian nhà độc lập ở xa kia, ngoài cửa còn có một số chó con mèo con đang ngủ trưa, thập phần thoải mái.

Tào Nhất Sư bất động như núi, đứng yên tại chỗ, chỉ là nhìn xa xa, lại không dám tiến thêm một bước.

Phó Vân Mặc thở dài, tuy rằng đã có dũng khí đến chỗ này, nhưng nếu muốn gặp Quái y, sợ là phải có thêm một cổ dũng khí khác nữa.

"Phó cô nương?"

Thanh âm quen thuộc truyền đến, trong lòng Phó Vân Mặc vừa động, quay đầu nhìn lại, thế mà lại nhìn thấy Mạc Ly Hề, Văn Nhược Nhà và Gia Cát Điềm Nhi đã đi về hướng của bọn họ.

Con ngươi Tào Nhất Sư sáng ngời, nói: "Mạc tiên tử nổi tiếng trong giang hồ, quả nhiên trăm nghe không bằng một thấy."

"Ngươi làm sao nhận ra nàng ta?"

Nam Côn Luân hỏi, hắn biết Tào Nhất Sư đã nhiều năm không ra khỏi Diêm Vương cư, mà Mạc Ly Hề nổi danh cũng đã mấy năm nay, hẳn là không biết rõ bộ dáng của Mạc Ly Hề mới đúng.

"Trang phục của Thiên Duyên phái, Huyền kiếm đang cầm ở trong tay, không phải Mạc tiên tử thì có thể là ai."

Tào Nhất Sư cười nói, hắn tuy chưa gặp qua Mạc Ly Hề, lại nhận được Huyền kiếm nàng cầm theo trên tay kia, khi đó hắn trên đường đi qua Linh Lung sơn trang, thấy lướt qua Trang chủ đang thưởng thức qua thanh kiếm này, khi đó Tuyết Tâm mới tiếp nhận chức vụ không lâu.

"Xin chào tiền bối, xin hỏi ngài là..."

Mạc Ly Hề dẫn đầu cùng người lớn tuổi nhất trong bốn người đối thoại, đây là lễ phép cơ bản của nàng, mà Phó Vân Mặc nhìn Mạc Ly Hề mang khăn che mặt, trong lòng có chút chua xót, nhưng cũng đã dần nhạt đi.

"Kẻ hèn họ Tào."

Mạc Ly Hề sau khi nghe xong, mày sáng tỏ, nhìn dáng bất phàm của Tào Nhất Sư, liền nói: "Hóa ra là Diêm Vương sầu tiền bối, thất kính."

Mạc Ly Hề chắp tay thi lễ, sau đó cùng hai người còn lại chào hỏi sơ qua, ánh mắt lên rơi xuống trên người Phó Vân Mặc.

"Phó cô nương...Đã lâu không gặp."

"Ân...Đã lâu không gặp."

Tuy rằng nhìn không ra khóe miệng tươi cười của Mạc Ly Hề, nhưng Phó Vân Mặc lại biết, nụ cười nhẹ kia khẳng định là ôn nhu đi vào lòng người.

Nàng ấy đối với Sở Hồng Phi...chắc là cũng cười ôn nhu đến như vậy rồi...Nàng ấy vẫn luôn là một người ôn nhu.

Thấy trong mắt Phó Vân Mặc chợt lóe lên tia ảm đạm, sự tươi cười của Mạc Ly Hề dần dần biến mất, bỗng nhiên xúc động có ý muốn cúi người ôm lấy người đó, chỉ là nàng kịp thời ngăn cản bản thân.

"Không biết Mạc tiên tử đến đây, là có việc sao?"

Nam Côn Luân nói, đánh gãy suy nghĩ của hai người, Mạc Ly Hề nghe được, lập tức nói: "Ân, gần đây người trong Ma giáo hung hăng ngang ngược, đặc biệt đến đây xem xét một chút đã xảy ra chuyện gì."

Nghe đề cập đến vấn đề này....trong đầu Phó Vân Mặc nhớ tới Dạ Khê Hàn, không biết nàng ấy hiện tại đang ở nơi nào, có thể lại bị nội thương hay không, vậy chẳng phải là không có người chữa thương cho nàng ta sao.

"Phó cô nương đang suy nghĩ gì vậy?"

Mạc Ly Hề hỏi, Phó Vân Mặc lập tức phục hồi tinh thần lại, lộ ra một nụ cười rạng rỡ, nói: "Không có gì, chỉ là nghĩ chúng ta đã lâu không gặp, nếu các ngươi có thời gian, nên tụ họp thật vui mới được."

"Ân..."

Mạc Ly Hề nhẹ nhàng lên tiếng, Viên Uyên lại mở miệng nói: "Nhưng mà độc của Nam ca ca, phải giải quyết trước đã."

Viên Uyên nói xong, Nam Côn Luân và Phó Vân Mặc đồng thời nhìn về phía Tào Nhất Sư, chỉ thấy vẻ mặt khó xử của Tào Nhất Sư, cuối cùng thở dài.

"Nếu đã tới...thì ta sẽ không tiếp tục trốn tránh nữa."

---------Hết chương 56----------.