"...Vậy tỷ nhớ lại coi, chuyện chúng ta bị Nguyệt Lạc sơn trang tập kích...còn có ai biết nữa?"

**********

Ngày hôm sau, sau khi Phó Vân Mặc tỉnh lại, nhìn Viên Uyên còn đang ngủ ở mép giường, liền dự định đi rửa mặt một phen, sau đó chuẩn bị chút điểm tâm cho Viên Uyên.

Phó Vân Mặc ra cửa không lâu, Viên Uyên liền tỉnh lại, nàng ngây ngốc ngồi ở mép giường, ôm bụng, nhíu chặt mày.

"Ôi...đói quá..."

Viên Uyên nhìn trái nhìn phải, không phát hiện ra Phó Vân Mặc, nàng liền đi tới nơi Phó Vân Mặc để tay nải mà mở ra, nhìn xem có thể tìm được chút lương khô nào hay không, thật sự đói đến mức dạ dày nàng cảm thấy đau.

Nhưng mà lật trái lật phải, chỉ có hai bộ y phục, cuối cùng thì thấy một bình sứ, ánh mắt nàng sáng lên, lập tức đem đồ vật ở trong bình sứ đổ ra ngoài, là một viên đan dược.

Viên Uyên đem đan dược đến trước mũi mà ngửi ngửi, hương vị rất thơm, bỗng nhiên liền nghe thấy tiếng bụng kêu ùng ục, cuối cùng đem đan dược bỏ vào trong miệng, nhấm nháp vài cái rồi nuốt xuống, cảm thấy còn tốt hơn ăn, đáng tiếc chỉ có một viên...!

Nàng đem dược uống xong, lúc này Phó Vân Mặc đi đến, lau lau vết nước ở trên mặt, nhìn thấy Viên Uyên đã tỉnh lại, cười nói: "Tỉnh rồi, thân thể cảm thấy thế nào?"

Viên Uyên quay đầu nhìn về phía Phó Vân Mặc, ngoan ngoãn mà cười, nói: "Đỡ hơn nhiều, đúng rồi, Phó tỷ tỷ, muội ăn..."

Nói tới đây, Viên Uyên ngưng lại, trong lúc nhất thời, cũng không biết thứ kia gọi là gì...!

"Hử? Ăn cái gì?"

Phó Vân Mặc xoay người đem khăn long lau mặt treo lên giá ở bên tường, quay đầu lại nhìn Viên Uyên cầm lấy cái bình sứ ở trong tay nải của mình, chỉ vào nói: "Cái này..."

Phó Vân Mặc vừa thấy, đầu giống như bị nổ tung...!

Nàng ây....Nàng ấy ăn Khai Linh đan!

Ta....Ta...!

Phó Vân Mặc cảm thấy có chút không biết làm sao, nàng lấy bình sứ, nói: "Ngươi...ăn hết rồi?"

Viên Uyên gật đầu, Phó Vân Mặc chỉ muốn ngất xỉu tới nơi, là thuốc thì có ba phần độc, hơn nữa thuốc này còn không biết thuốc gì nữa!

"Ngươi đợi chút, đừng chạy loạn, ta đi gọi Tào tiền bối tới."

Phó Vân Mặc gắng gượng đỡ cửa phòng mà rời đi, đứa trẻ này thế nào lại lấy Khai Linh đan ăn chứ! Không được, phải chạy nhanh tìm Tào Nhất Sư!

"Tiền bối tiền bối!"

Phó Vân Mặc đi đến cách vách gõ cửa, chỉ thấy Nam Côn Luân ra mở cửa, mắt buồn ngủ mông lung, hiển nhiên là còn chưa tỉnh ngủ.

"Tào tiền bối đâu rồi?"

Phó Vân Mặc nhìn nhìn trong phòng, không phát hiện Tào Nhất Sư, Nam Côn Luân còn chưa mở miệng, Tào Nhất Sư liền từ cầu thang đi lên.

"Tìm ta hả?"

Tào Nhất Sư cũng không thể ngờ rằng Phó Vân Mặc thế nào sáng sớm lại liền tới tìm mình.

"Tiền bối, xin ngươi đi cùng với ta nhanh đi!"

Phó Vân Mặc kéo tay Tào Nhất Sư, liền hướng phòng mình mà chạy tới, chỉ là vừa bước vào cửa, phát hiện Viên Uyên đã hôn mê bất tỉnh ở tại chỗ.

"Chết tiệt!"

Phó Vân Mặc đỡ Viên Uyên dậy, Tào Nhất Sư lập tức đi qua bắt mạch cho Viên Uyên, mà Phó Vân Mặc vội vã nói: "Nàng ấy ăn nhằm Khai Linh đan."

Nghe đến điều này, Tào Nhất Sư chau mày một chút, nhắm mắt lại an tĩnh nghe mạch tượng, sau một lúc lâu, rút tay ra, nói: "Chuyện đã đến nước này...chỉ có thể như vậy...đỡ nàng ta ngồi dậy đi."

Phó Vân Mặc nghe vậy, lập tức đỡ Viên Uyên ngồi dậy, sau đó chỉ thấy ngón tay Tào Nhất Sư run lên, đầu ngón tay đã nhiều thêm hai cái kim châm.

"Tiền bối ngươi muốn làm gì?"

Tào Nhất Sư không có trả lời Phó Vân Mặc, kim châm trên tay vừa động, liền châm vào huyệt Bách Hội trên đỉnh đầu của Viên Uyên, sau đó hắn chưởng một cái lên trên trán của Viên Uyên, chỉ thấy trên đầu của Viên Uyên lập tức toát ra mồ hôi, Phó Vân Mặc biết nội lực của Tào Nhất Sư đã tiến vào trong đầu Viên Uyên.

Nhưng mà, đây là vì cái gì?

Rất lâu sau, Tào Nhất Sư thu tay trở về, sau đó nhổ ra kim châm ở trên huyệt Bách Hội, sau đó đứng lên.

"Khai Linh đang kỳ thật là một loại đan dược dùng để đẩy nhanh tốc độ lưu thông máu ở trong đầu, người thường sau khi dùng có thể tỉnh não thông suốt, mà tình huống của Viên Uyên thì..."

Tào Nhất Sư trầm ngâm một chút, dừng một chút, rồi nói tiếp: "Ngày đó gây ra tình huống bị nhược trí, nếu ăn Khai Linh đan, kết hợp với châm cứu thúc đẩy máu, có thể làm nàng ta khôi phục lại bình thường....chỉ là..."

Vừa nghe đến Viên Uyên có thể khôi phục lại bình thường, trong lòng Phó Vân Mặc trở nên vui vẻ, lập tức nói: "Có thể khôi phục thì tốt rồi, chỉ là cái gì?"

"Chỉ là đầu óc của con người quá phức tạp, ngay cả người tự xưng là Diêm Vương sầu như ta cũng chỉ có thể nhìn trộm vài lần thôi, lý luận thì nói như thế, kết quả thế nào, còn phải đợi Viên Uyên tỉnh lại mới biết được..."

Phó Vân Mặc gật gật đầu, tỏ vẻ đã hiểu, mặc dù ở hiện đại khoa học kỹ thuật rất phát triển, cũng không có cách làm não người hấp thu tất cả nhận thức, huống chi là cổ đại, nàng chỉ hy vọng Viên Uyên có thể khôi phục.

"Nhưng mà...tiền bối, ngươi làm sao biết được Viên cô nương là ngày đó..."

Phó Vân Mặc một bên đỡ Viên Uyên ngồi dậy, sau đó mang nàng ấy đặt ở trên giường, một bên hỏi.

"Mười năm trước, nữ nhi sáu tuổi của Viên gia chính là Viên Uyên, trên giang hồ được ca tụng là tiểu thần đồng, có thể ngâm nga tứ thư ngũ kinh không nói, đối với võ học càng gặp qua thì sẽ không quên, hơn nữa năm nàng ấy sáu tuổi liền bắt đầu đi theo bên người phụ thân của nàng để xử lý chuyện trong nhà, hơn nữa lại gọn gàng ngăn nắp, nếu không phải ngày đó, làm sao rơi vào tình trạng thế này chứ?"

Tào Nhất Sư lắc đầu, thở dài, không ngờ tới tiểu thần đồng trên giang hồ lúc đó, hiện tại lại trở thành đứa ngốc, hy vọng nàng ấy ăn nhằm viên Khai Linh đan này cũng là phá vỡ sự thiếu hụt nhiều năm qua của nàng ấy.

"Ồ..."

Đối với võ học gặp qua là không quên được...Đây chính là nhân vật Thần cấp a...!

Phó Vân Mặc cùng Nam Côn Luân đều không ngăn được kinh ngạc mà cảm thán, hóa ra vị Viên cô nương này chính là rất có địa vị....Đáng tiếc a...!

"Nhưng mà Tào tiền bối, vì nguyên nhân gì mà Viên cô nương lại biến thành như thế?"

Nam Côn Luân tò mò hỏi, Tào Nhất Sư cũng rất kiên nhẫn mà giải đáp.

"Có rất nhiều tình huống, trong đó thường thấy nhất chính là phần đầu đã chịu phải va chạm, đầu tụ máu, loại thứ hai là chịu phải kích thích quá lớn..."

Nam Côn Luân ở một bên gật đầu, một bên nhìn về phía Viên Uyên, một thiếu nữ đã phải trải qua nhiều trắc trở đến như vậy....cũng rất đáng thương.

"Chúng ta đi ra ngoài trước, Tiểu Mặc tỷ, làm phiền tỷ chiếu cố cho Viên cô nương rồi, đệ đi mang điểm tâm đến cho tỷ."

Nam Côn Luân hiện tại còn mặc áo trong, còn chưa rửa mặt, đầu tóc rối bù, nhìn quả thực khó coi, cũng may Phó Vân Mặc đã sớm nhìn thấu bộ dạng xấu nhất mà hắn có rồi, đối với chuyện này cũng không để bụng.

"Được."

Phó Vân Mặc đồng ý, Tào Nhất Sư và Nam Côn Luân rời đi, nàng mới ngồi vào mép giường nhìn Viên Uyên.

Nếu ngươi tỉnh lại.....mang chuyện Tuyết Tâm giết Viên gia của ngươi đều nhớ lại hết....Ngươi sẽ chọn lựa như thế nào đây? Ngươi thích Tuyết Tâm sao?

Phó Vân Mặc thở dài....Đối với người này....thật sự làm người khác cảm thấy đáng thương....!

Rõ ràng Tuyết Tâm yêu thương quý trọng Viên Uyên đến cỡ nào, nhưng lại luôn làm bộ dạng xa cách chán ghét, chỉ có ở thời điểm không có người khác, mới có thể lộ ra sự ôn nhu của nàng ta.

Mà Viên Uyên đối với Tuyết....càng giống như mối tình đầu thời niên thiếu, hận không thể đem sinh mạng đều dâng hiến cho nàng ta....Dùng sinh mạng để yêu nàng ta...!

Nhưng mà Viên Uyên....đến cuối cùng, thanh xuân của ngươi có thể bù đắp cho sinh mệnh của ngươi không?

- --------------------

Vốn dĩ đoàn người chuẩn bị dậy sớm ăn sáng sớm một chút thì rời đi, nhưng mà bởi Viên Uyên, bọn họ ở lại thêm một đêm.

Buổi tối, Viên Uyên tỉnh lại, nàng chậm rãi mở mắt ra, trong phòng cũng chỉ có một ngọn đèn dầu, mờ nhạt mà chiếu lên trên người của Phó Vân Mặc, nàng ấy ngồi ở bên cạnh bàn, bóng hình rọi lên trên giường, chỉ thấy nàng ấy lẩm bẩm gì đó, hình như là niệm nội công tâm pháp nào đó.

Phó Vân Mặc đọc lại chiêu thức thứ ba [Triều khởi triều lạc] trong [Phong Vân quyết] mà Nam Côn Luân hôm nay dạy cho mình, sau khi đọc lại vài lần, đại khái cũng nhớ rõ.

"Khụ khụ..."

Nghe được tiếng ho khan, Phó Vân Mặc lập tức quay đầu lại, thấy Viên Uyên đã tỉnh lại, Phó Vân Mặc lập tức đi qua xem, hỏi: "Viên cô nương, vẫn ổn chứ? Cảm thấy thế nào rồi?"

Viên Uyên nhìn này, ánh mắt khi xưa giờ đã trở nên nghiêm túc, tựa như đang nghĩ đến một số thứ quan trọng nào đó.

".....Muội không sao."

Ngữ khí lạnh nhạt, đây là ngữ khí chưa bao giờ được nghe qua, Phó Vân Mặc hơi chau mày, đỡ Viên Uyên ngồi dậy, rót cho nàng ấy một ly trà, để nàng ấy uống.

"Đa tạ."

Ngữ khi của Viên Uyên như đối với một người xa lạ, Phó Vân Mặc dường như thấy một Viên Uyên khác, chẳng lẽ nàng ấy...thật sự đã khôi phục trí nhớ rồi?

"Vừa rồi tỷ đọc...chân khí đi vào đan điền tiến thẳng vào dũng tuyền, nếu như ở chỗ này, để chân khí dừng lại hơn nửa khắc, có lẽ đối với việc tu luyện khinh công càng có lợi hơn nữa."

Viên Uyên nói xong, cả người Phó Vân Mặc chấn động....ngưng thần nhìn Viên Uyên lúc này đã ngẩng đầu lên nhìn nàng, tựa như biết nàng đang muốn hỏi gì đó.

"Ân...Đầu của muội đã tỉnh táo lại rồi."

Dường như đã ngủ một giấc say thật lâu, ở bóng đêm vô tận kia, nàng nhìn thấy những ngày tháng vui vẻ của mình ở Viên gia, cũng thấy phụ thần của mình làm sao bị Tuyết Tâm giết hại, bản thân lại như thế nào được Tuyết Tâm mang về....!

Mười năm như một giấc mộng...đầu óc đần độn, rốt cuộc cũng thanh tỉnh rồi...!

"Đa tạ tỷ..."

Nàng tất nhiên cũng nhớ rõ Phó Vân Mặc giúp đỡ mình cả đường đi, phần ân tình này, nàng tất nhiên cũng ghi tạc ở trong lòng.

"Ngươi....sau khi thương thế đã khỏi, thì muốn đi đâu?"

Phó Vân Mặc hỏi ra miệng, bản thân mình và Nam Côn Luân không thể mang theo nàng ấy được, dù sao hai người bọn họ bất kỳ lúc nào cũng sẽ gặp nguy hiểm, nếu mang Viên Uyên theo, sợ là sẽ liên lụy nàng ấy.

"Nơi nào cũng được, chỉ cần nơi đó không có nàng ấy."

Phó Vân Mặc là người thông mình, "nàng ấy" kia, nàng tất nhiên là biết nhắc đến ai, chỉ là hỏi một tiếng...nói: "Ngươi hận nàng ta không?"

"Nàng ấy giết phụ thân muội."

Cơ hồ không chút do dự mà trả lời, Phó Vân Mặc cũng không nói tiếp nữa, mặc dù là hận, lại có yêu....dù sao nàng ấy không có nói muốn báo thù, nàng chỉ muốn rời khỏi nơi này...!

Bởi vì không xuống tay được....!

- ---------------

Ngày tiếp theo, thân thể Viên Uyên đã đỡ hơn nhiều, có thể tự mình đi lại, chỉ có đi mệt rồi, mới để Phó Vân Mặc cõng đi, cứ như vậy ba ngày trôi qua, khoảng thời giang đó, Nam Côn Luân và Phó Vân Mặc vẫn dành thời gian để luyện công, hơn nữa còn có Viên Uyên, hiện tại thân thể và đôi mắt của Phó Vân Mặc lại tốt hơn trước kia rất nhiều.

Trong lúc đó, Viên Uyên bởi vì đối với võ học có sự lý giải, nàng còn giúp đưa ra ý kiến cho Nam Côn Luân và Phó Vân Mặc, làm hai người có rất nhiều lợi ích.

Hôm nay đi đến bên dòng suối, bốn người dự định nghỉ ngơi, rửa mặt uống miếng nước, lại tiếp tục lên đường.

"Nghe nói gì chưa? Đệ tử của Nguyệt Lạc sơn trang không phải đắc tội với ai, cứ thấy đệ tử của bọn họ khi ra ngoài đều bị phơi thây đầu đường."

Lúc này có hai tên tiều phu đi ngang qua, bốn người rất nhanh liền chú ý đến cuộc trò chuyện của bọn họ, mà Phó Vân Mặc lập tức nhìn về phía Nam Côn Luân, chỉ thấy Nam Côn Luân đang suy tư gì đó, cuối cùng lại nhoẻn miệng cười, Phó Vân Mặc cảm thấy Nam Côn Luân làm như biết gì đó.

"Gần đây người của Dạ Nguyệt thần giáo đều đi lại ở các trấn, chúng ta nhìn thấy bọn họ a, đều quay đầu mà đi, đệ tử Nguyệt Lạc sơn trang chết e là có liên quan đến đám Ma giáo này rồi."

Một gã tiều phu nói, mà một người khác cũng đáp lại ngay lập tức: "Có thể nha, đám Ma giáo này thật đáng giận....Nguyệt Lạc sơn trang nổi danh là quân tử, hiện tại lại bị Ma giáo tàn sát...thật là..."

"Đừng nói nữa đừng nói nữa, tai vách mạch rừng."

Tiều phu thấy được bốn người ở bên dòng suối, nhìn trang phục thì biết bọn họ là người giang hồ, sau đó liền câm miệng lại, không nói gì lập tức rời đi.

Mà Phó Vân Mặc lại vọt đến bên người của Nam Côn Luân, hỏi: "Ê! Nam Côn Luân, ngươi có phải biết cái gì hay không hả?"

Nam Côn Luân vừa nghe, nhún vai nói: "Đệ biết gì chứ?"

"Tiểu tử thúi, cư nhiên cũng dám giấu ta hả?"

"Tiểu Mặc tỷ, tỷ nhớ lại coi, ai có thâm thù đại hận với Nguyệt Lạc sơn trang như vậy chứ?"

"...Chúng ta a!"

Phó Vân Mặc nghĩ nghĩ, đám ngụy quân tử của Nguyệt Lạc sơn tranh nổi tiếng là quân tử, tất nhiên không kết oán với các môn phái khác, hơn nữa lần trước đắc tội với Thiên Duyên phái và Thương Vân phái, bọn họ cũng làm biếng so đo, mà kết oán sâu nhất, e là chính là hai người nàng và Nam Côn Luân.

"...Vậy tỷ nhớ lại coi, chuyện chúng ta bị Nguyệt Lạc sơn trang tập kích...còn có ai biết nữa?"

Nam Côn Luân đề cập tới, bỗng nhiên nở ra một nụ cười ái muội, rửa mặt, sau đó liền cùng Viên Uyên nói chuyện phiếm.

Phó Vân Mặc nhìn hình ảnh phản chiếu của mình ở trên mặt nước...!

Dạ Nguyệt thần giáo...Nguyệt Lạc sơn trang...Dạ Khê Hàn...Là ngươi sao?

----------Hết chương 55------------

Lời của Ed: Mọi người đọc thông cảm nếu có sai chính tả hoặc lỗi từ, lúc trước còn có thời gian vừa đăng vừa beta lại, bây giờ không có thời gian beta.

Sau này edit xong mình sẽ beta lại kỹ hơn.

Chúc mọi người đọc truyện vui vẻ.

Vì nhà mình có người thân đang nằm viện, mình không thể edit nhanh được, nhưng mình sẽ không drop, mọi người an tâm..