Ninh Nhất Tiêu ban đầu không muốn dùng thủ đoạn cưỡng chế thế này để bước vào trong cuộc sống của Tô Hồi.

Hắn cũng đã thử cho Tô Hồi sự giúp đỡ một cách ôn hòa, hoặc là âm thầm cun cấp cho cậu những thứ cậu cần đến, nhưng kết quả đều không được tốt lắm, Tô Hồi còn kháng cự và lạnh nhạt hơn trong tưởng tượng của hắn.

Nhưng khi nghe thấy Lương Ôn bị từ chối, Ninh Nhất Tiêu vẫn không thể kìm nén được con tim của mình, hắn nhìn Tô Hồi bước vào đầm lầy của giai đoạn trầm cảm, nhìn cậu hôn mê nằm trên sàn, rồi phải trú viện vì không đủ dinh dưỡng, không ăn không uống, Ninh Nhất Tiêu nhìn thấy cũng không có cách nào.

Trong đoạn thời gian này hắn nghĩ đến rất nhiều cách để giúp đỡ cho Tô Hồi, nhưng mà mỗi cách đều có những chỗ không tốt không nhiều thì ít, cách an toàn duy nhất dường như chỉ có để cậu ngay bên cạnh.

Điều này nghe có thể hơi buồn cười, nhưng mục đích duy nhất của hắn chỉ là giúp cho Tô Hồi vượt qua được đoạn thời gian này, hắn không có ý đồ gì khác.

Lời bước ra khỏi tập đoàn Jones, Ninh Nhất Tiêu nhận được cuộc gọi của Bella, giọng của đối phương rất gấp gáp nghe như là đã xảy ra chuyện gì rồi vậy.

“Chloe mấy hôm nay có đi tìm anh không?”

Ninh Nhất Tiêu đang ngồi trong xe xử lí văn kiện, mắt nhìn màn hình laptop, giọng hắn rất bình thản, “Sao cô ấy phải tìm tôi?”

“Bởi vì chúng ta sắp đính hôn rồi, có tin tức ở khắp nơi đó thôi.” Bella Jones chưa gì đã lo trước tính sau, cô dặn dò bảo, “Nếu như là Chloe đến tìm anh thì anh nhất định đừng để lộ, đừng có cô ấy mới hỏi hai ba câu mà anh đã thừa nhận là đính hôn giả nha, biết chưa đấy?”

“Tôi không có hứng diễn kịch với mấy cô.” Ninh Nhất Tiêu ngồi ở trong xe, hắn kéo lỏng cà vạt ra.

“Có hứng hay không thì anh cũng đã diễn rồi, lợi ích anh cũng sắp có trong tay rồi, thế nào cũng phải đợi đến khi tôi lấy được quỹ tín thác tới tay đã chứ, huống như là cô ấy cứ đòi chia tay với tôi, bây giờ thì chịu không nổi rồi hả? Thế trước đó đi làm cái gì.”

Ninh Nhất Tiêu thật sự bội phục cái tính đại tiểu thư này của cô, không sợ trời không sợ đất, cứ phải xé lớn chuyện ra mới hài lòng.

Bella lại tiếp tục bổ sung, “Không chỉ là Chloe, những người khác hỏi cũng vậy, một bước nữa là xong chuyện rồi đừng có phá chuyện của tôi chứ, lấy cái bản mặt poker face mà anh giỏi nhất ra đi!”

Ninh Nhất Tiêu thấy buồn phiền ở trong lòng, hắn không nói gì thêm chỉ đợi cho bên kia cúp điện thoại sau đó bảo tài xế mở mấy bài nhạc piano.

Xe lái đi chưa được bao lâu thì điện thoại của Carl đã gọi tới.

“Sao vậy?”

Ninh Nhất Tiêu dạo này không giao cho Carl quá nhiều việc, những nhiệm vụ hắn giao gần như đều liên quan tới Tô Hồi, anh ta vừa gọi điện thoại tới Ninh Nhất Tiêu đã cảm thấy có một dự cảm không lành.

“Shaw……” Carl ấp a ấp úng, “Ờm gì nhỉ, tôi vốn là định dẫn người qua đó định dọn đồ của Eddy giúp cậu ấy dọn nhà, kết quả lại phát hiện thấy đồ của cậu ấy biến mất hết rồi.”

“Gì cơ?” Ninh Nhất Tiêu cau mày, “Cậu ấy đâu?”

Carl lúng túng hắng giọng một cái, “Cậu ấy……Tôi bây giờ đang ở bệnh viện, y tá nói là cậu ấy kêu ra ngoài đi dạo nhưng rồi lại mất tích.”

Giọng của hắn mất kiểm soát mà trở nên gấp gáp, “Cậu ấy là một người mắc bệnh tâm lí, sao có thể biến mất một cách tùy tiện như vậy được?”

“Mấy cô y tá cũng không tìm thấy, theo lí mà nói thì cậu ấy đang ở giai đoạn trầm cảm, như thường thì sẽ không chạy ra ngoài làm gì…….”

Ninh Nhất Tiêu không biết nên nói gì, “Mấy cậu đến cửa phòng bệnh của bà ngoại cậu ấy canh thử, để tôi liên lạc với cậu ấy.”

Ngắt cuộc gọi của Carl xong, Ninh Nhất Tiêu bảo tài xế dừng xe lại ở ven đường.

Hắn bước xuống xe, không khí lạnh đột nhiên tràn vào trong áo. Đứng ở bên cạnh cửa xe một lát, Ninh Nhất Tiêu gõ cửa sổ bên phía tài xế, hỏi ông mượn một điếu thuốc rồi hắn dừng lại dưới đèn đường hút thuốc lá.

Hắn cuối cùng vẫn gọi điện thoại cho Tô Hồi, gọi không được thì cứ tiếp tục gọi nữa.

Tô Hồi cuối cùng vẫn phải bắt máy, nhưng cậu không nói gì cả.

“Cậu đang ở đâu thế?”

Ninh Nhất Tiêu kìm nén lại cơn phẫn nộ của bản thân.

Đầu bên kia im lặng một lực, trong điện thoại chỉ có tiếng gió.

“Tô Hồi,  cậu thích chơi trò mất tích lắm đúng không?”

Sau khi Ninh Nhất Tiêu nói xong câu này, cậu cuối cùng cũng mở miệng, giọng của cậu nhàn nhạt, nói rất khẽ như không có sức, “Là do anh mua mất căn nhà hiện tại tôi thuê, tôi chỉ có thể dọn ra ngoài.”

Ninh Nhất Tiêu không phủ nhận chuyện hắn làm, “Cậu nếu đã biết ý của tôi là gì, một mình cậu căn bản không thích hợp để sống ở đó, nếu như cậu có ý kiến gì khác thì có thể thương lượng với tôi, sao lại tự mình bỏ đi?”

Hắn nghe thấy Tô Hồi im lặng rất lâu, hắn dần dần bắt đầu nghi ngờ rằng liệu có phải bản thân từ ban đầu đã làm sai.

“Hóa ra còn có thể thương lượng được sao……” Tô Hồi nói chuyện tiếng có tiếng không, giọng nói kìm nén lại sự tủi thân, “Không có một ai hỏi ý kiến của tôi cả.”

Ninh Nhất Tiêu ngay lập tức mềm lòng, hắn cảm thấy bản thân mình đúng thật là hết thuốc chữa rồi.

“Không phải chúng ta đã làm giao dịch rồi sao? Đơn giản thôi, tôi sẽ chịu hết những chi phí mà bà ngoại cậu cần tới, cậu chỉ cần nghe lời của tôi, vào ở nơi mà tôi đã sắp xếp cho cậu, những chuyện khác tôi không cần. Cậu cũng không phản đối mà, không phải sao?”

Tiếng gió rất lớn, hắn gần như không nghe thấy tiếng hít thở của Tô Hồi.

“Anh nói là có thể thương lượng thì tôi có một yêu cầu.” Tô Hồi nói.

“Yêu cầu gì?” Ninh Nhất Tiêu không vấn đề gì với những gì cậu đề ra, chỉ cần cậu không mất tích nữa thì chuyện gì cũng được hết.

Tô Hồi khựng lại một lát rồi dùng một giọng điệu bình tĩnh mà lại lạnh nhạt nói ra, “Tôi đồng ý dọn ra ngoài, nhưng mà tôi không muốn gặp anh. Tốt nhất là không gặp lần nào.”

Ninh Nhất Tiêu đứng khựng người lại, trên con phố ở New York người qua người lại, gió cắt qua mặt hắn như từng mảnh dao mỏng mềm, rạch cắt chút thể diện cuối cùng của hắn.

“Tôi biết là yêu cầu này rất vô lí. Tôi ở trong nhà của anh còn yêu cầu anh không được tới đó, nhưng mà đây là yêu cầu duy nhất của tôi, những chuyện khác tôi đều có thể đồng ý với anh, hơn nữa tôi biết rằng anh đại bộ phận thời gian đều không ở New York, yêu cầu này không khó thực hiện.”

Tô Hồi ngừng một lát, “Còn về chi phí dùng thì…….đợi tôi khỏe lên là có thể đi làm được, tôi còn có thể nhận làm một vài công việc khác, cứ như vậy thì tôi có thể trả được cho anh từng chút một, tôi đảm bảo.”

Tô Hồi ngồi trên ghế dài ở bên đường, cả người lạnh cóng, cậu cúi đầu xuống nhìn cọng cỏ ven đường sắp khô héo chờ đợi câu trả lời của Ninh Nhất Tiêu.

“Được.”

Ninh Nhất Tiêu không có làm khó mà thỏa mãn yêu cầu duy nhất của cậu, giọng của hắn nghe có vẻ vô cùng bình tĩnh, “Tôi đồng ý với cậu, nhưng mà tôi sẽ xếp người đến dọn dẹp vệ sinh và nấu ăn trong nhà, mật mã trong nhà cậu có thể tùy ý thay đổi, tôi sẽ không đến đó.”

Nói xong, hắn cúp điện thoại.

Tiếng báo bận làm cho Tô Hồi cảm thấy váng tai và tức ngực một khoảng thời gian ngắn.

Cậu cả đêm không ngủ, lúc sáng sớm len lén rời khỏi phòng bệnh, gọi xe trở về lại căn nhà mà cậu thuê, thu xếp hết lại những đồ đạc cần thiết, đến rạng sáng thì gọi điện cho công ty chuyển nhà.

Trong một lúc nào đó cậu thật sự muốn trốn đi, nhưng mà cậu trốn được rồi, bà ngoại cậu phải làm sao.

Tô Hồi chỉ có thể cúi đầu trước hiện thực.

Cậu ngồi trên chiếc xe vận chuyển, thậm chí còn không báo ra được một địa điểm cho tài xế, sau khi im lặng một lúc lâu thì chỉ có thể yêu cầu dịch vụ lưu trữ trong kho với bọn họ, may mà kho của bọn vừa lúc trống chỗ nên mới đồng ý với yêu cầu của cậu.

Cậu rất may mắn, Ninh Nhất Tiêu đã đồng ý với yêu cầu của cậu như trong dự liệu của cậu. Bởi vì Ninh Nhất Tiêu vốn đã không có yêu cầu gì khác, hắn không hề cần thiết phải gặp mặt cậu.

Tô Hồi đã tê dại với những tình cảm này, cậu không phân biệt được rõ lúc này nên cảm thấy dày vò hay là hạnh phúc, cậu chỉ biết rằng cho dù Ninh Nhất Tiêu xuất phát từ mục đích gì thì cậu cũng không nên, và cũng không muốn bước vào cuộc sống của hắn, và cả đoạn hôn nhân mà hắn sắp có.

Cho dù bây giờ cậu đúng thật là không có giá trị, rất dễ ép cậu vào đường cùng.

Dù cho cậu thật sự chỉ là một mảnh ghép bé cỏn con, cậu cũng không muốn bị cất giữ đi như vậy, tốt nhất là cậu nên trốn đi, biến mất không dấu vết.

Lúc Carl đến đón Tô Hồi, cậu ngồi trên ghế dài ở ven đường, chỉ khoác thêm một cái áo bên ngoài đồng phục bệnh nhân, trông cậu có chút lếch thếch, những mà vẻ cao quý trên khuôn mặt thì không thể che đậy được.

Chóp mũi và đốt ngón tay đều đã bị cóng đỏ lên, trông không giống như là bỏ nhà rồi đi mà giống như một chú mèo bị ép phải lang thang xó chợ.

Carl cảm thấy rất có lỗi, hình như là bởi vì anh ta đề ra kiến nghị mua lại căn nhà kia với Ninh Nhất Tiêu mới ép buộc cậu quá mức, nên cậu mới bỏ trốn mất.

Ôm sự áy náy trong lòng, Carl bước tới mời Tô Hồi lên xe, động tác của Tô Hồi rất chậm chạp nhưng vẫn đi theo anh ta.

Trong xe, Tô Hồi không nhúc nhích nhìn về phía ngoài cửa xe, Carl thấy cậu thích ngắm cảnh như sắp nằm bò lên cửa xe, trông như một đứa con nít vậy.

“Eddy này, có phải cậu không thích ở trong phòng bệnh mãi không?” Anh ta định bắt chuyện với Tô Hồi, “Hay chúng ta đi ăn gì đi rồi đi xem bà ngoại cậu sau, được không?”

Tô Hồi chỉ gật đầu chứ không nói gì.

Carl chỉ đành tuân theo lời dặn dò của Ninh Nhất Tiêu dẫn cậu đi ăn mấy nhà hàng đồ ăn Trung cao cấp, và cũng chọn mấy món ăn mà Tô Hồi theo lời dặn của hắn.

Lúc mà nhân viên phục vụ ở bên cạnh hỏi “Có cái gì không thích ăn không” thì Tô Hồi im lặng từ nãy đến giờ lại nói chuyện.

“Không có.” Cậu lắc đầu.

“Danh sách món ăn không thích ăn” của Carl đã chuẩn bị từ trước bỗng dưng mất đi tác dụng.

Anh ngồi đối diện Tô Hồi, nhận thấy cậu không có hứng ăn gì cả, mấy món ăn mang lên đều chỉ ăn mấy miếng, cậu chỉ ăn một ít cháo và hai miếng há cảo nhân tôm.

Tô Hồi còn xin lỗi vì điều này, cậu nói bản thân mình lãng phí thức ăn.

Carl cười cười xua tay, “Cũng đúng lúc tôi gói đồ lại mang cho Shaw, cậu ấy gần đây cũng không chịu ăn cơm, còn thường xuyên bị đau bụng, ăn chút chào còn có thể lót bụng được.”

Anh thấy sắc mặt của Tô Hồi thay đổi, cậu rũ mắt nhìn xuống nhưng không nói gì cả.

Khổ nhục kế của ông chủ cũng không còn tác dụng gì nữa rồi, Carl nghĩ vậy.

Nhưng lúc phục vụ gói đồ ăn lại thì Tô Hồi lại mở miệng, cậu như tự nói cho một mình nghe, “Anh ấy không thích ăn cháo hải sản.”

Carl bỗng nhận ra “anh ấy” mà Tô Hồi nhắc đến là Ninh Nhất Tiêu.

“Ừ nhỉ, suýt nữa thì tôi quên mất.” Anh ta nói với phục vụ, “Cái này không cần nữa, đổi thành món cháo nào không có hải sản đi.”

Phản ứng của Tô Hồi còn nhanh hơn anh ta, Carl nghĩ rằng điều này cũng đã đủ chúng minh được bọn họ thật sự vẫn còn quan tâm lẫn nhau, chỉ là dường như không đúng lúc mà thôi.

Anh vốn tưởng rằng bản thân mình nghĩ đủ mọi cách mới có thể khiến hai người này sống chung hòa hợp với nhau được một thời gian, cho dù mâu thuẫn có lớn thế nào đi chăng nữa thì máu mủ ruột thịt còn hơn nước lã, chắc là có thể hóa giải được mâu thuẫn. Nhưng anh ta không ngờ rằng mâu thuẫn này hình như còn lớn hơn trong tưởng tượng của anh ta, thế mà còn đến nước không nhìn mặt nhau.

Carl nhịn không được mà thở dài một hơi, vừa ngẩng đầu lên đã nhìn thấy Tô Hồi nhìn chăm chăm bá cháo hải sản kia, cậu chớp mắt một cái rồi lại quay đầu đi.

Trước khi rời khỏi nhà ăn, Carl lại nhận được tin nhắn mới từ Ninh Nhất Tiêu.

[Shaw: Tôi đã dọn hết đồ của tôi đi rồi, cậu dẫn cậu ấy tới đi, nhớ dạy cậu ấy làm sao để thay đổi mật mã.]

Tô Hồi đứng bên cạnh chờ anh, cậu cũng cảm thấy Carl rất vất vả, nhưng cậu thật sự không giả vờ ra được một dáng vẻ nhiệt tình, lúc trên xe cậu uống viên thuốc, rồi cứ mơ mơ màng màng cho tới khi đến bệnh viện mà bà ngoại đang ở.

Bà đã hôn mê nhiều ngày, đến bây giờ vẫn chưa hoàn toàn tỉnh lại. Carl ở bên cạnh bầu bạn hơn một tiếng đồng hồ, Tô Hồi cứ hối anh ta trở về làm việc đi những anh mãi không đồng ý, cho tới khi cậu đảm bảo sẽ không chạy đi lung tung nữa.

“Vậy tôi đi dọn đồ mà cậu giữ lại ở kho trước đã nha.” Carl cười nói.

Tô Hồi không thể từ chối được.

Hộ công ngồi ở bên cạnh không nói một lời nào. Trong căn phòng bệnh chỉ có tiếng bíp của thiết bị đang chạy, hết tiếng này đến tiếng khác, vừa dài dẵng vừa cô đơn, Tô Hồi từ đầu tới cuối cứ nắm mãi bàn tay thô ráp của bà ngoại, cậu vùi mặt trong cánh tay ở bên giường bà, chỉ cảm thấy thật dày vò.

Bảy giờ tối, cậu cảm nhận thấy ngón tay của bà ngoại động đậy, hộ công đứng dậy nhanh chóng thông báo cho bác sĩ và y tá.

“Bệnh nhân đã tỉnh rồi, chút nữa vẫn phải làm kiểm tra lại.”

Tô Hồi liên tục gật đầu, cậu hỏi bọn họ những điều cần phải chú ý bây giờ, hơn nữa còn cứ nắm lấy bàn tay của bà ngoại.

Đợi đến khi bác sĩ và y tá đều rời đi hết, hộ công cũng rời đi đúng lúc.

Tô Hồi nhìn bà ngoại cậu đang mở mắt, cậu nhịn không được mà đỏ bừng cả mắt.

Bà ngoại cậu đang đeo mặt nạ thở, bên mũi còn có một ống thở, bà cứ nhìn Tô Hồi như vậy, bà mở miệng ra, giọng bà có hơi khàn.

“Tiểu Hồi…….”

“Con đây.” Tô Hồi không thể kìm nén được nước mắt rơi, nhưng cũng không muốn bà phát hiện ra mình đang ở giai đoạn trầm cảm, nên cậu cố gắng giả vờ như vui vẻ, “Bà ơi, đau không bà?”

Bà ngoại cậu nhắm mắt một cái rồi gật đầu nhẹ một cái. Bà hình như muốn nói cái gì đó, Tô Hồi sát gần tới nhưng lại nghe thấy bà nói “Nhất Tiêu”.

Tô Hồi khựng người lại, “Anh ấy sao hả bà?”

“Bà hôm qua nhìn thấy cậu ấy…….cậu ấy đứng ở bên giường…….” Bà ngoài không có nhiều sức, lúc nói chuyện rất khó khăn, nói tiếng được tiếng không, “Sao cậu ấy không thay đổi gì nhiều nhỉ…….”

Tô Hồi không ngờ tới hôm qua hắn cũng ở đây, cậu đột nhiên cảm thấy buồn lòng, cậu gật đầu một cái rồi lại lắc đầu, “Anh ấy thay đổi nhiều lắm, bà không cảm thấy sao?”

Bà ngoài nở một nụ cười, “Có phải là…….Cậu ấy giúp chúng ta không….”

Tô Hồi gật đầu, “Dạ, phòng bệnh và cuộc phẫu thuật đều nhờ anh ấy sắp xếp, biến chứng của bà tái phát, anh ấy còn ngồi máy bay tới đây thăm bà.”

Bà ngoại rõ ràng là đã hiểu lầm, “Các con lại……”

Tô Hồi lập tức phủ nhận, “Không có, bọn con……”

Nhất thời, cậu không thể tìm được một từ nào chính xác để hình dung quan hệ hiện tại giữa cậu và Ninh Nhất Tiêu, nên cậu trực tiếp bảo: “Anh ấy sắp kết hôn rồi, vị hôn thê của anh đẹp lắm, gia đình cũng tốt.”

Bà ngoại cau mày lại, “Vậy hả? Cùng với con gái……”

Tô Hồi biết ý của bà là gì, cậu giải thích, “Bà ngoại, chuyện của quá khứ đã trôi qua rồi, con và anh ấy thật ra cũng chỉ mới qua lại được sáu tháng, thậm chí biết nhau cũng chỉ hơn nửa năm, nhưng cũng đã xa nhau sáu năm rồi. Trong sáu năm này đã xảy ra những chuyện gì có ai biết được chứ?”

Mỗi câu nói của cậu đều xuất phát từ đáy lòng, cách làm người của Ninh Nhất Tiêu cậu rất rõ, cho dù là trèo cao thì hắn cũng sẽ không làm hại cho bất cứ ai, hắn đã bằng lòng kết hôn nói không chừng là yêu thật lòng. Hắn không làm ra những chuyện lừa dối người khác được.

Sáu tháng thật sự rất ngắn mà sáu năm lại rất dài. Trong khoảng thời gian sáu năm dài dằng dẵng này, Ninh Nhất Tiêu có thể cùng với bất cứ ai trải qua rất nhiều ngày rất nhiều tháng.

“Nghe nói vị hôn thê của anh là cựu sinh viên ở trường mà anh ấy học thạc sĩ, nói không chừng bọn họ ở sống chung với nhau lâu lắm rồi. Anh ấy…….cũng chưa từng nói là anh chỉ thích con trai, trước đây cũng có rất nhiều con gái theo đuổi anh ấy.”

Cậu rũ mắt, “Ninh Nhất Tiêu nói giúp đỡ chúng ta là bởi vì anh ấy rất cảm kích bà, anh rất cảm ơn bà đã ủng hộ cho anh trong quá khứ.”

Bà ngoài nhắm mắt lại, bà lắc đầu, nụ cười của bà chua chát, không tiếp tục nói nữa.

Tô Hồi cũng không nói nữa, gọi cơm của bệnh viên đến rồi đút cho bà ăn mấy miếng canh, cậu trò chuyện với bà, thấy bà mệt rồi thì đỡ bà nằm xuống đợi bà say giấc rồi cậu mới bước ra ngoài hút một điếu thuốc.

Mới hút được nửa điếu thì Carl đã quay lại.

Bọn họ nhìn nhau cách một màn đêm, Tô Hồi liền biết rằng lông chim nọ đã chuẩn bị xong xuôi. Chỉ là so với cahcs lồng chim bằng vàng kín không thông gió trước kia thì cái lồng chim bây giờ nhốt cậu lại một cách cam tâm tình nguyện.

Nghĩ đến cái từ này, đạo đức của Tô Hồi không ngừng quật lên người cậu, cậu vừa giả dối lại vừa yếu đuối không làm được gì, vừa thấp giá lại còn cố ra vẻ thanh cao.

Căn nhà kia chỉ cách bệnh viện này một chuyến xe đi tám phút, rất nhanh đã tới nơi, bước vào thang máy trang trí tinh xảo đi lên tầng cao nhất, ở đây chỉ có một căn hộ.

“À đúng rồi, cậu đổi mật mã trước đi.” Carl cài đặt khóa cửa đợi Tô Hồi nhập vào.

Tô Hồi không suy nghĩ nhiều nhập vào sinh nhật của bà ngoại cậu.

“Được rồi.”

Cửa vừa mở ra, Tô Hồi được dẫn vào trong, hiện ra trước mắt là một mảng cửa sổ sát đất rộng lớn, bên ngoài cửa sổ là cảnh đêm Manhattan phồn hoa và công viên Trung tâm, cảnh đẹp rất thu hút ánh nhìn.

Trong đầu không khỏi nhớ lại những kí ức của sau năm trước, Tô Hồi cảm thấy đau khổ liền quay mặt đi không nhìn nó nữa.

“Đây thật ra là căn nhà đầu tiên mà Shaw mua.” Carl cười nói, “Trong giai đoạn sáng nghiệp cậu ấy vẫn luôn ở khu vực vinh, nhưng không biết vì sao lúc mua nhà lại chọn New York đầu tiên, nơi này rõ là khá chát.”

Tô Hồi nghe thấy, nhưng cậu không trả lời, cậu chỉ hỏi: “Tôi nên ở phòng nào đây?”

“Đương nhiên là phòng ngủ chính rồi.” Carl định dẫn cậu lên tầng, những có một người giúp việc bước từ trên lầu xuống, đó là một người phụ nữ trung niên gốc Mexico.

Cô lập tức cúi người với Tô Hồi, “Chào cậu, tôi là Kofi.”

“Còi là nhân viên bồi hộ* chuyên nghiệp, cô ấy có chứng nhận bậc thầy chữa trị rồi đó.” Carl giải thích, “Ngày mai còn có một đầu bếp tư nhân đến nữa.”

(bồi hộ: bồi trong bầu bạn, hộ trong bảo vệ.)

Tô Hồi cũng đáp lễ lại, rồi cậu quay đầu lại nói với Carl, “Tôi không ở trong phòng ngủ chính nữa, ở tầng 1 chắc có phòng cho khách nhỉ, tôi ở tầng 1 là được rồi.”

Carl không cản được cậu, chỉ đành dẫn cậu đến phòng ngủ ở tầng 1 luôn bị để trống, “Phòng này nối liên với phòng sách, chắc là cậu sẽ thích.”

Tô Hồi gật đầu, “Cảm ơn.”

“Vậy để tôi bảo Kofi dọn vali giúp cậu nha.”

Tô Hồi nhẹ nhàng từ chối, “Tôi tự làm cũng được.”

Trong căn phòng này rất nhanh chỉ còn lại một mình cậu.

Nơi này sáng loáng và rộng rãi, lại ở trong khu trung tâm của New York, diện tích một căn phòng ngủ cũng đã lớn hơn một nửa căn nhà cậu thue trước đó, ở đây đâu cũng có những tác phẩm của các nhà thiết kế có tiếng, đến cả tấm thảm trải sàn giá cũng không hề rẻ.

Nhưng Tô Hồi lại cảm giác cực kì không an toàn, thậm chí là bức bối.

Cậu đi tắm một cái, nhận thấy trong phòng tắm không có một đồ vật nào sắc bén, gương cũng không phải làm bằng kính, nó rất chắc, lưỡi dao của dao cạo râu không tháo ra được, đến cả đuôi của bàn chải đánh răng cũng rất trơn nhẵn.

Sau khi bước ra ngoài, cậu bắt đầu dọn quần áo, mở cửa tủ đồ ra, thanh treo quần áo bên trong cũng đã được thiết kế đặc biệt, nó hơi nghiêng, cho nên mỗi một cái móc treo đều có khấc chặn đặt làm riêng, hơn nữa bên trên còn viết tiêu ngữ [Không chứa được vật nặng].

Cửa sổ sát đất không thể mở ra được, lại còn có một lớp rèm sáo nhôm, trong căn phòng này không có đèn trần treo, mà chỉ có vòng đèn khảm vào trong tường, bốn góc tường không có đèn khảm tường lồi ra, không có dây thừng, đến cả dây sạc trong phòng cũng rất ngắn.

Tô Hồi ở trong một căn phòng được thiết kế vô cùng an toàn, nhưng cậu không thể ngủ được.

Cậu muốn biết vì sao Ninh Nhất Tiêu lại mua căn nhà này, liệu có liên quan gì đến những lời nói vô tình của cậu trong buổi đầu hẹn hò của bọn họ không?

Vì sao lại thiết kế nơi này như vậy, có phải là bản thân cậu trong quá khứ đã để lại cho hắn những ám ảnh khắc quá sâu hay không.

Có giống như lúc nhỏ Ninh Nhất Tiêu bị người mẹ mà hai người nương tựa vào nhau mà sống vứt bỏ, khiến cho hắn không thể bước ra khỏi ám ảnh được không.

Tô Hồi chán ghét sự yếu đuối và tàn nhẫn của bản thân, nhưng cậu cũng không thể làm gì được. Cậu giống như một mảnh thủy tỉnh tỏa sáng lấp lánh dưới ánh mặt trời, vẻ ngoài đẹp đẽ nhưng ai mà nắm trong tay thì người ấy đau.

Có nói thế nào đi chăng nữa, chỉ gần không gặp mặt hắn thì cậu có thể thuyết phục bản thân mình rằng cậu chỉ là một người qua đường.

Ngủ ở đây không say giấc, Tô Hồi nhanh chóng tỉnh dậy, cậu nằm ở đây rất lâu mới rời khỏi căn phòng này, trong phòng khách có một người mặc đồ làm bếp đang đứng, nhìn  có vẻ là một người hoa, anh ra tự giới thiệu bản thân, nói là mình tên Mark, anh ta sẽ làm bữa sáng riêng cho cậu.

Tô Hồi mới nhận ra, hóa ra dao trong phòng bếp đều bị khóa lại, mật mã thì chỉ có vị đầu bếp tư nhân này mới biết.

“Cảm ơn anh, Mark, tôi không đói lắm.” Tô Hồi nói, “Không cần anh làm cho tôi đâu.”

“Cứ ăn một ít đi.”

Điều khiến cho cậu bất ngờ là Mark còn biết nói tiếng Trung, giọng có một chút chất Thượng Hải, “Sáng dậy phải ăn chút gì đó, để tôi làm một bát mì Dương Xuân cho cậu, bỏ một ít mì vào ăn cho sướng.”

“Dạ vâng.” Dừng chân lại ở căn nhà rộng lớn này quá lâu, Tô Hồi cảm thấy cả người khó chịu, giống như có một bộ phận da rớt từng mảnh xuống như vảy cá vậy. Cậu nhịn không được mà quay lại phòng tắm đi tắm lại.

Lúc bước ra ngoài, Tô Hồi lấy khăn lông lau khô tóc, cậu cảm thấy tóc lại dài ra rồi, trông có chút không có tinh thần, chuông cửa đột nhiên vang lên, Kofi đang bận thu dọn đồ đạc, Mark thì đang nấu mì, Tô Hồi nghĩ một chốc rồi tự mình ra mở cửa.

Cậu không có thói quen nhìn ô mắt mèo, bởi vì lúc nhỏ cậu có coi một bộ phim kinh dị khiến cho cậu vẫn luôn rất sợ ô cửa mắt mèo.

Tiếng chuông vang mãi không ngừng, Tô Hồi đặt tay lên nắm cửa, cậu mở khóa kéo cửa ra.

Người đến là một người con lai đeo mắt kính màu trắng, dáng người rất cao, anh ta mặc một cái áo T-shirt hoa hòe, trông như một người vừa mới đi nghỉ ở Hawaii về vậy.

Lúc anh ta nhìn thấy Tô Hồi thì bỗng dưng khựng lại, cái tay đang gõ cửa cũng khựng lại giữa không trung.

Tô Hồi thử hỏi xem: “Anh là…….”

Không ngờ tới phản ứng của đối phương lại cực kì quái lạ, đầu tiên anh ta xác nhận lại số nhà, rồi lại nhìn cậu, “cạch” một tiếng kéo mắt kính lên rồi sát tới gần nhìn kĩ khuôn mặt của cậu.

Sau đó phát ra một tiếng nói rõ ràng chữ—

“Trời má……”

Tô Hồi mới uống thuốc sau khi tỉnh dậy, vốn đã mơ mơ hồ hồ, đầu óc còn choáng váng, cậu lập tực bị một tiếng này làm đơ người tại chỗ. Không ngờ tới ông anh này còn không dừng lại, anh ta trừng lớn đôi mắt nhìn lên nhìn xuống đánh giá cậu.

“Tôi biết ngay mà, tôi biết ngay mà—“ Anh ta đột nhiên vỗ lên đầu “bốp” một cái rồi lấy điện thoại ra, vừa gọi điện thoại vừa than trách, “Hèn chi làm cho cậu anh mê muội không biết đường về…….”

Tô Hồi muốn hỏi có phải anh tìm nnt không, không ngờ tới cậu còn chưa nói gì mà người này đã rời đi, chỉ có tiếng vọng lại của trong thang máy của người này.

“Trời mẹ……..Tôi chịu ông luôn đấy!”

Đúng là một ông anh kì quái.