Lúc nói ra câu này, Tô Hồi không hề cảm thấy buồn, cậu đã quá vô cảm với việc này, cậu không thể khống chế được lời nói của bản thân, cũng không khống chế được cảm xúc, thậm chí còn không thể tiếp thu được câu trả lời một cách bình thường.

Cậu cứ thế nhìn Ninh Nhất Tiêu, trên mặt không có chút cảm xúc nào.

Điều kì lạ là Ninh Nhất Tiêu khi nghe thấy câu này thì lại cau mày, trong ánh mắt hắn như có một chút đau khổ, nhưng chỉ trong chớp nhoáng.

Tô Hồi không thể đoán được và cũng không muốn đi đoán Ninh Nhất Tiêu đang nghĩ gì, cậu đã sức cùng lực kiệt rồi, cho nên cậu quay đầu đi nhìn nước đóng băng trên cửa kính xe.

Khi cậu nghe thấy âm thành của Ninh Nhất Tiêu lại sinh ra cảm giác như bị xé đôi một cách kì lạ.

“Nếu đã là tôi ra điều kiện thì có giá trị hay không phải do tôi quyết định.”

Tô Hồi ngắm nhìn bóng tối sâu thẳm bên ngoài, những kí ức cứng đầu kia lại tái hiện. Cậu nhớ lại mỗi một câu từng nói trong buổi tối hôm chia tay, cậu cũng biết Ninh Nhất Tiêu còn nhớ, tối hôm đó cậu nghiền nát hết những lời thề hẹn từng nói thành phấn bụi, mỗi một câu từng hứa hẹn đều trở thành một trò cười.

“Tôi vốn đã nợ anh rất nhiều, những thứ này tôi đều nhớ rõ.” Tô Hồi mở miệng nói, cậu không nhìn hắn.

Ninh Nhất Tiêu không trả lời cậu, hắn chỉ nói với cậu rằng, “Tôi đã quyết định rồi, cách này đối với cậu bây giờ mà nói là tốt nhất, nếu như cậu hi vọng chỉ dựa vào bản thân mình, vậy tức là cậu chắc chắn phải từ bỏ mạng sống của bà ngoại mình.

Tôi biết là cậu không nhẫn tâm làm thế, đến cả một người ngoài như tôi đều không thể coi như không thấy, cứ coi như tôi đang giúp bà đi. Nếu là cậu thật sự để ý thì cứ từ từ trả, tôi không hối.”

Tô Hồi quay đầu lại nhìn Ninh Nhất Tiêu, cậu dựa nửa người vào cửa xe. Hơi trắng thở ra che khuất khuôn mặt cậu rồi lại bị khí nóng trong xe làm tan ra, giống như là ánh trăng rơi vào trong hồ nước, chỉ một chút gợn sóng là đã đủ làm tan nát.

“Có cần lên giường không?” Cậu hỏi.

Ninh Nhất Tiêu không nhìn cậu, khóe miệng thẳng một đường, trông giống như một người xa lạ chưa từng lên giường với cậu vậy.

“Tô Hồi, tôi không vô sỉ đến vậy.”

Tô Hồi lại bật cười, khóe mắt đỏ lên, “Vậy anh bảo tôi lấy bản thân ra trả, lấy gì trả?”

Tầm nhìn của cậu có chút mơ hồ, cậu nhìn Ninh Nhất Tiêu trước mắt bây giờ sẽ không khỏi đổi hắn trở về lại dáng vẻ lúc trước, không có tây trang quý giá, cũng không có trầm ổn và thành thực như bây giờ, hắn chỉ mặc một bộ đồ bình thường mà thôi, và cũng sẽ lộ ra một nụ cười mà không ai nhìn thấy được với cậu.

“Không cần cậu làm gì hết.” Ninh Nhất Tiêu rũ mắt xuống, giọng hắn rất trầm, “Đợi cậu đi thăm bà ngoại rồi gặp bác sĩ chính xong, tôi sẽ bảo Carl liên lạc với cậu.”

Nói xong hắn đột nhiên mở cửa xe ra tự mình xuống xe.

Tô Hồi không cảm nhận được quá nhiều cảm xúc, nhưng mắt cậu lại rất chua xót. Không bao lâu sau, tài xế liền mở cửa ngồi vào ghế lái, ông chào hỏi một tiếng với cậu rồi còn bảo là Ninh Nhất Tiêu có chuyện khác phải làm, bảo bọn họ đến bệnh viện trước.

Cậu không hiểu nổi Ninh Nhất Tiêu muốn cái gì, cứ giống như muốn làm một nhà từ thiện chính trực không chút đòi hỏi nào với cậu cả.

Điều này làm cho Tô Hồi cảm thấy đau khổ, thậm chí cậu còn nghĩ rằng có khi nào khiến cho cậu phải đau khổ vì áy náy mới là ý nghĩ thật sự của Ninh Nhất Tiêu.

Nhưng cậu nhanh chóng phủ nhận điều này ở trong lòng.

Ninh Nhất Tiêu là một người rất tốt bụng, cậu biết rõ điều này.

Nhưng cậu vẫn không khống chế được lời nói của mình mà dùng những lời như vậy để kích hắn, Tô Hồi chỉ là muốn biết Ninh Nhất Tiêu rốt cuộc muốn cái gì, cuộc sống của hắn rõ ràng đã bước vào giai đoạn mới rồi, có những mối quan hệ xã giao mới và một nửa kia sắp bước vào đại sảnh hôn lễ, làm từ thiện với người như cậu đối với Ninh Nhất Tiêu mà nói không có một chút lợi ích nào.

Trên đường đi, xe đi qua một cái đai giảm tốc, một thứ gì đó rơi từ hộp chứa đồ của ghế phó lái ra thu hút sự chú ý của Tô Hồi.

Tài xế nhanh chóng nhặt lên rồi lại bỏ vào chỗ cũ, ông nói đùa, “Đây là thuốc cảm của tôi.”

Tô Hồi gật đầu một cái, “Ông bị cảm rồi ạ? Ông nhớ giữ gìn sức khỏe.”

“Ừm, cảm ơn cháu.” Tài xế mím môi một cái, “Không sao đâu, sắp khỏi rồi.”

Hai người đều không phải là người nói nhiều, Tô Hồi cũng không có tinh thần, trong khoang xe lại lần nữa khôi phục lại sự yên tĩnh.

Sau khi tới bệnh viện, cậu tốn rất nhiều thời gian để tiếp thu lượng lớn thông tin mà bác sĩ nói, Carl ở bên cạnh cho cậu rất nhiều sự trợ giúp, anh giải thích và xử lí việc giúp cậu.

Tô Hồi rất cảm kích, cậu cũng cảm thấy bản thân nhập viện một tuần cũng có ích, so với lúc trầm cảm vừa mới phát bệnh thì đỡ hơn nhiều, ít nhất là có thể đối đáp bình thường được.

“Lần này đường tiêu hóa xuất huyết là bởi vì biến chứng bệnh.” Bác sĩ thở dài một hơi, “Bệnh nhân đã lớn tuổi rồi, tiên lượng rất quan trọng, việc chữa trị hậu kì có thể sẽ càng tốn công sức và tiền bạc hơn cả phẫu thuật ở giai đoạn trước.”

(Tiên lượng là một thuật ngữ y tế để dự đoán khả năng phát triển của bệnh, kể cả dấu hiệu và triệu chứng sẽ cải thiện hoặc xấu đi (và nhanh như thế nào) hoặc duy trì ổn định theo thời gian; kỳ vọng về chất lượng cuộc sống, như khả năng thực hiện các hoạt động hàng ngày; khả năng biến chứng và các vấn đề sức khỏe liên quan; và khả năng sống sót (bao gồm cả tuổi thọ))

Tô Hồi hiểu ý của ông, cậu húa miệng ra vừa định nói thì đã bị Carl giành trước.

“Những chuyện này đều không thành vấn đề, bác sĩ, xin ông hãy hết sức cứu chữa cho bà Dương, mỗi một phương án nào có cơ hội thì chúng tôi đều bằng lòng thử.”

Carl nói rất thành khẩn, bác sĩ cũng gật đầu, “Được, chúng tôi biết rồi, bây giờ bệnh nhân cần phải ở lại quan sát trong phòng bệnh một đoạn thời gian, có tình huống mới thì tôi sẽ thông báo với hai người, người nhà cũng đã đợi ở đây lâu lắm rồi, nhớ giữ gìn sức khỏe bản thân.”

Tô Hồi gật đầu rồi tiễn bác sĩ rời đi với Carl.

Lúc đi thang máy, Carl vẫn nhắc đến chuyện mà cậu không muốn nhắc tới nhất, “Shaw hồi nãy mới giao hết chuyện cho tôi rồi, tôi đã sai người dọn dẹp lại căn nhà của Shaw ở New York một lượt rồi, cũng đã sửa soạn xong, đến tối nay là có thể dọn vào ở.”

Tô Hồi cau mày, “Dọn vào ở? Tôi sao phải dọn vào ở?”

“Shaw nói như vậy……” Carl đột nhiên cảm thấy không đúng lắm, “Hai người chưa thương lượng trước à?”

Anh cảm thấy bản thân mình như một con dê chết thay.

Tô Hồi không gật đầu cũng không lắc đầu, cậu ngẩn ra một lúc, “Anh ấy sao lại bảo tôi dọn vào ở?”

Thật ra Ninh Nhất Tiêu cũng không có nói với Carl nguyên nhân, chỉ ra lệnh như vậy. Carl chỉ đành tự mình đi đoán, “Có thể là…….”

Anh cảm thấy vẫn phải đi vào từ góc độ anh em như thể tay chân.

“Eddy, cậu ấy tuy là bình thường không thích nói cười, nhưng thật ra vẫn rất quan tâm cậu và bà Dương.

Cậu biết không? Cậu ấy trước đây đã làm việc liên tục suốt một tuần, mỗi ngày đều ngủ không đủ bốn tiếng, nghe nói bên này lại xảy chuyện, cậu ấy bay thẳng từ khu vực vịnh về lại đây, trên máy bay cũng không chợp mắt, vừa xuống máy bay đã tới bệnh viện.”

Tô Hồi không phủ nhận sự quan tâm của Ninh Nhất Tiêu, “Nhưng mà tôi không cần thiết phải ở bên cạnh anh ấy.”

“Cậu ấy không thường xuyên tới đó đâu.”

Carl lấy kinh nghiệm của người đi trước nói với cậu, “Cậu ấy đại bộ phận trọng tâm công việc đều ở khu vực vịnh, công ty cũng ở bên đó, gần đây là vì đàm phán việc thu mua nên mới thường qua lại giữa hai bên, bây giờ chuyện thu mua đã được quyết định, cậu ấy tám phần là lại quay về, không ở lại New York lâu đâu, cậu không cần phải lo lắng thường xuyên gặp mặt cậu ấy.

Tư duy của Tô Hồi trì trệ, cậu vẫn cảm thấy hoài nghi như cũ.

Nếu đã bảo cậu dọn tới nhà của hắn ở New York thì vị hôn thê của hắn thì sao, cô ấy sẽ sống chung với hắn ở chỗ nào trong khi kết hôn.

Thật sự quá kì lạ, con người này vừa không yêu cầu cậu phải trả giá bằng cơ thể, cũng không cần cậu phải trả tiền cho hắn, chỉ đặt cậu ở một vị trí mà hắn muốn giống như là trưng một lọ hoa tôn quý ở đó vậy.

Nhìn thấy biểu cảm của Tô Hồi, Carl bắt đầu thề thốt, “Cậu tin tôi đi, tôi đảm bảo là cậu dọn qua đó vừa tiện lợi vừa tự do, vị trí của căn nhà đó cũng rất được, cậu chắc chắn sẽ thích.

Shaw tuy ngoài miệng không nói nhưng trong lòng quan tâm cậu lắm, cậu ấy hi vọng cậu có thể sống hạnh phúc hơn bây giờ.”

Tô Hồi nghe lời nói của anh ta cứ cảm thấy kì lạ kiểu gì, nhưng lại không biết là lạ ở chỗ nào.

Với sự hiểu biết của cậu với Ninh Nhất Tiêu thì những lời này không giống như cách nghĩ của Ninh Nhất Tiêu, nhưng trông Carl cũng không giống như là bịa chuyện mà cực kì thật tâm thật lòng, vậy nên cậu chỉ có thể đổ lỗi cái sự kì lạ vi diệu này do bệnh của cậu.

“Tuy là anh nói như vậy nhưng tôi vẫn cảm thấy…….”

Cửa thang máy mở ra.

Carl không bám mãi không buông, “Cậu cứ suy nghĩ trước đi, có chuyện gì thì có thể liên lạc tôi bất cứ lúc nào.”

Tô Hồi gật đầu, cậu phát hiện thấy sau khi Carl nói xong những lời này, trên mặt anh lại không kiểm soát được mà lộ ra một chút vui sướng, giống như là vừa hoàn thành được một chuyện gì to tát lắm vậy, cậu không quá rõ đã xảy ra chuyện gì.

Nhưng Carl trông có vẻ như là một người rất tốt, vừa lạc quan vừa cởi mở, nghe lời của anh xong Tô Hồi cảm thấy trạng thái trầm cảm của bản thân cũng có thể được giảm hoãn từng chút một.

Cho dù là thế đi nữa, Tô Hồi vẫn cảm thấy không thở nổi như trước, giống như là rơi vào một vòng xoáy không thể tránh được. Ninh Nhất Tiêu yêu cầu cậu dọn tới đó sống trong căn nhà của hắn, nhưng lại chọn rời đi trong lúc cậu hỏi có cần giao dịch cơ thể không, mâu thuẫn đến vậy, hắn rốt cuộc muốn cái gùi.

Tô Hồi không biết, nghĩ không ra, cũng cảm thấy bản thân bây giờ trừ mắc nợ ra thì không cho Ninh Nhất Tiêu được bất cứ thứ gì.

Cậu bị Carl đưa về lại phòng bệnh, uống thuốc theo lời nhắc nhở của y tá, mơ mơ màng màng ngủ được một lúc, vừa chạm gối là đã ngủ cả mười tiếng. Sau khi tỉnh dậy, cậu lại làm rất nhiều những phần kiểm tra, bị y tá cắm thêm cây kim truyền dịch mới, huyết quản trên mu bàn tay đã không thể chịu nổi, toàn là những vết bầm tím.

Thể chất của cậu từ lúc sinh ra đã không được tốt, Tô Hồi dễ có vết bầm tím, cậu nhớ tới trước đây Ninh Nhất Tiêu không dám dùng sức để kéo cậu, nhưng không biết từ lúc nào mỗi sáng thức dậy, trên người cậu sẽ đột nhiên xuất hiện những vết bầm tím kì lạ.

Ninh Nhất Tiêu dường như rất quan tâm đến điều này, còn vào lúc bọn họ bắt đầu xác nhận đã hỏi rằng lần đầu gặp cậu vì sao trên cổ lại có vết bầm.

Tô Hồi lúc đó không biết nên trả lời thế nào, nói thẳng sự thật ra không khỏi có hơi tàn nhẫn, nên câu chỉ đành nói là do tự cậu bóp ra.

Ninh Nhất Tiêu đương nhiên là không thể hiểu được, nhưng Tô Hồi trước giờ chưa từng trả lời câu hỏi một cách đàng hoàng, chỉ đổi chủ đề lúc nào cũng câu lấy cổ hắn, nói rồi nói lại bắt đầu hôn nhau nồng nhiệt, sau đó bắt đầu từ nụ hôn phát triển thành hành vi mà hắn càng không nhớ rõ mục đích ban đầu là gì.

Cả người cậu ướt đẫm mồ hôi, dựa vào trong lòng Ninh Nhất Tiêu, quay đầu lại hôn lên môi hắn rồi th0 dốc.

[Bởi vì em thích cảm giác không thở nổi.]

Nó giống như một thú vui ác tính, cậu không chỉ thế nào thậm chí còn kéo tay của Ninh Nhất Tiêu ra vòng qua cơ thể của cậu đặt lên trên cổ cậu.

[Anh thử đi, bóp lấy cổ em rồi làm, được không?]

Nhưng Ninh Nhất Tiêu không thể làm vậy được, hắn đặt cả bàn tay chạm lên vùng da ở cổ của cậu nhưng không một lần nào dùng sức bóp lại.

Những hồi ức này không thể coi như là tốt đẹp thì, Tô Hồi đột nhiên hồi thần, cậu cảm thấy có hơi đau đầu, mới nhận ra y tá đã xuyên kim vào rồi dán băng keo mới lên, che đi vết tích.

Những kí ức này đã bị vùi lấp suốt bao năm này, cho đến cuối cùng lại lần nữa gặp được Ninh Nhất Tiêu, nó mới từng chút một trào dâng.

Vốn tưởng là đã quên hết rồi.

Cậu từ chối hết những giao tiếp với bên ngoài, đặc biệt là Ninh Nhất Tiêu, cho tới bây giờ tất cả các số điện thoại cậu đều không bắt máy, giả vờ như không nhìn thấy, chỉ im lặng nằm trên giường bệnh từ này này qua đêm khác, chỉ là nằm trên giường cảm nhận mạng sống và thời gian của bản thân đang dần dần trôi đi, giống như là dịch thuốc chảy long tong vậy.

Nhưng sự trầm lắng này chỉ duy trì được hai ngày, đến buổi sáng ngày thứ ba, bà chủ nhà liền đi tới thăm cậu.

Đối phương cầm trong tay một hộp đồ ăn giữ nhiệt, bên trong là mì ý với sốt cà chua.

“Tỉnh rồi à? Dậy ăn một chút đi, đều là bà tự mình làm cả.”

Tô Hồi nhìn mì ý, còn thấy lạ lẫm hôm nay thế mà không phải là bữa trưa mà Ninh Nhất Tiêu đưa tới nữa, nhưng cậu không nói gì cả, chỉ im lặng cầm nĩa lên ăn một ít, nhưng thật sự không có muốn ăn, cho dù bà chủ nhà cố ý bỏ rất nhiều sốt cà chua rồi.

“Cháu chỉ ăn chút này thôi à? Ăn không ngon sao?” Bà đau lòng mà nhìn về phía Tô Hồi, nắm lấy cổ tay của cậu, “Cháu sắp gầy trơ xương rồi.”

“Cháu no rồi.” Cậu nói tiếng cảm ơn, hơn nữa còn bảo bà chủ nhà cũng ăn một ít đi.

“Bà không ăn nữa.” Sắc mặt bà hồng hào, bà lại lấy một bình nước ép trái cây rồi rót cho Tô Hồi một ly, đẩy đến cho cậu, “Eddy này, có chuyện này bả phải nói với cháu.”

“Chuyện gì ạ?” Tô Hồi uống một uống nước trái cây rồi lại bỏ xuống.

Bà chủ nhà thở dài một hỏi, “Chuyện nói ra thì dài, bà cũng đã làm chủ nhà của hai người được hơn một năm rồi, trong nhà hai người xảy ra chuyện như thế này bà cũng rất tiếc thương.”

Bà đổi chủ đề, “Nhưng mà……Con gái của bà cũng bị bệnh, cơ thể của bà cũng sắp chịu không nổi nữa rồi, trong nhà đang phát sầu vì chuyện tiền nong, không ngờ tới có bên môi giới tối qua liên lạc với bà nói là có người muốn mua căn nhà này của bà.”

“Mua?” Suy nghĩ của Tô Hồi rất trì độn, trong đầu suy nghĩ cả một lúc mới nhận ra có gì không đúng.

“Người mua là ai ạ?”

Bà lắc đầu, “Bà cũng chưa từng gặp, là bên môi giới liên hệ tới, hình như là họ Haison, là một người đàn ông trung niên.”

Không khớp.

Tô Hồi không hề cảm thấy chỉ đơn giản như vậy, sao lại có thể trùng hợp đến vậy, cậu không lâu trước mới từ chối Carl, mấy mấy hôm nay mà căn nhà mình thuê đã bị bán đi.

“Như vậy….. có phải không phù hợp quy định không?” Tô Hồi thử dò hỏi, “Hợp đồng của cháu đã kí một năm……”

Bà chủ nhà cũng tự biết mình đuối lí liền gật gật đầu, “Đúng, thật sự là như vậy, bà cũng đã nói tình hình của hai người rồi, đối phương rất hào phóng nói sẽ bồi thường tổn thất cho bọn họ, cho hai người tiền bồi thường gấp ba lần tiền nhà.”

Giả vờ giờ cũng không thèm giả vờ nữa.

Tô Hồi cúi đầu, lấy điện thoại ra, vốn đã tìm được số điện thoại chưa lưu lại của Ninh Nhất Tiêu trong lịch sử cuộc gọi làn trước, nhưng cậu do dự một lúc vẫn chọn gọi cho Carl.

Carl bắt máy, sau khi nghe cậu nói xong thì phủ nhận không phải do anh ta làm.

“Tôi thật sự không rõ lắm, có khi nào là người khác không? Eddy, bây giờ có rất nhiều người mua nhà thuê cũ ở Brooklyn chuyên dùng để đầu tư, tôi có một người chú cũng là như thế, nhưng mà ông ấy mua ở một con phố khác.”

Nghe anh ta nói có bằng có chứng khiến cho Tô Hồi cũng không cách nào hỏi tiếp câu tiếp theo.

“Vậy cậu có cần phải dọn nhà đi không?” Carl hiến ân cần, “Tôi gọi mấy người tới dọn giúp cậu nhé.”

“Không cần đâu, tôi còn chưa có……”

“Bên bà chủ nhà đã kí hợp đồng chưa?”

Điện thoại của Tô Hồi để loa ngoài, bà chủ nhà ngồi ở phía đối diện cũng nghe thấy được, bà lập tức gật đầu, hơn nữa còn nhỏ giọng nói là con gái của bà bây giờ rất cần khoản tiền này.

“Bà ấy nói đã kí rồi.” Tô Hồi có chút bất lực, nhưng cậu cũng không nhẫn tâm để bà chủ nhà phải buồn.

Carl nói như là cậu đã đồng ý rồi vậy, “Vậy thì cậu mau chóng dọn ra đi, có nhiều đồ lắm phải không, chiều nay tôi sẽ qua đó, cậu không cần đi đâu cả.”

“Tôi không tới chỗ anh ấy đâu.” Tốc độ Tô Hồi nói rất chậm, “Anh không cần phải làm vậy.”

Carl ở đầu bên kia im lặng một lúc giống như là gặp thất bại trong công việc.

“Vậy…..Nhưng mà Eddy à, cậu như vậy thì tôi sẽ mất việc mất, cậu biết đó, cậu ấy không hiểu tình người chút nào, chỉ cần tôi không hoàn thành nhiệm vụ mà cậu ấy đề ra thì cậu ấy sẽ từ chức tôi không chút lưu tình nào, thật đó.”

Lần này đến lượt Tô Hồi im lặng.

Carl ở đầu dây bên kia đang cầu nguyện sao cho cách mà Ninh Nhất Tiêu đưa ra có tác dụng.

Đúng thật như vậy, cách này rất có tác dụng.

Tô Hồi có chút không biết phải làm sao, không biết chuyện sao lại phát triển đến mức này, nhưng cậu vẫn không muốn buông lỏng mà đồng ý như trước, “Vậy được, tóm lại cứ dọn ra trước, tôi đến sống cùng với các anh.”

“Được!” Carl chỉ lo vui mừng, rồi anh lại lập tức đổi giọng, “Không cần vậy đâu, tôi làm cũng được, cậu phải tin vào năng lực làm việc của tôi.”

Bà chủ nhà rõ ràng cũng rất vui vẻ, vội đứng dậy thu dọn đồ đạc của mình, “Vậy bà quay về trước mở cửa cho bọn họ, cũng để canh xem bọn họ dọn nhà, đừng để thiếu cái gì mất.”

Tô Hồi mở miệng muốn cản bà lại nhưng cậu căn bản không cản được, cứ như vậy nhìn bà vội vội vàng vàng rời đi.

Đầu óc choáng váng, Tô Hồi nhìn đồng hồ một cái, cậu nghi ngờ liệu có phải bản thân còn chưa tỉnh giấc đang nằm mơ hay không. Nhiều sự trùng hợp đến vậy, nhìn trông chả có một cái nào bình thường cả.

Cậu nằm xuống giường rúc người vào trong chăn, không nhúc nhích, nhìn ống truyền nước chảy từng giọt long tong mà ngẩn người.

Cậu thà tin rằng đây chỉ là sự trùng hợp chứ không muốn thừa nhận đây là những mưu mô tính toán tự cho mình là đúng của Ninh Nhất Tiêu.

Sáu năm trôi qua, cậu sớm đã không còn là bản thân ngày đó nữa, cậu của bây giờ càng không biết mình có gì xứng đáng để cho ntn phải đi tính kế, nghĩ hết mọi cách như vậy. Càng huống chi Ninh Nhất Tiêu bây giờ đã công thành danh tựu, thực hiện được những hoài bão và lí tưởng của hắn từng nói với cậu trước đó, không khác bao nhiêu với bản thiết kế kế hoạch lúc đó.

Vào lúc đó, bản thân cậu còn là một bộ phận nhỏ trong bản thiết kế nọ, chiếm được một bộ phận cuộc sống trong tương lai trong mong ước của hắn.

Cậu nghĩ rằng có lẽ đây chính là một sở thích của Ninh Nhất Tiêu, hắn là một người nhất định phải làm theo kế hoạch khá đáng sợ, hắn không thể chấp nhận được bất cứ sai lỗi nào.

Cho dù là chơi xếp hình, Ninh Nhất Tiêu cũng không thể chấp nhận được việc bị thiếu một mảnh ghép nào như thế, hắn không thể để cho nó tán loạn một bãi, nhất định phải ghép thành một bức hoàn chỉnh xong rồi đem đi cất giữ.

Tô Hồi trong quá khứ rất thích len lén phá rối hết những mảnh ghép của hắn rồi đặt trong hộp. Nhưng ngày hôm sau về nhà lại phát hiện thấy “hiện trường gây án” của mình lại bị lắp ghép hoàn chỉnh lại.

Ninh Nhất Tiêu chưa từng tức giận, chỉ một mình lặng lẽ ghép lại sau khi phát hiện ra việc này, ghép xong rồi thì lại trưng lên, cứ lặp đi lặp lại cho tới khi Tô Hồi từ bỏ “ý muốn phạm tội lần nữa” của cậu trước, để cho những mảnh ghép này có thể được cất giữ hoàn chỉnh theo kế hoạch.

Tô Hồi không khỏi nghĩ rằng, có lẽ cậu cũng chỉ là một mảnh ghép nhỏ bị lạc mất mà thôi.

Nếu như cậu được tìm thấy rồi được đặt vào vị trí nên đặt như trong kế hoạch thì dù cho quan hệ đã thay đổi, tất cả cũng thay đổi, chỉ cần cậu ở im ở đó thôi thì cũng coi như kế hoạch của Ninh Nhất Tiêu sẽ không có khuyết thiếu.