Editor: Melodysoyani

“Lần sau đừng để ý nàng ta.” Lý Kê lôi kéo tay của Giang Cảnh Nghiên, mãi cho đến lúc lên  xe ngựa cũng chưa chịu thả ra.

“Hả?”

Một lát sau Giang Cảnh Nghiên mới phản ứng kịp, “nàng ta” mà Lý Kê nói là chỉ Hướng Hoàn, chẳng qua nàng vẫn giữ dáng vẻ diễn trò,  hỏi: “Điện hạ, vị nương nương vừa rồi là ai vậy?”

“Hừ, nàng ta mà là nương nương cái gì.” Lý Kê nói: “Nàng ta là trắc phi của Mộc Vương, cũng là nữ nhi của Lại Bộ đại nhân, chờ nàng……Thôi, lần sau đừng để ý nàng ta là được rồi.” Lý Kê vốn định nói chờ bọn họ thành hôn, thì Hướng Hoàn phải hành lễ với nàng, nhưng nghĩ đến dù sao nàng cũng là nữ hài nhi, nên vẫn chưa nói ra miệng.

Đưa Giang Cảnh Nghiên tới Giang phủ rồi, Lý Kê lại trở lại Đông Cung.

“Điện hạ, đây là Phi Vân đưa tới.” Lê Tiến móc một tờ giấy ra.

Lý Kê mở ra nhìn, lại đưa cho Lê Tiến xem: “Không phải Tưởng gia và Huệ Quý Phi vẫn luôn muốn ủng hộ cho Thất hoàng đệ sao, làm sao đột nhiên sửa lại quyết định đi theo Lý Ung, đây là ý của Tưởng gia, hay là ý của Huệ Quý Phi?”

“Nghe Phi Vân nói, Tưởng gia đã bàn bạc với Huệ Quý Phi, cũng đã được Huệ Quý Phi cho phép.” Trước đó Lê Tiến tới, Phi Vân đưa tin tức thu thập được tới, rồi nói tất cả với hắn.

Lý Kê mở giấy Tuyên Thành trên bàn ra, nghĩ đến hình ảnh của Giang Cảnh Nghiên vào hôm nay ở  Ngự Hoa Viên, tô lại màu vẽ nói: “Huệ Quý Phi này thật sự  bất công đến tận xương cốt, không chịu đẩy nhi tử mà mình yêu thương ra, lại lấy một kẻ không ai yêu tới tranh ngôi vị hoàng đế với cô.”

Lê Tiến nghĩ thầm rồi nói: “Mộc Vương dã tâm bừng bừng cần trợ lực, mà mấy năm nay Tưởng gia nhiều lần làm bệ hạ thất vọng, địa vị ở kinh đô xuống dốc không phanh, bọn họ đây cũng là bị buộc phải nóng nảy, mới có thể liên thủ. Chẳng qua làm thần tò mò là, điện hạ cảm thấy Huệ Quý Phi thật sự tiếp nhận Mộc Vương sao?”

“Băng dày ba thước, không chỉ vì một ngày lạnh, ngươi cứ chờ xem, lấy tính tình của Huệ Quý Phi, dù ngoài hay trong đều khó làm tốt.” Nghĩ đến tính tình ẩn nhẫn của  Lý Ung, Lý Kê lại nói: “Chỉ là bà ta lại có một nhi tử phiền phức, Lê Tiến, ngươi phái người đi xem, vị Thất hoàng đệ kia của cô đang làm gì thế?”

“Thuộc hạ sẽ lập tức đi ngay.”

Lê Tiến đi rồi, Lý Kê buông bút, bức họa trên bàn đã xong, là bức tranh một mỹ nhân cười tươi giữa trăm hoa, hắn không khỏi xem đến ngây người, vỗ về  người trong tranh lẩm bẩm nói: “Nàng đó, lúc nào thì nàng mới có thể toàn tâm toàn ý với cô đây?”

~~

Không lâu sau khi Giang Cảnh Nghiên trở lại Giang phủ, đã thu được bái thiếp của Hướng Hoàn, nói là ngày sau phủ Mộc Vương có hội ngắm hoa, nên muốn mời Giang Cảnh Nghiên đi.

Ồ, Hồng Môn Yến à.

Hôm nay nàng mới đắc tội Hướng Hoàn, người ta lập tức đưa bái thiếp cho nàng, nghĩ đến có lẽ là muốn làm cho nàng xấu mặt.

Tuy rằng nàng cũng muốn đi gặp Hướng Hoàn, nhưng trước mắt  không phải một thời điểm tốt.

“Như Ngọc.” Nha đầu Hà Hương trong nhà quá nhỏ so với Thôi ma ma, nàng đành phải làm ơn Như Ngọc đi trả thiếp lại: “Ngươi trả bái thiếp này về phủ Mộc Vương dùm ta, nếu như trắc phi của Mộc Vương hỏi tại sao ta không đi, ngươi hãy nói hôm nay ta ở trong cung, bị hoảng sợ, nên đã ngã bệnh.”

Trước mắt tâm tình của Giang Cảnh Nghiên không tồi, nàng nhàn nhã mà ngồi ở trên ghế bập bênh:“Hướng Hoàn à, chúng ta còn có rất nhiều thời gian, có thể ôn chuyện mà.”

Hoa Đỗ Quyên trong đình viện theo gió thổi tới, dán ở trên mặt Giang Cảnh Nghiên, khi nàng giương mắt vừa lúc nhìn đến Giang Bỉnh tránh ở sau cửa đá.

“Bỉnh nhi, trưởng tỷ nhìn thấy đệ rồi.” Giang Cảnh Nghiên đứng lên, đi đến cửa đá.

Nhìn thấy trên mặt Giang Bỉnh có một vết bầm tím, quần áo trên người cũng bị rách, Giang Cảnh Nghiên trầm giọng hỏi: “Sao lại thành thế này, ngày đầu tiên  đệ đi học đã đánh nhau với người khác rồi sao?”

Sau khi dàn xếp ở kinh đô xong, Giang Hoài đã tự tìm trường học cho Giang Bỉnh, chờ Giang Bỉnh nghỉ hai ngày xong, sáng sớm hôm nay ông đã để Thôi quản gia đưa Giang Bỉnh đến học đường đọc sách.

Trước mắt phụ thân đang trực còn chưa trở về, Giang Cảnh Nghiên đến hỏi rõ ràng trước, bằng không đợi lát nữa sau khi phụ thân trở về nhìn thấy  dáng vẻ Giang Bỉnh như thế còn không nỡ đánh người.

Thấy Giang Bỉnh cúi đầu, quật cường dẩu cái miệng nhỏ, chính là không mở miệng.

“Bây giờ đệ không nói, đợi lát nữa phụ thân trở lại, đệ cảm thấy  mình chạy trốn thoát sao?”

“Dù sao đệ cũng không sai.”

Rống lên một tiếng, Giang Bỉnh chạy về phòng của mình, “Rầm” một tiếng, quăng ngã cửa đóng lại.

Giang Cảnh Nghiên bất đắc dĩ, bình thường đệ đệ đều ngoan ngoãn nghe lời, hôm nay xảy ra chuyện khác thường, khẳng định là có việc xảy ra, không biết có phải đã bị học sinh ở học đường xa lánh hay không.

Vào lúc ban đêm, Giang Bỉnh bị đánh, nhưng cái miệng nhỏ của hắn vẫn im gắt gao như cũ, không nói chuyện gì cả.

Ngày hôm sau, hắn lại vác bọc sách đi học.

“Tiểu thư, ngươi nói chúng ta như vậy được không?” Như Ngọc vuốt râu giả của mình, kì lạ kì lạ.

Giang Cảnh Nghiên nhìn hai bọn họ giả trang, nàng đã muốn mặc nam trang từ lâu, hôm nay nhờ chuyện của Giang Bỉnh, vì thuận tiện  làm việc, đã thay đổi nam trang.

“Vẫn tốt mà.” Giang Cảnh Nghiên nói: “Ai, hướng Bỉnh nhi đi, không phải là hướng đi tới học đường.”

Giang Bỉnh không muốn đến học đường, người bên trong đều nói hắn có thể vào học đường đọc sách, đều là bởi vì tỷ tỷ hắn là hồ ly tinh quyến rũ Thái tử, cho nên hắn cũng là tiểu hồ ly tinh.

“Phi, bọn họ mới là hồ ly tinh, tất cả đều là thế!” Giang Bỉnh ngồi ở bờ sông, hai chân một trước một sau lắc lư.

Hắn không muốn đọc sách một chút nào, tứ thư ngũ kinh gì đó đều là chó má, Giang Bỉnh phiền muộn mà chống cằm ném một cục đá xuống mặt nước, nhảy ba cái “Bạch bạch bạch”.

Chỉ là  phụ thân lại gởi gắm kỳ vọng cao với hắn, còn có trưởng tỷ, hắn muốn trở thành một nam tử hán có thể bảo vệ trưởng tỷ và muội muội, nhưng tất cả chuyện này, cũng không phải chỉ có đọc sách mới có thể làm được.

Giang Bỉnh tin tưởng vững chắc hắn có thể thông qua phương pháp khác để tăng vinh vang cho cả nhà, nhưng hắn lại không biết nên nói như thế nào cho tốt.

Giang Bỉnh còn đang phát sầu, hắn một lòng nghĩ việc trốn học có thể bị phát hiện hay không, lại không chú ý tới có bước chân đang dần dần đi tới từ phía sau.

Ở phía sau Giang Bỉnh, có hai tiểu hài tử lớn hơn hắn hai ba tuổi đang rón ra rón rén đi tới, lúc đến sau lưng Giang Bỉnh, hai người mỗi người một chân.

“Tủm ”

Giang Bỉnh rơi xuống nước.

“Ha ha!” Hai tiểu hài tử cười ha ha chỉ vào Giang Bỉnh rơi xuống nước, lại không phát hiện Giang Bỉnh cũng không biết bơi lội.

Chờ đến lúc Giang Cảnh Nghiên tới, nhìn thấy đệ đệ rơi xuống nước, tâm loạn như cháy, Như Ngọc bên người nàng nhún người nhảy  vào trong nước.

Cũng đúng lúc này, đối diện sông cũng có một tiếng “tủm”.

Một lát sau, một tráng sĩ trong sông kéo Giang Bỉnh lên bờ, ngay sau đó Như Ngọc cũng lên đây.

Mà  hai tiểu hài tử kia, đã sớm sợ tới mức bỏ chạy.

“Bỉnh nhi.” Giang Cảnh Nghiên nhìn Giang Bỉnh hôn mê không biết nên làm cái gì mới tốt.

“Mau tránh ra, MNN khóc cái gì chứ.” Tráng sĩ đè ép ở trên ngực Giang Bỉnh, chờ Giang Bỉnh phun một ngụm nước ra, mới thở gấp nói: “Ngươi xem, không phải đã phục hồi tinh thần lại rồi sao.”

Nhìn thấy đệ đệ sống lại, Giang Cảnh Nghiên ôm Giang Bỉnh khóc lên.

Đồng thời Như Ngọc cũng bị ước, lúc tráng sĩ nhìn về phía nàng, đôi tay khoanh trước ngực, hắn trừng mắt nói: “Nhìn cái gì mà nhìn, MNN chưa từng thấy qua râu dài sao.”

Nữ nhân này thật độc ác, Lương Ba méo miệng nghĩ đến, nữ nhân này còn độc ác hơn lúc hắn gặp ở quan ngoại!

~ Hết chương 20~