Editor: Melodysoyani

Công chúa Đoan Mẫn muốn gặp nàng?  Tìm tòi trong trí nhớ của kiếp trước một lần, nàng mới nhớ lại thì ra công chúa Đoan Mẫn là nữ nhi của Thục Quý Phi, cũng là là người mà nàng thân nhất trong các hoàng tử và công chúa.

Người trong cung, đều tôn quý, không có chuyện nàng có thể nói lời từ chối.

Hôm nay, mới tảng sáng, Giang Cảnh Nghiên đã thức dậy rửa mặt chải đầu trang điểm.

Nàng muốn trang phục tiến cung phải trịnh trọng hơn ngày xưa, Thôi ma ma vốn chỉ là một lão quản gia bình thường, nên sẽ không biết cách trang điểm trong cung, cũng may Giang Cảnh Nghiên có kinh nghiệm ở kiếp trước, chỉ điểm cho Thôi ma ma vài điều, đã chải được một mái tóc đẹp.

Cửa cung, sớm có người  của Thục Quý Phi chờ dẫn đường cho nàng.

Nàng cười dịu dàng, thủ thỉ thù thì vấn an ma ma dẫn đường, ma ma thấy nàng biết điều như thế, lập tức cười đến cả người run rẫy.

Vào tẩm cung của Thục Quý Phi, ma ma đi bẩm báo trước, chỉ chốc lát sau nàng  đã thấy một nữ đồng bụi bẫm kéo Thục Quý Phi đi ra.

“Nương nương cát tường, công chúa cát tường.” Giọng điệu không nhanh không chậm, hành lễ đoan trang, mắt nhìn thẳng vào mặt.

Hôm nay nói là công chúa Đoan Mẫn muốn gặp nàng, nhưng trong lòng nàng rõ ràng, Thục Quý Phi này 

đang thay mặt cữu gia (nhà anh em vợ) của Thái Tử đến xem xét nàng. Hơn nữa Thục Quý Phi là di mẫu (dì ruột) của Thái tử, còn không có nhi tử, ngày sau nhất định sẽ đứng về phe của Thái tử.

Lời nói cử chỉ của nàng có thể xứng đôi với Thái tử hay không, đều phải trải qua  cửa ái của Thục Quý Phi.

“Ngươi là tẩu tẩu tương lai của ta sao?” Đoan Mẫn nhìn Giang Cảnh Nghiên cụp mi rũ mắt, đẹp thì có  đẹp, nhưng tính tình lại quá tĩnh lặng, giống y hệt như Thái tử ca ca của nàng, nên nàng không thích.

Giang Cảnh Nghiên nghe được hai chữ tẩu tẩu này lập tức kinh hồn bạt vía, nàng chỉ là một trắc phi, làm sao dám xưng là tẩu tẩu của công chúa, nàng rũ đầu như cũ nói: “Bẩm công chúa, thần nữ Giang Cảnh Nghiên, là trắc phi Thái tử còn chưa cưới qua cửa.”

“Cắt.” Đoan Mẫn cảm thấy Giang Cảnh Nghiên quá giả dối, từ đầu tới đuôi đều giả vờ, nên nàng lập tức làm nũng với mẫu phi rồi bỏ đi chơi.

Trước mắt thì, Thục Quý Phi  vẫn tương đối vừa lòng  với Giang Cảnh Nghiên, tuy là xuất thân từ gia đình bình dân, lại trầm ổn có lễ, có chút tâm tư, nhưng lại không quá mức.Chỉ là có chút quá xinh đẹp, theo ý nàng thì không đủ lực kinh hãi, cũng may chỉ là một trắc phi, Thái tử vui vẻ thì tốt rồi.

Thục Quý Phi lại hỏi qua vài câu tình huống trong nhà của  Giang Cảnh Nghiên, rồi để nàng trở về.

Giang Cảnh Nghiên không nghĩ tới  lại có thể thoải mái nhẹ nhàng trở về  thế, trong lòng không chút lo lắng, khi trở về cũng nhân tiện thưởng thức cảnh sắc trong hoàng cung.

Khi đi ngang qua Ngự Hoa Viên, bụng ma ma dẫn đường đột nhiện bị đau, Giang Cảnh Nghiên đành phải dừng lại chờ nàng.

Trước mắt là thời điểm ngày xuân trăm hoa đua nở, hoa khoe màu đua sắc trong Ngự Hoa Viên, quyến rũ bắt mắt.

Tuy phong cảnh nơi này đẹp, nhưng  Giang Cảnh Nghiên lại chỉ có ý thưởng thức, nghĩ đến nếu ngày sau Thái tử đăng cơ, nàng phải bị nhốt trong thâm cung vĩnh viễn, lập tức buồn bã thở dài.

“Ai da”

Thất thần một chút, nàng  đã đụng phải một cung nữ, hơn nữa tơ lụa trong tay của cung nữ còn bị rớt xuống mặt đất, bị bụi đất và cỏ dính vào.

“Ngươi là người của cung nào, đi đường không có mắt sao, ngươi biết ta là ai không?” 

Cung nữ kia nhìn thấy tơ lụa bị vấy bẩn, chửi ầm lên đối với Giang Cảnh Nghiên.

Giang Cảnh Nghiên thật đúng là không biết cung nữ này là ai, nhưng nàng êm đẹp mà đứng ở chỗ này, rõ ràng là cung nữ không có mắt đụng phải nàng, ngược lại còn mắng chửi người trước.

Cung nữ thấy Giang Cảnh Nghiên không nói lời nào, cho rằng Giang Cảnh Nghiên bị dọa choáng váng, lúc muốn tiếp tục mắng nữa, mắt thấy được chủ tử nhà nàng ta, vội quỳ xuống lau nước mắt cáo trạng nói: “Nương nương, đều do nha đầu này đi đường lỗ mãng, người xem, nàng ta làm dơ hết tơ lụa Quý phi nương nương ban thưởng cho người rồi.”

Hôm nay Hướng Hoàn  tới  thỉnh an Huệ Quý Phi, mặc kệ Huệ Quý Phi không thích Mộc Vương như thế nào, nàng ta làm nhi tức (con dâu)  thì phải tiến cung thỉnh an. Hôm nay khó có khi Huệ Quý Phi có tâm tình tốt, không chỉ không ném sắc mặt cho nàng ta, mà ngược lại còn ban thưởng hai thướt tơ lụa vừa mới tiến cống cho nàng.

Nhìn thấy tơ lụa bị vấy bẩn, Hướng Hoàn nhìn đầu sỏ gây tội kia, trong lòng cứng lại, làm sao lại có một nữ nhân xinh đẹp như thế!

Chỉ là ánh mắt của nàng như thế là sao, một cung nữ cũng dám nhìn chằm chằm vào mình như vậy, hợp với lửa giận tơ lụa, Hướng Hoàn nói với bà tử phía sau: “Vả miệng cho bổn cung.”

“Vâng, nương nương.”

Giang Cảnh Nghiên nhìn thấy hai bà tử đi ra từ phía sau Hướng Hoàn, mới hồi phục tinh thần lại. Thật là oan gia ngõ hẹp, thì  ra kẻ độc ác cáo trạng trước là người của Hướng Hoàn.

Kiếp trước nàng và Hướng Hoàn cùng nhau tiến vào  phủ Mộc Vương, khi đó nàng chỉ là  một thiếp thất bình thường bên cạnh Mộc Vương, mà Hướng Hoàn là trắc phi. 

Sau đó nàng thành trắc phi, Hướng Hoàn vẫn là trắc phi, nhưng từ đầu đến cuối  sủng ái mà Hướng Hoàn có  được đều không bằng một phần mười của nàng. Cho nên, nàng vẫn luôn là cái đinh trong mắt cái gai trong thịt của Hướng Hoàn.

Trước kia thân phận của nàng không đủ, còn phải kêu Hướng Hoàn một tiếng tỷ tỷ. Nhưng đời này khác rồi, tuy rằng nàng còn chưa gả cho Lý Kê, nhưng vị trí trắc phi của Thái tử đã là chuyện  ván đã đóng thuyền. Cùng là trắc phi, nhưng trắc phi của Thái tử tự nhiên  sẽ tôn quý hơn trắc phi của Mộc Vương nhiều.

Mắt thấy  hai bà tử  kia vung tay áo lên, Giang Cảnh Nghiên đạp một cước vào người gần nhất, nói với Hướng Hoàn: “Rõ ràng là cung nữ của ngươi đụng vào ta, ngươi không phân tốt xấu đã muốn đánh người, ta thấy ngươi cũng không phải là một vị nương nương chính thức trong cung đi.”

Lời nói của Giang Cảnh Nghiên làm lòng Hướng Hoàn đau đớn, phụ thân nàng ta là đại quan nhất phẩm, vốn dĩ Hoàng Thượng muốn cho nàng ta làm Mộc Vương phi, cũng không biết Mộc Vương đã nói gì với Hoàng Thượng, mà nàng ta lại  biến thành trắc phi. Lấy xuất thân của nàng ta, dù là làm Thái tử phi cũng có thể.

“Lớn mật, ngươi biết nương nương nhà ta là ai không?” Mày cung nữ quỳ trên mắt đất kia nhíu chặt, chỉ vào Giang Cảnh Nghiên nói: “Nàng chính là Mộc Vương phi!”

Giang Cảnh Nghiên cười lạnh với cung nữ kia: “Tiểu nữ tử đúng thật là có mắt không thấy Thái Sơn, nhưng mà ta chưa từng nghe nói qua Mộc Vương cưới chính phi bao giờ cả.”

Cung nữ kia vốn muốn lấy lòng Hướng Hoàn, cố ý tự xóa chữ “sườn”, lại không nghĩ rằng bị Giang Cảnh Nghiên nắm lấy cơ hội châm chọc, nàng ta nhìn đến lúc ánh mắt chủ tử nhà mình bắn đến đây như có thể khoét một đao, trong lòng lập tức run sợ.

Hướng Hoàn dẫm tơ lụa, nữ tử trước mắt chỉ trang điểm bình thường, vừa không phải  mệnh phụ cũng không phải công chúa, thân phận khẳng định kém hơn mình,  nàng ta tự động thủ xem nàng còn dám đánh người hay không.

Giang Cảnh Nghiên hiểu biết tính tình Hướng Hoàn, tính toán chi li, nàng  ta đã đi tới trước mắt, khẳng định không phải muốn bắt tay với mình, cũng đúng lúc này, nàng nhìn thấy một bóng dáng màu vàng sáng đi ra từ sau bụi cây.

Ha hả, không nên trách tỷ tỷ không phúc hậu nha, tỷ tỷ chỉ giảng đạo lý cho ngươi thôi.

“A”

Kêu thảm thiết sắc nhọn một tiếng, Giang Cảnh Nghiên bụm mặt ngã xuống đất khóc lên.

Hướng Hoàn nhìn người ngã xuống đất mà sợ ngây người, tay nàng ta mới nâng lên, còn  chưa kịp đánh mà: “Này, ta nói ngươi……”

“Đây là có chuyện gì?”

Lý Kê vì lo lắng Giang Cảnh Nghiên tiến cung sẽ gặp nguy hiểm, nên lúc hắn đến chỗ Thục Quý Phi nghe nói Giang Cảnh Nghiên đã đi rồi, lập tức vội vàng đi theo ra tới, không nghĩ tới lại thấy một màn trước mắt.

“Tham kiến điện hạ.” Hướng Hoàn quen biết Thái tử, sau khi nàng ta hành lễ vừa định nói mình đang giáo huấn cung nữ vô lễ, đã nhìn thấy nữ nhân vô sỉ kia bắt lấy tay Thái tử, còn bắt đầu giả vờ đáng thương!

“Điện hạ, ta sợ quá.”Ở với Thôi ma ma đã lâu, nên nước mắt của Giang Cảnh Nghiên cũng nói đến liền đến: “Ta vừa mới đứng chờ ma ma ở chỗ này, không biết cung nữ từ đâu tới đây đụng phải ta, kết quả tỷ tỷ này lập tức muốn đánh ta, ta thật sự không biết đã làm sai cái gì, điện hạ, người có thể hỏi nàng một chút giúp ta được không?”

Vừa rồi khi rơi xuống đất, Giang Cảnh Nghiên cố ý nhéo mặt của mình, cho nên  khi Lý Kê nhìn đến, thì một nửa mặt Giang Cảnh Nghiên đã là màu hồng.

Hắn nâng Giang Cảnh Nghiên dậy, trừng mắt nói với Hướng Hoàn: “Ngươi vừa mới đánh nàng?”

“Không phải, ta…… Ta không……” Trong lòng Hướng Hoàn có rất nhiều lời biện giải, nhưng bị khí thế của Lý Kê làm chấn động, nên không nói ra được cái gì.

“Còn có hai bà tử kia, các bà cũng muốn đánh ta.” Giang Cảnh Nghiên tránh ở phía sau Lý Kê, chỉ vào người nọ bổ sung nói.

Lúc này, Hướng Hoàn ước gì vọt tới phía sau Thái tử  kéo Giang Cảnh Nghiên ra, lột da sống nữ nhân kia, nhưng ngại có Thái tử che ở phía trước, nàng ta không thể động tay động chân, đành phải giải thích nói: “Thái tử hiểu lầm, vừa rồi ta còn chưa có đánh nàng, là nàng tự té ngã.”

Làm sao Lý Kê sẽ tin tưởng lời này, hắn rõ ràng nhìn thấy gương mặt Giang Cảnh Nghiên đã  đỏ, nếu không phải hắn tới kịp, không biết hôm nay thiếu phụ của hắn sẽ bị ức hiếp như thế nào nữa.

“Thuận Xương.”

“Có nô tài.”

“Nếu Hướng trắc phi không chịu thừa nhận, bổn Thái tử cũng không muốn so đo với nàng, nhưng hai bà tử kia còn có cung nữ, cô không muốn nhìn thấy các nàng nữa, nên làm thế nào, ngươi đã rõ rồi chứ?”

“Nô tài hiểu rõ.”

Hai bà tử và cung nữ nghe được Thái tử muốn xử trí các nàng, làm gì còn có tâm tư đi trả thù Giang Cảnh Nghiên, vội quỳ xuống đất xin tha.

Nhưng Lý Kê không muốn nghe một câu nào, hắn lôi kéo Giang Cảnh Nghiên, không muốn dừng lại chút nào mà đi ra cung.

Lưu lại Hướng Hoàn lòng lạnh như nước, mặt nàng  ta dữ tợn nghiến răng nghiến lợi nói với nha hoàn phía sau: “Đi hỏi thăm cho bổn cung,  nữ nhân Thái tử vừa mới dẫn đi là ai.”

~ hết chương 19~