Nghiêm Tố ngồi trên máy bay như thế nào cũng không thoải mái, tối hôm qua bị làm quá độc ác, hiện tại phía dưới đã sưng lên, y cũng quên bôi thuốc. hiện tại địa phương bị chó hoang cắn còn mơ hồ phát đau, năm nay thực mẹ nó khó chịu, về nhà phải đốt hương lên núi bái Phật.

Trong giấc ngủ mơ mơ màng màng hỗn loạn của Nghiêm Tố, tựa hồ có một nam nhân đem y nhốt trong một căn phòng kín không kẽ hở, bốn phía treo đầy camera, chỉ có một bóng đèn bị hư cùng cái giường sắt rỉ sét, Nghiêm Tố thân mình nho nhỏ trần truồng cuộn người trên cái giường sắt cập kênh, mơ hồ còn nghe thấy giọng khóc nỉ non của nữ nhân.

Y bò xuống giường, mò mẫm xung quanh, muốn tìm tới chỗ phát ra tiếng khóc kia, chính là vừa hạ chân xuống, tiếng khóc liền ngừng lại, biến thành tiếng kim loại lách cách.

Đúng rồi, có một cánh cửa, chỉ có người nam nhân kia mới có thể mở khóa. Mỗi khi tiểu Nghiêm Tố không ở trên giường, tiếng mở cửa liền vang lên, đi theo vào là ánh sáng mà y quên đi đã lâu. Đó là tiếng động cứu rỗi duy nhất trong thế giới hắc ám của y, cho nên tiểu Nghiêm Tố mỗi lần sợ hãi không chịu nổi đều lặng lẽ rời khỏi giường, đi vòng quanh từng vòng trong phòng.

Chờ đón y trừ bỏ thanh âm quang minh, còn có nam nhân mang cho y bạo ngược.

Phi cơ xóc nảy, thanh âm tiếp viên hàng không ôn nhu nhắc nhở hành khách máy bay gặp phải luồng khí xoáy, mời hành khách ngồi tại chỗ, thắt chặt dây an toàn.

Nghiêm Tố bị tiếng cảnh báo đánh thức, hỏi tiếp viên hàng không, thì ra đã tới địa phận trên không của B thị, lại bởi gặp phải luồng khí xoáy mà phải bay thêm một vòng. Xem đi, quả nhiên là năm cũ bất lợi, mọi việc không thuận, quay về nhà có khi lại gặp phải “Tiêu Kính Đằng” (1).

Nhìn thoáng ra ngoài cửa sổ, mây đem âm u lọt vào tầm mắt, từ trên phi cơ nhìn giống như cái phễu cực đại, từng đám mây chứa mưa này tụ thành hình cái phễu vần vũ trên bầu trời B thị.

Mơ hồ có thể thấy hình ảnh B thị loáng thoáng giấu dưới mây đen. Y đã bao lâu không trở lại đây, từ năm mười tám tuổi thi lên đại học cho đến hiện tại đã đi làm, cái nhà kia, y thủy chung không dám trở về, đến dũng khí bước lên mảnh đất kia cũng không có, nghĩ đến hiện tại đang xoay quanh trên không, miệng vết thương lại bắt đầu âm ỉ đau, huyệt thái dương cũng bắt đầu “thình thịch” nảy lên.

Nghiêm Tố gắt gao nhắm lại mắt, nghĩ đến lúc bị nam nhân thao, tâm rốt cuộc yên tĩnh lại (Oác??? Bạn thề đây là nguyên tác, bạn không hề bịa đâu 0_0|||)

Phi cơ ở trên B thị xoay quanh gần hai tiếng, cuối cùng cũng an toàn đáp xuống phi trường quốc tế. Nghiêm Tố kéo chặt lại áo khoác, gọi xe taxi về nhà.

Nghiêm Tố về đến nhà đã hơn chín giờ tối, nhẹ chân nhẹ tay mở ra cánh cửa kia, mười năm, nhà vẫn chưa đổi khóa.

Về nhà thật là tốt, có hệ thống sưởi hơi. Đây là ý nghĩ đầu tiên của Nghiêm Tố khi vào nhà.

Không giống với B thị, S thị năm nào cũng lạnh đến mức nếu không mở điều hòa thì không thể qua khỏi, không thì cũng mở chăn điện rồi nằm im trên giường, chính là lúc đi toilet có chút phiền toái. Thời gian Nghiêm Tố được nghỉ, thường xuyên cuộn mình trong chăn điện ấm áp không ăn không uống, ngủ nguyên một ngày, trừ phi bị nước tiểu nghẹn tỉnh, bình thường không dễ gì xuống được giường.

Trong phòng khách loáng thoáng ánh đèn sáng, thường thường có tiếng cười truyền ra, y nhìn thấy lão thái thái tựa trên ghế salon xem tiết mục cuối năm lại ngủ quên, trên môi vẫn giữ nguyên nụ cười.

Như là có dự cảm, Nghiêm mẫu đột nhiên mở mắt, thấy nhi tử đứng bên ghế salon, trên gương mặt tràn đầy nếp nhăn cũng nổi lên vẻ tươi cười.

Mẹ con mười năm gặp lại, toàn bộ ngăn cách, thành kiến, bất mãn, oán hận, đều dưới nụ cười này mà tan thành mây khói.

“Mẹ, con đã về.”

“Trở về là tốt rồi, trở về là tốt rồi.” Lão thái thái đáp lời, vội vàng cuộn mền đứng dậy, “Còn chưa có ăn cơm đi, trên bàn còn có chõ bánh bao, mẹ đi hấp lại cho con.” Nói xong đi vào dép bông, chạy đi hấp bánh cho con trai.

Mẫu thân vĩnh viễn là như vậy, quan tâm đến con mình có hay không ăn no mặc ấm, những việc nho nhỏ hợp lại thành danh từ vĩ đại “Mẫu thân”.

Nhìn quanh ngôi nhà mười năm không thấy, xa lạ hơn rất nhiều, hoàn toàn không còn dấu vết của người nam nhân kia, làm mẫu tử hai người ở chung càng thêm tự nhiên. Nghiêm mẫu tuy rằng tuổi đã qua sáu mươi, nhưng lờ mờ vẫn có thể nhìn ra hồi còn trẻ cũng xinh đẹp động lòng người, Nghiêm Tố chính là được di truyền dung mạo của mẫu thân, hơn nữa còn bảo dưỡng tốt, nên mới như trước phong tư không giảm.

Buông hành lý, lão thái thái liền dọn cơm lên. Nghiêm mẫu nhìn thấy nhi tử ăn bánh bao chính tay mình làm, trong lòng nảy lên tự hào.

Loanh quanh cũng tới nửa đêm, lão thái thái thức không được đi ngủ trước, Nghiêm Tố cũng cùng nàng, hai mẹ con chung giường chung gối, nhìn cà vạt trong áo ngủ của nhi tử cũng không nói gì, chỉ đỏ vành mắt.

“Con trai, con đừng oán mẹ, mẹ thật sự là… không ngăn cản được…” Còn chưa nói xong, đôi mắt đục ngầu đã lã chã rơi lệ.

Nghiêm Tố ôm nàng, để lão thái thái tựa lên vai mình, nhìn thấy những sợi tóc hoa râm kia, không tiếng động thở dài, “Mẹ, con không trách mẹ, thật đấy, đều đã là quá khứ, hắn đã chết, mẹ…” Y là chỗ dựa duy nhất của lão nhân, cho nên chỉ có thể cố nén không đi nhớ lại đoạn kí ức thống khổ âm u trong trí nhớ.

“Mẹ, sau khi hai người chúng ta hảo hảo sống, nếu mẹ rảnh rỗi, con sẽ đi nhận nuôi một tiểu hài tử về cho mẹ chơi.” Nghiêm Tố vuốt ve tóc bạc của lão thái thái, cười nói.

“Chơi cái gì mà chơi, làm như là đồ chơi ấy? Lớn rồi, không chịu chín chắn gì cả.” Nghiêm mẫu nghiêm mặt, vẻ mặt cứng rắn, vỗ lên lưng nhi tử.

Vì không để cho lão thái thái nhìn ra mình có gì bất thường, đành cố nén trên lưng mỏi nhừ, cười cười nói: “Được được được, con sai rồi, không phải cho mẹ chơi, là để cho nó đùa mẹ, cho mẹ mỗi ngày đi theo nó lau dọn một lần phân lại một lần nước tiểu.”

Nghiêm Tố cười rộ lên, hai bên khóe miệng lộ ra lúm đồng tiền nhợt nhạt, cái gọi là lê qua cười yếu ớt là ứng với cảnh này đi.

Nghiêm mẫu nhìn thấy nhi tử cười lớn, cũng thỏa mãn cười rộ lên. Lúc trước khi rời nhà đi, đứa bé này nhỏ gầy suy nhược, nhiều năm không tiếp xúc với ánh mặt trời làm làn da tái nhợt ốm yếu, hai mắt hõm sâu. Mười năm không thấy, nhi tử của nàng rốt cuộc trưởng thành, cũng trở nên… hấp dẫn hơn.

Mẫu tử hai người ngủ thật say, làm bạn cùng họ là pháo hoa bung nở mừng năm mới.

Phan Lâm chen chúc trên xe lửa chật ních người, nóng nảy nhịp chân. Mẹ nó, may mà là mùa đông, nếu là mùa hè, còn không đem hắn chen chúc đến chảy mỡ sao?

Lúc hắn vội vàng đi đến nhà ga vừa lúc còn vé cuối cùng đi về tỉnh J, nếu chậm chân một chút thì hôm nay khỏi về nhà, vận khí như vậy cũng không đến nỗi nào. Đang cao hứng phấn chấn vì may mắn mua được vé cuối cùng, nhìn thấy dưới mái hiên chờ tàu chướng khí mù mịt, người chen chúc người, liền nháy mắt mềm nhũn.

Không ngờ cái tên trả vé kia là chịu không nổi cảnh chen chúc này mới nhường vé cho hắn, chết tiệt, ăn ở phải tích chút đức chứ, ngươi ngại lên chen chúc mới trả vé, mẹ nó lão tử phải chịu tội.

Tuy nói trong lòng khó chịu, khó khăn xếp một hàng dài để mua vé, chen chúc rồi lại chen chúc, dù sao nhà cũng gần, hơn một giờ là tới, trong quân đội cũng không phải chưa từng chen chúc qua, mấy đại nam nhân nấp tại một cứ điểm mai phục tội phạm còn khó chịu hơn thế này, chủ yếu là tinh thần bị căng thẳng, không biết phạm nhân sẽ từ chỗ nào xong tới.

Hiện tại Phan Lâm xuất ra bản lĩnh hồi trong quân đội cắm điểm chờ phạm nhân, ngồi xổm ở chỗ tiếp nối hai khoang hành khách hút thuốc, cùng chỗ với một nhóm công nhân về nhà ăn tết, nói chuyện ầm ĩ.

Mọi người ngồi cùng toa bắt chuyện với nhau, ai cũng đều tự nói về gia đình tốt của mình.

“Vợ ta là một người xinh đẹp, lúc trước toàn bộ trai trong thôn đều muốn cưới nàng, sau này chuyện tốt lại bị ta hưởng mất.” Một anh công nhân giọng đặc vùng Đông Bắc nói, kể cho mọi người về lão bà của mình.

Có thể nói lão bà của ta xinh đẹp không? Vóc người đẹp, có thể kiếm tiền nuôi gia đình, chủ yếu là nhẫn nhịn, thao một buổi tối cũng không kêu dừng. Phan Lâm ở trong lòng tự đem Nghiêm Tố trở thành lão bà của mình mà xem xét.

“Lại còn sinh cho ta hai nhi tử béo tròn, lần này từ thành phố về phải mua cho nàng thật nhiều đồ tốt, trở về khoe khoang với người trong thôn, thuận tiện làm cho các bà các chị ghen tị.” Đông Bắc ca vừa hút thuốc vừa nói, chung quanh một mảnh chúc mừng.

Ân, chính là không thể sinh con cho ta. Phan Lâm hung hăng rít một hơi thuốc dài, vất điếu thuốc xuống chân, di tắt. Không có gì, nếu y muốn, lão tử liền nhận một đứa về cho y chơi.

“Ai, huynh đệ, kể về lão bà ngươi đi.” Đông Bắc ca nói xong, lại hướng về Phan Lâm đòi hắn kể chuyện.

“Lão bà của ta a, bộ dạng tốt, làn da trắng, hai con ngươi ngập nước, chính yếu chính là…” Phan Lâm thấy huynh đệ xung quanh đều nghe không chớp mắt, cố ý dài giọng.

“Nói a, chính yếu chính là…” Không khí xung quanh vốn không lưu thông, lúc này càng như ngưng đọng lại.

“Nhẫn nhịn.” Phan Lâm nâng cao ngực kiêu ngạo nói.

“Như thế nào nhẫn nhịn, nói cho anh em nghe.” Một công nhân cao gầy khô cứng giục hắn mau nói.

“Lão tử thao y một buổi tối cũng không kêu dừng, còn bảo lão tử sáp mạnh hơn, kia dòng nước… đầy ga giường.” Phan Lâm dưới ánh mắt hâm mộ của mọi người nói đầy tự hào (_ _|||!)

“Muốn ta nói a, các bà các chị chỉ cần đem nàng lên giường, làm đến long trời lở đất, dù nàng có là trinh tiết liệt nữ cũng sẽ theo ngươi, có phải là ý này không? A? Mọi người nói xem.”

“Đúng thế, các bà các chị chính là như thế, đem nàng làm đến thoải mái, làm đến nổi lên mặt nước, tự nhiên không nói hai lời sẽ theo ngươi.” (Hyo: Nghe trong gió có tiếng của em -_-|||)

Phan Lâm ngẫm lại: Ân, là ý đó, lão bà của ta tuy rằng không phải các bà các chị, nhưng là thiếu thao. Đợi trở về ta sẽ mỗi ngày chặn trước nhà y, không đem ngươi thao đến kêu cha gọi mẹ, lão tử liền không thể trước mặt thằng khác khoác lác.

Nghiêm Tố nửa đêm về sáng tỉnh dậy đi toilet, đột nhiên cảm giác sau lưng một trận gió lạnh làm y hắt hơi một cái. Trong phòng ấm áp như vậy, không chừng lại là tên sắc lang nào đó đang nhắc lão tử, quả nhiên mị lực vẫn không giảm.

Y tự kỉ nghĩ, lại ôm lão thái thái ngủ.

Tác giả nói ra suy nghĩ của mình: Viết chương này mục đích chính là: Ta cho rằng ảnh hưởng của thời thơ ấu là rất lớn. Hai người tính cách khách biệt một trời, gia đình là nhân tố chiếm phấn lớn nhất. Tố Tố *** đãng lay động cũng không phải là trời sinh

(1) Tiêu Kính Đằng: Ta chỉ tra được đây là tên 1 nam ca sĩ nổi tiếng của Đài Loan, cho nên cũng chả hiểu sao Nghiêm Tố lại nói thế?_?