“Ca, anh đã về.” Phan Lang đi đón, chờ mãi rốt cuộc cũng thấy đại ca của nàng, “Em gọi điện thoại mà sao anh không bắt máy?” Phan Lang cười toe toét, giả vờ giận dỗi nói.

“Xe lửa nhiều người, không nghe thấy thôi. Đến, để anh xem em gái của anh nào ” Một bên xoa mặt nàng một bên nói, “Đã là đại cô nương trưởng thành rồi.” Phan Lâm ôm vai muội muội về nhà.

Phan Lang là chú hai của Phan gia nhặt được, bị bọn buôn người ném ở cửa thôn, nhi đồng còn quấn tã lót oa oa khóc lớn, chú hai trên đường đi đánh cá trở về thấy được, nhận làm con gái.

Khi đó Phan Lâm đã mười tuổi, bình thường chú hai xuất môn đều bảo hắn chiếu cố tiểu muội không hề cùng huyết thống này. Năm Phan Lâm mười lăm tuổi, hai lão nhân đi đánh cá gặp bão, không còn trở về. Một mình Phan Lâm dựa vào giúp đỡ của người trong thôn nuôi lớn muội muội.

Mười tám tuổi đi tòng quân, gửi muội muội năm đó mới tám tuổi cho một quả phụ đầu thôn nhận nuôi, quả phụ không có con cái, đối đãi với Phan Lang như con đẻ, sau Phan Lang dần dần trưởng thành, học lên trung học, rồi đại học, Phan Lâm trong tay cũng tích góp được chút tiền, lúc này mới giải ngũ.

Quả phụ vào năm Phan Lang thi lên đại học thì bị bệnh qua đời, từ đó mỗi lần ăn tết đều chỉ có hai huynh muội Phan gia cùng nhau.

“Tiểu Lang, ca ca tìm được chị dâu cho em có được không?” Phan Lang mới vừa bưng bánh niên cao hấp (1) với xôi ngọt thập cẩm(2) lên bàn ăn, Phan Lâm ở trên xe cũng đói bụng, đang cầm bát Bát Bảo ăn như hổ đói, nói cà lăm.

“Ca, anh chậm một chút, không ai ăn tranh với ăn đâu.” Phan Lang giúp hắn vuốt vuốt lưng, sợ hắn nghẹn, “Chị dâu? Tốt. Anh thích ai rồi sao?” Phan Lang kéo ghế ngồi bên cạnh hắn, ánh mắt xoay chuyển, nàng thực vì ca ca mà cao hứng.

“Ân, chính là không biết y có thích anh không?” Phan Lâm một mồm đầy cơm, hàm hồ không rõ nói.

“Vậy thì theo đuổi a, nàng cần gì anh cho nàng cái đó!”

“Ngô ngô ngô…” Phan Lâm nóng nảy, bị nghẹn đến ho khan.

“Không được a.” Thật vất vả nuốt xuống, Phan Lâm bắt đầu cùng tiểu muội thương lượng, “Y là nam.”

Phan tiểu muội mắt chữ O mồm chữ A há hốc, nửa ngày không nói lên lời. “Ca, khẩu vị của anh quả thật… rất mẹ nó độc đáo.”

Phan Lâm vỗ nhẹ lên đầu tiểu muội, “Đại cô nương, vừa mắng cái gì mẹ?”

“Ca, anh thật sự… thích nam nhân?” Phan Lang phục hồi lại tinh thần, có chút nhíu mày.

“Thế nào? Không đồng ý?”

“Không phải, chính là… con đường này rất khó đi.” Phan Lang có chút rầu rĩ không vui.

“Ai u, một tiểu cô nương còn biết nói lời này sao?” Phan Lâm nuốt một ngụm đồ ăn cuối cùng trên bàn, miệng thoáng hiện nét thỏa mãn, no rồi.

“Trường học của em cũng có người như vậy, nhưng là… Ai nha, dù sao thì xã hội này vẫn rất khó khăn, bị người khác kì thị!” Phan tiểu muội nôn nóng dậm chân.

Nàng biết anh của nàng rất tốt, cho nên cũng không muốn anh của nàng bị người khác xem thường.

Phan Lâm đương nhiên cũng biết tiểu muội đang nghĩ cái gì, bàn tay to duỗi ra ôm lấy nàng, để nàng dựa vào lòng mình, vuốt ve tóc muội muội, “Anh biết, nhưng anh không sợ, anh chỉ hy vọng được thân nhân ủng hộ.”

Phan Lang nghe hắn nói, thẳng người dậy, nhìn thẳng vào Phan Lâm, “Chỉ cần ca ca có thể hạnh phúc, tiểu Lang khẳng định ủng hộ ca ca.”

“Ân.” Huynh muội hai người tựa vào nhau, nhìn pháo hoa nở rộ phía xa ngoài cửa. Một khắc này thật hạnh phúc.

Nghiêm Tố mấy ngày nay tự cho mình một kì nghỉ dài hạn, mỗi ngày cùng lão thái thái đi chơi loanh quanh, bù lại thân tình thiếu sót mười năm.

Thiên An môn, cố cung, Trường thành… Khuyết điểm duy nhất chính là quá nhiều người, y ở B thị không có xe, đành phải dẫn lão thái thái đi bằng tàu điện ngầm, nhưng lão thái thái coi như thân thể khỏe mạnh, cũng không hiện ra vẻ gì là không kiên nhẫn. Chỉ cần ở cùng nhi tử, một chút cũng không mệt.

“Tiểu Tố, con có người bầu bạn chưa?” Hai mẹ con ngồi chờ ở ga tàu điện ngầm có chút trống trải, Nghiêm mẫu nhìn đôi nam nữ ở đối diện lại quay qua nhìn về phía nhi tử.

Nghiêm Tố mím chặt môi không nói, lão thái thái cũng không giận, nói tiếp: “Tìm cho mình một người làm bạn đi, mẹ cũng yên tâm, một mình con ở ngoài mẹ rất lo lắng.”

“Chỉ cần là người có thể đối tốt với con, là nam hay nữ cũng không quan trọng, mẹ không phải là người không biết lí lẽ, con cũng sắp ba mươi rồi, nên tìm cho mình một cuộc sống an ổn.”

Lão thái thái nói đều là lời tận đáy lòng, nàng già rồi, cũng không thể sống cùng con mình cả đời, đến lúc nhắm mắt xuôi tay rời bỏ thế gian, con nàng vẫn một mình thì làm sao bây giờ? Lão nhân luôn nghĩ nhiều, nhưng đều là vì con của mình.

“Nhưng thật ra… có người, theo đuổi con.” Nghiêm Tố trúc trắc nhả ra một câu, như là ngượng ngùng cúi đầu, hai tai đỏ bừng.

“Là người thế nào? Có tốt hay không?” Nghiêm mẫu mắt sáng rực lên.

“Con cũng không biết, con không đáp ứng.” Nghiêm Tố rõ ràng ăn ngay nói thật.

“Sách, đứa nhỏ này.” Nghiêm mẫu thở dài.

“Con, con cũng không phải không có ai theo đuổi, chính là, chính là…” Nghiêm Tố gân cổ, già mồm át lẽ phải.

“Khụ, mẹ cũng không giục con, nếu có người thích hợp liền đưa về cho mẹ gặp, đừng tự coi thường mình, con trai của mẹ tốt như vậy, có năng lực kiếm tiền lại hiếu thuận, người tốt như vậy đi đâu tìm được chứ?” Trong lòng mẫu thân, đứa con của mình luôn luôn là tốt nhất.

“Ân, đã biết. Mẹ, nếu thật có một người như thế, mẹ liền chuyển đến ở cùng con đi?” Nghiêm Tố thật cẩn thận nhìn lão thái thái.

“Nhưng còn nhà…”

“Nhà thì bán.” Nghiêm Tố chắc như đinh đóng cột nói.

“Được rồi, con cứ quyết định đi, con thích thế nào thì mẹ làm như thế.”

Về đến nhà, Nghiêm Tố thấy có người gọi Skype cho mình, không ngờ là đại Boss, liền gọi lại, từ màn hình phát ra âm thanh hai nam nhân đang hôn nhau.

“Uy, thúc thúc, rốt cuộc chịu gọi lại.” Tiêu Hàn bị nam nhân nhà mình hôn lấy, chỉ có thể mơ hồ không rõ trả lời.

“Anh còn lớn tuổi hơn tôi đấy, đừng gọi tôi thúc thúc.”

Vị bằng hữu Tiêu Hàn này đối với Nghiêm Tố là một việc ngoài ý muốn. Lúc trước chỉ là căn cứ trên tinh thần của một trợ lý chuyên nghiệp mới giúp hai người họ hòa thuận, đem Tiêu Hàn trở thành lãnh đạo mà đối đãi. Phu nhân tổng giám đốc, đó là người ai cũng muốn nịnh bợ, Nghiêm Tố mỗi khi gặp nhau lại chỉ đúng phép lên tiếng chào hỏi, như trước lộ ra khuôn mặt vô cảm.

Tiêu Hàn thấy rõ vị trợ lý này trên người tự dựng lên một vỏ bọc kháng cự để bảo vệ mình, cho nên càng muốn đem lớp vỏ cứng bao lấy y đập nát, luôn gọi y đến nhà ăn cơm, Tuyệt Dạ do đó thời gian rảnh rỗi cũng đi trêu chọc y. Dần dần, hắn rốt cuộc ở trên mặt Nghiêm Tố gặp một tia dao động, vì thế liền rèn sắt khi còn nóng cùng y kết giao bạn bè. Tuy nói lúc mới bắt đầu chỉ là để thỏa mãn chính mình, nhưng nhìn thấy Nghiêm Tố ngày càng thả lỏng khuôn mặt vẫn là nhẹ nhàng thở ra, hắn cũng không muốn nhìn cái người còn ít tuổi hơn hắn này lại còn già sớm hơn hắn.

“Gọi chúc tết bác gái a, bác gái đâu?”

“Mẹ tôi đi chơi về mệt, đang ngủ.”

“Được rồi.” Tiêu Hàn nhún vai tỏ vẻ bất đắc dĩ, “Đừng quên thay bọn tôi hướng lão nhân gia chúc tết nhá ” Nghiêm Tố trong lòng không ngừng oán thầm: ” Lão nam nhân này sao lại biết tự giác gớm vậy?”

“Nói chính sự.” Tuyệt Dạ ở bên cạnh nhắc nhở Tiêu Hàn.

“A, mấy ngày nữa chúng ta trở về đi, có muốn bọn tôi mang lễ vật giúp không?”

Tôi muốn còn có thể xem là lễ vật sao? Thật là. Nhưng Nghiêm Tố vẫn là nói: “Không cần, khi nào trở về tôi sẽ đón.” Y lại khôi phục vẻ mặt trợ lý vô cảm kia.

“Không cần, không cần, bọn tôi sẽ tự về. Tuyệt Dạ không phải cho cậu nghỉ sao? Cậu nghỉ ngô ngô ” Tiêu Hàn bị Tuyệt Dạ nhào tới đè lên giường, sau đó ngay trước mặt y trình diễn đông cung sống.

Nghiêm Tố khó thở, tắt máy, nhưng hình ảnh hai nam nhân kia diễn đông cung đồ ngay trước mắt lại thật lâu không thể tiêu tán. Hơn mười ngày không có làm, thân thể y đích xác đã tới cực hạn, nhưng e ngại Nghiêm mẫu nên không có đi ra ngoài tìm người.

Y há miệng thở phì phò, uống nước, muốn đem cỗ hỏa dưới bụng áp xuống. Hoàn toàn ngược lại, cảm giác muốn bị thao càng ngày càng thêm mãnh liệt.

“Mẹ nó, thật muốn mạng.” Nghiêm Tố cởi quần áo đi vào phòng tắm, hoàn hảo người nam nhân kia lúc trước mua nhà đã để căn phòng này giả bộ là phòng tắm. Không giả bộ cũng không được a, Nghiêm Tố tự giễu cười cười.

Cầm trong tay các loại công cụ mát xa giấu trong hành lý, xả nước vào bồn tắm lớn, ngồi xuống.

(1) Bánh niên cao: Bánh Niên Cao phổ biến nhất ở miền Đông Trung Quốc, Giang Tô, Chiết Giang và Thượng Hải. Cái tên Niên Cao (nian gao – 粘糕) đồng âm với từ “một năm mới cao – 年高 ”, nghĩa là một năm mới ngày càng tốt đẹp, ngày càng phát triển. Bánh Niên Cao được làm từ bột gạo nếp, bột mì, muối, nước và đường. Màu của đường tạo nên màu của bánh (trắng hoặc nâu). Vì thế mà ở mỗi địa phương cũng có những loại bánh Niên Cao khác nhau, ví như ở Thượng Hải là bánh Niên Cao màu trắng, ở Quảng Đông lại là màu nâu,… (xem thêm tại đây: http://gaolut.vn/am-thuc/banh-nien-cao-trong-nam-moi-nguoi-trung-quoc-454.html)

(2) Xôi ngọt thập cẩm (八宝饭):