“TMD, thật không nên đi nghe lời tiểu tử Văn Khiêm đó, cái gì chúc mừng, mẹ nó, chính là nghĩ biện pháp chuốc say lão tử….” Phan Lâm lảo đảo từ trong quán rượu nhỏ đi ra, một trận gió thổi qua làm hắn run run, hắn rụt rụt thân thể cao lớn hướng về phía nhà trọ bước nhanh.

Hôm nay là ngày hắn tìm được việc làm sau khi giải ngũ, cho nên bị lão tiểu tử Văn Khiêm đó hét đi uống rượu. Tửu lượng của hắn cũng không tệ, trước kia ở trong quân đội đã uống không ít, nhưng khi nhìn lên cái kia, lão tiểu tử cùng “vợ yêu” nhà gã cứ người nông ta nông, tâm đầu ý hợp ở trước mặt hắn ân ái, hắn phát rầu liền một ly tiếp một ly, rốt cuộc uống đến say, vất lại hai người họ cô độc bỏ đi.

“TMD, không phải chỉ là một lão bà thôi sao? Lão tử cũng có thể tìm được, hừ, bắt lão tử đi nhìn các ngươi ân ái? Tên Văn Khiêm ngươi là con ngựa đực không biết liêm sỉ!!” Phan Lâm lớn tiếng mắng, người đi đường đều tận lực tránh xa hắn.

Rốt cục trở về tiểu khu, Phan Lâm lại gặp khó khăn, trong bóng tối nhập nhoạng, mắt thì nhập nhèm, cầm cái chìa khóa mà cắm mãi không vào ổ, “Con mẹ nó, ông phá khóa!” Phan Lâm lại mở mồm mắng.

Đây là nhà hắn mới thuê, lúc trước cũng là bởi vì nhìn thấy tiện nghi, chủ cho thuê nhà nói với hắn, “30 đồng một ngày, 150 đến 500 một tháng không cho khất, ngươi xem ngươi cần một gian như thế nào?”

Phan Lâm rụt cổ miễn cưỡng đi vào một gian phòng, giỏi thật, một gian nhà 80 thước vuông chia làm vài gian, mỗi gian chưa tới 10 thước vuông, chỉ có thể chứa 1 cái giường, ngay cả tivi cũng không có chỗ để, còn không có điều hòa. Hiện tại mùa đông còn không sao, này nếu tới mùa hè, con mẹ nó còn không nóng đến chảy ra mỡ sao? Phòng bếp và WC còn phải dùng chung.

Mặc dù nói trước kia tham gia quân ngũ hoàn cảnh khó khăn gian khổ cũng có, nhưng là hắn chính vì nghĩ tới cuộc sống thoải mái hơn nên mới giải ngũ. Cái này lại bị phản ngược, TMD, so với tham gia quân ngũ còn khó khăn gian khổ hơn, thật sự là phải hảo hảo quán triệt lời kêu gọi của đảng mà.

Phan Lâm quệt miệng, suy nghĩ đổi sang nhà khác, nhưng tên chủ nhà như nhìn ra Phan Lâm không có nhiều tiền, chẳng hề để ý vểnh râu cá trê nói với hắn, “Ông anh, nơi này nhà nào cũng giá như vậy, ông anh nếu muốn thoải mái thì chi nhiều tiền mua lấy một căn nhà, việc gì phải đến thuê phòng của tôi? Thuê phòng ở đây đều là những người đi làm suốt ngày hoặc là không mua nổi nhà, cho nên ông anh muốn thuê thì thuê, bằng không đi nhà khác, còn rất nhiều người muốn thuê phòng nha.”

Sau đó, Phan Lâm chỉ còn 500 đồng tiền mặt trong tay đều đưa hết cho chủ nhà, đem thùng đồ của mình bỏ vào phòng khóa kĩ, hiện tại uống say đến nỗi không mở nổi cái cửa, tức giận, hắn giơ chân đá một cước lên cửa.

Sau Phan Lâm nghĩ lại một cước này con mẹ nó thật đoán đúng rồi!

Thế nhưng không có khóa cửa?!

Vì thế Phan Lâm mở cửa đi vào. Ân? Không đúng, trang hoàng tốt như vậy sao có thể là cái phòng rách nát mà hắn thuê? Phan Lâm mê mẩn trừng mắt lắc lắc đầu, uống rượu, phỏng chừng đây là mộng đi, Phan Lâm trong lòng tự an ủi.

Tiếp theo chợt nghe thấy một trận thanh âm rên rỉ, “A… Hảo lớn… Dùng sức đâm…A a a…”

Phan Lâm nói thầm trong bụng, cái nhà rách này sao cách âm kém như vậy! Vừa nghĩ vừa hướng căn phòng có ánh sáng đi đến.

Vừa bước vào phòng, Phan Lâm hai mắt tỏa sáng, cảm giác tê dại lan đến từng lỗ chân lông, trong một khắc t*ng trùng xông thẳng lên não, hơn nữa cơn say rượu còn chưa thanh tỉnh, trong đầu chỉ có một ý niệm: “Giết chết này lẳng lơ!”

Trên giường, lẳng lơ(1) đem hai tay mình khóa trên đầu giường, nâng lên hai chân, lộ ra tiểu huyệt không ngừng khép mở, vẻ mặt *** đãng lớn tiếng kêu, “A, mau tới, tiến vào thao ta…. Mau…”

Phan Lâm nhìn nam nhân, chứng kiến y hai mắt ngập nước, lãng huyệt mở lớn, ở trên giường đê tiện quay tới quay lui, phân thân ba một tiếng lập tức cứng ngắc. Thuần thục lột y phục trên người, đỡ lấy huynh đệ thẳng tiến vào cửa động.

Bên trong tiểu huyệt sớm đã được bôi trơn tốt lắm, Phan Lâm dễ dàng động một cái liền đi vào.

“A thích ” Nam nhân bị đâm vào cả người nóng lên, thầm nghĩ muốn nhìn đại bổng đang ở trong tiểu huyệt mình trừu sáp, chính là tay bị khóa trên đầu giường, tâm có thừa mà lực không đủ, đang lúc dục hỏa khó nhịn, cảm thấy một cái đại bổng đi vào trong mình, vì thế cái gì cũng không quan tâm, một lòng một dạ muốn nó thao lãng huyệt đói khát của mình.

Phan Lâm đem cặp đùi trắng noãn gập lên, kéo cái mông trắng lòa hướng về phía mình, cùng tiểu huyệt đang ra sức khép mở, dùng sức đâm. Ván giường kẽo kẹt lắc lư, còng tay cũng theo tiết tấu trừu sáp va vào thành giường phát ra âm thanh “cạch cạch”.

Phan Lâm níu lấy hai đầu nhũ trương lớn, thường thường dùng cơ bụng hung hăng cọ sát phân thân đang vểnh cao của người dưới thân, hai đầu nhũ bị hắn chơi đùa đến phiếm lên một tầng thủy quang. Phan Lâm dùng đầu lưỡi liếm, lại cắn cắn, chơi chán bên này lại đổi sang đầu nhũ đáng thương bên kia.

“Mau thao ta, dùng sức đâm vào chỗ đó… Sướng quá…. Đúng là chỗ đó… Thao chết ta a a a ….” Người dưới thân thở gấp, bị thao thích đến cực hạn, lại bị người đùa giỡn đầu nhũ, trong mắt không còn tiêu cự, chỉ muốn đại bổng đâm vào trong mình.

Phan Lâm cũng không cam chịu yếu thế, ngồi chồm hỗm trên giường, đem mông người nọ nâng lên, cao thấp phập phồng lung tung đâm vào lãng huyệt đã chảy nước, người nọ bị làm đến gào khóc kêu lên, “Đúng rồi, thao… thao chết ta… A a… Ca ca hảo, lợi hại…A…”

Cuối cùng tao huyệt một trận co rút lại, giống như bàn ủi kẹp chặt lấy đại bổng, phân thân run rẩy xuất ra từng đạo bạch trọc. Phan Lâm thừa dịp tiểu huyệt kẹp chặt đâm vào mấy cái thật sâu, sau đó cũng đem “con cháu” đã lâu chưa được ra ngoài chơi đùa, tất cả bắn vào trong tiểu huyệt động nóng rực.

Sau đó, Phan Lâm mất đi ý thức, trực tiếp ghé vào trên người người kia ngủ mê man.

Ngày hôm sau, trời còn chưa sáng, đồng hồ sinh học của Phan Lâm đã thúc giục hắn mở mắt ra, vừa mở mắt liền thấy một đầu nhũ thật to, nguyên lai chính mình nằm trên ngực nam nhân ngủ cả đêm.

Nam nhân dưới thân cả người xích lõa, làn da trắng nõn, trên người dính đầy dấu vết dịch thể đã khô cạn, trên tay vẫn còn mang còng tay, tối hôm qua sau khi làm xong trực tiếp đã ngủ, quên mất giúp y cởi bỏ, cổ tay bị ma sát cả đêm hằn lên hồng ngân rõ ràng.

Phan Lâm giúp nam nhân đắp kín chăn, lại giúp y lau khô dấu vết dịch thể trên người, vỗ vỗ mông rời đi. Hắn chỉ cho là mình vào nhầm nhà, chứng kiến người nam nhân này tự an ủi, vì thế t*ng trùng thượng não đem người ta ra xâm phạm, sau đó hắn nhẹ chân nhẹ tay rời khỏi ngôi nhà trang hoàng xa hoa này.

Mẹ nó, thế nhưng đi ngược đường. Phan Lâm tâm lý một trận khó chịu, hắn thuê phòng ở phía đối diện, phỏng chừng người nam nhân kia cũng không biết là hắn, dù sao lúc ấy người đó cũng chỉ lo kêu to. Bất quá, người nọ thật đúng là mẹ nó một cực phẩm thượng hạng, kia mông, kia eo, kia hai đầu nhũ lớn, quả thực là cái yêu tinh.

Phan Lâm vừa nghĩ vừa chửi thầm trở về nhà, nếu lại có thể chơi yêu tinh kia một lần nữa chắc hắn không cả muốn về nhà mất, vì thế trong lòng một trận nhảy nhót.

Nghiêm Tố sau khi tỉnh dậy liền phát hiện mình cả người mỏi nhừ, đầu đau muốn nứt ra, “Chết tiệt!”. Y trong lòng mắng nam nhân tối qua, sau đó cố sức đứng dậy, một dòng chất lỏng âm ấm từ trong cơ thể chảy xuống ga giường, “TMD, dám bắn trong người lão tử?!” Cũng không biết có mắc bệnh gì hay không. Nghiêm Tố một trận vô lực, lại phải đến bệnh viện.

***********************************

(1) “Lẳng lơ” ở đây là từ Phan Lâm dùng để gọi Nghiêm Tố, là danh từ chứ không phải tính từ, sau này khi 2 người gặp lại, từ này còn được dùng nhiều nên ta chú thích trước để mọi người khỏi nhầm lẫn.