- Nếu hai vị muốn đánh nhau thì kết thúc ván đánh cược này đi rồi ra ngoài mà từ từ chém giết!

Mộ Dung Vân Thanh tiến lên, dùng ngữ khí chán ghét nói với hai người họ.

Hai người họ dừng động tác, giật mình ôm mặt. 

Hiện tại, việc quan trọng nhất với họ không phải là chém giết lẫn nhau mà là có thể thắng ván đánh cược này.

Nếu Chu Khiết Oánh thua, Hoàng Đức Thu cũng phải thua.

Lợi ích của hai người họ đã bị buộc thành một. 

Hơn nữa số tiền đặt cược của họ đã được công chứng, không thể ăn quỵt được.

- Chu tiểu thư, bây giờ hai bên đều còn lại một khối đá thô cuối cùng, nhanh chóng cắt ra cho rõ ràng đi! Cứ chậm trễ thế này thì không tốt cho ai cả!

Mộ Dung Vân Thanh lạnh lùng nói. 

Lúc này mặt Chu Khiết Oánh đã bị đánh sưng phù thành đầu heo, tóc tai bù xù vô cùng thảm hại.

Hơn nữa còn ở ngay trước mặt người đàn ông trong lòng cô.

Nhưng cô ta đã không thể xấu hổ hơn nữa rồi! 

Nếu lần này cô ta đánh cược thua, sẽ phải thanh toán cho Dương Tử Mi hai trăm triệu. Đó là toàn bộ tài sản của cô ta, cô ta sẽ trở thành hai bàn tay trắng.

Cô ta không thể trở thành hai bàn tay trắng được!

Hoàng Đức Thu lúc này bắt đầu muốn chết. 

Tài sản của ông ta dù có một tỷ nhưng hai trăm triệu cũng không phải số tiền nhỏ, thật sai lầm khi hoàn toàn tin tưởng Chu Khiết Oánh sẽ thắng mà đặt ra tỷ lệ đánh cược cao như vậy, thật ngu xuẩn.

Ông ta hận chết Chu Khiết Oánh.

Chu Khiết Oánh gắng gượng đứng dậy, vuốt vuốt mái tóc bảo sư phụ giải thạch giải khối đá thô cuối cùng ra. 

Dương Tử Mi cũng bắt đầu giải khối đá thô của mình.

Kích thước khối đá thô này không lớn, sợ làm hỏng phỉ thuý vàng bên trong nên cô không dùng dao mà trực tiếp dùng đá mài.

Khi cô mài đá thô, động tác rất nhẹ nhàng cẩn thận, vẻ mặt tập trung giống như đối đãi với một món đồ trân bảo vậy. 

Đá mài ma sát trên đá ra bụi bặm, nhưng không có chút nào dính lên người Dương Tử Mi, tất cả bụi bặm từ tay cô gọn gàng lưu loát rơi xuống đất.

Bên phía Chu Khiết Oánh cũng vừa cắt xuống một nhát, đáng tiếc không thấy chút màu sắc nào của ngọc, chỉ toàn thấy đá trắng bóng.

Lúc này, mọi người phát hiện khối đá trong tay Dương Tử Mi bỗng nhiên lộ ra một chút màu vàng. 

- Phỉ thuý vàng?

Tăng Thiên Hoa là người đầu tiên kêu lên, ánh mắt ông chưa hề rời khỏi khỏi khối đá thô trong tay Dương Tử Mi.

- Phải! 

Dương Tử Mi gật đầu, động tác trên tay càng nhanh hơn.

Chu Khiết Oánh thấy bên phía Dương Tử Mi có phỉ thuý, lại còn là loại phỉ thuý màu vàng hiếm thấy. Trái tim như bị một bàn tay to dùng sức bóp chặt, chặt đến nỗi khó thở.

Mà Hoàng Đức Thu bên cạnh không ngừng chửi rủa cô ta, các loại từ ngữ khó nghe nhất đều đã được đem ra dùng hết. 

Chu Khiết Oánh cố gắng không chửi ông ta, mắt mở to nhìn chằm chằm vào khối đá thô đang được cắt ra kia. Miệng không ngừng lẩm bẩm: Ra màu xanh, nhất định phải ra màu xanh, nhất định phải ra màu xanh…

Đáng tiếc không như mong muốn.

Khối đá thô kia bị cắt ra hết, đừng nói đến phỉ thuý cực phẩm loại thủy tinh, ngay cả loại hoa thanh cũng không có tý nào. 

Mà bên phía Dương Tử Mi đã cắt ra một khối phỉ thuý to bằng trứng ngỗng. Toàn thân có màu vàng, là một khối phỉ thuý vàng cực phẩm trong suốt như băng.

Khối phỉ thuý vàng lấp lánh nằm trên bàn tay trắng nõn của Dương Tử Mi, tuy không được rực rỡ như nắng chiếu vào mặt nước, ánh sáng toả ra bốn phía nhưng lại tinh khiết xinh đẹp khiến tất cả mọi người đều muốn có được nó.

Trong các loại phỉ thuý, màu vàng tương đối hiếm thấy. Từ xa xưa màu vàng đã là màu sắc được hoàng gia sử dụng, màu sắc tượng trưng cho sự cao quý so với các phỉ thuý khác thì quý giá hơn nhiều. 

- Xong, xong, xong!

Chu Khiết Oánh vô lực ngã ngồi xuống đất, khoé môi vẫn còn vết máu mấp máy run rẩy thì thào, mặt dại ra, tay chân lạnh buốt…