Hoàng Đức Thu, mày dám chửi tao?

Chu Khiết Oánh hổn hển khó thở nghe thấy âm anh chửi tục của Hoàng Đức Thu, lập tức cầm mảnh đế vương lục ném về phía Hoàng Đức Thu.

Vì sau lưng Hoàng Đức Thu có rất nhiều người nên ông ta không tránh được, trán bị mảnh phỉ thuý kia đập trúng máu tươi ào ào chảy ra. 

Mảnh đế vương lục kia rơi xuống mặt đất, vỡ tan tành thành vô số mảnh nhỏ khiến mọi người sợ hãi một phen.

Dù mảnh đế vương lục này rất mỏng nhưng vẫn là đế vương lục, điêu khắc thành một cái lá cũng có giá trên trăm vạn. Vậy mà bị Chu Khiết Oánh dùng để ném người ném nó thành mảnh vụn luôn, ai nấy đều tiếc hận không thôi.

Chu Khiết Oánh cũng nhận ra mình phạm phải sai lầm. 

Cô ta kinh ngạc nhìn những mảnh nhỏ màu xanh trên mặt đất mà lòng đau muốn chết, vội vàng cúi người lấy tay nhặt nhạnh những mảnh vỡ lên.

Ai ngờ tay chân cô ta luống cuống bị mảnh vỡ bén nhọn đâm rách tay, đau đớn kêu gào.

Đầu Hoàng Đức Thu bị cô ta đập chảy máu, ông ta vừa lấy tay che đầu vừa chửi bậy. 

- Con điếm thối tha, mày dám ném tao?

- Tao ném mày thì sao?

Chu Khiết Oánh đứng thẳng dậy, hoàn toàn mất hết hình tượng, chửi ầm lên. 

- Mày dám chửi tao là con điếm... Mẹ mày mới là điếm, cả nhà mày đều là điếm!

Chát!

Mặt Chu Khiết Oánh bị Hoàng Đức Thu hung tợn cho một bạt tai. 

Hoàng Đức Thu là người có hiếu, khi mẹ ông ta còn trẻ để nuôi lớn ông ta mà phải bán rẻ nụ cười. Vì vậy ông ta ghét nhất người khác gọi mẹ mình là điếm.

Mặt Chu Khiết Oánh nóng rát, không tin nổi nhìn Hoàng Đức Thu.

- Hoàng Đức Thu, mày dám đánh tao? Tao sẽ khiến mày không còn chỗ dung thân ở đất Quảng Nguyên này! 

- Ồ!

Hoàng Đức Thu hừ lạnh một tiếng.

- Đừng tưởng bố mày là thị trưởng mà tao sợ mày! Chu Khiết Oánh, tao nói cho mày biết, tao có video bố mày chơi gái, mua quan bán chức… Nếu muốn chết, chúng ta cùng chết! 

Ông ta vừa dứt lời, tất cả xung quanh đều ồ lên.

Thị trưởng Chu bình thường là người có hình tượng đứng đắn, trung hậu, thành thật, là một quan chức tốt, liêm khiết chính trực,… Không ai ngờ đến sau lưng lại chơi gái, mua quan bán chức như thế.

- Mày nói bậy gì vậy hả? 

Mặt Chu Khiết Oánh đỏ bừng.

- Bố tao chí công vô tư, không thích gái gú! Mày dám ở đây nói nhảm, mày có tin tao báo cảnh sát bắt mày không?

Hoàng Đức Thu dứt khoát xé rách da mặt, hừ lạnh. 

- Tao nói nhảm? Ha ha... có đúng hay không thì mày về hỏi thử ông bố chí công vô tư, không thích gái gú của mày đi!

- Mày… Mày…

Chu Khiết Oánh cúi xuống nhặt một một cục đá nhỏ ở dưới đất lên, lại hướng về phía Hoàng Đức Thu mà ném. 

Hoàng Đức Thu lần này đã khôn hơn, nhanh chóng cúi người xuống.

Hòn đập trúng người đứng sau ông ta.

Người kia cũng bắt đầu chửi bậy… 

Dương Tử Mi thản nhiên nhìn khung cảnh hỗn loạn trước mắt, Chu Khiết Oánh lúc này không khác gì một một mụ đàn bà chanh chua đang chửi bới.

- Tiểu Mi, không thể để bọn họ gây chuyện được. Cứ tiếp tục thế này, họ sẽ quỵt nợ mất!

Mộ Dung Vân Thanh nói với Dương Tử Mi. 

- Đúng!

Dương Tử Mi gật đầu, lặng lẽ ra tay bắn ra âm sát khí khiến cẳng chân Hoàng Đức Thu và Chu Khiết Oánh không cử động được, tránh bọn họ thừa dịp chạy mất.

Hai người đó chỉ thấy chân chợt lạnh, không đứng thẳng nổi, đồng loạt quỳ xuống đất. 

Hai người vốn đứng đối diện nhau, bất ngờ cùng quỳ xuống khiến hai cái đầu va phải nhau…

Chu Khiết Oánh thê thảm kêu lên, ôm cái trán đau nhức, tát Hoàng Đức Thu một cái.

Hoàng Đức Thu đương nhiên không bằng lòng yếu thế, tát lại cô ta một cái. 

Chu Khiết Oánh lại giơ tay lên tát lại…

Hai người cứ ông một tát, bà một tát... đánh cho đối phương mặt sưng phồng, tai ù đi, khoé miệng chảy máu...

Người vây xem cạn lời nhìn hai người họ giống như biểu diễn đánh qua đánh lại, cảm thấy cuộc sống ngày càng có nhiều phấn khích. Người sống trên đời, chuyện gì cũng có thể gặp được.