Liên tiếp vài ngày bị đám á thú nhân Hạ Lan quấy rầy, Văn Quý phiền không kế xiết. Rồi sau đó, trong thôn rất nhiều thường xuyên đến nhà hắn. Ngay cả Triệu gia ban đầu khinh thường Văn Quý cũng đến.
Bọn họ nhìn thấy Triệu Lỵ lúc giúp Văn Quý thu hoạch lại kiếm lời không ít, cho nên mới đánh chủ ý này, đối xử với Văn Quý nhiệt tình hơn hẳn. Mà mỗi lần khách đến, Văn Quý đều hái tiểu hồng quả ra mời khách, rất nhiều người ở trong nhà hắn nhỏ to nói chuyện, Từ Lang đôi khi cũng ghé thăm, cho nên Hạ Lan cùng Đông từ tới càng muốn tới.
Trong thôn rất nhiều nhà xóm trên nếu không trực tiếp đến nhà hắn thì cũng ráng tìm cách có liên hệ với hắn, mà nhà xóm trên đa số là người Văn gia và Hạ gia, nhìn qua nhìn lại đều là thân thích với nhau, tính số người trên huyết thống gần thôi cũng đã rất nhiều rồi.
Đi ngang qua nhà Văn Quý cũng sẽ mời hắn qua nhà chơi, trong nhà có có nít thì đều bảo nó chạy sang nhà Văn Quý ngồi. Mấy đứa nhỏ thì rất thích tiểu hồng quả trong nhà Văn Quý, người trong thôn biết lại càng cao hứng, càng khuyến khích con mình đi thường xuyên hơn.
Văn Quý phát sầu, hắn làm gì kiếm tiền đây, ai cũng muốn ăn hết trái cây nhà hắn. Người trong thôn lại cứ xem quả nhà hắn là loại sau núi, có ai thèm quan tâm tiểu hồng quả giá trị bao nhiêu. Văn Quý muốn phát mệt! Hắn cho dù thích con nít, nhưng cái loại ăn tạp uống tạp thế này thì sao cha mẹ chúng không chịu quản? Cố tình hắn lại không thể nói gì chúng, nếu không hắn sẽ bị thiên hạ nói thành cái dạng gì đây chứ!
Cháu trai của Văn Quý đại bá
(theo vai vế thì là đây là con cả, cha của Văn Quý là con thứ hai) Văn Kỳ cực kỳ thích ăn tiểu hồng quả, mỗi lần cái thằng này đến nhà Văn Quý đều gọi một tiếng cũng thúc thúc, hai tiếng cũng thúc thúc, nghe như thân thiết lắm, lúc về thì xách cả một gói to tiểu hồng quả về nhà. Về đến nhà, nhìn thấy cha mình Văn Tây ngồi, luyến tiếc đưa cho cha mình một viên: “Cha, đây là hồng quả Quý thúc thúc trồng, so với hồng quả sau núi ăn ngon hơn nhiều”
Văn Tây biết thằng con trai mình, miệng mồm điêu ngoa nhưng cũng không nói dối, nên nghe thấy Văn Kỳ nói ăn ngon liền tò mò ăn thử, hai mắt sáng sỡ, thứ tốt! Phân phó con mình: “Lần sau con mà sang nhà Văn Quý thúc thúc của con, thì đem nhiều nhiều về.”
Nói xong lại bốc thêm mấy trái bỏ vào miệng, Văn Quan thương tâm không dứt, cuối cùng chạy đi cáo trạng với mẹ nó. Vừa lúc Văn Lan, Văn Kiện đến chơi, nghe được chuyện này cũng ăn thử một quả, nhìn nhau giật mình.
(Văn Lan là anh trai của Văn Quý, Văn Kiện hình như cũng là anh trai của Văn Quý, mấy chương trước không nhắc tới a >.<)Ngày hôm sau Văn Lan dắt Văn Kỳ đến nhà Văn Quý, trong nhà Văn Quý ngoại trừ có một đại nhân vật, còn có một đống người tụ năm tụ bảy. Văn Lan cười nhạo, Văn Quý vậy mà cũng có người thích sao? Cũng không thèm nhìn tới Văn Quý, đi thẳng một mạch ra sau nhà Văn Quý, sau đó đột nhiên hùng hổ la hét Văn Quý, “Văn Quý, mày lại dám trồng cây tử quả! Dám lén lút kiếm tiền! Hèn gì mày có tiền mua thịt ha! Tiền đâu rồi?”
Tất cả mọi người nhìn Văn Quý, thần sắc bất định.
Văn Quý không chút hoang mang, lấy một viên tiểu hồng quả bỏ vào trong miệng, ăn xong rồi mới lên tiếng: “Trong thôn có quy định cây tử quả phía sau núi không thể được trồng sau nhà mình sao?”
Văn Lan trừng mắt, Văn Quý lại nói: “Không có chứ gì? Thứ nhất, cây tôi trồng sau nhà tôi, là tài sàn cá nhân của tôi, tôi bán trái cây tôi trồng thì phạm pháp sao? Là luật quốc tế? Hay là luật nào nói? Mong nhị ca chỉ giáo cho tôi biết một chút. Thứ hai, tôi đã ra ở riêng, tiền của tôi tự tôi biết xử lý, cho mẹ có là cha mẹ đi chăng nữa thì cũng không thể can thiệp được, vậy thì nhị ca lấy tư cách gì đi đòi tiền của tôi đây? Cho dù nhị ca bây giờ đi kiện ra tòa án quốc tế, quan tòa cũng sẽ không đem tiền đưa cho anh.
Văn Lan á khẩu không trả lời được, Văn Quý liếc mắt nhìn cái thằng nhóc Văn Kỳ chột dạ đứng im lặng một bên, thản nhiên nói: “Hồng quả nhà ta cũng vậy, bán hay không là quyền của ta, ta thật sai lầm khi đem hồng quả mời mọi người ăn, về sau ta vẫn nên giữ đó đem bán cho rồi.”
Trận ầm ĩ này, Văn Quý ám chỉ rất nhiều người, lúc trước không có ai muốn nói đỡ cho hắn, quấy rầy hắn mấy ngày liền cũng xem như là đương nhiên, lúc này thấy cãi cọ thì không muốn dính rắc rối vào người, lục tục kéo đi. Hạ Lan và Đông Tử vẫn muốn tiếp tục chờ Từ Lang trở vê nên không hề nhúc nhích, ngoài ra còn có thằng nhóc Văn Kỳ một bên bộ dáng ủy khuất và Văn Lan chưa chịu đi.
Văn Quý trong lòng tự hỏi, làm sao có một cái gia đình kỳ quái như vậy, đầu họ có bị đập vô đâu không vậy? Chỉ số thông minh thấp đến không thể nói nổi…
Nhưng mà bọn họ đã giúp hắn tìm được cái cớ rất tốt, bây giờ hắn không cần phải lấy tiểu hồng quả ra mời khách nữa, mấy đứa con nít trong thôn cũng không chạy tới nhà hắn hái trái cây vô tội vạ nữa, thiệt mệt mà. Văn Lan nói chung là một thằng ngu ngốc, nhưng cũng xem là làm chuyện tốt. Văn Quý phất tay đuổi người, “Các người mau đi về đi, tôi còn phải ra sau núi hái rau.”
Hạ Lan chậm chạp không chịu đi, hắn còn muốn chờ đến lúc Từ Lang về nhà, Đông Tử trên mặt xấu hổ xấu hổ, nhìn sang Hạ Lan, rồi lại nhìn nhìn Văn Quý, sau đó ngồi trên ghế bất động, tay vẫn không ngừng ăn tiểu hồng quả trong chén. Chén dĩa này là lúc trước Văn Quý đặt làm trên mạng, đồ sứ nhìn lịch sự, tao nhã, Đông Tử rất thích cái chén này, lúc nhìn Văn Quý trong mắt đều là cực kì hâm mộ cùng với ý hỏi còn nữa không, Văn Quý coi như không thấy, Đông Tử ánh mắt lại ngập nước…
Văn Lan lại càng không muốn đi, Văn Quý lại có thể trồng cây tử quả! Tử quả bán kiếm được rất nhiều tiền a! Lúc trước khi người trong thôn nói quả này quý thì nhà hắn còn đang bận công việc, đến khi cử người lên hái thì đã không còn trái nào. Bây giờ nhìn thấy chỗ Văn Quý có, hắn làm sao mà đi được.
Từ nhỏ đến lớn, đồ của Văn Quý chính là của Văn Lan hắn, cho nên Văn Lan cảm thấy hắn lấy tử quả của Văn Quý là đúng lý hợp tình thôi, “Văn Quý, tử quả đâu? Mau đưa cho tao đem bán, được tiền thì tao mua đuuờng cho mày, cái viên ngọt ngọt lúc trước mày thích ăn đó. Mau đưa tử quả cho tao, sau này tao hứa mua đường cho mày.”
Văn Quý đối với chỉ số thông minh của cái tên này đã có hiểu biết,cho nên quyết định mặc kệ hắn, không kiên nhẫn hạ lệnh tiễn khách,”Mau đi ra, tôi còn có việc phải làm.”
Văn Lan ngang ngạnh bất động, bộ dáng nếu Văn Quý không đưa đồ cho hắn thì hắn nhất quyết không đi, Văn Quý cười lạnh, chỉ ra sau nhà nói: “Anh tự đi mà coi cây có trái hay không, hôm nay nhị ca tìm thấy trái tử quả nào thì tôi sẽ tặng luôn cho anh. Nhưng mà, những thứ khác đừng hòng đụng vào, nếu không đừng trách không nể tình.”
Khoanh tay chờ hồi lâu, thấy không có kết quả, Văn Lan căm giận bỏ đi, Văn Kỳ cắn răng chạy theo sau.
Văn Quý nhìn hai người còn lại trong nhà càng không bình tĩnh, trong lòng hắn tự hỏi tại sao hắn phải đối tốt với những người này? Não hắn bị teo rồi, họ không phải bạn bè thân thiết gì, cũng chẳng phải thanh mai trúc mã gì của hắn, dưa vào đâu mà bắt hắn phải hòa nhã với họ, hai người bọn họ tự mình không biết xấu hổ, lại còn suốt ngày chỉ biết đòi hỏi, không thèm chừa cho hắn chút mặt mũi.
Văn Quý từ trước tới giờ không phải là loại người tự ủy khuất chính mình để làm hài lòng thiên hạ, trong khoảng thời gian này hắn cứ tạm nhân nhượng vì lợi ích toàn cục, bản thân cảm thấy mình thật quá sức khờ!
Bây giờ hắn đã bàn giao dịch với Từ tướng quân, lại kết quan hệ lâu dài với nhà Văn tam gia, về sau muốn tìm người hỗ trợ không khó, cũng không sợ làm thế thì đắc tội với nhà Hạ Lan, về phần Đông Tử? Người này chỉ sợ ngay cả mình bao nhiêu phân lượng trong cái làng này còn không biết – còn bày ra dáng vẻ đáng thương trước mặt hắn, đầu óc hắn bị ngốc cho nên mấy ngày nay mới hòa nhã với bọn họ.
Giục bọn họ đi ra ngoài, Văn Quý trực tiếp đóng cửa đi thẳng ra sau núi, hoàn toàn không thèm để ý ánh mắt phẫn nộ của hai người họ, hắn đang tính chiều nay ra bờ biển xem sao. Khoảng thời gian này hắn mua rất nhiều đồ, nhưng lại không bán được gì để kiếm thêm tiền, điều này làm hắn thực phiền muộn.
Văn Quý đi đến phía sau núi, lúc này tương đối vắng, không có bao nhiêu người, hắn nhìn thấy Triệu Lỵ, còn có cả Hạ Hoa và Văn Hổ ở đó. Văn Quý bước đến tươi cười chào hỏi họ, Triệu Lỵ cũng rất nhiệt tình đáp lời.
Văn Hổ rất vui vẻ chạy tới bên người Văn Quý, “Quý ca ca, mấy ngày rồi em không thấy anh đến nha, anh có muốn củi về nhà nấu bếp không? Em nhặt được nhiều lắm đó.”
Đối với những đứa nhỏ ngoan như thế này, Văn Quý luôn rất yêu thích, xoa xoa đầu tiểu Hổ, lại tặng cho nó mấy trái tiểu hồng quả, nhận túi củi đốt tiểu Hổ đưa cho. Văn Quý cười với Hạ Hoa sau đó đến sát bên người hỏi: “Văn thúc vẫn còn sinh khí sao?” Hạ Hoa thở dài, lắc đầu, “Không còn, nhưng mỗi ngày lại cứ đến nhà thôn trưởng biếu thịt, rồi biếu thuốc lá, ta cũng không biết ông ấy nghĩ gì nữa.”
Loại chuyện này, Văn Quý không biết an ủi thế nào, chỉ có thể vỗ vỗ vai Hạ Hoa, sau đó lái sang đề tài khác nói: Chiều này con tính ra bờ biển xem, không biết tìm được gì không, nếu có thể tìm được rong biển thì tốt lắm, rong biển còn quý hơn tử quả mà.”
Hạ Hoa a một tiếng, kinh ngạc, vội vàng nói rằng: “Con không muốn sống nữa sao? Ngay cả bán thú nhân cũng không có bao nhiêu người dám mạo hiểm như vậy, nếu rơi vào hải lý thì phải làm sao! Thật là muốn tìm chết mà!” Có người quan tâm mình khiến trong lòng Văn Quý ấm áp, hắn nói: “Con đã lên mạng tra rồi, biển có nhiều chỗ cạn lắm, còn nữa nha, ngoài biển còn có bờ cát, chỉ cần lúc đi con không gặp phả thủy triều hay gió lốc gì đó, con lại không xuống biến, thì sẽ không có việc gì đâu mà.”
Hạ Hoa cũng từng ra bờ biển nhặt chút vỏ sò, tìm được tôm, cua, dĩ nhiên biết bờ biển trông ra làm sao, chỉ cần Văn Quý đừng có ham muốn rong biển quá làm liều mà theo chân mấy vị bán thú nhân đi xuống biển tìm, lặn dưới đáy biển, đây không phải là chuyện có thể đùa giỡn được!
Ban đầu trên mạng truyền ra tin tức rong biển có thể khai thông năng lượng thừa, rong biển kết hợp với dị thú hải sản rất tốt, trong thịt của dị thú dưới biển chứa nguồng năng lượng mà mọi bán thú nhân ao ước, bởi vì từng có một bán thú nhân sau khi ăn thịt động vật biển đột nhiên thăng cấp! Người người ồ lên, hơn nữa rất ít người bán thịt dị thú biển cho nên đây được xem là trân phẩm. Giới thượng lưu bắt đầu thịnh hành trào lưu ăn động vật biển, rất nhiều bán thú nhân đến bờ biển tìm hải sản, có người có thể thu hoạch thành công, còn có những người khác không may mắn như vậy, thân xác vĩnh viễn lưu lại dưới đáy biển.
Tin tức sau khi được lan truyền rộng rãi, có bán thú nhân vì tiền công lớn mà bất chấp nguy hiểm, đương nhiên cũng có nhiều người sợ hãi lưỡi hái từ thần nên không dám đến gần nửa bước.
Xuân Thủy thôn gần biển, bình thường cũng có không ít á thú nhân đến bờ biển nhặt vỏ sò, những người này cũng xem như lớn gan, dù sao ai cũng sợ hãi chuyện ra biển, nhưng ai mà chẳng muốn ra, bởi vì từng có nhiều người sau khi ra biển, lúc trở về đều trở thành phú ông, phú bà hết.
Người đi càng lúc càng nhiều, bây giờ Văn Quý cũng muôn đi, vì thế Hạ Hoa rất hoảng sợ, sợ Văn Quý không chịu nổi cám dỗ mà dong buồm ra khơi. Hạ Hoa cằn nhằn nói liên miên, muốn Văn Quý bỏ suy nghĩ đi biển, dù sao cũng do chính mình lúc trước nói tới vấn đề này cho Văn Quý biết cho nên nếu Văn Quý xảy ra chuyện gì thì ông sẽ cảm thấy rất tội lỗi.
Văn Quý bất đắc dĩ, hắn biết Hạ Hoa muốn tốt cho hắn, nhưng hắn chỉ ra bãi cát thôi mà, cũng đâu chết dễ vậy được. Hắn đang nghĩ xem nên làm sao để Hạ Hoa bớt lo lắng thì nhìn thấy Từ Lang ôm cung tên xuất hiện trong tầm nhìn, Văn Quý hai mắt rực sáng.
Hết chương 16