Lần đầu tiên hàng xóm tới thăm, Văn Quý cũng không thể không chiêu đãi khách, hắn vặt sạch tiểu hồng quả trong nhà mời, “Mau nếm thử chút đi, đây là loại tôi tự trồng đấy, không giống với loại sau núi đâu, ăn có không ngon, anh cũng đừng chê nhé.”

Tiểu hồng quả nhỏ nhỏ tròn tròn, màu sắc đỏ tươi xinh đẹp, nhìn rất đáng yêu.

Từ Lang tư thế ngồi đoan chính, lưng thẳng, khuôn mặt lãnh đạm, nhìn chằm chằm tiểu hồng quả trong chén một hồi, trong mắt nhu hòa chợt lóe rồi biến mất. Do dự mãi mới cầm lên ăn một quả, sau đó đôi mắt khép hờ, ánh mắt tỏa sáng, giống như có muôn ngàn vì sao trong đó, khóe miệng nhếch lên thành một đường cong tuyệt đẹp, hạnh phúc đến không ngôn từ nào có thể diễn tả được.

Răng rắc một tiếng, Văn Quý nghe tim hắn đang vỡ vụn. Hạ Lan lúc nào cũng nói cho hắn vị này mặt lạnh ra sao, võ tướng sát phạt quyết đoán, dũng mãnh thiện chiến, bách chiến bách thắng, là vị tướng quân nổi cường hãn nhất!

Ảo tưởng tan biến, Văn Quý không có lời nào thổn thức trong lòng. Xót xa đem tiểu hồng quả cho Từ Lang ăn, phất tay mệt mỏi nói: “Anh cứ ăn tự nhiên đi, trong nhà tôi trồng nhiều lắm, không thiếu, anh thích thì tôi hái nhiều chút để anh đem về.”

Từ Lang hoàn toàn không biết tâm tư ngàn lần cẩn thận che dấu của mình bị người ta liếc mắt một cái là nhìn thấy, vẫn ngồi ôm cái chén đựng tiểu hồng quả duy trì dáng ngồi thẳng lưng, khuôn mặt khôi phục lại bộ dáng lãnh đạm, trầm ngâm, không biết đang suy nghĩ gì.

Văn Quý muốn hỏi Từ Lang xem tại sao đến nhà hắn, nhưng thấy Từ Lang khẩn trương đến mức lỗ tai nãy giờ cứ run lên thì Văn Quý không nỡ thúc giục người trước mặt. Trong lòng thầm nghĩ, cái vị tướng quân này sao hắn thấy giống như con cừu non thế? Hẳn là người rất giỏi đánh đấm, nhưng không có tâm cơ, lúc trước con đường làm quan thuận buồm xuôi gió có lẽ là có người phía trước che chắn cho, sau đó cha mẹ, anh em qua đời, bị người khác xa lánh mới phải về nơi này làm ruộng…

Thật là một đứa nhỏ tội nghiệp a, còn nhỏ như vậy, lại ngây thơ trong sáng như vậy…

Từ Lang hoàn toàn không biết Văn Quý trong đầu đang tiếc thương ra sao cho câu chuyện của mình. Mục đích hôm nay hắn đến đây chính là muốn dùng thú mình săn được để đôi thóc với Văn Quý, nhưng mà Văn Quý đã tặng hắn tiểu hồng quả, hắn bây giờ mà muốn đổi thêm thóc thì có thể sẽ bị Văn Quý cho là người lòng tham không đáy mất (thật ra ngươi suy nghĩ nhiều rồi <- Đây là lời tác giả a), tuy rằng Văn Quý người ta rất hào phóng, nhưng mà hắn từ trước đến nay chưa bao giờ muốn lợi dụng ai hết.

Chắc nên trả tiểu hồng quả lại, lấy thóc về thôi…? Cúi đầu nhìn tiểu hồng quả tròn vo đáng yêu trong chén, nhớ tới mùi vị thơm ngon ban nãy, hắn lại luyến tiếc a. Cho nên hắn không biết làm sao mở miệng làm sao, hắn luôn không giỏi khoản nói chuyện lắm, thật sự là nan giải quá!

Văn Quý ngồi một bên nhìn tiểu suất ca Từ Lang, nhìn thấy tên nhóc này nội tâm rối rắm, hắn có chút buồn bực tự hỏi, rốt cuộc có chuyện gì mà làm chiến thần của chúng ta khó xử như vậy? Chẳng lẽ so với đánh giặc còn khó hơn?

Văn Quý thật ra không biết, đối với Từ Lang đã quen động đao kiếm từ nhỏ thì đánh giặc dễ như trở bàn tay, nhưng mà cân nhắc chuyện có nên chiếm tiện nghi của người khác hay không đối với Từ Lang thì giống như chuyện đòi mạng bậy, có thể không khó xử hay sao.

Văn Quý chịu không nổi nhìn thấy tên nhóc này rối rắm như vậy, Văn Quý cảm thấy cả người đều khó chịu a, rốt cuộc là chuyện gì thế, hắn đâu thể giữ Từ Lang ở nhà lâu được, ngày hôm sau tên Hạ Lan kia thế nào cũng đến khóc lóc ăn vạ nhà hắn cho xem. Nghĩ thế bèn chủ động hỏi: “Từ tướng quân cần tôi giúp gì sao? Anh đừng ngại, cứ nói đi, trong khả năng của tôi thì tôi sẽ không từ chối đâu.”

Từ Lang kiềm chế tâm trạng nhắm mắt lại một lát, sau đó khi mở mắt ra ánh mắt lại quay về trạng thái cũ, lên tiếng: Tôi muốn dùng thịt dị thú đổi một ít thóc với anh.”

Ta muốn té ghế, chỉ vì chuyện này mà phải rối rắm vậy sao!

Văn Quý đã không biết nên phản ứng làm sao, nói: “Không biết Từ tướng quân muốn dùng dị thú gì để đổi?” Từ Lang đột nhiên thoải mái hẳn, ngón tay nhịp nhịp trên đầu gối: “Văn Quý, bây giờ tôi không là tướng quân, anh cũng đừng gọi tôi như thế.” Nói xong, Từ Lang lấy ra từ không gian tùy thân một con lỗ lỗ thú đã chết, ánh mắt chờ mong nhìn Văn Quý, “Tôi muốn dùng con này để đổi thóc.”

Cấp bậc của lỗ lỗ thú cao hơn lỗ đạt thú mấy bậc, nhưng mà bán thú nhân không thích ăn loại thịt này. á thú nhân thì rất ưa chuộng, bởi vì lỗ lỗ thú sở hữu năng lượng á thú nhân có thể hấp thụ được.

Văn Quý nháy mắt mấy cái, thịt lỗ lỗ thú một cân ở ngoài bán ba trăm khối, cái con trước mắt nhìn qua áng chừng hơn một trăm cân, hắn còn không có đủ tiền mua được một cái đầu dị thú như vậy, huống chi là ăn nhiều thịt quý thế này. Chính là, khụ khụ, Từ tướng quân a Từ tướng quân, anh có thể làm ơn đừng có dùng đôi mắt đáng yêu đó nhìn tôi có được không hả, hắn còn không muốn dính phải mỹ nhân kế đâu.

“Được a, không biết Từ tướng quân muốn đổi như thế nào vậy?” Văn Quý cười tủm tỉm hỏi, hoàn toàn bày ra một bộ dáng gian thương.

Từ Lang trừ bỏ đánh giặc ra, mấy chuyện khác căn bản không chú ý đến, cho nên không hiểu biết giá thị trường ra làm sao, hắn dùng loại dị thú hắn thích nhất để trao đổi để tỏ thành ý của mình, nghe Văn Quý hỏi thì Từ Lang trong lòng thầm tính tính một chút, một con lỗ lỗ thú hắn có thể ăn được hai ngày, nếu mà đổi thóc thì…”Vậy đổi một trăm cân.”

Văn Quý trên mặt có chút vặn vẹo, trong lòng kêu gào, hèn chi người ta nói người bán phải có lương tâm lương tâm a! Một cân thóc bán ra có ba, bốn mươi khối, so với lỗ lỗ thú hắn lời gấp trăm ngàn lần, vậy mà người ta muốn một cân đổi một cân.(Lỗ lỗ thú khoảng một trăm cân-một cân ba trăm khối, thóc đổi một trăm cân- một cân khoảng ba, bốn mươi khối.:)) Vâng, bạn nhỏ Từ Lang nhà chúng ta rất đáng yêu <3)

Thở dài, vị tướng quân này thật là kiến thức thiếu thốn a, so với người từ thế giới khác như hắn còn kém hơn nữa, hắn cũng không muốn khi dễ người ta, cho nên cười xua tay: “Tướng quân, tôi là á thú nhân a, không thể ăn nhiều thịt như vậy đâu, nhà của tôi, anh cũng thấy rồi đó, ngay cả tủ lạnh cũng không có, mua trữ lại cũng không xong, mà bình thường một bữa cơm nhiều lắm tôi cũng chỉ ăn có hai cân thịt thôi.”

Từ Lang sửng sốt một chút, hắn quên á thú nhân ăn rất ít. Trong lòng có chút mất mát, trên mặt cũng lộ ra một tia cảm xúc, bản thân hắn cũng ý thức được điều này, cho nên bản thân có chút không được tự nhiên lắm, hắn đã quen không để lộ suy nghĩ cảm xúc của mình trước mặt người ngoài, nhưng mà hôm nay cùng Văn Quý nói chuyện, không hiểu sao hắn khó kiềm được tâm tình của mình mà biểu lộ ra ngoài.

Hắn từ trên người Văn Quý cảm giác được khí tức giống như cha mẹ hắn, rất thân thiết, rất ấm áp, có lẽ vì thế hắn mới thả lỏng vậy sao? Thậm chí còn tự phá vỡ quy tắc bản thân đi chiếm tiện nghi của Văn Quý, bởi vì trực giác của hắn cho rằng Văn Quý sẽ giống như cha mẹ, huynh đệ của hắn, luôn bao dung hắn, luôn khoan dung hắn…

Từ Lang lỗ tai đỏ lên, chân tay có chút luống cuống, “Thế, vậy xem như tôi chưa nói gì hết, tôi về trước.” Nói xong liền đứng lên, chuẩn bị bước ra ngoài. Văn Quý vội vàng ngăn lại, “Chờ chút, tôi còn chưa nói xong mà!”

Từ Lang ngơ ngác đứng lại, kinh hỉ nhìn Văn Quý, trong mắt ánh mắt sự vui vẻ cùng chờ mong.

Văn Quý nội tâm kêu rên, trời ạ, vì cái gì hắn cảm thấy tướng quân ngốc ngốc như vậy rất đáng yêu a? Lạnh lùng cũng không, không biểu tình gì đó cũng không, tàn nhẫn quyết đoán gì đó cũng không luôn… Cái hình tượng lãnh khốc, khí phách, suất ca gì đó biến đâu mất rồi chứ!

Văn Quý chịu một đống đả kích, nhịn không được muốn khi dễ tên nhóc này một chút; “Tôi còn chưa nói là không đổi đâu, anh đi như vậy, tướng quân thấy đùa giỡn tôi như vậy vui lắm hay sao?” Không để Từ Lang mở miệng, Văn Quý lập tức nói: “Như vậy đi, tôi một bữa cơm ăn cũng không nhiều lắm, mười cân thóc đổi một cân thịt, nhưng sau này tôi có việc gì cần người hỗ trợ thì anh phải giúp tôi nhé, anh cảm thấy ý kiến này như thế nào?”

Từ Lang còn đang suy nghĩ hắn đã làm Văn Quý giận rồi, phải nên làm thế nào để làm lành thì nháy mắt Từ Lang đã thay đổi thái độ thành vui vẻ, Từ Lang có chút phản ứng không kịp, chỉ ngơ ngơ ngác ngác gật đầu.

Văn Quý bất đắc dĩ lắc đầu, đứa nhỏ này làm sao mà còn sống đến giờ thế, thật là làm người ta không biết làm sao mà. Văn Quý nhanh chóng đến kho hàng đem hai mươi cân thóc ra, sau đó ra phía sau nhà hái một ít tiểu hồng quả để Từ Lang đem về, rồi đợi lát nữa vị tướng quân kia đem thịt lại qua cho hắn.

Lúc Từ Lang rời đi, Văn Quý mới đột nhiên chợt nghĩ đến một chuyện, Từ Lang tại sao không đem bán thịt lỗ lỗ thú lấy tiền, rồi lấy tiền đi mua thóc? Chẳng lẽ não bộ của vị Từ tướng quân này hoạt động không giống người thường?