Chúng tôi gọi tên đối phương, xác nhận không phải mình đang nhận lầm một người có vẻ bề ngoài cực kỳ giống với người kia.
Sau khi gọi tên của nhau, cả hai đứa lại im lặng vài giây. Tôi không dám mở miệng, tựa như cái đêm ly biệt bốn năm về trước chính là đêm qua, dằn vặt trong lòng vẫn khiến cho tôi chẳng thể cất lời. Lần đối diện này, tôi đã đợi suốt cả bốn năm ròng.
“Sao cậu lại tới đây?” Vẫn là Dương Tiểu Nghiêu lên tiếng trước.
“Tôi về thăm trường, còn cậu thì sao?”
“Tôi cũng thế thôi.”
“Ừ.”
Cuộc trò chuyện này lại một lần nữa đâm vào ngõ cụt, tôi chẳng nhớ ra nổi gì để nói. Đã bốn năm rồi mà tôi vẫn não cá vàng như vậy.
“À… ờ….Lâu rồi… chưa gặp.” Tôi lắp bắp một hồi lâu, cuối cùng chỉ nghẹn ra một câu này.
Dương Tiểu Nghiêu đột nhiên cười “xì” một tiếng: “Đã bao nhiêu năm qua rồi mà sao cậu vẫn hệt như xưa thế?”
“Thói quen khó thay đổi lắm.” Tôi ngượng nghịu đáp lời.
“Nhưng hình như cũng cao lên một chút thì phải. Đáng tiếc là tôi lại chả cao thêm tẹo nào, giữa hai chúng ta vẫn không phải là chênh lệch chiều cao lý tưởng.” Dương Tiểu Nghiêu tiếp tục cười nói.
Tôi có hơi giật mình, không ngờ em còn nhớ rõ chuyện này. Đó là khoảng năm thứ ba, một lần hai đứa cùng nhau trở về ký túc, tôi đã từng nói con trai cao hơn con gái mười lăm centimet đứng cạnh bên nhau sẽ là chênh lệch chiều cao lý tưởng. Không ngờ em lại nhớ kỹ một câu tôi chỉ thuận miệng nói bừa, hơn nữa lại còn nhớ lâu đến thế.
“Đứng ở cổng trường nói chuyện thì cũng hơi kỳ cục nhỉ, hay bọn mình vào trong đi?” Tôi đề nghị.
“Được.”
Dương Tiểu Nghiêu cất điện thoại vào túi, sau đó thu ô.
Thời điểm nghỉ hè, rất nhiều học sinh quay về trường cũ tham quan. Chúng tôi chỉ nói một câu là chú bảo vệ đã cho vào trường.
Sau khi đi qua cổng trường, hai đứa bắt đầu hướng tới khu vực giảng đường.
Thứ đầu tiên đập vào mắt chúng tôi là một cái hồ nhân tạo cỡ vừa, trên hồ còn có một mái đình nhỏ.
“Không ngờ bọn mình vừa rời đi có mấy năm mà cái hồ này đã xây xong rồi.”
“Người ta vẫn bảo cái gì ở trường cũng phải đợi mình đi rồi mới có, quả nhiên là không sai nhỉ.” Dương Tiểu Nghiêu nhẹ nhàng nói.
Khi chúng tôi mới vào học cấp ba, cái hồ này vẫn chỉ là một cái hố trống hơ trống hoác, bên trên phủ đầy cỏ dại. Không ngờ lần này trở về lại thấy được một hồ nước xinh xẻo, mái đình cùng cả một hành lang dài bắt mắt như vậy.
“Dạo này cậu thế nào rồi?” Tôi lơ đãng hỏi, hỏi xong bỗng lại thấy hơi hối hận.
“Cậu hỏi về phương diện nào?”
Phương diện nào cũng muốn biết, nhưng mà phương diện tôi muốn biết nhất thì lại chẳng thể hỏi ra thành lời.
“Phương diện học hành.” Tôi nghĩ một đằng rồi lại trả lời một nẻo.
“Chuyện học hành thì cũng chẳng có gì to tát cả đâu. Vừa mới học xong bốn năm đại học, đã tốt nghiệp, không muốn học tiếp.”
“Vậy giờ là cậu muốn ra ngoài làm việc à?”
“Ừ, thực tập ở một trung tâm chuyên dạy tiếng Anh giao tiếp.”
“Ở Vĩnh Châu hả?”
“Ở Trường Sa.”
Trường Sa? Chẳng phải là rất gần chỗ tôi sao? Tâm tình của tôi có hơi xao động.
“Hiện tại tôi cũng đang ở Trường Sa, biết đâu sau này có thể thỉnh thoảng đi chơi cùng nhau ấy nhỉ.” Tôi cười cười.
“Chuyện đó thì đương nhiên rồi, mỗi tội không thể đi trong giờ làm được thôi.” Dương Tiểu Nghiêu đáp, giọng điệu có hơi tinh nghịch.
“Mà này, sao cậu lại cắt tóc thế?” Tôi nhìn mái tóc cũn cỡn của em.
“Tóc á?” Dương Tiểu Nghiêu vừa nói vừa sờ sờ tóc mình.
Tôi vẫn luôn thích một Dương Tiểu Nghiêu tóc dài với chút tóc mái lưa thưa, bởi vì một Dương Tiểu Nghiêu như vậy mới là Dương Tiểu Nghiêu tôi quen thuộc. Còn Dương Tiểu Nghiêu hiện tại đang đứng trước mặt tôi đây, tôi lại thấy hơi xa lạ.
“Năm hai tôi có quen một bạn trai. Hai đứa hẹn hò khoảng hơn một năm, đến tháng một năm nay thì chia tay. Lúc ấy tâm trạng tôi không được tốt, vậy nên đã đi cắt tóc.”
Thì ra vẫn là vì bạn trai à. Tôi bỗng thấy hơi mất mát.
Nhưng tôi không ngờ ngay trong tháng một họ đã chia tay. Ít nhất cái lúc mà cậu bạn kia đưa cốc mỳ nóng cho em, trông vẫn còn đang khá là thân mật.
“Còn cậu thì sao? Thấy tôi để tóc dài đẹp hay tóc ngắn thì đẹp hơn?” Dương Tiểu Nghiêu nhìn tôi, ánh mắt có vẻ chân thành tha thiết.
“Tôi vẫn quen nhìn cậu tóc dài hơn.”
“Cũng phải.”
“Vậy cậu hiện giờ…”
Vậy cậu hiện giờ chuyện tình cảm thế nào rồi? Câu này thực sự tôi vẫn nói không nên lời. Nếu mà hỏi thẳng, có thể người ta sẽ nghĩ tôi đang có ý định gì đó khác.
“Hiện giờ? Thực ra hiện giờ tôi cũng cảm thấy mình để tóc dài hợp hơn. Nhưng mà dù sao cắt tóc ngắn cũng quen rồi, cứ tạm thế này cái đã. Sau này khi nào thích để tóc dài thì sẽ không cắt tóc nữa, hoặc là không thích thì lại cắt thôi.”
“Sao cậu lại chia tay vậy? Chẳng phải mối quan hệ của hai người vẫn đang tốt đẹp lắm sao?” Tôi làm bộ nhẹ nhàng bâng quơ hỏi.
“Quan hệ tốt không thì cậu làm sao biết được?” Dương Tiểu Nghiêu nhìn tôi, cười cười.
“Tôi đoán vậy thôi, không thì làm sao có thể quen nhau tới tận một năm được chứ?” Tôi tránh né ánh mắt em.
“Đại khái có lẽ vẫn là không hợp. Thời gian ở bên càng dài, lại càng phát hiện có rất nhiều chuyện không thể cùng chung tiếng nói.” Dương Tiểu Nghiêu cúi đầu, nhìn xuống chân mình.
“Có phải hiện tại tôi nên chúc mừng cậu đã độc thân trở lại không nhỉ?”
“Có phải hiện tại tôi nên cảm ơn cậu một tiếng không nhỉ?” Dương Tiểu Nghiêu nhoẻn miệng cười, lộ ra hai chiếc răng nanh nhỏ nhắn đáng yêu.
“Tháng một cậu đã đến Trường Sa à?” Tôi thử thăm dò. Thực ra điều mà tôi muốn hỏi là,
có phải nửa năm về trước cậu từng tới tìm tôi không? Nhưng tôi lại chẳng thể mở miệng hỏi, câu hỏi đường đột như vậy sẽ phá hỏng cái bầu không khí này.
“Ừ, bạn trai cũ ở Trường Sa nên có từng tới một lần. Chính là sau lần đấy về hai đứa đã chia tay đó.”
Thì ra chính là lần ấy. Tôi dùng khóe mắt nhìn Dương Tiểu Nghiêu, trong lòng không ngừng nghĩ ngợi. Rốt cuộc là lần đấy tới Trường Sa, em đến nhà tôi làm gì? Không phải chỉ là vì quà sinh nhật nên muốn cảm ơn thôi chứ?
Chúng tôi cứ thế vừa đi vừa nói, đi ngang chiếc hồ nhân tạo, ngang qua cả sân bóng rổ lẫn sân điền kinh, cuối cùng tới khu giảng đường. Khu vực này bao gồm sáu tòa nhà kết nối với nhau bằng một hàng lang siêu dài. Tòa đầu và tòa cuối cũng nối nhau, tạo thành một vòng khép kín. Cả ba năm học chúng tôi đều học ở tòa thứ năm. Những khóa trước đó thì luôn phải đổi phòng học hàng năm theo quy tắc một năm ba hoặc hai bốn sáu, nhưng từ khóa tôi trở đi thì lại cố định lớp học, bởi vậy ba năm hồi ức của mỗi chúng tôi đều được cất gọn trong một căn phòng.
“Nãy giờ toàn nói chuyện tôi, cậu cũng phải kể về mình đi chứ.”
“Nói chuyện gì cơ? Mấy năm vừa rồi tôi lung tung lắm.” Tôi đưa tay gãi gãi sau gáy.
“Thật ra lúc nghe chuyện cậu học lại, tôi đã giật mình lắm luôn. Vốn dĩ những người như cậu chẳng cần phải học thêm một năm nữa để đậu được vào trường mà mình thích. Tôi cũng chỉ muốn biết là, năm đó cậu thi đại học không tốt, có phải tại tôi ảnh hưởng tới việc học hành của cậu hay không?” Dương Tiểu Nghiêu dè dặt hỏi.
“Không phải, là do khả năng của tôi không đủ.”
Nét mặt của Dương Tiểu Nghiêu không hề giống như vừa cởi bỏ được gánh nặng, mà trông có vẻ mất mát nhiều hơn. “Dựa vào thực lực của cậu, không thể không đỗ được vào trường tốt. Chắc là lúc thi đại học làm bài có hơi sơ suất nên mới như vậy đúng không?”
“Chuyện đã qua lâu thế rồi, đâu cần phải nhiều lời nữa làm gì. Dù sao tôi cũng không thấy học lại một năm là phí thời gian. Tuy rằng chậm hơn mọi người một chút, nhưng bù lại cũng coi như có các tiền bối đi trước dò đường.”
“Vậy giờ cậu tính thế nào? Chuẩn bị thi lên thạc sĩ hay là muốn kiếm việc làm?”
“Tôi không định thi lên nữa.”
Chúng tôi đã đến phòng học, nhưng mà cái phòng học này đã sớm không còn chút nào dáng vẻ năm xưa nữa rồi. Bàn ghế thay mới toàn bộ, ngay cả cái bảng đen dài lồi lõm năm ấy hiện tại cũng đã sáng láng hẳn lên. Cái màn hình đa phương tiện treo ngay giữa tấm bảng đó khiến tôi nhớ đến cái máy chiếu cũ luôn làm thầy cô bối rối, không phải đổi màu thì cũng là nhòe hình ảnh. Bây giờ nó đã bị thay thể hẳn bởi một thiết bị trông tân tiến hơn nhiều rồi.
Tôi cười khổ một tiếng, nơi này làm gì còn có dấu vết nào của chúng tôi chứ? Quả nhiên quá khứ, chung quy vẫn chỉ thuộc về quá khứ.
“Giờ nhìn cả cái phòng này chẳng còn thấy gì quen thuộc nữa nhỉ.” Tôi bất đắc dĩ nhìn Dương Tiểu Nghiêu.
“Cũng không hẳn là thế đâu.”
Dương Tiểu Nghiêu vừa nói vừa dẫn tôi vào bên trong.
“Đây đã là phòng học của người ta rồi đó, tự tiện đi vào hình như là không hay lắm thì phải?”
“Nhưng dù sao thì nó cũng từng là phòng học của chúng ta mà, hơn nữa bọn mình đâu có trộm cắp gì đâu.”
Tôi đã bị Dương Tiểu Nghiêu thuyết phục, theo em tiến vào trong phòng.
Em nhanh chóng bước đến một chiếc bàn tầm giữa lớp, nằm sát lối đi, sau đó thò đầu vào nhìn vách tường.
“Tôi đã bảo là vẫn còn có thứ quen mà, cậu ra đây xem này.” Dương Tiểu Nghiêu cười rạng rỡ, dùng ngón trỏ chỉ chỉ lên trên bức tường.
Như tôi đã nói, khuôn mặt tươi cười này đã từng là dáng vẻ mà tôi thích nhất ở em. Đúng vậy, đã từng. Chính bản thân tôi cũng chẳng biết rõ liệu rằng hiện tại cảm giác của mình đã đổi thay hay chưa nữa.
Tôi nhìn theo hướng tay em, trông thấy vô số kí hiệu to nhỏ vẽ trên bức tường. Ngay nơi ngón tay em chỉ là ba chữ số cực nhỏ:
3.22. Tất nhiên tôi biết ba con số ấy có nghĩa là gì, đó là sinh nhật của tôi.
“Cậu viết mấy số đấy à?” Tôi cảm giác hơi khó tin, tại sao Dương Tiểu Nghiêu lại muốn viết ngày sinh nhật tôi lên tường?
“Đương nhiên. Tôi viết hồi năm ba đó, khi ấy bọn mình vẫn còn đang chiến tranh lạnh.” Lúc em nói những lời này, nét mặt có hơi kỳ ảo.
Tôi lặng im không nói gì, vậy là em lại tiếp tục: “Ba năm cấp ba, lúc nào cậu cũng nhớ rõ sinh nhật của tôi, vậy mà sinh nhật của cậu nếu cậu không nói thì tôi lại chẳng hề hay biết gì. Con người của tôi chẳng mấy nhạy cảm với những con số, luôn luôn cố nhớ mãi mà không xong, mà sinh nhật cậu lại là âm lịch, năm nào cũng phải tra lại một lần. Thế là tôi liền nghĩ rằng, thôi cứ đợi đến khi nào cậu bảo thì tôi sẽ tặng quà vậy. Nhưng rồi năm ba, sau sinh nhật tôi hai tháng thì hai đứa mình cãi nhau, lại còn giận dỗi. Tôi biết sắp sửa đến sinh nhật cậu, cũng biết lần này cậu sẽ không chủ động nói, thế nên đành phải dò lại sinh nhật cậu những năm trước để biết năm ấy dương lịch rơi vào ngày nào. Sau đó tôi mới chuẩn bị quà cho cậu trước, nhưng không ngờ là tặng xong bọn mình vẫn không làm lành với nhau.”
Vừa nói dứt lời, em đã hít sâu một hơi.
“Xin lỗi cậu, năm đó đúng là tôi đã quá tùy hứng, quá cố chấp.” Tôi cúi đầu ăn năn.
“Là do tôi sai trước mà.”
Chúng tôi đều hiểu cái “sai” em bảo là gì, nhưng không có ai nói rõ thẳng ra.
“Đi thôi, chúng ta qua chỗ khác xem.” Tôi đề nghị.
“Ừ.”
Hai đứa rời khỏi phòng học. Trước khi ra khỏi cửa phòng, tôi vẫn quay đầu nhìn thoáng nơi này lần nữa.
Mặc dù bây giờ nó đã không còn là phòng học của chúng tôi, bàn học, bảng đen, thầy cô bè bạn đều đã khác trước cả rồi, nhưng mà ít ra nơi đây vẫn còn lưu lại chút hương vị và hơi thở của những tháng ngày xưa cũ. Ở căn phòng này, tôi và Dương Tiểu Nghiêu gặp lại nhau. Ánh mắt chúng tôi giao nhau lần đầu chính tại bên bức tường đó. Đây cũng là nơi mà tôi và em trải qua ba năm học tập. Tôi vẫn còn nhớ ở cái bàn ấy, chỉ vì kèm em học bài mà suýt chút nữa hai đứa đã không thể về phòng ký túc cả một đêm. Đây cũng là nơi mà hai đứa tôi bầu bạn trong suốt ba năm cấp ba. Mặc dù chưa nói ra lời tạm biệt, nhưng cũng đã từng có cả tiếng cười lẫn những giọt nước mắt không cam lòng.
Chúng tôi ra khỏi khu vực giảng đường, đi dọc theo tuyến đường chính ban nãy, trông thấy khu ký túc xá học sinh cùng với cổng sau của trường. Đã từng có rất rất nhiều buổi sớm, chúng tôi cùng hẹn gặp nhau ở đây. Rồi thì sau rất rất nhiều lần hẹn, chúng tôi vẫn cứ hai người hai ngả.
“Này, hôm nay cậu quay lại trường là chỉ muốn dạo một vòng thôi hả?” Tôi hỏi.
“Cũng không hẳn thế. Hôm trước Bạch Hạo Vũ nhắn tin cho tôi hỏi có muốn về gặp mặt bạn bè hay không. Lúc đầu tôi thấy không có mấy người nên định từ chối, nhưng mà sau đấy lại đến Lương Thuần nhắn tin cho tôi, còn nói có chuyện quan trọng gì đó. Vậy là hôm nay tôi đến. Sau đó Bạch Hạo Vũ và Lương Thuần lại nhắn tin bảo tôi chờ họ ở cổng trường, bọn họ sẽ tới tìm tôi. Không ngờ là cậu lại xuất hiện trước.” Dương Tiểu Nghiêu cười cười.
Nghe đến đây thì tôi đã bừng tỉnh đại ngộ, sau đó bật cười. Hóa ra hết thảy đều là do hai kẻ kia sắp xếp. Tôi bảo bọn họ không cần nhọc lòng, họ thậm chí còn nhọc lòng nhiều hơn.
“Nhưng mà kể ra cũng lạ, mấy cái tin nhắn nội dung y chang mà cả Bạch Hạo Vũ lẫn Lương Thuần đều nhắn cho tôi mỗi người một lượt. Hai người bọn họ có phải đang bất hòa gì không đấy?”
“Tôi nghĩ nguyên nhân không phải thế đâu.” Tôi không nén nổi nụ cười trước những hành động mù mờ của hai cái con người kia. Bất cứ lúc nào, Bạch Hạo Vũ và Lương Thuần cũng vẫn luôn luôn ăn ý như vậy.
Dương Tiểu Nghiêu gật đầu: “Thế còn cậu thì sao? Ngoài việc về thăm trường cũ, chắc là vẫn có cả chuyện khác chứ?”
“Ừ, có, về thả đèn trời.”
“Đèn trời? Đèn trời thì thả đâu cũng được mà?” Dương Tiểu Nghiêu lại cười đến lộ ra răng nanh nhỏ.
“Ý nghĩa không giống nhau.”
Dương Tiểu Nghiêu nhíu mày, chắc là không hiểu ý tôi định nói.
“Bạch Hạo Vũ cũng gọi tôi đi liên hoan, có vẻ đang muốn hội họp bạn bè một chút. Sau khi ăn xong cậu có muốn cùng đi thả đèn với bọn tôi luôn không?” Sau tròn bốn năm, cuối cùng tôi cũng nói được lời mời mà năm xưa từng để lỡ.
“Ừ, được chứ.”
Lúc này đã là gần sáu giờ tối. Sau khi mây mù tản bớt, mặt trời đang ngả về tây chăm chỉ rải những tia sáng cuối lên mặt đất. Chỉ còn chưa đầy một tiếng, bóng tối sẽ phủ lên thành phố này.
“Hội Bạch Hạo Vũ vẫn chưa đến nhỉ? Bảo là gặp ở cổng trường, thế mà đến tận bây giờ vẫn chẳng thấy bóng dáng ai đâu cả.” Dương Tiểu Nghiêu trách móc.
“Tôi nghĩ bọn họ có lẽ sẽ không tới đâu.”
“Tại sao thế?”
“Sắp đến giờ liên hoan rồi, chắc là cũng nên chuẩn bị một chút.” Tôi cố gắng che đậy giúp hai người họ.
Bất tri bất giác, chúng tôi đã qua hết ký túc xá, tới được ngọn núi phía sau trường học. Trước mặt hai đứa bây giờ là hai con đường dẫn về cổng chính của trường, một đường vòng qua sân bóng rổ đằng sau núi, còn đường còn lại thì vòng qua núi rồi xuống tới khu tổng hợp.
“Đi đường nào bây giờ?” Tôi hỏi.
“Lên núi đi, tôi cảm giác đi qua con đường ấy sẽ nhớ được nhiều chuyện hơn.”
“Thế á? Thật ra thì tôi chỉ nhớ vào một buổi tối khuya nọ, có người nào đó đi trên đường này bị dọa cho sợ hết hồn mà thôi.” Tôi trêu chọc em.
“Còn tôi thì cũng chỉ nhớ ngày nọ cả lớp bị phạt phải tổng vệ sinh, cái hội chứng tuổi dậy thì của người nào đó đã phát tác giữa sườn núi mà thôi.” Dương Tiểu Nghiêu đáp lại.
Hai gò má tôi tức khắc đỏ ửng. Hóa ra là em có biết, tôi vẫn cứ tưởng rằng em không để ý cơ. Lần này so đấu em thắng, tôi cam tâm tình nguyện nhận thua.
Hai đứa chúng tôi đang đi thì đột nhiên điện thoại tôi đổ chuông. Tôi rút điện thoại ra nhìn, là Bạch Hạo Vũ gọi đến. Đúng là cái tên chẳng thức thời chút nào cả. Tôi bấm nút nhận cuộc gọi.
“A lô, gì đấy?”
“Ôi chao, nghe cái giọng kìa. Có phải tôi đang quấy rầy cậu không?”
Tôi liếc qua Dương Tiểu Nghiêu. Giờ tôi không mở loa ngoài, chắc là em không nghe thấy cậu ta nói gì đâu nhỉ?
“Đừng nhiều lời nữa. Có chuyện gì thì nói đi.”
“Mọi người đến đủ cả rồi, khoảng sáu rưỡi ăn cơm nhé. Hai cậu cũng tới dần đi là vừa.”
“Biết rồi.”
“Làm ơi đừng có tâm tình đến quên hết trời đất nhá.”
“Đừng nói nhảm nữa, cúp đây.”
Tôi ngắt điện thoại, trong khi Bạch Hạo Vũ cười ha hả.
Thế mà ban nãy tôi vẫn còn bảo Bạch Hạo Vũ hay thay đổi trước mặt Lương Thuần. Bây giờ nghĩ lại, đứng trước mặt Dương Tiểu Nghiêu, có lẽ chính tôi mới là người hay thay đổi.
Tôi thở dài, cất di động vào trong túi.
“Bài hát đó là “Hoa anh đào” của Ikimono-gakari phải không?” Dương Tiểu Nghiêu hỏi.
“Ừ.”
Em đang nói tới nhạc chuông của tôi, đúng là bài “Hoa anh đào” mà hồi năm ba em đã từng cho tôi nghe. Không ngờ sau khi cúp máy, câu đầu tiên em hỏi tôi không phải chuyện ai đã gọi, mà lại là tiếng nhạc chuông tôi cài.
“Không ngờ cậu vẫn còn nghe bài này.”
“Thói quen ấy mà, cảm thấy dễ nghe nên chưa từng đổi.” Tôi đúng là thuộc tuýp người hoài cổ, cũng không dễ dàng thay đổi thói quen. Ngay cả ava cùng với nick name của các tài khoản trên mạng xã hội, tôi cũng gần như chẳng thay bao giờ. Cũng không hẳn là tôi quên, mà đúng hơn là tôi cứ cảm thấy sau khi đổi xong thì cái mới lại không có cảm giác tốt đẹp và thân thuộc như cái cũ, vậy là lại không đổi nữa.
“Cậu cũng là kiểu người hoài cổ hả? Các bạn đại học của tôi rất hiếm có người nhiều năm không đổi nhạc chuông như cậu.” Dương Tiểu Nghiêu tò mò nhận xét.
“Chắc là tại bài hát này khiến tôi cảm thấy ngập tràn kỷ niệm ấy mà.” Tôi buột miệng thốt, nhưng ngay sau đó lại cảm giác như mình vừa mới trót lỡ lời. Đây là bài hát mà em giới thiệu cho tôi, lần đầu tiên nghe cũng là hai đứa nghe chung với nhau.
“Đừng nghĩ nhiều quá, tôi chỉ nói bừa vậy thôi.” Tôi lấp liếm.
Sau đó chúng tôi lại tiếp tục đi, hướng về cổng chính của trường.
“Lăng Tử Dương, tôi hỏi cậu một chuyện nhé?” Sau khi im lặng một hồi, Dương Tiểu Nghiêu lại lên tiếng.
“Cậu nói đi.”
“Khi học đại học, cậu có yêu đương gì không?”
Bước chân của tôi đột ngột khựng lại: “Sao tự nhiên lại hỏi thế? Kỳ thị tôi FA à?”
Nghe lời tự giễu của tôi, Dương Tiểu Nghiêu cũng không cười. Em tiếp tục hỏi: “Thế để tôi đổi cách hỏi khác vậy. Khi học đại học, cậu có thích ai không?”
“Chắc là cũng có.”
“Chắc là? Hai người có đang ở bên nhau không?” Dương Tiểu Nghiêu truy hỏi.
“Còn xa mới tới bước đó. Đối với cô ấy, tôi chỉ là tìm được một chút cảm giác quen thuộc, từ đấy nảy sinh một chút thiện cảm. Thậm chí cái cảm giác đó có thực là thích hay không, tôi cũng không dám xác định. Bây giờ lại càng chẳng có cách nào xác định được nữa, cô ấy đã đi Nhật rồi.” Tôi nhún nhún vai.
“Cảm giác quen thuộc?” Dương Tiểu Nghiêu lập tức bắt được điểm mù trong lời tôi nói.
Câu trả lời nghẹn lại cuống họng của tôi, một cảm giác cực quen thuộc ập đến trong tôi.
“Có lẽ là vì cảm thấy giống cậu.” Tôi nhắm mắt lại, buột miệng thốt ra.
Nói xong câu này, lòng tôi bắt đầu hỗn loạn, không biết có phải do bầu không khí nên mình mới nói những lời như thế hay không. Nhưng mà hiện tại nhắm mắt suy ngẫm, tôi lại cảm giác những gì mình nói vừa vô trách nhiệm, lại vừa có chút muộn màng.
“Lăng Tử Dương, có vấn đề này, thực ra là tôi đã muốn hỏi cậu từ rất lâu rồi.” Dương Tiểu Nghiêu xoay người nhìn tôi.
“Vấn đề gì cơ?” Tôi mở to mắt.
“Mặc dù bây giờ có hỏi thì cũng không thích hợp lắm, nhưng tôi vẫn muốn biết câu trả lời của cậu,” Dương Tiểu Nghiêu nghiêm túc nói. “Tôi muốn biết, cậu có từng thích tôi không?”
Đương nhiên từng, tôi muốn đáp.
Tính đến hôm nay, tôi quen Dương Tiểu Nghiêu đã mười năm, thích em cũng đã mười năm. Không, phải nói yêu em mười năm mới đúng. Từ một hạt giống tình cảm nhỏ bé nhú mầm cho tới một cây đại thụ che trời hiện tại, tôi không nhớ rõ mình đã từng rơi bao nhiêu mồ hôi cùng nước mắt, gửi gắm bao nhiêu mong nhớ cùng hi vọng.
Chỉ là hiện giờ, khi em đang đứng ngay cạnh bên tôi, tôi lại cảm giác không biết nên làm thế nào cho phải.
Tôi dừng bước, Dương Tiểu Nghiêu cũng dừng bước. Em cúi đầu, tôi cũng không dám nhìn em. Tôi cũng không biết em có ẩn ý gì không. Ở trong tình huống như vậy, hầu như ai cũng sẽ hơi hoài nghi không biết liệu đối phương có tình cảm với mình hay không, nhưng mà trải nghiệm ba năm cấp ba lại khiến cho tôi không dám tin tưởng trực giác của bản thân mình. Ba năm kề cạnh bên nhau, em vẫn chẳng thèm đoái hoài đến tôi, làm sao sau khi xa cách lại tự dưng thích tôi được?
“Ban đầu chẳng phải đã bảo là hỏi một chuyện thôi sao? Cậu bị lố rồi.” Tôi cười cười, nói với em.
“Cậu không muốn trả lời tôi, đúng không?” Dương Tiểu Nghiêu nhìn tôi không chớp mắt. Tôi nhìn em, cảm giác tựa như lại một lần nữa nhìn thấy ánh mắt chăm chú bốn năm về trước.
Phòng tuyến cuối cùng sụp đổ, tôi đã bại trận hoàn toàn. Bốn năm về trước, tôi đã nhút nhát tới mức không dám bày tỏ lòng mình, sợ mất đi Dương Tiểu Nghiêu. Nhưng rồi cuối cùng thì sao? Tôi vẫn mất em, thậm chí đến cơ hội làm bạn bè cũng chẳng thể giữ lại được. Thế còn hiện tại? Hiện tại tôi chỉ còn có hai bàn tay trắng, tương lai của em hẳn là cũng sẽ chẳng có bóng dáng của tôi, tôi còn sợ cái gì chứ? Sợ hãi đánh mất một chút thể diện nhỏ nhoi không đáng nhắc tới ở trước mặt em hay sao? Hay là sợ hãi tình cảm mình vẫn gìn giữ nhiều năm cuối cùng sẽ thành trò cười mà kẻ khác đem truyền miệng?
Tôi gắng lấy hết can đảm. Dù có thế nào, tôi cũng phải đặt một dấu chấm câu cho tất thảy những gì đã xảy ra trong suốt bao nhiêu năm đó.
Tôi đặt hai tay lên đôi vai em, hai mắt nhìn em đăm đắm: “Vậy thì em hãy nghe tôi nói đây. Không phải là tôi thích em, mà là cực kỳ cực kỳ cực kỳ… thích em! Ngay từ ánh mắt đầu tiên thấy em, tôi đã thích em, thích vô cùng. Tất cả mọi chuyện của em, tôi đều muốn tham dự hết. Tôi đã ảo tưởng về một tương lai chúng ta cùng nhau chung bước, tôi đã từng nghĩ tương lai của tôi nhất định sẽ không thể nào thiếu vắng bóng em. Nhưng rồi liệu em có biết, khi tôi nghe nói rằng em thích Bạch Hạo Vũ, tôi đã đau lòng đến cỡ nào không? Em bị cậu ta từ chối đau lòng bao nhiêu thì tôi còn đau lòng hơn một chút. Bởi vì ngày đó em đi tỏ tình, tôi đã nghe hết cả rồi, ngốc ạ. Năm ba em nói em muốn ở bên Chu Kỳ, em có biết tôi đau khổ đến thế nào không? So với năm nhất thì còn đau hơn vạn lần! Tôi vẫn ngỡ rằng người tiếp theo sẽ là tôi, người mãi bên cạnh làm bạn em sẽ là tôi, người mà em thực sự để tâm sẽ là tôi. Nhưng mà không phải. Từ đầu đến cuối, vẫn đều luôn luôn không phải là tôi.”Nói ra những lời như vậy, trông tôi sẽ cực kỳ giống một đứa trẻ đang ầm ỹ giải tỏa cảm xúc của mình, một đứa trẻ vô cùng không chín chắn. Đúng vậy, chỉ có mấy đứa bé còn non nớt mới có thể nói chuyện theo cách đó. Cho nên, những lời lẽ ấy, tôi thực sự không nói nổi.
Nếu hồi còn học năm ba mà tôi có dũng khí này, chắc là tôi sẽ thật sự trút bỏ nỗi lòng như thế. Nhưng mà đã qua bốn năm, mặc dù có muốn hay không thì tôi vẫn phải thừa nhận mình thực sự trưởng thành rồi. Tôi đã biến thành ông chú trong mắt trẻ con, biến thành phiên bản người lớn của bản thân mình mà mình đã từng ghét bỏ, biến thành một người trưởng thành không thể tùy ý làm bậy, không thể dễ dàng biểu đạt cảm tình.
Thấy tôi lặng thinh chừng hơn một phút, Dương Tiểu Nghiêu lên tiếng: “Nếu cậu không muốn trả lời thì…”
“Có, tôi từng thích cậu.” Tôi đáp, tỏ vẻ bình thản không chút gợn sóng.
“Vậy à? Thế để tôi kể cho cậu một bí mật nhé, tôi cũng đã từng thích cậu.” Dương Tiểu Nghiêu cười nhẹ nhàng thoải mái.
Khi nói ra những lời này, chúng tôi không hề hôn nhau nồng thắm, không hề ôm ấp, cũng không có tay trong tay. Hai đứa chúng tôi chỉ nhìn đối phương, im lặng.
Tôi nghĩ, có lẽ đây cũng chính là cái kết tôi từng lường trước. Chỉ cần một câu là đủ. Tất thảy lời lẽ, tất thảy sự không cam tâm, tất thảy tất thảy… đều được gói trọn trong câu nói ấy. Lương Thuần đã nói không sai, Dương Tiểu Nghiêu quyết định đến với Chu Kỳ không phải vì thích cậu ta, mà bởi vì tôi, bởi vì ngày hôm trước đó tôi đã nói một câu rằng tôi không hề thích ai cả.
Ngay từ ban đầu, chúng tôi đã sai, sai lầm trong việc lý giải ý tứ của nhau, sai lầm trong việc phóng đại sai lầm của nhau, rồi thì sau đó lại sai lầm vì chia xa mà không nói nổi một câu tạm biệt cuối cùng.
Bốn năm sau đó, chúng tôi đã tháo gỡ hiểu lầm này.
Rất lâu, rất lâu trước kia, khi hai đứa mới chia ly, tôi đã từng mường tượng ra cái cảnh nhiều năm về sau gặp lại. Chắc sẽ không có lời ít tình nhiều, không có nước mắt bi thương, chỉ có một câu
đúng vậy, tôi từng thích cậu chảy dài qua tháng năm, nhẹ bẫng như mây khói. Sau đó chúng tôi sẽ nhìn nhau cười, để mặc quá khứ cứ thế trôi xa, nội tâm phẳng lặng như thể chỉ đang đơn thuần tán gẫu sau một bữa tối mà thôi.
Tôi nghĩ, tôi đã gần làm được rồi.
Những lời em nói ít nhiều cũng khiến lòng tôi gợn lên chút sóng, nhưng tôi sẽ không bởi vậy mà mặt đỏ tim đập như năm ấy, sẽ không phấn khởi mừng rỡ hoa tay múa chân giống như một chú nhóc con. Tôi biết, không phải chúng tôi bỏ lỡ đối phương. Thứ mà chúng tôi bỏ lỡ, là thời gian không thể nào lấy lại.
Lòng tôi hiểu rất rõ ràng, cho đến tận ngày hôm nay, người mà tôi thích là em của bốn năm trước, và người em thích cũng chỉ là tôi bốn năm về trước mà thôi. Bốn năm qua đi, hai tôi đều đã đổi thay. Liệu chúng tôi có còn thích người ấy của bây giờ không? Tôi không nắm chắc, cũng không dám nói.
Chúng tôi chỉ đang xác nhận tình cảm của mình dành cho đối phương năm đó mà thôi, hoàn toàn không liên quan gì đến hiện tại cả.
“Bọn mình đi nhanh chút đi, Bạch Hạo Vũ vừa giục xong.”
“Ừ.”
Chúng tôi phóng vội bước chân, tiếp tục tiến lên trên con đường ấy.
…
Bạch Hạo Vũ lại chọn tiệm lẩu kia làm chỗ tụ tập liên hoan. Tôi thực sự khá tò mò, có phải cậu ta đặc biệt yêu thương cái quán lẩu này không vậy? Hơn nữa, rủ nhau ăn lẩu vào cái tiết trời nóng bức thế này quả thực có hơi kỳ quặc. Nhưng mà còn may, điều hòa trong tiệm vẫn đang chạy ổn, đồng thời không khí ấm áp ở đây cũng đủ áp chế độ nóng của một nồi lẩu.
Tôi và Dương Tiểu Nghiêu là hai người đến cuối cùng, vừa bước tới cửa đã bị mọi người trêu chọc.
“Boss, sao tới muộn thế? Có phải là có tin mừng gì muốn chia sẻ với chúng tôi không?” Lam Thiên vẫy tay đầu tiên.
“Đúng đó Boss, thế này là đã thành công ôm được người đẹp về rồi đó hở?” Giang Vũ Đồng nói chuyện đúng là chẳng biết tế nhị chút nào. Tôi đoán chắc phải hơn nửa là Bạch Hạo Vũ phao tin cho bọn họ biết.
“Đừng có nói bừa, bọn tôi chỉ là cùng nhau đi dạo một vòng trong trường mà thôi.” Tôi ngăn không cho họ ồn ào nữa, sợ Dương Tiểu Nghiêu nghe nhiều rồi lại đâm ra xấu hổ.
“Được rồi được rồi, bây giờ đông đủ cả rồi, ngồi vào bàn trước đi đã.” Lương Thuần lên tiếng.
Bạch Hạo Vũ đã đặt trước một chiếc bàn tròn, ước chừng có thể chứa được đến mười mấy người, tám đứa chúng tôi ngồi đây đương nhiên không thành vấn đề. Có một chiếc ghế khá dài quây kín quanh bàn, chỉ chừa một chỗ hổng nhỏ để thực khách lấy lối đi.
Lương Thuần vừa nói dứt lời, Lý Vân Siêu lập tức đứng dậy ra ngoài: “Hai cậu ngồi đi, để tôi ngồi bên ngoài cho, còn tiện bưng đồ vào bàn.”
Tôi gật đầu, mỉm cười với cậu ấy, sau đó ra hiệu cho Dương Tiểu Nghiêu ngồi vào trong cạnh Lương Thuần. Tôi vừa an vị bên Dương Tiểu Nghiêu, Lý Vân Siêu cũng ngồi xuống cạnh tôi.
“Anh ơi, cho em cái thực đơn với.” Chúng tôi vừa mới ổn định chỗ ngồi, Bạch Hạo Vũ liền vẫy tay gọi to.
Anh chàng phục vụ phản ứng vô cùng mau lẹ, chẳng mấy chốc sau đã đưa thực đơn tới bàn.
“Ai muốn ăn gì thì tự gọi nhé, cuối cùng chốt sổ một con vịt đi.” Bạch Hạo Vũ nói.
Tám đứa gọi món mất khoảng năm phút. Sau khi chuyền tới chuyền lui, trên mặt thực đơn đã bị đánh dấu loạn hết cả lên. Đợi tới khi anh phục vụ cầm thực đơn đi, cả bàn chúng tôi lập tức hàn huyên sôi nổi.
“Tôi đi lấy gia vị đây. Cậu muốn ăn gì tôi lấy luôn cho?” Tôi nói với Dương Tiểu Nghiêu đang ngồi bên trái mình, vờ như lúc nãy chưa hề có gì xảy ra.
“Tôi muốn ăn ớt, dấm với cả tỏi băm, cảm ơn cậu nhé.”
“Không có gì.”
Tôi đứng dậy, Lý Vân Siêu cũng đứng lên để nhường lối cho tôi ra ngoài.
Chúng tôi đều đã tới đây không biết bao nhiêu lần rồi, mọi ngóc ngách đều quen thuộc. Tôi lựa đường gần nhất để đến khu để gia vị, trông thấy đủ loại gia vị đang được bày sẵn trên bàn.
Tôi cầm hai cái đĩa, sau đó chuẩn bị gia vị cho Dương Tiểu Nghiêu trước.
“Thật tốt. Tâm nguyện của cậu năm đó, xem như cũng đã thực hiện được rồi.”
Người vừa cất lời chính là Trình Tuyết.
Cậu ấy không hề nhìn tôi, chỉ chăm chú múc từng thìa gia vị vào trong chiếc đĩa cầm trên tay mình.
“Có thực hiện được hay chưa thì ai mà biết được chứ?”
“Hả? Tôi còn tưởng rằng cậu thuộc kiểu người luôn luôn trước sau như một cơ đấy.” Trình Tuyết khe khẽ cười cười.
“Cậu đánh giá tôi cao quá, làm gì có ai là không thay đổi. Chỉ có điều là hiện tại, chính bản thân tôi cũng chẳng hiểu rõ mình đang thế nào rồi nữa.” Tôi hơi dừng tay một chút.
“Vậy thì cứ nắm chắc cơ hội đi. Không phải lần nào mất đi cũng có thể tìm lại được nữa đâu.” Trình Tuyết nói xong cũng vẫn chẳng buồn nhìn tôi, chỉ bê đĩa đi mất dạng.
“Chuyện ấy đương nhiên là tôi biết chứ.” Tôi nhỏ giọng lẩm bẩm.
“Biết cái gì cơ?”
Chả biết Bạch Hạo Vũ đã xuất hiện bên cạnh tôi từ khi nào, trên tay còn đang cầm hai cái đĩa.
“Sao cậu cứ phải xuất quỷ nhập thần thế hả?” Tôi buông lời oán thán.
“Đấy là bởi vì cậu mải mê nghĩ ngợi quá nên không để ý tới tôi đấy chứ.”
Tôi không đáp lại cậu ta. Sau khi chuẩn bị xong đĩa của Dương Tiểu Nghiêu, tôi bắt đầu múc gia vị cho mình.
“Có phải chiều nay xảy ra chuyện gì không vậy?” Bạch Hạo Vũ chìa ra bộ mặt hóng hớt.
“Bọn tôi tỏ tình với nhau.”
“Ái cha, thật hay giả đó? Lại còn vờ vịt bình tĩnh gì hả? Đang hí hửng chết đi được đúng không?” Giọng điệu của Bạch Hạo Vũ nghe cứ như thể cậu ta còn vui mừng hơn cả tôi ấy chứ.
“Tất nhiên là cũng có hơi vui vui, nhưng mà vẫn là do dự sợ hãi nhiều hơn.” Tôi thở dài.
“Tại sao? Chẳng nhẽ đây không phải là kết quả mà cậu ước mơ tha thiết đó sao?”
“Nếu là năm ba thì đúng là cũng ước mơ tha thiết. Nhưng mà hiện tại, tôi không dám chắc.”
“Cậu không thích cậu ấy nữa? Không phải đó chứ? Mới nửa năm trước còn bảo vẫn muốn kiên trì cơ mà.”
“Đó là vì nửa năm trước, Dương Tiểu Nghiêu trong trí nhớ của tôi vẫn là Dương Tiểu Nghiêu của ngày xưa. Nhưng mà hiện tại cô ấy đã thay đổi rồi, khiến tôi có cảm giác hơi xa lạ.”
“Chẳng phải cậu cũng thay đổi rồi sao?”
“Vậy nên chúng tôi đều nói ba chữ
tôi thích cậu rất nhẹ nhàng. Giống như chỉ muốn xóa bỏ hiểu lầm bốn năm về trước mà thôi, không hề trông mong gì khác.”
“Tôi bảo này, có phải cậu đang suy nghĩ quá nhiều rồi không? Chắc là bây giờ người ta cũng vẫn đang thích cậu đấy, chẳng qua nghe cái giọng điệu của cậu nên mới không muốn chịu thua, cứ phải tỏ vẻ bình thản thế thôi.” Bạch Hạo Vũ nghiêng nghiêng đầu suy nghĩ.
“Tôi nghĩ là không thể đâu. Cho dù bây giờ chúng tôi vẫn còn thích nhau thì có còn để làm gì đâu chứ?”
“Tất nhiên là để ở bên nhau rồi.”
“Giữa hai đứa tôi chính là bốn năm thời gian cùng khoảng cách hơn hai ngàn cây số!” Tôi cười khổ. “Nói thật, tôi không nghĩ rằng bọn tôi hiện tại có thể vượt qua được rào cản đó.”
“Tôi nói nè, Lăng Tử Dương mà tôi biết tuy là người thiếu dũng khí nhưng mà chưa bao giờ thiếu biện pháp.” Biểu tình của Bạch Hạo Vũ thực sự khiến người ta không hiểu nổi.
“Cậu đang khen hay là chê tôi thế?”
“Bây giờ trong lòng cậu nghĩ thế nào? Nếu mà cậu muốn kết thúc, vậy thì qua ngày hôm nay mọi chuyện đều sẽ vĩnh viễn chấm dứt thật đó. Kiên trì nhiều năm như thế, cậu thực sự buông được sao?”
“Không phải vấn đề tôi có buông được hay không, mà là…”
“Bạch Hạo Vũ, vẫn chưa xong à?”
“Đến đây!”
Tôi còn chưa nói dứt lời, Lương Thuần bên kia đã giục giã Bạch Hạo Vũ quay về. Bạch Hạo Vũ cũng chẳng định nghe tôi nói xong, cứ thế là bỏ đi luôn. Tôi lắc đầu, cầm hai đĩa gia vị lên rồi cất bước theo cậu ta.
Tôi đặt chiếc đĩa của Dương Tiểu Nghiêu xuống trước mặt em. Em cười cười với tôi, sau đó lại tiếp tục buôn chuyện phiếm cùng Lương Thuần. Tôi cũng không biết là hai người đó có thể trò chuyện thân mật đến thế từ khi nào nữa.
“Cậu có tâm sự gì à?” Lý Vân Siêu nhìn tôi, hỏi.
“Cũng không hẳn vậy.”
“Cho dù có có thì cậu cũng sẽ lo liệu ổn thỏa cả thôi. Cậu là một người rất có năng lực giải quyết vấn đề. Qua bốn năm rồi mà vẫn có thể tụ họp tất cả bạn bè ở đây, tôi thực sự nể cậu đấy.”
“Cậu đánh giá tôi hơi cao quá rồi.”
“Nhưng mà nói thật, cái hôm tốt nghiệp cấp ba tôi chỉ là kẻ mặt dày đòi theo các cậu đi thả đèn thôi. Hôm nay mời tôi đến đây, thực sự không có vấn đề gì chứ?”
“Bọn tôi không hề để ý gì đâu, tôi còn sợ sẽ ảnh hưởng đến chuyện thực nghiệm của cậu nữa cơ.” Tôi áy náy cười cười.
“Tôi cũng không vấn đề gì.”
Lý Vân Siêu cười, nụ cười mộc mạc giống hệt năm xưa. Trước khi trở lại nơi đây, cậu ấy lại còn cạo râu và cắt đầu đinh, đối với một người mới gặp mặt Lý Vân Siêu có vài ngày trước như tôi thì cái sự thay đổi này quả thực hơi khó chấp nhận.
Chẳng bao lâu sau nhân viên cửa tiệm đã đẩy hai xe thức ăn tới nơi, những món có thể đặt lên đều đặt cả lên trên bàn, còn lại thì xếp ngay bên cạnh đó. Xem ra mấy đứa chúng tôi cũng không thiếu kẻ ham ăn đâu nhỉ.
Phải tới hai tiếng đồng hồ, chúng tôi mới giải quyết xong bữa tối. Tôi mơ hồ thấy cảnh tượng buổi tiệc tốt nghiệp năm đó chầm chậm xoay trước mắt mình như một chiếc đèn kéo quân. Dưới bầu không khí náo nhiệt, mọi người đều đang dốc bầu tâm sự, tựa như chưa hề có cuộc chia ly nào cả.
Buổi chiều tôi đã ăn bánh mỳ rồi nên cũng thấy hơi ngang dạ. Trong cả bữa ăn, ai cũng trò chuyện cùng tôi đôi chút. Nghe xong những gì họ nói, tôi liền cảm thấy mông lung. Không biết bản thân nên chọn đi con đường nào, cũng không biết Dương Tiểu Nghiêu sẽ muốn chọn con đường nào. Nhưng mà, bất kể lựa chọn ra sao, tôi cũng chẳng dám cam đoan quyết định của mình tuyệt đối chính xác hoàn toàn. Tôi chỉ không muốn lặp lại sai lầm năm ấy.
Khoảng tám rưỡi tối, sau khi cơm no rượu say, chúng tôi rời khỏi tiệm lẩu. Vừa bước ra khỏi khí lạnh điều hòa, đương nhiên sẽ thấy nóng bức ngột ngạt. Mãi một lúc sau khi chúng tôi đã quen dần với bầu không khí ngoài này, tôi mới cảm nhận được chút gió nhẹ đôi lúc thoảng qua, so với ban ngày thì đúng là vẫn mát mẻ hơn nhiều.
Tám người chúng tôi bước thành từng tốp, bầu bạn với nhau suốt dọc đường đi. Tôi cũng đã quên béng mất là ai đề nghị sau khi dùng bữa nên đi bộ một đoạn trước để mà dễ bề tiêu hóa thức ăn, dù sao thì cả nhóm cũng đã đi qua đến hai trạm xe buýt rồi mới quyết định dừng chân lại.
Từ bến buýt này, chỉ cần bắt chuyến xe buýt số 2 rồi đi thêm tám bến nữa là có thể tới công viên Tân Giang.
Tôi và Dương Tiểu Nghiêu vẫn luôn đi cạnh bên nhau, nhưng suốt chặng đường lại chẳng nói được mấy lời. Tôi cũng không biết là do có quá nhiều điều muốn nói nhưng lại chẳng thể nói ra, hay là bởi vì những gì cần nói, buổi chiều chúng tôi đã nói cả rồi.
Ở dưới biển báo điểm dừng xe buýt, chúng tôi đứng sát bên nhau. Thậm chí tay trái của tôi còn cảm nhận được hơi ấm từ cơ thể em. Tôi không dám cúi đầu nhìn, nhưng mà vẫn biết khoảng cách giữa hai đứa tôi lúc này đã gần như là không có.
Tất nhiên, tôi thích Dương Tiểu Nghiêu của bốn năm trước. Nhưng mà bốn năm sau, chúng tôi đều đã thay đổi, đều đã buộc phải trưởng thành vì cái gọi là người lớn, đều phải đối mặt với cả vô số lựa chọn trên bước đường đời.
Ngay trước lúc gặp lại Dương Tiểu Nghiêu, tôi vẫn còn đang nhớ em. Đó là một loại tình cảm nhàn nhạt, nước nhỏ chảy thành dòng dài, không hề giống sự đam mê mãnh liệt trào dâng khi đang độ còn xuân trẻ. Những gì mà tôi từng thích, từng yêu, là tất cả mọi thứ thuộc về em. Tất cả những điều tốt, điều xấu mà khi trưởng thành em đã có được hay là mất đi đều bao hàm trong số đó. Thời gian đã thay đổi chúng tôi, nhưng lại chẳng thể thay đổi niềm nhớ nhung khắc khoải ấy.
Có lẽ, tự bản thân câu
tôi thích Dương Tiểu Nghiêu của bốn năm trước đã là một mệnh đề sai lầm rồi. Chẳng có ai là mãi không thay đổi. Chẳng qua chỉ là tôi vẫn chưa chấp nhận được một Dương Tiểu Nghiêu đã trưởng thành ngoài tầm mắt của bản thân mình mà thôi.
Cho dù năm đó hai đứa không tách nhau ra, bốn năm về sau chắc Dương Tiểu Nghiêu cũng vẫn sẽ như hiện tại. Điều mà tôi cần chấp nhận là chúng tôi luôn thay đổi, cho dù nỗi nhớ mong em có từng thay đổi hay không. Tôi không nên phân biệt rạch ròi Dương Tiểu Nghiêu của quá khứ và Dương Tiểu Nghiêu của hiện tại. Hơn nữa, liệu rằng hai con người này có thể thật sự phân biệt được rõ vậy không? Tôi nghĩ, câu trả lời là không.
Tôi thử cử động ngón trỏ, ngay sau đó thì ngón tay của tôi đã chạm vào ngón tay em. Tôi cắn chặt răng, lấy hết can đảm, đưa tay nắm lấy tay em, hai mắt vẫn nhìn thẳng về phía trước.
“Lăng Tử Dương…” Dương Tiểu Nghiêu không kháng cự, chỉ gọi tên tôi khe khẽ.
“Xin lỗi, chỉ một lát thôi, trong lúc chờ xe buýt tới. Cứ coi như là thỏa mãn nguyện vọng của tôi năm đó, được không?” Tôi cũng hạ giọng đáp lời.
“Ừm.” Dương Tiểu Nghiêu không nhìn tôi, chỉ nhẹ siết chặt tay tôi.
Tôi thực sự mong vài phút ngắn ngủi chờ đợi xe đến có thể dài được như một thế kỷ, thực sự mong rằng có thể cứ cầm tay em như vậy mà vứt bỏ hết quá khứ đã qua, sau đó lần nữa bắt đầu làm lại từ đầu.
Hai luồng đèn xe sáng rực từ xa rọi đến chỗ chúng tôi đứng, tôi chầm chậm buông tay em.
Sau khi ngồi trên xe buýt gần hai mươi phút, khoảng chín giờ tối, chúng tôi xuống xe trước cổng công viên Tân Giang.
Chỗ này cách không xa mấy con dốc lần trước nơi chúng tôi từng thả đèn, nhưng mà hầu như mọi người đều đã quên hết đường đi lối lại cả rồi, cuối cùng vẫn phải nhờ Lý Vân Siêu dẫn đường cho cả đám về chỗ ấy.
“Bạch Hạo Vũ, cậu chuẩn bị đồ xong chưa?” Tôi gọi với lên chỗ Bạch Hạo Vũ ở đằng trước.
“Ngon lành hết rồi.” Bạch Hạo Vũ vừa nói vừa giơ cái túi trên tay mình lên, bên trong có vẻ chứa khá là nhiều đồ đạc. Tôi cũng không rõ cậu ta cầm theo những thứ đó từ khi nào.
Tính từ năm nhất cấp ba đến giờ đã bảy năm rồi, vậy mà buổi đêm Vĩnh Châu dường như vẫn chẳng thay đổi là bao. Bóng tối vừa mới buông mình, đường xá lập tức thưa dấu chân người qua lại. Điểm khác duy nhất so với những gì tôi nhớ chính là xe buýt hoạt động muộn hơn nửa tiếng. Đúng là một thành phố thiếu vắng cuộc sống về đêm, ai nấy đều quen tối khuya sống trong lặng lẽ. Có lẽ, đây cũng chính là ấn tượng tốt đẹp nhất của Vĩnh Châu trong lòng tôi.
Trong lúc tôi đang mải mê chìm đắm trong vẻ đẹp về đêm của Vĩnh Châu, Bạch Hạo Vũ đột nhiên xuất hiện bên cạnh, kéo tôi khỏi Dương Tiểu Nghiêu.
“Cậu làm cái gì thế hở?” Tôi cảm giác hơi không vui.
“Không có gì, muốn chúc mừng cậu một tiếng ấy mà.” Bạch Hạo Vũ cười gian trá.
“Cái nụ cười quỷ dị này của cậu, tôi thực sự nhìn không nổi.”
“Đừng có mà đánh trống lảng,” Bạch Hạo Vũ nhỏ giọng nói. “Vừa rồi nắm tay ngọt ngào quá nha, ngọt đến rụng răng mất thôi.”
Tôi giật mình nhìn Bạch Hạo Vũ, hai má phiếm hồng, bất chợt lại muốn tẩn cho cậu ta một trận. Ban nãy khi cầm tay em tôi không hề thẹn thùng gì, nhưng mà giờ bị cậu ta nói vậy, tự nhiên tôi lại có hơi thấy ngượng.
“Này, đừng có đi nói lung tung ra ngoài đấy nhé.”
“Yên tâm yên tâm, tôi đã giúp cậu chụp ảnh làm kỷ niệm rồi, đừng lo.”
“Bạch Hạo Vũ, cậu…” Thấy tôi giơ nắm đấm lên, Bạch Hạo Vũ liền hi hi ha ha bỏ chạy, vọt về bên cạnh Lương Thuần.
Dương Tiểu Nghiêu lại bước tới cạnh bên tôi, tò mò nhìn tôi: “Bạch Hạo Vũ nói gì với cậu thế?”
“Không… Không có gì.” Tôi quay mặt đi, không dám nhìn về phía em.
Chúng tôi thong thả tản bộ vài phút, đi theo Lý Vân Siêu đến con đường mòn nhỏ nọ, tới chỗ cái dốc thoải kia.
Con dốc này vẫn chẳng hề khác gì năm ấy, một mảnh đất trống nghiêng trên mặt đất, đổ dần về phía lòng sông.
“Hoài niệm quá đi.” Giang Vũ Đồng vui vẻ nói.
“Cứ như là được quay về cái lúc tốt nghiệp cấp ba vậy đó. Khi ấy còn lâu mới thi đại học mà chúng mình đã rôm rả bàn chuyện cùng nhau đi thả đèn rồi,” Lương Thuần cười cười đáp lời. “Hiện giờ ngoài Bạch Hạo Vũ và Lăng Tử Dương ra thì bọn mình đều đã tốt nghiệp thêm lần nữa, bây giờ ngẫm lại mới thấy ngày này cũng có ý nghĩa kỷ niệm thật đấy.”
“Cũng chẳng biết sao tôi cứ cảm thấy nguyện vọng viết bốn năm trước bây giờ vẫn còn sờ sờ trước mắt ấy nhỉ.” Bạch Hạo Vũ nhìn tôi trêu ghẹo.
Hình như mọi người đều hiểu cậu ta nói thế là có ý gì, không hẹn mà cùng mà bật cười.
“Mọi người đều thả đèn hết phải không, chia làm từng cặp hai người mà hỗ trợ lẫn nhau đi. Ở đây tôi đã chuẩn bị bốn cái bút rồi, hai người một cái nhé.” Bạch Hạo Vũ vừa nói vừa lấy đồ trong túi ra, tổng cộng có bốn chiếc đèn trời, bốn cái bật lửa cùng bốn chiếc bút màu đen. Lấy đồ xong xuôi, cậu ta bắt đầu chia cho mọi người.
Đương nhiên, tôi và Dương Tiểu Nghiêu là một cặp.
Tôi giúp em mở một chiếc đèn ra, sau đó đưa bút cho em: “Cậu viết trước đi.”
“Ừ, cảm ơn nhé.” Em nhận bút trong tay tôi, sau đó dùng bút chọc chọc cằm mình, bắt đầu suy nghĩ xem nên viết gì lên đèn.
“Cậu đừng có nhìn lén đấy.” Dương Tiểu Nghiêu đột ngột quay đầu bảo tôi.
“Biết rồi.” Tôi ngượng ngùng quay qua chỗ khác.
Chẳng bao lâu sau, Dương Tiểu Nghiêu đã viết xong. Em nhấc chiếc đèn từ dưới đất lên rồi đưa bút lại cho tôi: “Được rồi, đến lượt cậu đó.”
“Ừ.”
Cầm bút trên tay, tôi lại nhớ tới những lời mình viết lên đèn trời bốn năm trước:
Mong Tiểu Nghiêu sẽ mãi mãi vui vẻ hạnh phúc. Cái nguyện vọng kia có lẽ là hơi ấu trĩ, nhưng dù sao thì đó cũng là niềm mong mỏi lớn nhất khi ấy tôi từng gửi gắm nơi em. Tôi cũng rộng lượng thật đấy, chẳng viết thứ gì đại loại như là
mong Dương Tiểu Nghiêu và tôi làm hòa sau đó thì ở bên nhau. Hiện tại nhìn vào chiếc đèn trời trống trước mắt, tôi lại cười cười. Vậy thì hôm nay, hãy để tôi được một lần ích kỷ đối với mối tình này đi.
Tôi nhấc bút, nhẹ nhàng viết lại nguyện vọng của mình lên trên mặt giấy mỏng manh:
Hi vọng tương lai của tôi vĩnh viễn có em.“Cậu viết xong chưa?” Dương Tiểu Nghiêu hỏi.
“Ừ, xong rồi.” Tôi vừa đáp vừa cất bút.
“Để tôi giúp cậu thả đèn trước nhé. Cậu muốn giữ đèn hay muốn đốt lửa?” Tôi hỏi em.
“Cậu đốt lửa hộ tôi đi, tôi cũng không rành mấy vụ này lắm.”
“Được rồi.”
Vài phút sau đó, mấy chiếc đèn trời như những con đom đóm nhỏ nhẹ nhàng bay lên, chầm chậm trôi trên bầu trời công viên Tân Giang. Trong số những người qua đường tình cờ trông thấy mấy chiếc đèn đang lờ lững bay giữa đêm hè, liệu có ai cũng bất giác bị cuốn theo chúng, rồi lại mong được tự tay thả một chiếc đèn có viết nguyện vọng của mình như là chúng tôi năm đó hay không? Trong một đêm như vậy, tôi đã dõi mắt nhìn theo những chiếc đèn kia tản vào biển sao mênh mang cuồn cuộn.
“Này, Lăng Tử Dương, tôi muốn hỏi cậu một chuyện.”
Trong lúc tôi đang chuẩn bị đốt lửa thả chiếc đèn của chính mình, Dương Tiểu Nghiêu đột nhiên lên tiếng.
“Cậu nói đi.” Tôi cũng không dừng việc trong tay, chậm rãi kéo căng bốn góc của chiếc đèn trời.
“Cậu có còn nhớ sinh nhật tôi mấy năm trước, cậu đã từng nói tặng tôi một nguyện vọng mười năm không?”
“Ừ.”
“Nếu như nhiều năm về sau, một ngày nào đó tôi bỗng nhiên phát hiện ra mình không biết dùng nguyện vọng kia như thế nào, giả dụ tôi muốn dùng nguyện vọng ấy để làm cho cậu cưới tôi, thì cậu có nhận lời không?”
Dương Tiểu Nghiêu nói rất chậm, rất bình tĩnh. Tôi ngơ ngẩn, không dám tiếp tục cử động, sợ sẽ làm hỏng chiếc đèn trời trong tay mình.
Qua vài giây, Dương Tiểu Nghiêu bất chợt cười lên thành tiếng: “Tôi nói đùa thôi.”
Tôi dùng bật lửa châm lửa đốt khối cồn khô ở dưới đế đèn, sau đó đứng lên, cùng Dương Tiểu Nghiêu nắm lấy bốn góc của đèn. Chiếc đèn từ từ ấm lên. Chờ đến khi đèn cháy đủ, tôi ra hiệu cho em, hai đứa cùng nhau buông tay.
Tôi ngẩng đầu, chăm chú nhìn chiếc đèn trời của mình. Nó chầm chậm bay lên cao, nhập hội cùng với những chiếc đèn trời xung quanh, dần dần hòa mình vào giữa đêm hè.
Tôi nhớ tới một bóng hình mà nửa năm trước tôi chưa thể nào đuổi kịp. Lần này, nhất định tôi phải chạy thật nhanh về phía trước, nắm thật chặt lấy tay em.
“Được,” tôi nói. “Nếu có một ngày cậu muốn dùng nguyện vọng đó để khiến cho tôi cưới cậu, vậy thì tôi chỉ đành cố gắng đáp ứng vậy.”
Tôi quay đầu nhìn Dương Tiểu Nghiêu, nhìn thật sâu vào đôi mắt đen láy của em.
“Tôi nghiêm túc đó.”