Vào ngày tốt nghiệp cấp ba, Lăng Tử Dương và vài người bạn thân của mình tụ tập đi thả đèn trời.
Đó cũng chính là trải nghiệm thả đèn đầu tiên của họ. Bảy người học trò cùng nhau viết lại tiếng lòng và những ước nguyện của mình lên trên chiếc đèn.
Những câu từ đó vốn nên theo đèn bay tới trời cao, cuốn đi theo làn gió thoảng, trôi về tận phía chân trời. Nhưng trong vài phút tò mò, Lăng Tử Dương đã lén nhìn toàn bộ.
Cậu vẫn chôn sâu áy náy trong lòng, cứ như vậy mà tạm biệt thanh xuân, chia xa bè bạn.
Hơn ba năm sau, nhờ vào một cơ duyên nhỏ, Lăng Tử Dương đã gặp lại cậu bạn thân nhất của mình là Bạch Hạo Vũ. Cuộc trò chuyện giữa hai người bất chợt khơi dậy vô số hồi ức của tuổi học trò vốn đã nhạt nhòa trong lòng Tử Dương. Sau lần tái ngộ, Tử Dương quyết định thực hiện một chuyến “du lịch”, với điểm đến là những người bạn học cấp ba.
Đó là chuyến đi hướng tới những điều mong mỏi cùng với mơ ước của những người bạn năm xưa, và cũng là chuyến đi mà Tử Dương dùng để cứu rỗi chính mình.