Nguyệt Quốc và Mạc Quốc cách nhau không xa, chỉ đi một ngày đường là tới. Đến trưa, đoàn người dừng lại, dựng trại nghỉ ngơi.

Ở cái lều to nhất, đẹp nhất, a hoàn cung nữ thay phiên nhau ra ra vào vào, hết mang khăn lại mang điểm tâm, ai cũng tận lực chăm sóc nàng. Trong lều trại, nàng nằm trên tháp ( giường nhỏ ) , mắt mệt mỏi nhắm lại, hôm nay trời nắng, mà nàng lại phải mặc một đống y phục , vô cùng là khó chịu a, lại còn mệt nữa!

Tịch Nhan giúp nàng cởi bỏ vài lớp y phục, còn cố ý dùng sức quạt lấy quạt để cho nàng, giúp nàng hạ nhiệt một chút.

Đang lúc rảnh rỗi, nàng quay sang ra lệnh cho a hoàn bên cạnh :

“ Ngươi đi lấy cho bổn vương phi ít sách đến đây”

A hoàn vâng vâng dạ dạ, định đi lấy sách cho nàng, ai ngờ, vừa xoay người, một ngân châm bất thình lình từ bên ngoài phóng vào, châm ngay vào huyệt ngủ, khiến a hoàn ngã xuống “ bất tỉnh” ngay tại chỗ.

Nàng một chút cũng không bất ngờ, thậm chí còn đoán ra được, thủ phạm là ai! Tịch Nhan sợ muốn hét lên, chỉ là thấy vương phi chẳng chút sợ sệt như vậy, liền ngậm miệng không dám hét. Vương phi bình tĩnh như vậy, nàng còn sợ cái gì? Lại nhớ đến trước lúc khởi hành, vương phi có dặn mang theo đoản kiếm, hẳn là đã lường trước được mọi sự rồi đi.

Tịch Nhan lẳng lặng tới bên cạnh Lăng Bích Nguyệt, trong ống tay áo âm thầm chuẩn bị sẵn đoản dao, chỉ trực phóng ra.

Ngay lúc ấy, màn trướng được vén lên , một đạo bóng dáng bước vào, quanh thân tỏa ra một sự nguy hiểm không thể tả được.

“ Tham kiến Thái tử điện hạ” Tịch Nhan cắn môi dưới, cố gắng giữ bình tĩnh hành lễ một cái.

Độc Cô Ninh Duệ liếc mắt một cái, sau đó tà tà bật cười :

“ Không uổng mấy gói thuốc mê của ta dành cho cái đám thị vệ hoàn của nàng ngoài kia nha. Tiểu a đầu này bất quá chỉ là một cái a hoàn, cũng có thể dũng cảm như vậy, nàng dạy dỗ người thật giỏi, bổn thái tử khâm phục “

Lăng Bích Nguyệt cong môi, chậm rãi ngồi dậy, nhìn hắn đầy vẻ khinh bỉ :

“ Đoàn người của bổn vương phi xem ra đang ngủ một giấc thật say… Thái tử điện hạ, ngài chắc rất mệt ? Bổn vương phi kính ngươi một chén!” Nàng phất nhẹ tay áo, ly rượu trên bàn lập tức bay thẳng về phía của Ninh Duệ. Hắn thuần thục xoay người bắt lấy, đôi đồng tử khẽ lay chuyển, nhìn đến ly rượu trên tay một cái, sau đó bật cười ha hả :

“ Vương phi hẳn đã có chuẩn bị , rất thông minh. Nhưng mà, nàng thông minh như vậy, lại không thể đoán ra bổn thái tử có thể nhận ra, trong ly rượu này có độc? Gỉa sử bổn thái tử không biết, uống rồi, trúng độc mà chết ngay tại đây, há chẳng phải vương phi cũng bị liên lụy sao?”

“ Liên lụy? Thái tử điện hạ đa mưu túc trí như vậy, lẽ nào không biết? Nếu đến lúc đó bị tra hỏi, bổn vương phi có thể biện minh cho sự trong sạch của mình. Chỉ cần nói lúc đó bổn vương phi sợ hãi, tưởng người tới là thích khách, nên giết chết, hơn nữa, thân là một thái tử gia, lại ngang nhiên tiến vào lều của vương phi một nước, đó chẳng phải là Nguyệt quốc các người mất mặt hay sao?” Nàng cười khinh bỉ .

Độc Cô Ninh Duệ a Độc Cô Ninh Duệ, ngươi tưởng bổn vương phi dễ đối phó lắm sao?

“ Vậy nếu như bổn thái tử không uống, thì thế nào?” Ninh Duệ lơ đễnh xoay xoay ly rượu trong tay, rồi đột nhiên siết chặn, ly rượu cứ thế tan thành bột rơi xuống đất.

“ Ngài tưởng ta chỉ bỏ thuốc độc vào rượu thôi sao?” Nàng nhếch môi, đặt chân xuống đất, từ từ đứng dậy , đi lại gần trước mặt hắn.

Độc Cô Ninh Duệ sững sờ một chút, lại cảm thấy nơi cuống họng hơi cay cay, sau đó không kìm được mà ho ra máu một cái.

Hắn hoảng hốt, vội vàng vận công , ép hết chất độc ra ngoài. Nhân cơ hội này, nàng rút trong người ra đoản kiếm đã chuẩn bị sẵn , kề ngay cổ hắn :

“ Độc này là bổn vương phi tự điều chế, nói cho ngươi biết, vận công cũng vô dụng thôi, chỉ cần ngươi nói một tiếng , tặng cho bổn vương phi một trong ba món bảo vật đệ nhất thiên hạ trong tay ngươi, bổn vương phi liền giao ra thuốc giải” Nàng từ lâu đã rất thích ba món bảo vật đó, đã từng muốn đi tìm sau khi luyện võ công đến tầng cao nhất, nhưng món nào cũng đều rơi vào tay người khác, lúc truy ra mới biết, khi hắn xuất sơn, đã một tay lấy hết cả ba món bảo vật từ ba con dã thú bảo vệ. Mấy con dã thú này, nói chính xác hơn là Thần thú , sức mạnh vô biên, nếu là người thường, chắc chắn không thể đánh bại, chỉ có thể làm mồi. Vậy mà lúc đến, nàng chỉ thấy bảo vật không còn, thần thú cũng bị chém cho tứ chi văng ra tứ phía.

Cũng vì vậy mà nàng mới ngày đêm nghĩ cách tiếp cận hắn để cướp đoạt, dù gì hắn cũng cất công lấy về, nếu thế, nàng sẽ nhẹ tay một chút, chỉ lấy của hắn một cái thôi.

Ninh Duệ nghe xong lời của nàng, ánh mắt hơi lóe lên sát khí nồng đậm, sau đó lại vụt tắt, khóe môi tuy đang chảy xuống một dòng huyết nho nhỏ, nhưng vẫn nhếch lên, tà tà cười :

“ Nàng thực âm ngoan , thủ đoạn hơn cả bổn thái tử đó nha. Được, lần này coi như bổn thái tử đã thua, tặng nàng một cái bảo vật coi như phần thưởng!” Nữ tử này, càng lúc càng làm hắn cảm thấy yêu thích . Tiểu tử Đông Phương Lam Triệt kia thực may mắn quá đi, cư nhiên lấy được một người vừa có sắc vừa có tài như nàng về làm phi.

Nghe hắn quyết định như vậy, nàng nháy mắt ra hiệu cho Tịch Nhan, Tịch Nhan hiểu ý, vội vội vàng vàng đi lại hòm đồ của nàng, lục tìm một hồi mới lấy ra được một lọ thuốc nhỏ, mở nắp, đổ ra một viên đưa cho nàng.

Lăng Bích Nguyệt cầm lấy, nhét vào miệng hắn.

Vừa uống xong, Độc Cô Ninh Duệ không những cảm thấy độc đã được giải, mà còn cảm thấy cơ thể khỏe mạnh lạ thường. Thần dược a!

Loay hoay đứng dậy, hắn phủi phủi qua y phục một chút, lấy tay lau đi vết máu, vui vẻ hỏi nàng :

“ Thế nào? Ba bảo vật đó một cái là cây trâm ngọc , một cái là thanh kiếm, một cái là chiết phiến ( quạt ). Nàng lấy cái nào?”