Đông Phương Lam Triệt phút chốc trở nên vô cùng vui vẻ, nữ tử này, thế nhưng lại còn chối!Thật dễ thương nha!

Nàng còn đang ngơ ngơ ngác ngác, hắn đã nhân cơ hội vòng tay qua eo nàng, ôm nhẹ vào lòng, bạc môi hôn lên tóc nàng một cái , ôn nhu nói :

“ Nàng ở vương phủ, nhớ đi ngủ sớm đi, trời lạnh, không nên đợi bổn vương ở ngoài này, sẽ nhiễm phong hàn”

“ Ta không…” Tên này điên rồi! Nàng sao có thể ra đây đợi hắn chứ! Nằm mơ đi!

Bất quá nàng còn chưa có nói xong, hắn đã cắt lời :

“ Không được cãi lời , Tịch Nhan, mau đưa vương phi của bổn vương về phòng nghỉ ngơi”

Nàng tròn mắt , hắn đang bị “ hâm “ à?

Lệnh của vương gia, đương nhiên không dám trái lệnh, Tịch Nhan vội vàng đỡ nàng đưa nàng trở về tẩm thất, giúp nàng trút bỏ lễ phục trên người, thay bằng một y phục mỏng .

Nàng đi lên giường, sau đó lại nhớ ra cái gì đó, quay sang dặn dò Tịch Nhan đang lúi húi xếp đồ vào tay nải chuẩn bị ngày mai để nàng lên đường sang Nguyệt Quốc :

“ Tịch Nhan, ngày mai lên đường, em nhớ mang theo hai đoản kiếm phòng ngừa đi, với tính khí của tên thái tử đó ,ai biết được hắn có giở trò gì không”

“ Vâng vâng, nô tỳ biết rồi mà, nương nương yên tâm đi nghỉ đi”

Cùng cái thời điểm này, trong Hoàng Cung , Hoàng đế Đông Phương Ngạo Khâm đang túi bụi phê duyệt tấu chương, thì lại nghe thái giám bên ngoài vào báo:

“ Thưa bệ hạ, Kính Dương Vương cầu kiến, nói là có việc gấp cần phải nói ngay tối nay”

Lão hoàng đế thở dài một tiếng, phất tay gật đầu . Tên thái giám đương nhiên hiểu ý , lại rảo bước ra bên ngoài mời cái người kia vào trong điện.

Đông Phương Lam Triệt ngẩng cao đầu, ngáp dài một cái, sau đó mới đi vào, dáng vẻ mệt mỏi khom người hành lễ:

“ Triệt nhi tham kiến bệ hạ”

“ Miễn lễ. Đứng dậy đi, nói , hôm nay là có chuyện gì ?”

“ Bệ hạ, vì sao trong chiếu chỉ , người chỉ ra lệnh cho Nguyệt nhi đi mà không có Triệt nhi?” Lam Triệt trầm giọng chất vấn.

Lão hoàng đế mệt mỏi lắc đầu, nâng ly trà lên uống một ngụm, vừa uống vừa đáp :

“ Cái này là vạn bất đắc dĩ . Triệt nhi, ngươi không phải là người không hiểu chuyện, Nguyệt quốc so với nước ta cường đại hơn rất nhiều, dựa vào lực lượng hiện tại, nếu là Nguyệt quốc bọn họ mang quân sang đánh thì khả năng thắng của chúng ta vô cùng ít ỏi . Là Thái tử Nguyệt quốc đích thân viết thư gửi cho trẫm, nói muốn Mạc quốc cử một sứ giả qua bên đó nói chuyện một chút, để thắt chặt nền hòa bình giữa hai nước a, hắn ta còn chỉ đích danh là vương phi của ngươi .”

Tay nắm lại thành quyền, cái gì mà không thể đánh thắng? Có hắn ở đây, Hoàng thúc còn sợ cái gì?

“ Nếu bọn họ có đánh , Triệt nhi cũng dư sức mà đánh thắng họ!” Hắn đắc thắng vỗ ngực, chưa có gì mà Lam Triệt hắn không thể làm, Nguyệt quốc thì sao chứ!Chẳng qua là lực lượng binh nhiều mà thôi!

“ Triệt nhi, ngươi phải biết, điều này chỉ tăng thêm thương vong cho Mạc quốc chúng ta a. Vẫn là không nên. Nếu ngươi còn lằng nhằng, trẫm sẽ không nương tay đâu!Đừng náo loạn”

Trong Kính Dương vương phủ không hiểu sao từ tối hôm qua đột nhiên xuất hiện một toán binh lính đến bao vây , nói chính xác hơn chính là canh gác trước cổng, đặc biệt trước phòng của Lam Triệt là có 2 lớp người đứng canh tứ phía, bên trong không ngừng truyền ra tiếng đập , đá cửa, khiến nàng sáng hôm sau tỉnh dậy, vô cùng phiền phức.

Tịch Nhan giúp nàng mặc lễ phục , thấy nàng khó chịu như vậy, không khỏi lo lắng một phen :

“ Nương nương sao thế ?”

“ Tiểu Tịch, ngươi nói xem, sao lại có nhiều cấm quân từ trong hoàng cung đến đây như vậy? Họ muốn làm gì?”

Một a hoàn đang chỉnh sửa mái tóc cho nàng nhanh nhảu lên tiếng :

“ Vương phi a, nô tỳ nghe nói, là hôm qua vương gia tiến cung, cầu hoàng thượng được đi Nguyệt quốc với vương phi , hoàng thượng không cho , lại sợ vương gia náo loạn, nên cử người đến vương phủ canh chừng vương gia”

“ Bọn họ có thể ngăn được Lam Triệt sao?” Vớ vẩn, với cái võ công thâm hậu mang danh đệ nhất thiên hạ kia, há có thể làm khó hắn sao?Nàng không tin!

“ Hình như là các thị vệ thi triển cái nội công gì đó, tạo ra kết giới nhốt vương gia lại a”

“ Có cần nghiêm trọng vậy không??Đi, chúng ta đi xem!”

Tên Lam Triệt này, ngươi nháo loạn cái gì a? Bổn vương phi còn không có náo loạn, ngươi lại náo loạn rồi!

Đám thị vệ cao thủ đang mồ hôi đầm đìa, đang dồn sức tạo kết giới thấy nàng đi tới, như gặp được Bồ Tát, dở khóc dở cười nhìn nàng cầu cứu, nhiều người kích động còn la lên :

“ Vương phi nương nương , người mau vào khuyên nhủ vương gia một chút đi , bọn thuộc hạ không thể cầm trụ nổi nữa a”

“ Tránh ra” Nàng gật đầu , phẩy tay một cái, cả đám người kia lập tức bay sang một bên, cùng lúc đó, chiếc cửa bị đá tung ra, xa vạn trượng. Nàng kéo Tịch Nhan né sang một bên, còn chưa kịp nói cái gì, liền một bóng dáng nhào tới, ôm chặt lấy nàng , lại còn ra sức dụi dụi vào người nàng,Bích Nguyệt hoảng hốt, thẹn quá hóa giận, ra sức đẩy hắn ra :

“ Lam Triệt! Ngươi làm cái gì a?”

“ Nguyệt nhi Nguyệt nhi, nàng mang bổn vương đi theo a, bổn vương muốn ở bên cạnh nàng” Lam Triệt vẫn nhất quyết không buông, đùa sao? Không có nàng, làm sao hắn sổng nổi đây? Cuộc sống của hắn sẽ chán chết mất!Hơn nữa , hắn nghe thuộc hạ báo lại, cái tên Độc Cô Ninh Duệ kia vô cùng yêu diễm, dung mạo so với hắn còn hơn vài phần, lỡ như… lỡ như… nàng thấy Ninh Duệ đẹp hơn hắn, theo Ninh Duệ đáng ghét kia thì làm thế nào?

Nhìn cái bộ dạng chẳng ra sao của Đông Phương Lam Triệt, đám thị vệ a hoàn đứng một bên há hốc miệng không dám tin. Cha mẹ ơi, Tiểu thế tử nổi danh lạnh lùng, không gần nữ sắc, âm lãnh vô tình bá đạo ngày trước đâu rồi ? Đâu ra một cái vương gia con nít thế này ? Lại còn làm nũng với vương phi …

Loạn , đúng thật là loạn rồi!

Quản gia thấy vương gia như vậy, cũng cảm thấy vô cùng xấu hổ, vội vàng kéo hắn ra, nhỏ giọng nhắc nhở :

“ Vương gia, không nên lộ liễu như vậy , ở đây có rất nhiều người..”

“ Ngươi… bỏ ra!” Lam Triệt nhếch mắt, vung tay áo một cái thật mạnh, lão quản gia liền bay thẳng lên trời, đám thị vệ cao thủ kia lại phải ra sức đỡ lão.

“ Lam Triệt, ngươi bình tĩnh lại đi. Bổn vương phi chỉ đi vài ngày, sẽ sớm trở về bên cạnh ngươi. Nếu còn nháo, bổn vương phi một đi không trở về” Nàng dứt khoát trừng măt nhìn hắn ra lệnh.

Lam Triệt ủy khuất nhìn nàng, cuối cùng cũng chịu đồng ý.

Giải quyết xong, nàng mới nặng nề lết về phòng, chỉnh trang lại y phục, đầu tóc. Sau đó mới từ từ ra cổng vương phủ, ngồi lên xe ngựa đã được Hoàng thượng chuẩn bị sẵn, đằng sau là một vạn tinh binh , đằng trước là hai tên thị vệ cầm lá cờ mang biểu tượng của Mạc quốc và mấy chục cung nữ, a hoàn, nô tài theo hầu . Tốt xấu gì nàng cũng là vương phi ,hơn nữa lại là vương phi của Kính Dương vương, cao quý đến mức nào , lần này làm sứ giả, đương nhiên phải được bảo vệ chu toàn, không được sơ suất.

Trên người một thân mặc lễ phục nặng nề màu đỏ chót , bên trong là bốn lớp áo , hai lớp trong khá mỏng, hai lớp ngoài hơi dày, lớp ngoài cùng là nặng nhất, được thêu hết sức tinh tế, tỉ mỉ với các vạt áo được viền bởi hình lượn sóng màu vàng rất đẹp. Hai lọn tóc uốn thành hình hai cánh bướm trên đầu, toàn bộ tóc còn lại đều xõa dài sau lưng. Trên đầu đeo một sợi dây ánh kim, viên ngọc phỉ thúy vừa vặn rũ xuống trán. Khuôn mặt điểm một chút phấn. Đôi tai đeo bộ khuyên tai bằng vàng nhỏ nhắn .Cho dù trên đầu chỉ có một cái vòng ánh kim là trang sức, nhìn nàng vẫn vô cùng yêu kiều, diễm lệ. Chung quy vẫn chỉ tại nàng vốn đã là một đại mỹ nhân .

Thoạt nhìn, lộng lẫy như vậy, nàng quả thực rất giống đương kim Hoàng hậu hơn là một vương phi a.

Tịch Nhan vừa nhận được thư báo, liền quay sang nói với nàng :

“ Vương phi, trong cung truyền tới, Hàn Vương mới về nước sáng nay”

“ Ừ” Nàng chán nản gật một cái. Ai da, quên mất không chào Hàn ca ca một tiếng rồi. Mỹ nam ca ca sẽ giận nàng chết mất . Đều tại Lam Triệt hắn! Nếu không phải hắn náo loạn, thì sáng này cũng có thể nàng nhớ đến việc này, có khi còn kịp viết một bức thư !