Sau năm mới, Tân Đồng cùng Tân Chí đến bệnh viện. Vốn chỉ là làm kiểm tra theo lệ thường, chỉ tái khám đơn giản mà thôi, không ngờ lại xuất hiện vấn đề. Mặc dù tình trạng không nguy cấp như lần trước lắm, nhưng vẫn có chút nghiêm trọng.

“Đây là di chứng được tạo ra do lần phẫu thuật trước đó,” Lục Vực lật giở bệnh án, tắt đèn nhỏ, làm kiểm tra mấy mục đơn giản, liền ra chuẩn đoán, “Bây giờ vẫn chưa nghiêm trọng, nhưng nếu nằm việc thời gian lâu, trở ngại ý thức sẽ ngày càng trầm trọng, trí nhớ cũng sẽ giảm sút hơn nhiều so với người cùng độ tuổi.”

Tân Đồng vặn tay, sắc mặt có hơi xanh tái.

“Tôi sẽ liên hệ với khoa vật lý trị liệu, để ông làm một ít điều trị hồi phục, giúp ông làm giảm lại quá trình này,” Lục Vực nhìn Tân Đồng, “Cô cũng đừng lo lắng quá, trò chuyện nhiều hơn với ông, giúp ông ghi nhớ là được.”

“Bác sĩ Lục, cám ơn anh.” Tân Đồng nhẹ nhàng thở ra, cảm thấy yên tâm được một chút.

Lần này tân Đồng không dám khinh suất, Niên Niên mới vào năm học, thời gian rãnh rỗi hơn một chút, cô gọi điện cho Niên Niên, bảo Niên Niên về nhà.

Tân Niên Niên dẫn theo bạn trai về nhà, Tân Đồng nhìn thoáng qua, không giống người trên hình chụp chung với Niên Niên lắm, nhưng cuối cùng cô cũng nhận ra người đó.

“Chào chị,” Cậu bạn có hơi ngượng ngùng, “em tên là Lô Hàng.”

Tân Đồng mỉm cười, kêu cậu ngồi xuống, “Tôi biết cậu, trước kia cậu là bạn học của Niên Niên?”

“Dạ,” Cậu gãi đầu, “Lớp 11, đến năm lên lớp 12 ba mẹ em chuyển công tác nên dọn đi chỗ khác ạ.”

Tân Đồng gật đầu.

Tân Niên Niên xin nghỉ một tuần, mỗi thứ tư Tân Chí đều phải đến trung tâm vật lý trị liệu để tập luyện, lần này dứt khoát để Niên Niên đi với ông, Lô Hàng cũng đi theo.

Buổi sáng ra cửa vẫn còn tốt, đến trưa Tân Đồng nấu cơm xong, đợi Tân Niên Niên về, lại phát hiện thấy sắc mặt Niên Niên rất kém.

“Sao vậy?” Tân Đồng gọi Tân Chí và Lô Hàng ăn cơm trước, kéo Tân Niên Niên sang một bên hỏi.

Tân Niên Niên vào phòng mình, ngồi xuống giường, nước mắt chực trào ra.

“Chị, sao chị không nói cho em biết? Sao chị gạt em?” Tân Niên Niên khóc không thành tiếng, thổn thức nghẹn ngào nói, “Nếu em biết sớm thì thà em chết đi, cũng không muốn liên lụy chị phải làm chuyện như vậy.”

Đầu tiên, Tân Đồng bị nước mắt của cô làm cho mụ mẫm, tiếp đó hiểu được nguyên nhân.

Không đợi Tân Đồng nói chuyện, Tân Niên Niên đứng phắt dậy, đưa lưng về phía cô, gạt nước mắt, nhưng dường như lau thế nào cũng không hết, “Chị còn nói là tiền mẹ để lại, chị gạt em, chị gạt em.”

Tân Đồng thở dài, cố xoay người cô lại, rút khăn ra lau giúp cô, “Xin lỗi Niên Niên, là chị không đúng, lúc ấy em bệnh quá nặng, em bảo chị phải làm sao?”

Mẹ làm sao để lại tiền cho cô chứ? Mặc dù bà yêu nhầm người, nhưng vẫn rất mạnh mẽ.

Tiền trong nhà đều dùng hết vào việc hóa trị cho Niên Niên, vừa đúng lúc có được quả thận, chỉ cần có tiền là có thể lập tức phẫu thật, tất cả mọi chuyện đều có thể trở lại ban đầu.

Lúc gả cho Tân Chí, mẹ sẵn lòng mang cô theo chẳng qua chỉ muốn sau khi bà chết đi, cô vẫn còn có chỗ dựa vào, không đến mức bơ vơ không nơi nương tựa.

Tân Chí và Niên Niên chính là chỗ dựa của cô.

Khi đó, ngày nào tinh thần cô cũng hoảng loạn, lúc nào cũng nghĩ phải kiếm tiền thế nào, dùng cách thức nhanh nhất để thanh toán phí phẫu thuật, đột nhiên có người tìm đến cô.

Không phải cô không biết chuyện mang thai hộ, ở một số nơi ở nước ngoài là hợp pháp, nhưng Trung Quốc vẫn chưa có luật liên quan đến chuyện này. Khi đó cùng cô “phỏng vấn” cón có thêm mấy cô gái nữa, có bằng cấp còn cao hơn cô, dáng người cao ráo thon thả hơn cô, nhưng cô thật sự rất túng tiền. Bệnh tình của Niên Niên không thể kéo dài thêm được phút nào, tóc ba cô đã bạc trắng quá nửa, đi xung quanh tìm người bán cánh đồng hoa, để chạy chọt tiền thuốc men.

Cho nên, cô cứ cầu nguyện suốt, nhất định phải được chọn.

Sau đó, giống như miếng bánh từ trên trời rớt xuống, lời nguyện của cô thành hiện thực.

Khoản tạm ứng trước đã đủ phí phẫu thuật.

Chỉ là cô đánh giá bản thân mình quá cao, nghĩ rằng chuyện này thật sự có thể dễ dàng sang trang, sau khi chấm dứt là có thể bắt đầu cuộc sống mới lần nữa.

Nhưng thực tế, nó giống như một cái khe hẹp sâu không lường được, chia cuộc sống của cô làm hai nửa.

Một nửa còn sống, một nửa đã chết.

May mà có sự xuất hiện của Nam Hợp, cơ thể mềm mại của nó, thỏ thẻ gọi cô là mẹ, bầu bạn cùng gắn bó và dựa dẫm vào nhau một thời gian đã từ từ lấp đầy khe nứt ấy.

“Em tưởng hai người yêu nhau mới có Nam Hợp, kết quả lại thế này.” Tân Niên Niên bớt xúc động hơn.

Tân Đồng ôm lấy cô dỗ dành, “Nhưng chẳng phải bây giờ anh chị tốt lắm sao?”

“Nhưng, chị, chị yêu anh rể không?” Trong lòng Tân Niên Niên có chút lo lắng.

Cô hiểu Tân Đồng, dù là thích hay không thích, những thứ không tốt đều giấu kín trong lòng không để ai biết.

Khi Tân Đồng vừa vào nhà họ Tân, cô không thích Tân Đồng như đại đa số những đứa trẻ khác, cảm thấy như ba bị người khác cướp đi, cảm thấy tràn ngập nguy cơ, giờ nào phút nào cũng nhiệt tình chuẩn bị chiến đấu.

Cô lén cắt rách quần áo của Tân Đồng, ném vở bài tập của Tân Đồng, còn đâm thủng lốp xe để Tân Đồng đi học muộn.

Cô nghĩ Tân Đồng nhất định sẽ mách ba, kết quả Tân Đồng chỉ vá lại quần áo, làm bài tập lại lần nữa, không nói gì cả.

Cô từng nghe trộm cuộc đối thoại giữa Tân Đồng và mẹ mới, Tân Đồng cũng không nói gì, chỉ nói “Em gái tốt lắm, rất hiểu chuyện ạ.” Cô đột nhiên cảm thấy xấu hổ, dần dần thu liễm rất nhiều.

Rồi sau đó, đã hoàn toàn ỷ lại vào Tân Đồng.

“Đừng nói với ba, biết không?” Tân Đồng vuốt tóc Tân Niên Niên, màu tóc thật khỏe mạnh, mềm mại bóng mượt, trong lòng cảm thấy an ủi, hiện giờ cô khỏe mạnh như vậy, so với dáng vẻ lúc nằm trên giường bệnh, trên người cắm rất nhiều ống, mở miệng nói câu gì cũng phải cố gắng hết sức đã hoàn toàn khác nhiều.

Tân Niên Niên lầu bầu, “Dạ.” Cô dựa đầu vào vai Tân Đồng, “Chị, em xin lỗi, đều là em không tốt.”

Nếu cô không bị bệnh, có phải sẽ không có chuyện này hay không.

Tân Đồng cười nhạt, trước kia là họ che chở cho cô, cho cô một bến cảng tránh gió, cô cũng có thể đứng ra che mưa che gió giúp họ.

Cô không ngờ rằng cái giả phải trả lại nhiều đến vậy, nhưng không thể chùn bước được.

Nghĩ đến đây, cô đột nhiên có hơi nhớ Nam Hợp và Lệ Đông Nhất.

“Em ăn cơm đi,” Tân Đồng đột nhiên kích động, muốn về nhà, hiện giờ, muốn mau chóng nhìn thấy Lệ Đông Nhất và Nam Hợp, người đàn ông cùng đứa trẻ đã tô điểm cho cuộc sống của cô thêm nhiều ngạc nhiên và hạnh phúc, “Chị về đây, nhớ nhắc ba uống thuốc.”

Lô Hàng thấy vậy, lập tức cầm áo khoác, nói với Tân Niên Niên, “Bên ngoài lạnh lắm, cậu ăn cơm trước đi, để mình tiễn chị cho.”

Đường không dài, Tân Đồng không ngờ Lô Hàng lại đuổi theo ra đến để tiễn cô, ấn tượng tốt của cô về cậu ta lập tức tăng thêm vài phần.

“Chị, em cám ơn chị.” Lô Hàng nghiêng mắt nhìn cô, rồi mau chóng thu hồi tầm mắt nhìn chằm chằm xuống đất.

Tân Đồng không cảm thấy bất ngờ, cậu ta cùng đến bệnh viện, nói vậy cả hai đều biết chân tướng sự việc? “Niên Niên là em gái chị mà.”

Là em gái, là người thân, cô sẵn lòng làm chuyện đó vì em gái mình.

Lô Hàng gật đầu, “Em biết, chỉ là em không biết phải nói gì.”

Tân Đồng mỉm cười, cô nhớ tới lúc Niên Niên nằm trên giường bệnh ở bệnh viện, luôn luôn có một cậu học sinh cao gầy, cứ đi qua đi lại ở bên ngoài, lúc cô chăm sóc cho Niên Niên, đi vào phòng nước nấu nước sôi liền thấy cậu ta lén chạy vào phòng bệnh.

Cô căng thẳng, bước chân chậm rãi lập tức tăng tốc, đứng ở ngoài cửa, lại nghe thấy tiếng cười của Niên Niên truyền ra, mặc dù khá nhỏ nhưng quả thật rất hiếm.

Chắc hai đứa quen biết nhau, Tân Đồng nghĩ vậy nên không đi vào.

Tiếng cười của Niên Niên dần nhỏ xuống, cô nghe thấy Niên Niên nói, “Cậu nói xem, nếu mình chết đi có biến thành ngôi sao không?” Cô ngập ngừng, thấy cậu bạn không trả lời, nên cô tự hỏi rồi tự đáp, “Nếu là ngôi sao, mình nhất định là một ngôi sao xinh đẹp nhất, cậu cũng nhất định sẽ tìm được mình.”

Nước mắt đột nhiên ứa ra, Tân Đồng bụm miệng lại, không dám phát ra tiếng.

Lát sau, không biết cậu bạn kia nói gì đó, viền mắt đỏ au từ trong phòng bệnh chạy ra ngoài, không nhìn thấy Tân Đồng.

Có lẽ chính giây phút đó cô đã quyết định, cô quay về trường xin bảo lưu học phần.

“Đối xử tốt với Niên Niên nhé.” Trước khi Tân Đồng lên xe liền nói với Lô Hàng.

Lô Hàng gật mạnh đầu, “Em biết rồi.”

Tân Đồng không kéo dài thời gian nữa, vừa xuống xe liền đi thẳng về nhà.

Khi cửa mở, quả nhiên làm kinh ngạc một lớn một nhỏ trong nhà.

“Không phải nói giữa trưa mới về sao?” Lệ Đông Nhất hôn cô, “Sao không gọi anh ra đón?”

“Em, em nhớ hai cha con.” Tân Đồng thuận theo anh, ngượng ngùng nói thật.

Nam Hợp nhảy cẫng lên, kêu to, “Mẹ, con cũng nhớ mẹ lắm.”

Tân Đồng không nhìn Lệ Đông Nhất đang ngẩn ngơ nữa, muốn dắt Nam Hợp cấp tốc rời khỏi đó.

Nam Hợp cũng không từ chối, “Mẹ, mẹ mau tới đây xem đi, tới đây.”

Tân Đồng đi đến trước sô pha, liền thấy ba bộ đồ thể thao, màu xanh sọc vàng bày trên sô pha theo thứ tự kích thước lớn, vừa, nhỏ.

“Đây là gì vậy?” Tân Đồng hoài nghi, tuy rằng cô cũng từng muốn mua đồng phục gia đình, nhưng nghĩ chắc Lệ Đông Nhất không thích điều này liền từ bỏ.

“Nhà trẻ của Nam Hợp muốn tổ chức đại hội thể thao mùa xuân, phụ huynh và học sinh cùng nhau tham gia, đây là đồ được phát.” Lệ Đông Nhất chạy đến bên cạnh Tân Đồng, giọng điệu trầm thấp giải thích.

“Đẹp quá.” Tân Đồng khen, cúi người nói với anh bạn nhỏ đang mê mệt mớ quần áo không rời, “Nam Hợp, đồ mới phải để mẹ giặt qua một lần mới có thể mặc, được không?”

Nam Hợp quyến luyến thu tay lại, buông mớ quần áo ra, “Dạ.”

Tân Đồng rửa tay rồi đến nhà bếp nấu cơm, anh bạn nhỏ thì ngoan ngoãn ngồi trên sô pha xem phim hoạt hình, Lệ Đông Nhất thì đi theo Tân Đồng vào bếp.

“Hôm nay xảy ra chuyện gì vậy em?” Lệ Đông Nhất ôm lấy thắt lưng cô từ phía sau, kê đầu lên hõm vai cô, thấp giọng hỏi.

Tân Đồng chớp chớp mắt, “Cái gì cũng không có, Niên Niên dẫn ba đi tập vật lý trị liệu, hiệu quả rất tốt.”

Cô không muốn nhắc đến chuyện Hứa Úy Nhiên vẫn chưa từ bỏ, nói hết sự tình cho Niên Niên biết.

Cô dựa vào Lệ Đông Nhất, cũng không muốn giao hết tất cả mọi chuyện để anh gánh vác.

“Ừm.” Lệ Đông Nhất không hề nghi ngờ, trong lòng lại thầm vui vẻ.

Tân Đồng là người kín đáo, gần đây lại liên tiếp khiến anh kinh ngạc và hạnh phúc, không chỉ có một câu “Em nhớ anh” của hôm nay, còn có buổi tối, cũng bắt đầu chủ động ôm lấy anh, dễ dàng châm lửa.

Thứ bảy đến rất nhanh, Nam Hợp cực kỳ hưng phấn, cái miệng nhỏ cứ cười suốt trên đường đến trường không khép lại được, còn không ngừng nói chuyện.

Tân Đồng cười đến mức mắt nheo lại, đồ thể thao thật vừa vặn, ngắm Lệ Đông Nhất và Nam Hợp, Nam Hợp càng lúc càng giống bản sao của Lệ Đông Nhất.

Chỗ đậu xe bên ngoài đã chật cứng, Lệ Đồng nhất phải chạy hơn trăm mét mới tìm được một khách sạn để đỗ xe.

Vốn muốn bảo Nam Hợp và Tân Đồng cùng vào nhà trẻ chờ trước, nhưng Nam Hợp không chịu, Lệ Đông Nhất đành thôi, cùng nhau đi đỗ xe, bế Nam Hợp từ trong xe ra, bế ở trước ngực, Tân Đồng bước nhanh theo sau.

Ở đại sảnh khách sạn, Hứa Úy Nhiên đang ngồi trên sô pha, đột chiếc mũ len rộng vành, vẻ như đang đợi người.

Cách ăn mặc của ba người kia thật sự rất chói mắt, cô ta không muốn chú ý cũng không được. Vừa nhìn thấy, vẻ mặt có chút mất kiên nhẫn, lấy điện thoại ra gọi, giọng điệu không tốt lắm liên tục chất vấn, cho đến khi nhận được bảo đảm, mới cất điện thoại đi.

Cô giáo vẫn không đổi, nhưng thái độ đã thay đổi rất nhiều, như là một người khác, đứng ở cửa treo băng rôn nghênh đón phụ huynh và học sinh.

“Cô Lương.” Tâm trạng Nam Hợp đặc biệt tốt, vui vẻ chào cô.

Lương Điềm mỉm cười đón họ vào, chỉ vị trí rồi rời khỏi đó.

“Ba, chúng ta nhất định sẽ thắng.” Nam Hợp nhìn xung quanh, tràn đầy tự tin, khuôn mặt căng lên đỏ bừng, lát sau lại bổ sung thêm một câu, “Ba, ba phải cố gắng lên.” Nam Hợp rất có lòng tin vào Lệ Đông Nhất.

Lệ Đông Nhất cười nhấc cậu giơ lên cao, Nam hợp phấn khởi hét lớn.

Anh bạn nhỏ Trần Quang ngồi ở bên này, nhìn Nam Hợp đầy hâm mộ, lại đưa mắt nhìn ba mình, thở dài.

Trần Đại Lợi xoa đầu cậu an ủi, thật sự không phải anh ta không muốn nâng con lên, nhưng sợ không đủ sức sẽ làm con trai té ngã.

Nam Hợp im lặng lại, liền dựa vào trong lòng Tân Đồng, chờ nghi thức khai mạc, nhận thẻ số.

Trần Đại Lợi chậm rãi tiếp cận bên cạnh Lệ Đông Nhất, thấp giọng hỏi, “Tổng giám đốc Lệ, lần trước nói chuyện thế nào rồi?”

Bên nhà máy của anh ta cố ý chiêu mộ Lệ Đông Nhất làm chủ quản, tuy rằng không thể nào so bằng chức vị trước kia của anh, nhưng đó đã là điều kiện hậu đãi nhất mà bên nhà máy của anh ta có thể đưa ra rồi.

Lệ thị phát triển nhiều năm như vậy, người sáng suốt đều hiểu, người có công lao lớn nhất là ai không cần nói cũng biết.

Là nhân tài thì phải giành về, trước kia là chuyện nghĩ cũng không dám nghĩ tới, không ngờ Lệ Đông Nhất tự mình từ chức, hiện giờ không biết có bao nhiêu chỗ đỏ mắt nhìn chăm chăm miếng thịt béo bở này?!

Lệ Đông Nhất vẫn không biết bản thân anh đã bị mang ra so sánh thành miếng thịt béo bở, vẻ mặt thản nhiên, vẫn hờ hững như cũ, làm như không thấy sự trông mong trong mắt của Trần Đại Lợi, chỉ nói, “Để bàn sau đi, qua một thời gian tôi sẽ liên lạc với anh.”

Một là trường hợp hiện tại thật sự không thích hợp để nói chuyện công việc; hai là anh vất vả lắm mới được rãnh rỗi một thời gian, còn muốn ở bên cạnh Tân Đồng và Nam Hợp nhiều hơn, vốn có kế hoạch dẫn hai mẹ con đi du lịch, kết quả bởi vì bệnh tình của Tân Chí, nên kết hoạch này bị trở ngại.

Đợi bệnh tình của Tân Chí ổn định rồi nói sau.

Lệ Đông Nhất ngắm Tân Đồng, mặt cô hình như gầy đi, cảm thấy được hình như có chỗ nào đó không đúng lắm, anh lắc đầu, có thể là do gần đây quá mệt mỏi.

Thời gian thi đấu sắp bắt đầu, cuối cùng có một gia đình thong dong đi vào.

Tân Đồng nhìn qua đó, cảm thấy có hơi quen mắt.

Mấy bà mẹ trẻ ở xung quanh đã bắt đầu bàn tán sôi nổi, “Người đó là nam chính trong phim “Thành phố nổi” đúng không?”

“Đúng rồi, trong nhà tôi vẫn còn đĩa phim đó đó.”

“Đó là vợ của anh ta sao? Không phải nói anh ta chưa kết hôn à?”

“Là Giản Lương Dịch đó, không phải cách đây không lâu anh ta mới đóng quảng cáo với cô bé đó sao?”

Giản Lương Dịch trái lại tỉnh bơ, đặt cô bé cưỡi trên cổ mình xuống, tác phong nhanh nhẹn một tay nắm tay cô bé, một tay kéo mẹ cô bé đang xấu hổ bước vào trường.

Tiếng xôn xao từ từ lắng xuống, trái lại Tân Đồng nhận ra, cô bé đó chính là cô bé mà lần đó ăn cơm không cẩn thận làm đổ nước trái cây lên người cô.

Đang nghĩ ngợi, mẹ của cô bé quay đầu lại đã thấy cô, “Là cô sao?! Chuyện lần trước thật sự xin lỗi cô.”

Tân Đồng có ấn tượng sâu đậm với cô, lần đó cô cũng bảo con gái xin lỗi mình rồi.

Tân Đồng cười lại.

“Con gái cô học trường này à?” Tân Đồng nhớ cô chưa từng thấy họ.

“Ừm,” cô gật đầu, “vừa mới chuyển đến không lâu, mấy hôm trước có chuyện nên chậm trễ, hôm nay xem như chính thức khai giảng.”

Không ngờ, cô bé đang rúc trong lòng Giản Lương Dịch nghe thấy, lập tức chui ra.

“Ân Duyệt Bảo Bảo!” Mẹ của cô bé phát hiện thấy hai mắt của con gái mình sáng như đèn pha, thầm nghĩ không ổn, gọi tên cô bé theo phản xạ, Ân Duyệt Bảo Bảo đã nhanh chóng chạy tới trước mặt Nam Hợp.

“Chào cô, con là Bảo Bảo, anh đẹp trai quá à.” Cô bé nhét bàn tay nhỏ bé vào trong tay Tân Đồng, “Con có thể ngồi chung với anh không ạ?”

“Đương nhiên là được.” Tân Đồng hoàn toàn quên béng cô bé có giọng nói ngọt lịm như thiên sứ ở trước mặt này là nhân vật nguy hiểm số một, nhanh nhẹn nhường chỗ cho cô bé.

Nam Hợp đã không còn nhớ cô bé, nhưng bởi vì nghe mẹ nói vậy, cho nên không có ý kiến gì.

Quá trình thi đấu không phức tạp lắm, thật ra mục đích chỉ là muốn thông qua đại hội thể thao để gia tăng tình cảm và giao lưu giữa học sinh với ba mẹ chúng mà thôi.

Có trận các bạn nhỏ thi đấu một mình, cũng có trận một nhà ba người cùng nhau thi đấu.

Cuối cùng là cộng toàn bộ điểm số lại, tính ra thứ hạng.

Một buổi sáng trôi qua, trận đấu chấm dứt, Nam Hợp đứng đầu tổ nam sinh, Ân Duyệt Bảo Bảo thì đứng đầu tổ nữ sinh, đều hưng phấn lên bục nhận phần thưởng.

“Cùng nhau dùng cơm đi?” Lệ Đông Nhất đề nghị.

Ân Duyệt Bảo Bảo là người đầu tiên tán thành, “Con muốn đi.”

Giản Lương Dịch mỉm cười đồng ý.

Hai người hoàn toàn không biết nhau, nghề nghiệp khác nhau lại giống nhau ở chỗ đều là người đàn ông ưu tú, chỉ một buổi sáng, đã có cảm giác hợp nhau.