Ôn Hinh gọi điện thoại cho Lệ Đông Nhất, kêu anh đưa Nam Hợp đến chỗ bà.
Cuối tuần, Nam Hợp thật sự ngoan ngoãn đến chỗ bà, còn mang theo rất nhiều sách, giá vẽ và cọ màu.
“Con đi mau đi, nếu trễ thì để nó ở đây chơi với mẹ.” Ôn Hinh đưa Lệ Đông Nhất xuống lầu.
Lệ Đông Nhất liếc thấy Nam Hợp ngồi trên sô pha chơi, mắt sáng lên, “Mẹ, hiện giờ mẹ vẫn ổn chứ.”
“Mẹ luôn ổn mà, con đừng lo lắng, bây giờ tâm trạng mẹ rất tốt, Nam Hợp cũng có thể thường xuyên đến chỗ mẹ,” Ôn Hinh nở nụ cười nhàn nhạt, “Nhưng còn con bây giờ thế nào? Bất luận thế nào cũng phải đối xử tốt với Tân Đồng, nó thật sự là người không tệ.”
Nam Hợp được chăm sóc rất chu đáo, còn Đông Nhất, Ôn Hinh đánh giá anh từ đầu đến chân, khí sắc tươi tỉnh rất nhiều, hơn nữa, cũng cười nhiều hơn.
Rất nhiều người khác lấy vinh quang để đổi lấy địa vị, nhưng bà chỉ là một người mẹ bình thường, chỉ hy vọng con trai mình sống tốt hơn một chút mà thôi.
Đến chiều, Ôn Hinh dẫn Nam Hợp đi cắt tóc, đã cuối tháng hai rồi, nếu không cắt thì phải kéo dài thêm một thời gian nữa. (Câu này liên quan tới tục lệ gì đó của Trung Quốc.)
Bà nói với thợ cắt tóc kiểu muốn cắt rồi ngồi xuống sô pha ở bên ngoài, tiện tay rút cuốn tạp chí ra xem.
Đột nhiên trước mắt bị bóng người che lại, bà ngẩng đầu, thấy Đặng Lị đang đứng trước mặt mình.
Có lẽ Đặng Lị cũng mới làm tóc, trông trẻ trung hơn nhiều, điều quan trọng chính là vẻ u buồn trên mặt đã tươi sáng hơn rất nhiều.
Người gặp chuyện vui thì tinh thần cũng sảng khoái hơn sao? Trong lòng Ôn Hinh châm biếm rồi cúi đầu không nhìn Đặng Lị nữa.
Đặng Lị không thèm quan tâm, ngồi xuống bên cạnh Ôn Hinh, chậm rãi lên tiếng, “Nghe nói ba đuổi bà ra ngoài rồi?”
Biết rõ còn cố hỏi à? Rốt cuộc Ôn Hinh cũng đóng quyển tạp chí lại, đặt trên đầu gối, “Không phải là đuổi, mà tôi tự đi.”
“Tự đi à?” Đặng Lị đợi lâu như vậy, cuối cùng cũng có cơ hội để có thể lên mặt hãnh diện, “Bà nói dễ nghe thật đó, nếu không phải tự bà đi, bà cho rằng ba sẽ tiếp tục để bà ở lại trong nhà sao?”
Ôn Hinh im lặng, bà biết rõ đáp án.
Lệ Biên Thành là loại người tính tình nóng nảy, bây giờ tuổi tác đã cao, tuy cũng thu lại bớt, nhưng lúc nổi giận vẫn rất đáng sợ.
“Tối nay, ba mở tiệc riêng cho Thịnh, chúc mừng biểu hiện của nó trong đại hội cổ đông lần này, nhưng nếu đã gặp rồi, vẫn phải nói rõ ràng một lần.” Trên mặt Đặng Lị dường như đang tỏa sáng, giọng nói pha chút xót xa, “Tôi chờ nhiều năm như vậy rồi, cuối cùng cũng có thể ngẩng cao đầu, lấy lại hết tất cả những gì mà bà cướp đi. Ôn Hinh, tôi nói rồi, bà sẽ không thể nào tiếp tục vênh váo được đâu, nếu không có đứa con trai tốt của bà, có lẽ bà sẽ còn thảm hơn bây giờ.”
“Phải không? Là ai đã khiến tôi phải sống cuộc sống thế này? Bà nghĩ rằng tôi thích à?!” Ngón tay Ôn Hinh chụm lại, đầu ngón tay khảm sâu vào lòng bàn tay.
Sao bà lại không hận chứ? Nếu không có Đặng Lị, nhất định bà đã sống một cuộc sống khác rồi.
“Là tôi sao?!” Đặng Lị không thừa nhận, “Bà cho rằng nếu bà không lấy ba thì Lệ Du thật sự sẽ cưới bà sao? Người Lệ Du yêu là tôi, đến chết vẫn là tôi!”
Khóe miệng Ôn Hinh cong lên chế giễu, “Tôi hoàn toàn không có suy nghĩ rằng Lệ Du sẽ cưới tôi, là tự bà quá nhạy cảm, suy nghĩ quá nhiều, chúng ta học chung sáu năm, làm bạn còn lâu hơn cả sáu năm đó nữa, bà quen biết Lệ Du trước, bà thích Lệ Du, cả tôi cũng biết, sao tôi có thể cướp anh ấy chứ? Chỉ là tôi không ngờ, tôi bỏ cuộc, nhưng bà lại không buông tha tôi, đưa tôi lên giường của Lệ Biên Thành.”
Chỉ một đêm, khi thức dậy, cái gì cũng không còn.
Hy vọng, trinh tiết, con đường dẫn đến hạnh phúc, tất cả đều bị hủy diệt.
Khi đó, Lệ Biên Thành vẫn chưa ly hôn với vợ hai, bà thì cái gì cũng không biết, hoảng loạn lo sợ đi tìm Đặng Lị, nhưng Đặng Lị lại biến mất tăm không thấy. Trở về nhà, cũng chỉ là sợ hãi, cũng không dám nói với ai, thời gian ấy sống trong nơm nớp lo sợ.
Lệ Biên Thành ly hôn với vợ hai rồi tìm đến nhà bà, hỏi cưới bà với ba mẹ.
Khi đó sự nghiệp của ông cực kỳ hưng thịnh, ba mẹ bà làm sao dám không đồng ý.
Nhưng lòng bà đã chết như tro bụi.
Điều khiến bà tuyệt vọng hơn cả chính là khi Lệ Du dùng ánh mắt như người xa lạ để nhìn bà, ba năm sau khi bà sinh Lệ Đông Nhất, Đặng Lị được gả cho Lệ Du như ý nguyện.
Sau đó là Lệ Thịnh được sinh ra, Lệ Du qua đời do tai nạn xe.
Đối với bà mà nói, cuộc sống kể từ đó như ao tù nước đọng, rốt cuộc, lại một lần nữa bị Đặng Lị dấy lên phong ba.
Chỉ vì một tấm ảnh mà Lệ Biên Thành hoài nghi thân phận của Lệ Đông Nhất, một chút hy vọng cuối cùng trong đáy lòng bà đối với ông cũng bị tan vỡ.
“Nếu Lệ Du ở dưới lòng đất có biết, nhất định sẽ không tha thứ cho bà.” Ngữ điệu và vẻ mặt của Ôn Hinh rất bình tĩnh.
“Sẽ không đâu, tôi chỉ vì Thịnh thôi, vì con của anh ấy.” Giọng nói Đặng Lị có phần bén nhọn, đã có người nhìn về phía bên này.
“Vì Lệ Thịnh, vì Lệ Thịnh mà bà có thể vu khống tôi và anh ấy có quan hệ à?! Bà đúng là thâm độc.” Ôn Hinh không thèm nhìn Đặng Lị, cũng không quan tâm những ánh mắt nhìn qua đây.
Đúng là độc ác, hơn nữa cách thức cũng là một phát trúng đích.
Giám định cha con cũng không thể nào chứng minh cái gì gọi là trong sạch, bà ra đi, cho dù Lệ Biên Thành vô cùng mất lòng tin, bà cũng không muốn giải thích gì nữa.
Đối với người không đáng, lời giải thích chẳng qua chỉ làm cho bản thân càng thêm mệt mỏi mà thôi.
“Thời gian không còn sớm nữa, bà vẫn nên mau chóng tham dự tiệc mừng công đi, đợi nhiều năm như vậy rồi, đừng nên bỏ lỡ gì nữa.” Ôn Hinh đứng dậy, giang hai tay ra, ngồi xổm xuống, chào đón anh bạn nhỏ mới thay đổi kiểu tóc.
“Bà nội.” Nam Hợp chạy ù đến, vẻ mặt có chút xấu hổ.
Ôn Hinh giúp cậu phủi sạch tóc còn dính trên mặt, đội mũ cho cậu rồi nắm lấy bàn tay nhỏ xíu.
“Đúng là buồn cười,” Đặng Lị cố lấy chút phong độ còn sót lại, “Con dâu trước của bà cũng không thèm giúp bà, ngược lại đi giúp Thịnh, có thể thấy được cuối cùng là ai thắng ai thua.”
“Ai thắng ai thua? Là tự Đông Nhất không muốn Lệ thị, các người chẳng qua chỉ nhặt lại thứ nó không cần, vậy cũng đáng đem ra khoe khoang sao? Còn nữa, con trai tôi giúp mấy người giữ tới bây giờ, không nói một câu cảm ơn thì thôi, đừng nói mấy lời mỉa mai châm chọc.” Ôn Hinh không muốn lớn tiếng trước mặt anh bạn nhỏ, như vậy sẽ không vui.
“Không cho phép bác bắt nạt bà nội.” Nam Hợp nhìn ra được, lập tức giang hai cánh tay ngắn ngủn ra, chắn ở trước mặt Ôn Hinh.
Mặt Đặng Lị tái mét, đứng bất động như trước.
“Nam Hợp, chúng ta đi thôi.” Ôn Hinh không muốn tâm trạng của anh bạn nhỏ bị ảnh hưởng, nếu Đặng Lị không đi, vậy hai bà cháu đi là được.
Đặng Lị nhìn theo bóng lưng của họ, khuôn mặt vặn vẹo, nhận điện thoại của Lệ Thịnh mới tốt lên không ít.
Buổi tối, Ôn Hinh gọi điện thoại đến, anh bạn nhỏ quả nhiên ở lại nhà mới cùng với Ôn Hinh.
Trong lòng Lệ Đông Nhất hơi kích động, nhanh chóng tắm gội sạch sẽ, lúc đi ra, trong tay Tân Đồng vẫn ôm điện thoại, khóe miệng mang theo ý cười.
“Trông thế nào đây?” Cô nói dịu dàng nhỏ nhẹ, vừa nghe liền biết đầu dây bên kia là ai.
Giọng nói rõ ràng của Nam Hợp truyền tới, “Nội nói hiện giờ Nam Hợp trông giống chú tiểu.”
“Chủ tiểu hả,” Tân Đồng chỉ cười không ngừng, “Mai về nhà để mẹ xem, được không?”
Lệ Đông Nhất vừa lau tóc, vừa ngồi xuống giường, dựa vào người Tân Đồng, dựng thẳng tai nghe ngóng.
“Gọi điện thoại lâu quá không tốt đâu, có bức xạ đó.” Lệ Đông Nhất nhỏ giọng nhắc nhở, đưa tay giật điện thoại lại, qua loa chúc ngủ ngon với Nam Hợp rồi cúp máy.
“Á, anh làm gì vậy?” Tân Đồng đưa tay qua lấy điện thoại, lại bị Lệ Đông Nhất ngăn cản.
“Anh thất nghiệp rồi.”
Tân Đồng dừng động tác, thu tay, nhìn biểu hiện phức tạp của anh, vẻ mặt ngượng ngùng suy nghĩ, không phải đã an ủi anh rồi sao? Trước kia sao không phát hiện ra anh yếu đuối, dễ dàng bị tổn thương như vậy nhỉ? Vì vậy, cô giơ tay vuốt ve sườn mặt anh, “Chuyện đó đâu có sao, em còn công việc mà…”
“Tối nay Nam Hợp không ở nhà.” Lệ Đông Nhất chen ngang lời cô, nói tiếp theo đó.
“Chuyện này em cũng biết mà.” Tân Đồng gật đầu, vừa nãy không phải mới gọi điện thoại nói rồi sao?
Khóe miệng Lệ Đông Nhất tràn đầy ý cười, “Nói vậy, chúng ta có cả một đêm,” Anh hôn lên tai cô, sườn mặt, dây dưa làn môi một lát rồi tiếp tục di chuyển xuống, “như vậy,” tay anh mở cúc áo Tân Đồng, mút lấy khoảng trắng trẻo trước ngực cô, “còn có như vầy.”
Hơi thở Tân Đông dần dần dồn dập, nhưng vẫn cố chống, “Nhưng ngày mai em còn phải đi làm.”
Chị Vương hiện tại thấy bước chân cô nhẹ tênh, mắt thâm quầng, lại tự động giải thích thay cô, “Lại mất ngủ à?”
Mỗi lần như vậy cô chỉ ngượng ngùng cười cười với chị ấy.
“Xin nghỉ.” Lệ Đông Nhất không ngừng động tác, ngữ điệu gọn gàng lưu loát.
Tân Đồng không còn cách nào, “Nghỉ hoài sẽ bị trừ lương.”
“Anh có tiền mà.”
Tân Đồng bất lực nhìn trần nhà, có ai thất nghiệp, ngược lại trở thành cường hào ác bá không chứ?
Ánh nắng xuyên qua rèm cửa, trên giường loạn thành một đống, Tân Đồng cố gắng mở mắt, đau nhứt khắp người, nhớ lại hôm qua điên cuồng một đêm, sắc mặt không khỏi ửng đỏ, ngồi dậy, đấm đấm thắt lưng, tìm quần áo mặc.
Lệ Đông Nhất đã làm xong bữa sáng, lần này là anh đích thân làm.
Trứng chiên khét một nửa, với dầu phồng lên trên mặt gần như không phân biệt được là gì, nhưng sữa lại ngon, Tân Đồng cầm ly qua uống một hớp.
Âm ấm, không tồi.
“Anh nghĩ lần sau vẫn nên đi mua bữa sáng thì hơn.” Ban đầu Lệ Đông Nhất còn thấy rất tuyệt nhưng bỗng nhiên bị bữa sáng này làm cho hỏng bét.
Tân Đồng mỉm cười an ủi anh, “Không cần, vậy là ngon rồi.”
Đào đâu ra người như vậy chứ? Nói thật, Lệ Đông Nhất đã tốt lắm rồi.
Lệ Đông Nhất lại lờ đi, trong lòng đã âm thầm hạ quyết tâm, chuẩn bị đi học nấu ăn.
Trước kia không có thời gian, bây giờ đúng lúc rãnh rỗi không có gì làm.
Hôm qua, Ôn Hinh đã ám chỉ trong điện thoại, hy vọng Tân Đồng sinh thêm một đứa nữa.
Nam Hợp rất cô đơn, sinh thêm nhất định là một chuyện tốt.
Nếu Tân Đồng thật sự mang thai, anh còn có thể nấu nướng này nọ cho cô, ngẫm đi ngẫm lại trong long liền cảm thấy khoái trá, mắt càng nhìn chằm chằm vào cái bụng của Tân Đồng.
Tân Đồng bị ánh mắt anh làm cho dựng tóc gáy, “Anh nhìn em trân trối để làm gì vậy chứ.”
Cô cúi thấp đầu, không phát hiện có chỗ nào không đúng, cúc áo gài rồi, đồ cũng đâu có chỗ nào dính bẩn.
Lệ Đông Nhất rời khỏi ghế, ôm cô đặt lên đùi mình, tay đã thăm dò lên bụng cô, “Bà xã à, em nói xem, chỗ này có khi nào đã có em bé rồi không.”
Tân Đồng nghe anh nhắc nhở chợt tỉnh ra, đầu tiên là ngơ ngẩn, từ lần đầu tiên đến sau đó cùng với Lệ Đông Nhất, cô không dung bất cứ biện pháp phòng tránh nào, có lẽ thật sự đã có.
Cô vẫn chưa nghĩ tới điều này, nhưng trong lòng dường như cũng có chút chờ mong âm ỷ, “Nếu có thật, anh muốn không?”
Cô không biết Lệ Đông Nhất nghĩ thế nào, nên lúc hỏi có phần dè dặt.
“Đương nhiên muốn,” Lệ Đông Nhất nghe cô hỏi dường như cảm thấy kho tin, vấn đề này còn cần phải hỏi sao? “Anh thật sự sẽ rất vui,” anh dựa đầu vào bụng cô, “thật sự.”
Từ bé anh chỉ có một mình, bây giờ có Nam Hợp, nếu lại có thêm một đứa con nữa, tuổi thơ của Nam Hợp có lẽ sẽ vui vẻ hơn rất nhiều.
Buổi sáng này, vì kế hoạch cũng như nguyện vọng nho nhỏ này mà trở nên đáng yêu rất nhiều.
“Nhưng mà lại phải cực nhọc một khoảng thời gian thật dài.” 10 tháng, cô đã trải qua một lần, quá trình đó đương nhiên không có gì vui vẻ cả, nghĩ đến đây, ánh mắt anh tối sầm u ám.
Tân Đồng lắc đầu, “Em không sợ cực nhọc, nếu có thật, chúng ta phải giữ lại nó, được không?”
Trong lòng Lệ Đông Nhất âm thầm vạch kế hoạch, đương nhiên phải giữ, lúc này đây, anh muốn trải qua cùng cô từ đầu tới cuối.
Từ hiện tại, đến trọn đời.
Chuyện này cần trải qua một trình tự nhất định, tuy rằng Tân Đồng luôn kỳ vọng, nhưng cô vẫn tin con cái và cha mẹ là có duyên phận với nhau.
Không dồn hết tâm trí để cầu xin, nhưng nếu nó đến, cô nhất định sẽ cố gắng hết sức để yêu thương nó.