Trời tối sớm, chỉ mới 5 giờ, thành phố đã lên đèn.
Tân Đồng đỡ Tân Chí ngồi dậy, nhìn ông ăn xong chén mỳ, vừa mới dọn dẹp mọi thứ, chợt nghe thấy cửa phòng bị gõ nhẹ hai tiếng.
Cô mở cửa, ngoài cửa là một người đàn ông trung niên, dáng người không cao lắm, nhưng trông khá thật thà và đậm người.
Không đợi Tân Đồng hỏi, người nọ đã lên tiếng trước.
“Xin hỏi là cô Tân phải không?”
Tân Đồng gật đầu, “Vâng phải.”
“Tôi là hộ lý được anh Lệ mời đến, họ Chu, đến giúp cô chăm sóc ba cô.” Trên mặt người nọ lộ vẻ
cười, bộ dạng thô lỗ gãi đầu, tự giới thiệu với Tân Đồng.
Hộ lý cũng phân chia cấp
bậc dựa vào kinh nghiệm, ông mới chăm sóc một bệnh nhân vừa xuất viện,
đang chuẩn bị về nhà nghỉ ngơi mấy ngày, kết quả lại bị gọi đến.
Tiền công cao hơn trước rất nhiều, đương nhiên ông vui vẻ hài lòng, có lý do gì mà không làm.
“Đồng Đồng, ai vậy con?” Tân Chí ở bên trong nhỏ giọng hỏi.
“Là hộ lý ạ.” Tân Đồng quay đầu đáp một câu rồi nói với người nọ, “Chú vào trước đi.”
Ông gật đầu, Tân Đồng tránh người đi, để cho ông vào.
“Ông ấy làm hộ lý mười mấy năm rồi, rất có kinh nghiệm chăm sóc người bệnh.” Lệ Đông Nhất nói.
Tân Đồng đóng cửa lại, đi theo Lệ Đông Nhất vài thước, đứng trước cửa sổ ở hành lang, nhìn ra đèn đóm bên ngoài.
“Cám ơn anh.”
Tân Đồng nói một câu, xoay mặt đối mắt với Lệ Đông Nhất.
Đèn ở hành lang lờ mờ dịu mắt, đường nét sườn mặt anh có vẻ hơi mơ hồ.
Lúc chiều y tá làm kiểm
tra, bảo cần phải ở lại bệnh viện mấy ngày, tạm thời vẫn chưa có biến
chứng gì, nhưng vẫn phải đến làm kiểm tra định kỳ.
Cô nhẹ nhàng thở ra, ngày hôm nay trôi qua thật sự có chút chấn động lòng người.
“Em về nhà đi,” Lệ Đông Nhất thản nhiên lên tiếng, “Có hộ lý ở lại rồi, không xảy ra vấn đề gì đâu.”
Tân Chí vẫn luôn giục Tân Đồng về nhà nghỉ ngơi, sắc mặt cô quả thật hơi kém, Tân Đồng không
chịu, để ông phải thúc giục đến mấy lần.
“Cũng được.” Tân Đồng
nghĩ, chi bằng tối nay về nhà nghỉ ngơi cho khỏe, còn xin nghỉ phép,
ngày mai lại đến, “Để tôi đi nói với ba một tiếng.”
Lệ Đông Nhất gật đầu, “Anh đứng đây đợi em.”
Chiếc xe không chạy thẳng về nhà Tân Đồng, Nam Hợp còn ở nhà họ Lệ, anh muốn chạy đến đó đón cậu trước.
“Hôm nay em đừng vào.” Lệ Đông Nhất nhìn ra được tâm tư của cô.
Mệt mỏi cả ngày trời, thể xác và tinh thần của cô đã kiệt quệ, thật sự không còn sức để đối mặt với những chuyện khác.
Hơn nữa chuyện này, còn có chút khó giải quyết.
Cửa phòng Nam Hợp đóng chặt, còn khóa trái ở bên trong.
Lệ Đông Nhất gõ cửa, “Ba nè Nam Hợp.”
Anh nghe thấy bên trong có tiếng bước chân vội vã, sau đó cụp một tiếng, cửa phòng mở ra.
“Ba!” Nam Hợp nhào đến, tay ôm lấy cổ của Lệ Đông Nhất, giọng nói mang theo chút tủi thân, “Sao giờ ba mới đến?”
Lúc chiều cậu nhớ mẹ lắm, bà nội bảo sẽ gọi mẹ đến, kết quả người đến lại không phải mẹ, ông nội
còn bắt cậu phải gọi cô ấy là mẹ, cậu không nghe, ông nội la cậu, râu
vểnh lên vểnh xuống, thật là hung dữ.
Cậu đành phải chạy về phòng mình, đóng cửa lại, ai gọi cũng không thèm nghe.
“Xin lỗi con trai,” Lệ Đông Nhất vỗ lưng cậu trấn an, “Ba đến trễ rồi.”
“Con muốn mẹ cơ, con muốn mẹ! Bây giờ rất muốn!” Uất ức tích tụ từng chút một từ trưa đến giờ
bùng nổ như núi lửa, Nam Hợp vừa khóc vừa la, chân không an phận đạp
loạn lung tung.
Màng nhĩ của Lệ Đông Nhất bị một trận đau nhức.
“Bây giờ đi được chưa, đi tìm mẹ nè,” anh thở dài, bế bổng con trai lên, nếu không chắc cậu sẽ
nằm bò xuống đất luôn, “Không được khóc nữa, nếu không tối nay con sẽ
ngủ lại đây.”
Nam Hợp khóc thút thít, lập tức ra vẻ ngoan ngoãn, không khóc cũng không làm loạn nữa.
“Thật sao ạ?” Trên lông mi rậm của cậu còn vương nước mắt, sợ hãi ôm lấy cổ Lệ Đông Nhất.
“Thật mà,” Lệ Đông Nhất dùng một tay bế cậu, “Ba có khi nào gạt con chưa.” Anh tiện tay tắt đèn, đóng cửa, bế cậu xuống lầu.
Xe dừng ở bên ngoài nhà họ Lệ, cách cổng lớn khoảng 100m.
Cậu bé sợ ba đi chậm, vùng vẫy đòi xuống, phóng chân chạy về phía xe.
“Mẹ ơi, Nam Hợp đến nè, Nam Hợp đến nè!”
Tân Đồng mở cửa xe, trong đêm tối, bóng dáng mơ hồ của cậu bé tròn quay vừa gọi vừa cười, ôm lấy cô.
Sức của cậu hơi lớn, nhào vào Tân Đồng có chút đau, nhưng đáy lòng lại tràn đầy ngọt ngào.
“Người mẹ dơ lắm, đừng
dựa sát vào mẹ quá.” Tân Đồng ở trong bệnh viện cả ngày, trên người cô
vẫn còn mùi thuốc sát trùng thoang thoảng, cô chỉ rửa tay, chưa thay đồ, không biết bị dính bao nhiêu vi khuẩn.
“Mẹ đâu có dơ, mẹ rất là thơm, thơm giống Nam Hợp vậy đó.” Cậu nũng nịu muốn dựa vào mẹ.
Tân Đồng nhanh chóng cản cậu lại.
Nam Hợp có hơi ảo não, khoanh hai tay lại, lông mày nhíu chặt.
Tân Đồng không có cách nào, rút hai tờ khăn giấy trong hộp từ ghế sau, lau nước mũi cho cậu.
“Là mẹ sợ Nam Hợp bị lây
bệnh, Nam Hợp mà bệnh sẽ rất khó chịu, mẹ cũng sẽ khó chịu.” Tân Đồng
vừa lau nước mũi cho cậu, vừa kiên nhẫn dỗ dành, “Đợi về nhà đi, mẹ tắm
sạch vi khuẩn gây bệnh trên người, sẽ ôm con ngay, chịu không?”
“Mẹ nhớ hôn nữa nha!” Nam Hợp bổ sung.
“Ừm.” Tân Đồng vui vẻ đáp.
Nam Hợp vạch ngón tay tính toán, “Con muốn hôn một triệu một trăm hai mươi cái.”
Có lẽ đây là con số đại điện tối đa, lớn nhất mà cậu có thể biết.
Tân Đồng không để ý con số kỳ lạ này, còn có, nếu mà hôn nhiều như vậy, có lẽ phải hôn đến tận sáng mai?
Cơm chiều là do Lệ Đông Nhất chuẩn bị, anh mua thức ăn ở một tiệm gần nhà Tân Đồng.
Sau khi ăn xong cơm chiều, Lệ Đông Nhất đi khỏi.
Tân Đồng vội vàng tắm rửa giặt giũ, Nam Hợp đã ngồi sẵn trên giường, thay đồ ngủ đợi mẹ.
Tân Đồng lau khô tóc, ngồi xuống giường.
Nam Hợp nhào đến dính vào Tân Đồng, “Mẹ, mẹ mệt không?”
“Mẹ không mệt.” Tân Đồng cố vực dậy tinh thần, xoa đầu Nam Hợp.
“Mẹ, con đấm lưng cho mẹ nhé?” Trước khi ba đi có nói cậu là con trai, mẹ mệt mỏi cả ngày rồi, cậu phải chăm sóc mẹ.
Tay cậu nắm lại thành quả đấm, nhẹ nhàng đấm vào lưng Tân Đồng không hề có quy luật.
Mọi sự mệt mỏi của Tân Đồng giống như tan thành mây khói.
“Mẹ, tối nay Nam Hợp sẽ kể chuyện cho mẹ nghe, mẹ phải ngủ ngoan nhé.” Nam Hợp cầm quyển sách lên như thật, cất giọng đọc.
Tân Đồng cũng muốn nhắm mắt phối hợp, nhưng vẫn không nhịn được lên tiếng, “Nam Hợp, cầm ngược sách rồi.”
Nam Hợp ngượng ngùng lườm mắt, lát sau, chống lại ánh mắt trêu chọc của mẹ, cậu bình tĩnh tự tin
nói, “Không hề gì, chuyện cổ tích đầy trong bụng Nam Hợp.”
Tân Đồng bật cười.
“Mẹ, con phải kể rồi, mẹ mau mau nhắm mắt lại đi.”
“Ừ.”
Câu chuyện mà Nam Hợp kể chính là chuyện mà trước kia Tân Đồng vẫn thường kể cho cậu nghe.
Quốc vương muốn lựa chọn
ra đứa bé thật thà nhất vương quốc, để khen thưởng nó. Ông phát cho mỗi
đứa bé vài hạt giống hoa, bảo chúng trồng, xem ai trồng ra được loài hoa đẹp nhất. Đến thời gian chọn lựa, mấy đứa trẻ đứng đầy hai bên đường,
tay cầm chậu hoa, bên trong chậu đều là những bông hoa nở rộ, đủ màu đủ
sắc. Chỉ có một đứa bé, tay cầm chậu hoa trống không.
Quốc vương hỏi nó, “Này con, sao con lại không thể trồng ra bông hoa xinh đẹp như những đứa trẻ khác?”
Đứa bé hơi tủi thân, “Ngày nào con cũng tưới nước, trừ sâu, phơi nắng cho nó, nhưng nó vẫn không chịu nảy mầm.”
Quốc vương mỉm cười, xoa đầu cậu bé, nói với tất cả mọi người, “Đây mới là đứa trẻ thành thật nhất.”
Hóa ra, quốc vương đã luộc hạt giống mới đem phát cho mọi người, căn bản là trồng không thể ra hoa.
Mấy đứa trẻ khác vì muốn được quốc vương khen thưởng, liền lén đổi hạt giống.
Nam Hợp kể có hơi rời rạc, một số từ ngữ đặc biệt cậu không nhớ ra, hay dùng mấy từ ấp úng để thay thế.
Tân Đồng mơ mơ màng màng
hình như có nghe thấy Nam Hợp thỏ thẻ gọi cô, sau đó, có cơ thể nhỏ nhắn chậm rãi dán chặt vào người cô.
“Ngủ ngon mẹ nhé.”
Dỗ được mẹ ngủ, Nam Hợp có cảm giác rất thành tựu, nụ cười đặc biệt ngọt ngào hơn, vẫn duy trì tới tận buổi sáng hôm sau.
***
Lệ Đông Nhất lái xe đến công ty.
Trong phòng làm việc, Trần Đại Lợi chờ đợi khá lâu cộng thêm hơn nửa buổi tối, từng giây trôi qua, sắc mặt càng tái nhợt.
Trợ lý Từ rót tách trà cho anh ta, anh ta động cũng không động đến.
“Tổng giám đốc Lệ, anh
đến rồi.” Trần Đại Lợi theo tiếng “rầm” từ trên sô pha đứng bật dậy, há
môi khô khốc, vẻ mặt nơm nớp lo sợ, nói.
Lệ Đông Nhất không nhìn anh ta, lập tức đi đến ngồi xuống ghế phía sau bàn làm việc.
“Quan hệ hợp tác giữa
quản đốc Trần, Khang Hòa và chúng tôi luôn luôn tốt, nhưng đây là lần
đầu tiên tôi gặp phải chuyện này,” anh ném bản hợp đồng đến trước mặt
Trần Đại Lợi, “Có cần tôi cho anh thời gian để giải thích không?”
Trần Đại Lợi lấy hết can đảm bước lên một bước, “Tôi đã liên hệ với người đứng đầu nhà máy, người nọ nói có thể ký.”
Nguyên nhân thật sự rất đơn giản, chỉ một câu thôi, nghe theo người có cổ phần công ty nhiều nhất.
Ai nắm nhiều cổ phần, thì lời nói của người đó lớn nhất.
Ban đầu là Lệ Đông Nhất nắm nhiều cổ phần nhất, nhưng tình hình gần đây có chút thay đổi.
Anh ta cũng là bất đắc dĩ thôi.
Lệ Đông Nhất vừa nhíu mày, nhìn về phía trợ lý Từ.
Từ Sâm đi qua chỗ anh, thấp giọng giải thích rõ đầu đuôi với anh.
Lệ thị là nhà sản xuất
thuốc Đông y, sức cạnh tranh thấp. Sau khi Lệ Đông Nhất tiếp nhận, Lệ
thị đã sát nhập với một hãng thuốc tây, với điều kiện là ngoại trừ sát
nhập cổ phần công ty với Lệ thị và đưa ra thị trường, vẫn phải giữ
nguyên một phần mãi mãi, lúc ấy tình trạng của Lệ thị cũng khá gay go,
vì thế đã sảng khoái chấp nhận.
Cổ phần của công ty sản
xuất thuốc tây đó chia ra làm ba phần, Hứa Úy Nhiên chính là một trong
số những cổ đông, hơn nữa còn là người nắm số cổ phần nhiều nhất.
Nhưng, gần đây hình như
cổ phần công ty trong tay cô ta tăng một nửa so với ban đầu, có vẻ như
có một cá nhân đã chuyển nhượng lại cổ phần đó cho cô ta.
Vì vậy, hiện giờ, vị trí của cô ta và Lệ Đông Nhất là ngang bằng nhau.
Tăng một nửa cổ phần công ty ư? Lệ Đông Nhất suy nghĩ, vừa mới nhậm chức đã làm ra loại chuyện
này, chẳng phải càng về sau này càng không thể cứu vãn?
“Quản đốc Trần, tôi chỉ
nói một lần cuối cùng, hợp tác với anh chính là Lệ thị, Lệ thị chỉ cần
vẫn còn chữ Lệ trong đó, thì tuyệt đối không cho phép chuyện thế này xảy ra lần nữa. Nếu không, hợp đồng cứ vậy mà chấm dứt.”
Trần Đại Lợi ra sức gật đầu, “Vâng, tôi đã hiểu.”
“Những người bị thương
trong quá trình thu mua đất lần này, anh phải đứng ra làm đại diện, đến
từng nhà nhận lỗi, hơn nữa phải trả tiền bồi thường. Ngoài ra, đất của
Dung Trấn, các anh đừng nghĩ đến nữa.”
Cái gì mà xây nhà máy mới, đây căn bản không phải là mục đích của cô ta, trong lòng Lệ Đông Nhất chắc chắn vạn phần.