“Người nhà của Tân Chí đâu?”

“Ở đây.” Tân Đồng đứng dậy, không tiếp tục truy cứu đến cùng quá trình sự việc.

Ba đã như vậy rồi, nếu kết cục đã xong, cũng không cần thiết phải đi phân tích trước đó đã xảy ra chuyện gì.

Tân Đồng không muốn nghĩ đến nữa, chỉ là đáy lòng cô có hơi thất vọng mà thôi.

Mặc dù anh giải thích, nhưng cô vẫn không ngừng suy nghĩ.

Nếu như, nếu như anh “suy nghĩ thấu đáo”, vậy giờ phút này ba sẽ không cần nằm trên giường bệnh.

“Bệnh nhân đã tỉnh lại, cô đi xem đi.” Y tá cầm bệnh án, từ phòng bệnh đi ra, dặn dò Tân Đồng, “Nhưng tạm thời đừng nói nhiều với bệnh nhân quá, tránh mệt nhọc.”

“Cám ơn nhiều.” Tân Đồng bước nhanh vào trong.

“Ba ơi,” Tân Đồng ngồi xổm bên giường, tay cô cầm lấy tay ông, “Ba cảm thấy sao rồi?”

Tân Chí cố nặn ra nụ cười, “Cũng khá hơn nhiều rồi.”

Chuyện trước khi bị choáng, ông không nhớ rõ, hiện giờ nhìn thấy Tân Đồng, ông cảm thấy hơi yên tâm.

Viền mắt Tân Đồng chợt đỏ lên, cố gắng kiềm nước mắt, lại không thể thành công, đành ra sức gật đầu, “Vậy là tốt rồi, tốt rồi.”

“Con bé ngốc.” Tân Chí nhắm mắt lại, mặt hơi nghiêng qua một bên.

“Ba đừng cử động lung tung.” Tân Đồng nhanh chóng cố định ông, một hồi khẩn trương, giúp ông kéo chăn lên, “Đừng đụng tới vết thương.”

Tân Chí an ủi, vỗ vỗ tay cô, “Đừng khóc, ba vẫn tốt, người khác đang nhìn con đó, khóc sẽ không đẹp đâu.”

Tân Đồng nín khóc, mỉm cười, “Con vốn không đẹp mà, nên không sợ người khác thấy đâu.”

“Ai nói?” Tân Chí làm ra vẻ hơi giận, “Hai đứa con gái của ba đều như hoa như ngọc, ai dám nói không đẹp chứ?!”

Phòng bệnh này có ba giường, mấy người nhà bệnh nhân ở bên cạnh đều mỉm cười thiện ý với Tân Đồng.

Từng trải và cảm nhận giống nhau, khiến cho lòng người cũng trở nên khoan dung hơn.

Tân Đồng dẹp ghế, ngồi lên giường.

“Có cần báo cho Niên Niên không ba?” Tân Đồng dùng muỗng đút chút nước cho Tân Chí, nhẹ giọng hỏi.

Tân Chí khoát tay, “Đừng con, để một mình con lo lắng là ba đã đủ đau lòng rồi, cũng đâu phải chuyện gì lớn lao đâu.”

Chuyện này còn không phải chuyện lớn?!

Nước mắt Tân Đồng suýt nữa là rớt xuống, ba vẫn luôn phớt lờ, không quý trọng bản thân.

Sức khỏe của Niên Niên vốn không tốt, Tân Đồng nghĩ, dù sao hiện giờ ở đây đã có cô.

Y tá đi vào, với tay lấy túi dẫn lưu ở bên giường bệnh.

“Muốn làm gì vậy ạ?” Tân Đồng nghĩ chắc họ muốn đưa Tân Chí đi làm kiểm tra.

“Đổi phòng bệnh.” Hai y tá nhanh nhẹn đẩy giường phẫu thuật inox của Tân Chí đi.

“Đổi phòng bệnh ư?” Tân Đồng hoài nghi, rõ ràng lúc sáng không dễ hoàn tất thủ tục, sắp xếp xong phòng bệnh mà.

Bệnh viện thiếu giường nằm, ở hành lang kê rất nhiều giường sát tường.

Đáng lẽ chỗ nằm này cũng không có đâu, vẫn là nhờ Lục Vực nghĩ cách.

Lúc này đây, cô nợ Lục Vực một ân tình rất lớn, không biết phải trả thế nào, Tân Đồng không khỏi buồn rầu.

“Vâng, sau khi phẫu thuật, đổi môi trường tương đối yên tĩnh hơn sẽ có lợi cho sự hồi phục của bệnh nhân.” Y tá gật đầu nói.

Lúc Tân Chí được đẩy đi, vẫn còn một y tá ở lại thu dọn giường, thay chăn ra sạch sẽ.

Tân Đồng ngơ ngẩn nhìn xuống đất một lát, mới đuổi theo ra ngoài.

Lệ Đông Nhất đứng ngay cửa phòng bệnh.

Tân Đồng hiểu ra.

“Là anh đổi phòng bệnh cho ba.”

Lệ Đông Nhất gật đầu, “Nằm viện cần không ít thứ, anh mua hết rồi, em xem xem còn thiếu gì không, anh lại đi mua.”

Tân Đồng nhìn, “Tôi có thể về nhà lấy, anh đem trả lại đi.”

Lệ Đông Nhất không để ý đến giọng điệu nói chuyện của cô, “Có hơi nặng, anh mang vào giúp em.”

“Tôi không cần.” Phòng bệnh đơn có thể lấy, dù sao cũng vì tốt cho ba, cùng lắm thì trả thêm tiền, nhưng mấy thứ này, cô không cần.

“Tân Đồng, đừng lộn xộn nữa.” Lệ Đông Nhất nhẹ giọng trấn an cô.

“Tôi không lộn xộn,” vẻ mặt Tân Đồng sa sầm, “Đây là chuyện riêng của tôi, anh không nhất thiết phải bày tỏ áy náy gì hết.”

“Tân Đồng!” Lệ Đông Nhất chụp lấy cổ tay cô, “Không phải anh đang bày tỏ áy náy, đây cũng không phải là chuyện của một mình em. Hay là, em muốn anh xách theo mấy thứ này đi vào trong rồi tự giới thiệu mình?”

“Đừng.” Tân Đồng lập tức từ chối.

Lệ Đông Nhất liền đưa hai túi to cho Tân Đồng, “Vậy em tự mình đem vào đi.”

Tân Đồng nhận lấy, cúi đầu, không nhìn anh.

“Tân Đồng, sự việc lần này tôi sẽ cho em câu trả lời rõ ràng, được không?”

Tân Đồng gật gật đầu, giọng nói hơi miễn cưỡng, “Anh về trước đi.”

Lệ Đông Nhất nhìn thấy cô đi vào phòng bệnh, mới xoay người rời đi.

Tân Chí thấy Tân đồng vừa vào, muốn ngồi dậy, Tân Đồng không cho, bảo ông nằm yên, đưa lưng về phía ông thu dọn đồ đạc này nọ.

“Đồng Đồng, để ba trở lại phòng bệnh lúc nãy đi, phòng này nhất định mắc lắm?” Thái độ Tân Chí rất kiên quyết.

Phòng bệnh đơn, bày trí rất đẹp, ánh sáng và thông gió đều rất tốt, còn có nhà vệ sinh và phòng tắm riêng biệt, có cả tivi LCD 32 inch.

Tân Đồng đặt bàn chải khăn mặt gì đó vào nhà vệ sinh, rửa tay rồi trở ra, kéo rèm cửa ra một chút.

“Ba, ba đừng quan tâm mấy chuyện này, hiện giờ nhiệm vụ của ba là tịnh dưỡng sức khỏe thật tốt, đợi Niên Niên nghỉ hè quay về, cho nó một người cha khỏe mạnh, đầy sức sống, được không?” Tân Đồng cố gắng dùng giọng điệu thoải mái để an ủi ông.

Tân Chí thở dài, phẫu thuật qua đi, ông cũng nói không ít, nên hơi yếu, vẻ mặt có chút mệt mỏi.

“Vất vả cho con rồi.”

“Ba nói gì vậy? Con là con gái ba, cũng đâu phải người ngoài.” Cô nhớ đến lời của Lệ Đông Nhất, đây cũng không phải là chuyện của một mình em.

Là bởi vì có Nam Hợp, hay là bởi vì đã cầm giấy chứng nhận.

Mặc kệ là nguyên nhân nào, anh thật sự không giống loại người thích quản mấy chuyện này mà.

Tân Đồng đóng cửa, để ba yên tĩnh nghỉ ngơi.

Ra khỏi phòng bệnh, ở hành lang gặp phải một người mặc áo khoác tối màu, cô mới đột nhiên nhớ đến mình vẫn chưa trả áo khoác lại cho Lục Vực. Cô nhanh chóng chạy đến chỗ lúc nãy, nhưng trên ghế đã trống không.

“Là cô à?” Trợ lý của Lục Vực đi ngang qua, gọi Tân Đồng.

Đây là lần đầu tiên anh ta thấy bác sĩ Lục lạnh lùng nghiêm nghị lại để tâm đến một cô gái như vậy, vừa ứng tiền viện phí thuốc men vừa sắp xếp giường bệnh, lại còn đưa áo khoác, suy nghĩ, ánh mắt nhìn Tân Đồng liền mờ ám hơn mấy phần.

Tân Đồng làm sao chú ý đến mấy chuyện này, giọng cô áy náy, “Áo khoác của bác sĩ Lục, hình như tôi làm mất rồi.”

Áo khoác kia nhìn qua được cắt may rất tỉ mỉ, phỏng chừng giá của nó khá cao.

Trợ lý nọ mỉm cười, “Đâu có, đã có người đem trả lại rồi.”

Mặc dù anh ta không biết là ai, nhưng lúc nãy đi ngang qua đã thấy áo khoác của bác sĩ Lục vắt trên lưng ghế ngay bàn làm việc rồi.

“Vậy là tốt rồi.” Tân Đồng thở phào nhẹ nhõm.

Lục Vực không ở trong văn phòng, Tân Đồng nghĩ nghĩ rồi quay lại phòng bệnh.

Áo khoác là Lệ Đông Nhất trả về, anh thừa nhận, chuyện này tuy khá nhỏ nhặt, nhưng anh quan tâm đến Tân Đồng.

Cho nên, càng không thể chịu được.

“Tôi không hiểu lắm.” Lệ Đông Nhất và Lục Vực đứng song song trước cửa sổ của phòng nghỉ trong văn phòng bác sĩ.

Lục Vực quay đầu nhìn thoáng qua anh, mặt không chút thay đổi, “Không hiểu chuyện gì?”

“Tân Đồng,” Lệ Đông Nhất trả lời rất rõ ràng, “Anh tiếp cận cô ấy như vậy, có mục đích gì?”

Lục Vực cười khẽ, Lệ Đông Nhất, anh thật sự là nhìn không hiểu nổi người đàn ông này, nói anh ta không có tâm, giờ phút này lại giống như rất để tâm.

“Anh cho là thế nào?”

Hình như anh có hơi khiêu khích, “Nói đến cùng, Lệ Đông Nhất, là anh sợ tôi nói thẳng ra hết với cô ấy sao?”

“Không hề sợ,” Lệ Đông Nhất chỉ thản nhiên trả lời, nhìn ra bên ngoài, sau đó xoay người, “Hai chúng tôi có Nam Hợp, hơn nữa, cô ấy sẽ không có hứng thú với cái gọi là “nói thẳng ra” của anh.”

Nếu như anh ta muốn nói, đã sớm nói ra rồi, cần gì phải kéo dài đến bây giờ?

“Những che giấu đó của anh, cô ấy sẽ thích sao?” Lục Vực có hơi mất khống chế, hét lên với bóng lưng của Lệ Đông Nhất, “Nếu lúc trước anh có một nửa tâm tư của hôm nay đối với Úy Nhiên, thì có rất nhiều chuyện sẽ không xảy ra!”

Lệ Đông Nhất một bước cũng không dừng lại.

Trái lại, bác sĩ lẫn y tá ở bên ngoài nhìn thoáng qua, trong mắt tràn đầy tò mò, không biết bên trong đã xảy ra chuyện gì.

***

Nhà họ Lệ.

Thím Cao dùng hết mọi cách, thức ăn ngon, đồ chơi đẹp, toàn bộ đều đưa đến trước mặt Nam Hợp, thế nhưng Nam Hợp vẫn không vực dậy được tinh thần.

“Nam Hợp, là salad hoa quả mà con thích nhất nè,” thím Cao đưa cái đĩa nhỏ hấp dẫn tới trước mặt Nam Hợp, “Ăn một chút đi, nhé?”

Nam Hợp lắc đầu, “Không ăn.”

Cậu muốn mẹ cơ, muốn ôm mẹ một cái.

Thím Cao hết cách, đành phải bưng mấy thứ này xuống.

“Sao lại thế này?” Ôn Hinh đứng đằng xa cũng có thể nghe được tiếng thở dài của thím Cao.

“Cậu chủ nhỏ không chịu ăn gì hết.” Thím Cao thở dài thườn thượt.

Từ lúc được đón đi, hình như Nam Hợp đã thay đổi, là càng hoạt bát đáng yêu giống con nít hơn trước kia, nhưng càng khó hầu hạ.

Ăn cũng không ăn, chơi cũng không chơi, cũng không chọn mấy thứ từ trước đến giờ vẫn chọn.

“Nó có nói gì không?” Ôn Hinh thay bộ đồ kiểu dáng rộng rãi, đứng trước gương ngắm nghía, “ Hỏi nó xem nó muốn gì rồi chuẩn bị cho nó, không phải là được rồi sao.”

Ôn Hinh chỉ từng chăm sóc một đứa nhỏ là Lệ Đông Nhất, nhưng từ nhỏ anh đã lặng lẽ kiệm lời, đặc biệt rất hiểu chuyện, không cần phí tâm tư gì cả. Bà còn tưởng Nam Hợp và Lệ Đông Nhất giống hệt nhau, kết quả càng nuôi càng không giống anh.

“Nó nói nó muốn mẹ.” Mặc dù thím Cao không nhạy bén như mấy chị em trong nhà bà, nhưng ít nhiều cũng cảm thấy Ôn Hinh và Hứa Úy Nhiên không hợp nhau, nên giọng điệu có chút chần chừ.

Ôn Hinh hừ lạnh một tiếng, đúng lúc Lệ Biên Thành đang xuống lầu, giả bộ vờ như không nghe thấy, chậm rãi nói, “Trẻ con nhớ mẹ là chuyện bình thường, gọi điện thoại cho Úy Nhiên đi, gọi nó đến đây, mấy ngày cuối tuần công việc cũng bận bịu suốt, đúng lúc nhân dịp này liên lạc để hàn gắn lại tình cảm.”

Mẫu tử liên tâm, lần trước còn rụt rè, nhưng lần này thì không như vậy, lại còn nhắc mẹ mãi.

Trái lại, Lệ Biên Thành rất vui vẻ khi nhìn thấy cục diện thế này.

Thím Cao không dám chậm trễ, nhanh chóng chạy đi gọi điện thoại.

Dù sao ở nhà này, lời của ông Lệ là có trọng lượng nhất.

Ôn Hinh chưa nói gì, Hứa Úy Nhiên đến à, vậy bà đi là được.

“Bà lại đi đâu vậy?” Lệ Biên Thành để tách trà trong tay xuống, lực có hơi mạnh, tách trà đong đua, trượt đi một đoạn, phát ra tiếng lanh lảnh chói tai.

Ôn Hinh cũng phát ra tiếng lanh lảnh chói tai, đùng đùng đùng xoay người lên lầu.

“Nhìn xem giống cái gì?!” Lệ Biên Thành ho khan hai tiếng, sắc mặt càng lúc càng sa sầm.