*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.

Tin tức lớn của nhà họ Khương: Khương Minh Trân không còn cướp đồ của Hà Ngọc nữa.

Tới giờ ăn tối, Khương Nguyên nghe thấy hai đứa trẻ con nói chuyện với nhau.

Hà Ngọc hỏi: “Mẹ mình nói ăn tối được rồi, mình sắp đi ăn đây, cậu có đi không?”

“Đi!” Khương Minh Trân đáp cực kì dứt khoát.

Tuy rằng hình thức vẫn như xưa, Hà Ngọc ăn gì, Khương Minh Trân đuổi theo ăn cái đấy, nhưng không khí trên bàn ăn bây giờ lại khác trước đây.

“Dì Phạm, tôm hôm nay ngon đấy ạ!”

Khương Minh Trân được đút cho ăn, lâu lắm rồi con bé không ăn thong thả ung dung thế này, dì Phạm còn lo là đồ ăn hôm nay không hợp khẩu vị của nó. Nghe con bé nói như vậy, dì vội vàng đưa món tôm hấp dầu trên bàn ăn đến gần cô chủ hơn.

Khương Minh Trân nâng bát tôm hấp dầu kia bằng hai tay, đặt nó tới trước bát cơm của Hà Ngọc.

Đám người lớn chỉ mới thấy con bé cướp đồ, chưa thấy nó cho ai cái gì bao giờ. Bỗng nhiên thấy cảnh này, họ đều hoài nghi không biết có phải nó lại bày trò đùa dai gì không.

Hà Ngọc chưa quen được với sự ân cần của cô chủ, rõ ràng con bé đang nhường tôm cho cu cậu, nhưng cu cậu lại chẳng dám động đũa.

“Sao cậu không ăn cơm thế?” Khương Minh Trân nghi hoặc.

Hà Ngọc cúi đầu thấp thật thấp, sợ nhỡ nó bất cẩn lướt mắt qua món tôm lúc đang gắp thức ăn, thì lại bị con bé mắng: “Khà Khọt, mày dám cướp tôm của tao à”!

Cho nên thằng bé chỉ ăn cơm trong bát của mình thôi.

Dì Phạm lại bóc xong một con tôm nữa chỉ trong nháy mắt, trước khi đút được vào miệng cô chủ Khương, dì bị con bé cướp mất cái thìa.

“Tôm ngon đấy.” Cái thìa đưa về phía bát của Hà Ngọc, con tôm bị ném vào.

Con tôm vào bát thằng bé, là đã bị “ô nhiễm”, Khương Minh Trân tuyệt đối không thể đụng vào nữa.

Vì thế Hà Ngọc căng da đầu, trộn tôm với cơm, xúc vào trong miệng.

“Ừ, ngon.” Thằng bé ăn xong rồi nuốt, cười rất cẩn thận với con bé.

“Đúng nhỉ!” Khương Minh Trân tự hào ra mặt, y như con tôm kia là do con bé nấu vậy.

Từ Mỹ Nhân từng nghe thấy con gái mình bảo nó thân với Hà Ngọc hơn rồi, nhưng được tận mắt chứng kiến, chị vẫn cảm thấy ngạc nhiên.

Trong bữa sáng ngày hôm sau, trạng thái kì quái của Khương Minh Trân vẫn còn tiếp diễn.

Con bé nói với dì Phạm: “Không cần dì đút cơm đâu, cháu tự ăn được”.

Tiếp theo, tay phải của con bé mở ra, nó nắm lấy cái thìa, bắt đầu ăn cơm với một tư thế y như đào đất.

“Cô chủ Trân, cầm thìa như thế là sai rồi.” Dì Phạm dở khóc dở cười, định đi lên dạy con bé.

Khương Minh Trân nhìn Hà Ngọc.

Cảm nhận được ánh mắt của con bé, thằng bé dừng động tác ăn cơm, để con bé nhìn xem thằng bé cầm thìa thế nào.

Khương Minh Trân học theo thằng bé, lại cầm lấy chiếc thìa.

“Trời đất ơi, Tiểu Trân nhà mình dạo này trưởng thành rồi, siêu ngoan siêu đáng yêu ấy!”

Khương Nguyên và Từ Mỹ Nhân cảm động đến mức suýt rơi lệ. Để khen thưởng cho đứa con gái “hiểu chuyện”, họ lại bỏ một món tiền to mua cho con bé cả đống đồ chơi mới.

Công chúa nhỏ Minh Trân khoanh tay, đứng bên ngoài căn phòng để đồ chơi xa hoa của nó, gọi giật Hà Ngọc đi ngang qua lại.

“Này!”

Giọng điệu cao cao tại thượng vạn năm không đổi.

Hà Ngọc đã quen với việc Khương Minh Trân nói chuyện với thằng bé mà chẳng nhìn thẳng vào nó. Nhưng thằng bé vẫn dừng bước chân lại, nghe thử xem con bé muốn nói gì với nó.

“Tớ có nhiều đồ chơi quá, chơi một mình không xuể.”

Chân cô chủ dịch một bước sang bên cạnh. Cửa phòng để đồ chơi mở ra thêm chút ít, vừa đủ để một người chui lọt.

“Nếu cậu muốn chơi, tớ có thể cho cậu chơi cùng.”

Ngoài dự kiến của con bé, Hà Ngọc không lập tức đồng ý ngay.

Khương Minh Trân rất là kinh ngạc vì chuyện này.

Có phải con bé không biết Hà Ngọc có những món đồ chơi gì đâu. Căn phòng dành cho người ở mà dì Phạm với thằng bé ở, đã bị dì Phạm bày kín đồ gia dụng. Những thứ mà thường ngày Hà Ngọc có thể chơi, chỉ có một hộp bút dạ màu.

Chiếc bàn để máy may chật hẹp là bàn đọc sách của thằng bé; mặt sau của những tờ bướm, tờ quảng cáo chẳng khác gì giấc rác kia chính là giấy vẽ của thằng bé. Thằng bé nguệch ngoạc vẽ lên những tờ giấy ấy, có thể chơi hết cả ngày.

Khương Minh Trân tưởng là, con bé cho phép Hà Ngọc chơi đồ chơi của con bé thì thằng bé sẽ phải mừng rỡ như điên dập đầu cảm tạ nó mới phải.

Thế mà nó còn do dự à?

“Tớ có trò chơi ghép hình, xếp gỗ, cờ cá ngựa, xe đua đồ chơi, mô hình máy bay, trò đập chuột, trống tay, nguyên bộ đồ chơi làm bếp……” Khương Minh Trân bẻ đầu ngón tay, đếm từng cái một cho thằng bé nghe.

Hà Ngọc ngắt lời con bé: “Cậu, cậu mà không muốn cho mình chơi, thì mình tuyệt đối không chơi đâu!”

Những món đồ chơi ấy chắc phải đắt lắm, thằng bé mới nghe đã thấy hãi rồi. Nếu không cẩn thận làm hỏng, chắc chắc con bé sẽ bắt mình đền.

“……” Khương Minh Trân im lặng.

Hà Ngọc sợ gây thêm chuyện, bèn bắt đầu vội vàng bỏ đi.

“Sao cậu lại đi?”

Con bé xấu hổ buồn bực giậm giậm chân. Thấy thằng bé sắp rời khỏi tầng 2 đến nơi, nó vội đuổi theo.

Nghe thấy tiếng bước chân sau lưng, Hà Ngọc không dừng lại mà còn đi nhanh hơn.

“Tớ muốn!”

Khương Minh Trân quýnh quá, vội gào lên: “Tớ muốn cậu chơi chung với tớ!”

Hà Ngọc khựng lại.

Thằng bé cào cào đầu, ra chiều không rõ lắm tình hình ra sao.

Thằng bé quan sát Khương Minh Trân, trong mắt tràn ngập sự hoang mang.

Khương Minh Trân lập tức mất hết sự tự tin ban nãy, bấy giờ con bé mới ý thức được mình vừa nói gì.

Thằng bé càng nhìn nó nghiêm túc, mắt nó càng máy nhiều hơn. Nó cắn chặt môi, gương mặt bắt đầu nóng lên.

“Đừng nhìn!”

Khương Minh Trân tức giận chống nạnh, chạy “bịch bịch bịch” đi, trốn về phòng để đồ chơi của con bé.

Con bé không khóa cửa.

Trốn thì trốn, nhưng cửa phòng để đồ chơi vẫn mở rất rộng.

Hà Ngọc nhìn chằm chằm cánh cửa kia, lại suy nghĩ vài phút, cuối cùng nó lấy hết can đảm, đi qua.

Khương Minh Trân ngồi trong đấy chơi búp bê vải của con bé, nó chơi rất nghiêm túc, hoàn toàn không định đáp lời thằng bé.

“Có thể……”

Thằng bé liếm liếm môi, chủ động ướm hỏi bằng giọng nhỏ xíu: “Cho mình chơi ghép hình chung được không?”

Khương Minh Trân không trả lời thằng bé là được hay không.

Con bé đưa lưng về phía thằng bé, che kín mít gương mặt đỏ ửng lại.

“Bên kia,” Con bé giơ tay, chỉ vào một góc của phòng để đồ chơi: “Tất cả trong thùng đấy đều là trò ghép hình.”

Hà Ngọc đi vào, nghe theo lời con bé, tìm tòi trong thùng.

“Xếp hình gấu được không?” Thằng bé giơ lên hỏi con bé.

“Tùy cậu.”

Ai mà ngờ được, hai đứa đã từng là kẻ thù sống còn, nay lại ngồi đối diện nhau, tớ một mảnh cậu một miếng, chung sức hoàn thành trò chơi ghép hình.

Trước kia Hà Ngọc mới được xem những đứa con nít khác chơi, bản thân mình thì chưa chơi bao giờ. Khương Minh Trân có nhiều kinh nghiệm ghép hình hơn thằng bé nhiều.

“Cái này đúng ra phải ghép ở đây chứ, cậu nhìn cạnh của nó đi, cạnh thẳng đây này.” Con bé không ngại thằng bé xếp chậm, mà còn khá kiên nhẫn dạy thằng bé cách chơi.

Khi Hà Ngọc ghép miếng ghép hoàn hảo cuối cùng vào bộ xếp hình, một bức tranh hoàn chỉnh xuất hiện trước mắt hai đứa.

Chú gấu hoạt hình và các bạn heo cùng nằm phơi nắng trong rừng, trời xanh xanh, cây xanh xanh, những bông hoa sặc sỡ nở khắp mặt đất. Tụi nó nhìn nhau, cười rất vui.

“Yê!”

“Xếp xong rồi!”

Khương Minh Trân nhảy dựng lên, đập tay với Hà Ngọc.

Ánh mắt của cô bé rất sáng, nụ cười rất tươi, cũng như thằng bé vậy.

Trong giờ khắc này, tất cả khúc mắc đều bị quên lãng.

Hai đứa nhìn nhau, cười vô cùng vui vẻ.

“Tớ muốn đưa cho bố mẹ xem! Tụi mình thật là lợi hại!”

“Chơi ghép hình vui thật đấy.” Thằng bé không còn khiếp đảm cẩn thận lúc đối mặt với con bé nữa, chóp mũi cu cậu đỏ lên vì phấn khích.

Nhìn bầu trời ngoài kia, còn lâu nữa mới tới giờ cơm tối.

Khương Minh Trân nuốt nuốt nước miếng, hỏi thằng bé: “Tụi mình chơi nữa chứ?”

Hà Ngọc nói rất to: “Chơi!”

Hai đồng đội xếp hình hợp rơ lại phối hợp với nhau liên tục, bắt đầu hành trình chơi mới.

Bụng Khương Minh Trân sôi “Ục ục”.

“Cậu có ăn khoai lang khô không?”

Trong không khí tốt đẹp này, Hà Ngọc quên mất chuyện con bé đã chê hôi lần đầu họ gặp nhau, hỏi một câu rất tự nhiên.

Khương Minh Trân gật đầu như giã tỏi: “Ăn.”

“Tớ đi lấy!” Thằng bé chạy ra ngoài cửa nhanh như chớp.

Con bé ngồi tại chỗ chờ thằng bé.

Chẳng làm gì cả, chỉ ngoan ngoãn chờ thôi.

—— Mình phải đợi Khà Khọt trở về, cùng chơi với cậu ấy.

Khương Minh Trân nghĩ như vậy.