*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.

Sau đêm hôm ấy, mảnh đất bình yên cuối cùng của Hà Ngọc ở nhà họ Khương cũng bị Khương Minh Trân xâm lấn.

Thường ngủ đến nửa đêm, họ sẽ tỉnh dậy vì tiếng gõ cửa. Cô chủ Khương cầm theo chiếc gối của mình sẽ xuất hiện trước căn phòng dành cho vú em.

Con bé có sự kiên nhẫn trên mức bình thường với chuyện đo lường giấc ngủ của thằng bé. Khương Minh Trân ngày xưa vừa lên giường đã ngủ ngay, nay lại có thể mở to mắt không ngủ, thức tới tận lúc dì Phạm và Hà Ngọc đều tiến vào mộng đẹp.

Chẳng nhớ đây là lần thứ bao nhiêu, Hà Ngọc che khuôn mặt đau đớn, tỉnh lại từ cơn mơ.

Cũng không phải lần nào thằng bé cũng nhớ rõ được mình đã mơ gì. Thi thoảng thằng bé cảm thấy mình chỉ vừa mới ngủ gật, cái bạt tai của Khương Minh Trân đã bay tới.

Cho nên Hà Ngọc càng cảm thấy, không dưng con bé tới phòng ngủ của vú em, chỉ là vì muốn đánh thằng bé mà thôi.

Thằng bé vốn hi vọng gia chủ nhà họ Khương có thể quan tâm đến Khương Minh Trân một chút.

Khi Khương Nguyên và Từ Mỹ Nhân biết buổi tối con gái mình không ngủ, đến phòng vú em quấy rầy người khác, họ quả thực đã định răn dạy con bé một bài.

Nhưng bài răn dạy này lại bị một câu nói của Khương Minh Trân đánh tan.

“Chắc bố mẹ không biết đấy, sau khi Khà Khọt ngủ, nó sẽ mơ thấy ác mộng, còn nói mớ nữa,” Con bé nói năng hùng hồn đầy lý lẽ: “Con đánh thức nó là muốn tốt cho nó, để nó mau chóng quay về thế giới thực đấy.”

Từ Mỹ Nhân bị con bé chọc cười.

“Ồ, Tiểu Trân nhà mình biết cách săn sóc người khác rồi à?”

“Đúng ạ.” Khương Minh Trân thừa nhận không biết xấu hổ.

Vì thế cha mẹ con bé không mắng nó, chỉ cẩn thận dặn dò dì Phạm, “Nếu nó lại đến tìm mẹ con dì, thì dì đừng mở cửa cho nó. Mẹ con dì cứ ngủ đi, nó quấy một lát rồi nó về thôi”…… Nhưng với tính tình của dì Phạm, sao dì nỡ nhẫn tâm nhốt cô chủ ngoài cửa được.

Khương Minh Trân tới thường xuyên, về đêm dì Phạm cứ để cửa không khóa luôn cho nhanh, còn cố ý để dành chỗ và đệm chăn cho con bé.

Chuyện đánh Hà Ngọc vào lúc nửa đêm, Khương Minh Trân không lấy làm hổ thẹn, mà còn cảm thấy vinh dự.

Sau khi nhận được lời khen là “biết săn sóc” từ mẹ con bé, con bé càng nghiêm túc hơn trong việc đánh cho thằng bé tỉnh khỏi ác mộng, quả thực nghiêm túc thận trọng y như nhận được một nhiệm vụ ghê gớm lắm.

Sống ở nhà họ Khương, mặt Hà Ngọc vốn đã tròn, nay lại càng phình tròn hơn.

Phần vì ăn lắm, phần tại sưng nhiều.

Không gặp ác mộng là chuyện không thể rồi.

Bản thân Khương Minh Trân chính là ác mộng thời thơ ấu của Hà Ngọc.

Có hôm, Hà Ngọc gặp ác mộng, mơ thấy mình bị Khương Minh Trân đuổi theo bạt tai. Nó sợ quá thức dậy, phát hiện ra đúng là con bé đã tát mình thật.

Để tiện cho việc “giám sát” của con bé, cũng chính là để tiện tát thằng bé nhanh hơn, Khương Minh Trân đề nghị với dì Phạm, chuyển vị trí ngủ của con bé từ bên cạnh dì thành ở giữa hai người.

Nếu Hà Ngọc ngủ sớm hơn Khương Minh Trân, có xác suất rất lớn đang ngủ dở chừng sẽ bị con bé đánh cho tỉnh dậy.

Nếu Hà Ngọc ngủ muộn hơn Khương Minh Trân, khi con bé ngủ say trong tư thế chữ đại(大), nó có thể chen cho thằng bé rớt xuống khỏi giường.

Nếu được, thì ngày nào Hà Ngọc cũng không muốn đi ngủ.

……

“Con cảm thấy dạo này con với Khà Khọt thân nhau hơn rồi!”

Khương Minh Trân ngáp ngủ ngồi trong lòng mẹ, báo cáo với mẹ. Tối qua vất vả quá, nó không được ngon giấc, ban ngày buồn ngủ rũ rượi đây này.

“Ừ,” Từ Mỹ Nhân vuốt vuốt mũi con bé, yêu chiều nói: “Vốn dĩ tại bà tướng như con đơn phương quấy phá gây gổ đấy chứ, còn người ta vẫn luôn rất ngoan ngoãn hiền lành.”

Khương Minh Trân nói hai đứa đã thân hơn, thì ý nó là một chuyện xảy ra hồi trưa.

Lúc rảnh rỗi chẳng có gì làm sang phòng Hà Ngọc chơi, Khương Minh Trân ngạc nhiên phát hiện thằng bé đang ăn đồ ăn vặt.

“Mày ăn cái gì đấy?”

Con bé vòng đến sau lưng Hà Ngọc, nặng nề phát một cái lên lưng thằng bé.

Cơ thể Hà Ngọc đã luyện được “phản xạ có điều kiện với Khương Minh Trân”. Đầu tiên nó giật thon thót, sau khi phát hiện người dọa mình là Khương Minh Trân, nó lập tức mở ra hai tay ra, xòe thứ đồ kia đến trước mặt con bé.

“Không phải mình ăn đồ của cậu đâu, mình không cướp đồ của cậu.”

Ánh mắt con bé quét một vòng quanh chiếc bát, quả nhiên đúng như lời thằng bé nói, nó không ăn đồ của con bé.

Khương Minh Trân chỉ yêu tha thiết những món snack giòn, còn đám quả khô dây nhợ vàng như màu đất, mùi vị kì quái trong bát kia, con bé chưa từng nếm thử bao giờ.

Dù vậy, con bé cũng không dễ dàng buông tha cho thằng bé: “Mày lấy mấy cái này ở đâu ra?”

Hà Ngọc thành thật ngoan ngoãn trả lời: “Mình và mẹ mình vác từ quê lên.”

“Dì Phạm mang đến nhà tao à?” Khương Minh Trân tỏ vẻ hoài nghi: “Sao tao chưa thấy bao giờ.”

“Cậu từng thấy rồi.”

Thằng bé cụp mắt, rụt bát về người mình một chút: “Cậu chê hôi……”

Nói đến đây, Khương Minh Trân nghĩ ra ngay: ngày đầu tiên Khà Khọt tới, thằng nhóc xách một cái bao tải to trên tay, dì Phạm nói đấy là quà quê mà họ mang theo từ nông thôn. Lúc ấy hình như dì có nói, có khoai lang khô, đậu phộng ngâm muối. Không hiểu những thứ đó là gì, Khương Minh Trân bèn đến gần bao tải ngửi thử, bóp mũi nói một câu “Hôi gớm”.

Về sau con bé không còn nhìn thấy cái bao tải kia trong nhà mình nữa.

Khương Minh Trân vẫn hơi hiểu từ “lịch sự” một tí, dù gì ngày nào mẹ con bé chả ra rả dạy dỗ nó.

Hóa ra đó là đồ ăn vặt của Hà Ngọc, con bé nghĩ: Vậy thì mình không nên chê cái đấy hôi.

Tại mình “không lịch sự”, Khương Minh Trân bỗng nhiên không biết phải làm sao. Con bé chà xát mũi, làm như lơ đãng hỏi thằng bé: “Có ngon không?”

“Ngon.” Hà Ngọc gặm khoai lang khô, chép chép miệng, nhấm nháp ngon lành.

Vì thế Khương Minh Trân duỗi tay với thằng bé.

“Cho tao ăn một cái.”

Bàn tay thì giơ ra hết cỡ, nhưng mắt con bé lại cố tình nhìn sang chỗ khác.

Khương Minh Trân đã sớm chuẩn bị tinh thần là sẽ bị từ chối. Bình thường con bé đối đãi với Hà Ngọc thế nào, nó cũng hiểu rõ trong lòng. Đổi lại Hà Ngọc mà xin đồ ăn của con bé, bây giờ con bé đã chẳng trèo lên đầu thằng bé, tay đấm chân đá kèm theo mắng chửi nó xơi xơi ấy chứ.

Hà Ngọc không nói gì.

Tiếng sột sà sột soạt vọng lại từ chỗ thằng bé, đấy là tiếng nó đang bới tới bới lui trong bát.

Khương Minh Trân thầm bĩu môi: Con bé biết ngay là thằng nhóc kia muốn trả thù mà, còn dám lơ con bé đi, tự ăn một mình. Rõ ràng thằng nhóc ấy nghe thấy con bé nói gì rồi, nó nói có bé đâu chứ.

Con bé hối hận vì mình đã xin đồ của thằng bé, chuẩn bị khép bàn tay lại……

Thì có vậy gì đó được đặt vào lòng bàn tay con bé.

Vẻ ngạo mạn trên mặt nó không giữ nổi nữa, Khương Minh Trân lập tức quay đầu, nhìn vào tay mình.

Là một miếng khoai lang khô!

Miếng này to hơn miếng Hà Ngọc gặm mới nãy mấy lần, nhìn cũng đẹp nữa, cam cam vàng vàng, trông có vẻ rất tươi mới.

Mới nãy! Khương Minh Trân ngắm nghía bát của thằng bé một lát, vừa nãy thằng bé lựa miếng khoai lang khô to nhất ngon nhất cho nó đấy ư?

Rõ ràng đúng là như thế.

Khương Minh Trân có lẽ không biết mình đang cười.

Sau khi tới đây, Hà Ngọc đã nhìn thấy đủ loại dáng vẻ của Khương Minh Trân. Phần lớn thời gian con bé toàn dẩu miệng cáu kỉnh, rất hay nheo mắt lườm nó, làm mặt quỷ dọa nó.

Dáng vẻ duy nhất mà thằng bé hiếm khi thấy, là lúc con bé cười.

Khương Minh Trân khi cười không hung dữ, không giống ma lem.

Hình như thằng bé cũng không còn sợ con bé quá nữa.

Khương Minh Trân thấy Hà Ngọc đang cười với con bé.

Thằng bé chia khoai lang khô cho con bé, nhặt miếng tốt nhất, còn cười với con bé.

Bất kỳ lúc nào, Hà Ngọc đều siêu giống cún con!

Trước đây là cún con sợ sệt bị rơi xuống nước, bây giờ thì là cún con đang vẫy đuôi thật cẩn thận.

Con bé phát hiện mình rất thích ngắm thằng bé thế này, bây giờ con bé đang rất là khoái chí.

Khương Minh Trân cắn mạnh một miếng khoai lang khô.

Cắn xong nó nhai rồi lại nhai, ngạc nhiên cắn thêm miếng nữa.

“Đây là cái gì thế?”

Con bé lớn tiếng cảm thán.

“Ngọt quá ngon quá đi!”