*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.Sau khi trải qua sinh nhật 22 tuổi, Khương Tiểu Trinh lặng lẽ trở nên xinh đẹp.
Cô tìm được cách trang điểm, kiểu tóc, phong cách trang phục phù hợp với mình. Việc kiên trì giảm béo đã có hiệu quả trông thấy, cơ thể cô xẹp đi như quả bóng bay bị xì hơi.
Khi Từ Mỹ Nhân trò chuyện với Khương Tiểu Trinh, bà cũng không khỏi cảm thấy tự hào về cô: “Tuy rằng Tiểu Trân nhà mình làm gì cũng khúc khuỷu hơn người ta, nhưng không sao cả, hết cơn bĩ cực đến ngày thái lai.”
Việc làm ăn của cửa tiệm làm đẹp phát triển không ngừng, Khương Nguyên và Từ Mỹ Nhân kêu Khương Tiểu Trinh không cần gửi tiền về nhà nữa, trong năm nay họ có thể trả hết nợ thôi.
Tất cả đang mỗi lúc một tốt đẹp hơn.
Những bạn nữ cùng ký túc, cùng trường cũng không giao lưu mấy với Khương Tiểu Trinh, nhưng họ không chán ghét cô, không đẩy cô ra.
Ngược lại, thấy cô sống cố gắng như vậy, nỗ lực để trở nên xinh đẹp như thế, họ còn ngầm bội phục cô: Khương Tiểu Trinh thật là lợi hại.
Ngọn nguồn của việc Khương Tiểu Trinh ý thức được mình đã trở nên xinh đẹp, là vì những câu dò hỏi của các bạn trên lớp và bạn cùng phòng.
“Tiểu Trinh, quần áo hôm nay của cậu đẹp quá, mua ở đâu đấy?”
“Cậu đánh kiểu mắt này khéo và gọn ghê, làm mắt cậu trông sâu hơn rất nhiều.”
“Khương Tiểu Trinh, Khương Tiểu Trinh, cái túi cậu đeo là của hãng nào thế?”
“Tiểu Trinh à, da của cậu đẹp lên trông thấy nha. Cậu có bí quyết dưỡng da gì không chia sẻ đi?”
Khương Tiểu Trinh trở nên xinh đẹp, nhưng là đẹp theo kiểu của các cô gái biết cách trang điểm.
Cô lựa chọn những bộ quần áo tốt khoe xấu che, giấu đi những phần còn chưa giảm béo được trên cơ thể, tân trang kiểu tóc hợp với khuôn mặt để mặt mình trông nhỏ hơn. Sau nhiều lần thử nghiệm, cô tìm được màu nền và màu son hợp nhất với mình, trang điểm và đeo kính sát tròng cho mắt to ra, đánh khối và highlight cho mũi cao thẳng, dùng phấn khối để tạo khuôn cho cằm.
Với một nền tảng không đủ tiêu chuẩn, qua sự chỉn chu tỉ mỉ của cô, cuối cùng cô cũng đủ lọt vào mắt thẩm mỹ của đại chúng.
Khương Tiểu Trinh vẫn luôn nhớ kỹ lời Hà Ngọc từng nói với cô.
Hồi cấp 3, anh nói đến chuyện anh luyện tập tiếng phổ thông bởi vì anh để ý việc người khác cười nhạo khẩu âm của anh.
Cô hỏi anh: “Tại sao phải thỏa hiệp với thẩm mỹ của người khác? Với cậu mà nói, chuyện này rất không công bằng, không phải sao?”
“Đúng là không công bằng.” Anh nói: “Nhưng tự tớ để ý, nên tớ sửa lại thôi.”
Nếu muốn thay đổi thì hãy thay đổi đi, nhìn thẳng vào sự xấu xí của chính mình. Khương Tiểu Trinh đúng là đã làm như vậy, nghe là đã thấy đây là con đường đúng đắn rồi, chẳng phải vậy ư.
Nhưng mà, cũng ngay vào tuổi 22 của cô, Khương Tiểu Trinh bỗng dưng bừng tỉnh.
Xã hội này, những nhóm người này, đang tiếp nhận cô, hoan nghênh cô bước ra khỏi thế giới của chính cô.
Khi Khương Tiểu Trinh đứng giữa đám người, những tiếng cười nhạo mà người khác dành cho cô, mà cô đã phong kín bao lâu, trong khoảnh khắc này, cô lại nghe thấy tất cả.
Cô ý thức được bản thân mình đã từng xấu xa đáng ghét đến mức nào.
Từng tiếng giễu cợt từ quá khứ vang vọng: Đồ xấu gái, con lợn phì, thứ quái thai, quân mách lẻo, đứa tự kỷ, công chúa giả, giờ đã gột được mấy phần? Liệu có thể gột hết chúng đi được không?
“Cố lên nào Khương Tiểu Trinh, cậu đang làm tốt lắm.” Những giọng nói xung quanh không ngừng cổ vũ cô.
Khương Tiểu Trinh được khen ngợi, nhưng càng lúc càng ít nói hơn.
Cố lên.
Cố lên nghĩa là lại phải tiến về phía trước, là vẫn chưa đủ, là phải giữ vững hiện trạng để còn cố tiếp.
Phải cố đến mức nào, mới đủ để thoát khỏi linh hồn này, rời khỏi xác thịt này?
Mắt cần to thêm chút nữa, mũi phải cao lên nhỏ đi một tẹo, cánh tay phải thon hơn, mặt cần trắng thêm. Khương Tiểu Trinh cầm gương bắt bẻ, soi đi soi lại.
Cô véo lớp da sệ xuống vì giảm béo quá nhanh ở eo mình, đùi mình. Cô véo mình đau đớn, véo đến mức thành vết.
Xấu quá.
Giảm béo rồi mà vẫn xấu.
Tại sao lại như vậy? Hay là giảm thêm chút nữa nhỉ? Rất nhiều chỗ còn phải giảm thêm một chút.
Cô không thể nhớ nổi lần cuối mình được ăn một bữa tử tế là khi nào. Lúc ngửi thấy mùi thức ăn mặn, cô thậm chí còn có phản xạ buồn nôn.
“Cố lên Khương Tiểu Trinh.” Cô vực dậy tinh thần, cố nặn ra một nụ cười với chính mình ở trong gương.
Biết thừa nhận thế nào đây, là thật ra đã không cố nổi nữa rồi.
Đi đến bây giờ, cô luôn nhịn nhục.
Tiếp tục cố gắng, tiếp tục cắn răng, mà vẫn cách điểm đích thật xa vời.
Lần đó, Khương Tiểu Trinh thấp thỏm bấm máy gọi cho Hà Ngọc.
Bên kia bắt máy rất nhanh, giọng nói quen thuộc lịch sự hỏi.
“Xin chào, xin hỏi bạn tìm ai?”
Anh đã xóa số điện thoại của cô rồi.
Đồ chết giẫm.
Khương Tiểu Trinh thề sẽ ghét Hà Ngọc mãi mãi.