*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.Sau đó Hà Ngọc chẳng nhắn lại lấy một chữ.
Khương Tiểu Trinh cũng không đi tìm anh.
Lần này họ cực kỳ ăn ý với nhau, hai người chặt đứt liên hệ.
Hết kỳ nghỉ Đông, Khương Tiểu Trinh trở lại trường, tiếp tục làm hai công việc của mình, kiên trì trên con đường trở nên xinh đẹp của cô.
Cô mua đồ trang điểm, mua quần áo, học trang điểm làm đẹp, tiếp tục ăn uống rèn luyện điều độ. Mấy tháng sau, cô rốt cuộc tích cóp đủ tiền để đi chỉnh răng. Cô đến bệnh viện đặt hẹn nhổ răng với nha sĩ, chuẩn bị đeo niềng.
“Cháu đã nghĩ kỹ chưa?” Nha sĩ nhìn phim chụp, nói với cô: “Ý của chú là thực ra răng không đều cũng không sao, nó cũng không ảnh hưởng đến sinh hoạt hằng ngày của cháu. Nếu chỉnh răng, cháu sẽ phải nhổ bốn chiếc răng, thời gian niềng lại răng cũng rất dài.”
“Cháu phải làm,” Khương Tiểu Trinh nói: “Chúng khiến cháu thấy đau ạ.”
Bác sĩ lắc đầu: “Làm sao mà đau được, răng mọc lệch như của cháu không đau được đâu.”
Ánh mắt cô bình tĩnh, cô nói: “Nhưng mà đau thật ạ.”
Nằm trong phòng khám bệnh, Khương Tiểu Trinh nhìn ánh sáng màu cam trên đỉnh đầu.
Khi nhổ răng, cô cảm nhận được cơn đau đớn rất rõ ràng.
Đau từ hàm răng đau đến tận cằm, yết hầu, rồi liền tới trái tim. Răng lỏng ra, lơi dần rồi bị rút ra, kéo theo một loại chấn động. Những thứ bị chôn vùi thật sâu bị giật mạnh ra, phơi bày, chảy máu.
Tai cô nghe thấy tiếng ong ong, giữa một trận đau đầu váng óc, cô nhắm mắt lại.
Những tiếng rì rầm nho nhỏ hóa thành giọng nói cụ thể hơn, là tiếng thì thầm của ai đấy, là vết nứt nào đó, cô nín thở lắng nghe.
“Minh Trân nhà anh chị hướng nội quá.”
“Khương Minh Trân, đồ xấu xí.”
“Tiểu thư nhà họ Khương? Con lợn béo ú của nhà họ Khương còn hợp lý hơn.”
Ngực cô phập phồng rất mạnh.
Khóe mắt nóng lên, nước mắt chảy xuống theo huyệt Thái Dương, giọt này nối tiếp giọt kia.
“Khó chịu lắm à?” Bác sĩ dừng lại, cảm thấy tình hình không được bình thường lắm: “Thuốc tê không có tác dụng ư?”
“Khó chịu ạ.”
Khương Tiểu Trinh run lẩy bẩy, không nói nổi nên câu.
“Cảm giác rất tệ ạ.”
“Cháu sợ lắm.”
“Không sao,” bác sĩ an ủi: “Cháu yên tâm.”
Ông quay đầu đi, chuẩn bị tiêm cho cô thêm một mũi thuốc tê.
“Cháu sẽ trở nên xinh đẹp sao ạ?” Khương Tiểu Trinh ở phía sau đột nhiên hỏi.
“Đeo niềng cũng có xác suất thay đổi cấu trúc gương mặt, nhưng mà……”
Cô ngắt lời ông, lại hỏi lần nữa: “Cháu sẽ trở nên xinh đẹp sao ạ?”
Bác sĩ nhìn hốc mắt đỏ hoe của cô đăm đăm, thở dài một hơi.
“Mấy đứa con gái các cháu ấy à, bề ngoài quan trọng đến thế sao?”
Khương Tiểu Trinh gật gật đầu: “Vâng ạ.”
“Thôi được rồi,” ông cười với cô: “Vậy thì cháu sẽ trở nên xinh đẹp.”
Khương Tiểu Trinh cũng đang cười.
Môi cô không có cảm giác, nhưng cô cố hết sức nâng khóe miệng lên.
Xinh đẹp, quan trọng lắm chứ.
Suốt quá trình trưởng thành đến nay, chịu bao ánh mắt ghẻ lạnh cười nhạo vì vẻ bề ngoài đã sớm đã trở thành chuyện tất nhiên hằng ngày của Khương Tiểu Trinh.
Cô vốn có thể ở trong thế giới nho nhỏ của mình, lừa mình nói: Tôi xinh đẹp nhất. Cô có thể ở đấy, im lặng chờ đợi mùa hoa thuộc về cô tới, hoặc vĩnh viễn không bao giờ tới.
Nhưng ánh sáng đã ùa vào thế giới của cô, sáng ngời vô cùng, ấm áp biết bao.
Cô đến gần ánh sáng, nương theo ánh sáng, thấy rõ dáng vẻ chân chính của bản thân mình.
Cô bị ánh sáng làm cho bỏng rát.
Càng gần càng khó chịu nổi, càng gần cô càng cảm thấy, mình xấu xí cỡ nào.
Khương Tiểu Trinh không nhìn vào ánh sáng nữa.
Cô lùi tay về, lùi về thế giới nho nhỏ của mình, tích cóp sức lực để trở nên xinh đẹp.
Cô muốn giống như chú sâu hóa thành cánh bướm, một ngày trút đi lớp kén nặng nề, dang đôi cánh ngũ sắc khiến nhân thế phải trầm trồ. Cô sẽ được múa chung với ánh sáng, tỏa ánh hào quang, giữa thế giới rộng lớn ấy.
Bác sĩ cầm lấy kim tiêm.
Khương Tiểu Trinh ngoan ngoãn phối hợp, nhắm đôi mắt lại.
……
Sau khi đeo niềng, hàm răng bủn rủn suốt ngày.
Một ngày ba bữa cơm của Khương Tiểu Trinh đổi hết thành nuốt cháo trắng ngon lành.
Đầu lưỡi liếm qua lỗ trống để lại sau khi mất răng, liếm qua những sợi thép mỏng của bộ niềng, cảm giác chật căng đau đớn khiến cô nhíu mày. Cứ lúc nào đói, Khương Tiểu Trinh lại làm như vậy, thế là cô chẳng còn muốn ăn nữa.
Một hôm nọ, cô lên lớp gia sư mà không ăn cơm.
Sau khi đi một đoạn cầu thang từ nhà học sinh ra, chân cô hẫng đi một cái, Khương Tiểu Trinh ngã xuống cầu thang.
Cô mặc quần jean, lúc mới ngã không thấy đau mấy, cô vỗ vỗ quần, bò dậy rồi đi lên xe bus.
Ở trên xe bus, thoáng nhìn hình ảnh phản chiếu trên cửa kính, Khương Tiểu Trinh thấy chỗ đầu gối mình bị máu thấm ra đỏ mất một mảng.
Cô kinh ngạc chớp mắt, tầm mắt nhanh chóng bị thứ khác thu hút.
“Đấy là chân mình sao? Thon ghê.”
Cô nhấc chân lên, chân của cô gái trong gương cũng giật giật theo.
Dạo này, không ngờ mình đã gầy đi nhiều thế hay sao?
Khương Tiểu Trinh vui lắm, cô sốt sắng muốn chia sẻ tin tức tốt này với người ta.
Cô click mở lịch sử trò chuyện trên di động, tìm kiếm tên của người nọ.
Lật tới tận cuối, mà chẳng thấy anh.
Theo thiết lập của di động, lịch sử trò chuyện quá hai tháng sẽ bị tự động cắt bỏ.
Vậy mà đã lâu vậy rồi, họ chẳng gọi điện cho nhau.