Edit: TH

Trong cảnh nghìn cân treo sợi tóc, bỗng một cái bóng màu nâu đậm vọt lên. Sau đó chẳng ngó ngàng gì bổ nhào Trình Hoài Tông ngã xuống đất. Cái gậy ba-toong trong tay ông ta lập tức lệnh hướng, chỉ lướt qua bả vai của Trình Dịch.

Cố Vân Thanh nhe răng trắng tinh, ghé sát vào Trình Hoài Tông, nhìn chằm chằm ông ta. Lông chó trên thân xù lên đầy phẫn nộ và dữ tợn, khiến người ta nghĩ ngay giây tiếp theo nó sẽ hung hăng đợp cho một phát.

Biến cố liên tục ập đến làm Ôn Ngọc Văn và Khương Khê bị doạ cho mặt mày tái xanh. Đặc biệt là Ôn Ngọc Văn, nhìn khoảng cách giữa chồng và con Berger xít xao, đầu gối bà ta lập tức mềm nhũn.

Lúc này, Ôn Ngọc Văn đã không còn dám nổi giận. Bà ta quay đầu nhìn con út, van nài: "A Dịch, con dừng tay lại được không?"

"... Coi như mẹ xin con."

Trình Dịch biết người luôn giữ thể diện như Ôn Ngọc Văn, có thể thốt ra lời cầu xin này đã không dễ gì. Sau đó, lý trí của anh thoáng khôi phục.

Nhìn Trình Diên ngã xõng xoài trên mặt đất như đống bùn nhão, lồng ngực của anh kịch liệt phập phồng. Một lúc lâu sau mới dần lấy lại bình tĩnh, tơ máu màu đỏ giăng đầy mắt cũng dần biến mất.

Lúc này, chiếc áo sơ mi trắng trong bộ tây trang anh mặc lúc này vì biên độ động tác vừa rồi quá lớn. Trên áo đã rơi mất hai chiếc cúc, toàn bộ quần áo nhàu nhĩ không ra hình dạng gì, không còn phẳng phiu như trước.

Anh không muốn để chó ta thấy bộ dạng này của mình.

Trình Dịch ném cái gậy xuống mặt thảm, giọng bình tĩnh: "Tôi đã bảo Quách Bác Viễn gọi tài xế tới, tài xế sẽ đưa Trình Diên và mấy người đến bệnh viện. Đây là biệt thự mà ông nội tôi để lại cho tôi, sau này mấy người đừng bao giờ tới đây nữa."

Tiếng đuổi chói tai như vậy, lần đầu Ôn Ngọc Văn nghe thấy.

Ánh mắt bà ta phức tạp nhìn con út của mình, bà ta phát hiện, chính bà ta từ trước đến nay chưa từng hiểu rõ về anh. Rõ ràng giây trước còn nổi cơn tam bành, bộ dáng hận không thể giết người. Giây tiếp theo lập tức lấy lại bình tĩnh, trên mặt không hề nhìn ra được chút cảm xúc nào.

Đổi vẻ mặt tự nhiên như vậy, khó trách vì sao nó lại một mực khăng khăng làm nghệ sĩ.

"Lục Lộ, lại đây." Trình Dịch vỗ vỗ sô pha, ý bảo chó của mình lên.

Cố Vân Thanh lưỡng lự một chút, sau đó chọn nghe theo lời sen bảo. Nhưng nghĩ đến cảnh ban nãy, cô nhanh chóng ngậm cái ba-toong của Trình Hoài Tông.

Như vậy không cần lo anh sẽ bị người khác đánh lén sau lưng nữa.

Thấy chó ta nhảy lên sô pha, quẳng ba-toong sang một góc. Dù Trình Dịch biết trường hợp này thực sự không thích hợp để bật cười, nhưng anh vẫn không kiềm được cong môi.

Trình Hoài Tông thở phào nhẹ nhõm, dưới sự nâng đỡ của Ôn Ngọc Văn, chậm rãi đứng lên.

Lúc này, tất cả mọi người đều bình tĩnh lại.

Trình Hoài Tông nhìn Trình Diên nằm dưới đất rên rỉ, trong lòng không khỏi nảy sinh chút đau xót. Tuy giờ ông ta đã nhìn thấu cái thủ đoạn vụng về này của con cả, nhưng không thể không nói, hắn ta vẫn đã đạt mục đích.

Quan hệ của bọn họ và Trình Dịch đã không còn cách nào cứu vãn nữa rồi.

Một đứa nuôi dạy từ nhỏ bên người, hiện giờ con cũng đã gần 40 tuổi, chung quy vẫn quan trọng hơn một chút.

Tài xế rất nhanh đã đến, Trình Hoài Tông cùng Ôn Ngọc Văn im lặng đỡ con cả vào trong xe. Trước khi đi, Trình Hoài Tông mở miệng hỏi: "Nếu về sau Trình thị xảy ra vấn đề gì..."

Lúc trước trong mắt Trình Hoài Tông, đứa con cả là người thừa kế tốt nhất. Tuy rằng thủ đoạn không đủ cao tay, nhưng giữ được là ổn rồi. Từ sau khi xảy ra tai nạn, bị liệt hai chân, không biết có phải vì để chứng minh bản thân không, kết quả của việc vắt óc tìm kế đó là liên tục giở trò. Khiến ông ta không nhịn nổi muốn có ý định đổi người thừa kế.

Đêm nay, hành động này của đứa con út, không khác gì hoàn toàn quyết liệt với bọn họ, không còn có khả năng chung sống hoà bình. Nhưng mà nhớ tới lúc trước Trình Dịch đã ngăn cản cơn sóng dữ, làm Trình thị thuận lợi vượt qua khó khăn khi bị những công ty đối thủ liên hợp chèn ép. Trình Hoài Tông không khỏi có chút không cam lòng.

Nhưng mà không đợi ông ta nói hết câu, Trình Dịch đã nhàn nhạt đáp: "Chẳng liên quan gì đến tôi."

"Đó là cả tập đoàn đứng đầu mà một tay ông nội mày gây dựng, mày nhẫn tâm nhìn nó ngã xuống ư?" Trình Hoài Tông không nén được cau mày.

Thằng con cả lại ngã ngựa như vậy, Trình thị sớm muộn gì cũng bị sụp đổ trong một sớm một chiều.

Trình Dịch nhìn đôi mắt oán giận từ phía chiếc ô tô nhắm về mình, anh bình tĩnh nói: "Nếu Trình thị thật sự sụp đổ..."

"Vậy cứ để nó sụp đổ đi."

Trình Hoài Tông nghe vậy, dâng lên một hơi, không nhịn được lạnh nhạt trào phúng, "Ông nội mày nếu nghe thấy những lời này của mày, chỉ sợ tức đến đội mồ sống lại."

"Thứ không giữ được kiểu gì cũng sẽ mất. Ông nội của tôi không giống ông, luôn nghĩ luẩn quẩn trong lòng." Trình Dịch nhếch mép, lạnh nhạt đáp.

Trước khi ông nội anh qua đời, trong di chúc chỉ để lại cho anh một căn biệt thự này. Còn tiền, vàng trong ngân hàng, hơn 1 tỷ tệ tiền mặt, cổ phiếu, cổ phần còn cả những mối quan hệ đều giao lại cho cha anh. Ông cụ đã đoán trước được sớm muộn gì cũng có một ngày như vậy.

Trình thị không có cổ phần của anh, cũng chẳng có cách nào trói buộc anh cả.

"Mày!" Trình Hoài Tông tức ngực, giơ ngón tay chỉ thẳng mặt Trình Dịch.

Sau một lúc lâu, Trình Hoài Tông thấy Trình Dịch không chút dao động nào, mà vết thương của Trình Diên không thể trì hoãn thêm nữa, ông ta chỉ có thể đành tím tái rời đi.

Xe chậm rãi khởi động, mãi đến khi khuất bóng.

Trình Dịch híp mắt, nhìn vầng trăng cao lơ lửng trên bầu trời.

Hồi anh 3 tuổi, sau khi Trình Diên biết những thứ mình có toàn bộ phải chia cho anh một nửa, bèn bắt đầu gai mắt anh. Từ cái nhìn buốt giá đến ra tay đánh chửi, cũng chỉ khoảng nửa năm ngắn ngủi.

Ban đêm, những vết thương trên người anh đụng vào đau đớn. Điều duy nhất anh có thể làm là trốn trong phòng bật khóc. Mãi về sau, Trình Diên lấy lý do thi đại học, nói anh kêu khóc suốt đêm làm hắn ta không ngủ được. Làm phiền hắn ta ôn thi, khiến anh không phản kháng lại được đã bị đưa đến chỗ ông nội ở đây.

Khi còn nhỏ, Trình Dịch vẫn luôn muốn hỏi một vấn đề. Đó là những việc này rốt cuộc Trình Hoài Tông và Ôn Ngọc Văn có hề hay biết không. Sau đó anh cẩn thận nghĩ lại, cũng không muốn biết nữa.

Trình Diên là người thừa kế mà bọn họ dồn hết sức bồi dưỡng thành. Còn anh, chẳng qua chuyện nhỏ ngoài ý muốn giữa đường mà thôi. Cách nhau những mười lăm tuổi, điều này cũng đủ nói lên điều gì.

Trong trái tim cha mẹ anh quả nhỏ bé, chỉ để phần một chỗ cho Trình thị, lại để dành một chỗ cho Trình Diên. Thật sự không còn dư thừa bất kì chỗ trống nào chứa đựng tình yêu thương và quan tâm dành cho anh.

Chưa từng nhận được mấy thứ này, người cũng y như vậy trưởng thành.

Cố Vân Thanh đợi nửa ngày cũng không thấy người đi tới, tiếp theo cô bèn thấy trong mắt anh lăn tăn từng gợn sóng. Cô hơi dừng lại, giơ chân lay chân anh.

Trình Dịch tưởng chó ta có việc gọi mình, vì vậy nhanh chóng cúi đầu. Sau đó anh thấy chó ta đang há ngoác mồm.

Trình Dịch: "..."

Ngáp có cần phải báo cho anh một tiếng vậy không?

Trình Dịch vỗ đầu Berger, thở dài nói, "Đi lên ngủ đi."

"Gâu?" Anh không ngủ à?

Cố Vân Thanh nghiêng đầu nhìn anh.

Nhìn chó nhà mình không hề định đi, Trình Dịch chần chừ một chút rồi đóng cửa lại, khoá vầng trăng khuyết sáng bên ngoài.

Lần nữa quay lại phòng khách, nhìn Quách Bác Viễn và bác Triệu đứng một bên, anh dừng một chút, sau đó nói, "Hai người cũng về đi, tuần sau không cần tới nữa, coi như tôi cho phép mấy người nghỉ ngơi."

Quách Bác Viễn đẩy kính mắt, chần chừ hỏi: "... Có lương không, ông chủ?"

Trải qua chuyện ngày hôm, Quách Bác Viễn hoàn toàn không thể quay về Trình thị nữa. Trình Dịch từ sếp/cấp trên cũng trực tiếp thăng cấp thành ông chủ.

Trình Dịch nhìn hắn một cái, "Có."

Có lẽ là muốn bồi thường cho chuyện xảy ra ngày hôm nay. Không chỉ có tiền lương, Trình Dịch còn để Quách Bác Viễn chọn một chiếc xe từ trong gara. Coi như sau này cho anh ta lái.

Giờ phút này, Quách Bác Viễn hoàn toàn phấn khích. Trước đó lúc tới đây anh ta đã thấy qua gara xe trong biệt thự này. Mỗi giá trị của một chiếc xe trên 7 con số, còn có mấy chiếc là bản giới hạn.

[1] 7 con số này là 7 con số tính theo đồng tiền NDT chứ không phải VNĐ.

Đàn ông mà, đơn giản chỉ thích mấy thứ như vậy, xe cũng tuyệt đối nằm trong số đó.

Nhìn Quách Bác Viễn phấn khởi đến mức nôn nóng gọi điện thoại cho bạn gái, bảo cô ấy xin nghỉ đến thành phố J. Cố Vân Thanh đồng cảm lắc đầu.

Người này chỉ sợ bị kích thích đến váng đầu rồi.

Mới có hai giờ sáng, một cú điện thoại gọi đến chắc chắn chọc người ta nổi điên.

Nghe di động vang lên tiếng mắng chửi, Cố Vân Thanh xấu xa cười toét miệng.

Tuy rằng bị mắng một trận, nhưng bạn gái của Quách Bác Viễn vẫn đồng ý tới thành phố J. Vì vậy anh ta sung sướng chọn một chiếc Lamborghini lái đi, rồi đưa bác Triệu về nhà.

... Cái cảnh này cứ thấy quái dị làm sao.

Cố Vân Thanh cách tấm kính, nghe thấy tiếng xe thể tháo rú lên phóng vọt đi, không khỏi run tai.

Xoay người lại, cô bèn thấy sen cầm chiếc gậy, chuẩn bị cất nó lại phòng chứa đồ lần nữa.

Nói thật, bắt gặp cảnh tượng khi nãy, cô đúng là hoảng sợ. Lâu như vậy rồi, cô còn chưa bao giờ thấy dáng vẻ điên cuồng như vậy của anh.

Nhưng là người thì đều có trạng thái tình cảm và ham muốn [2], nổi trận lôi đình cũng sẽ động thủ đánh người.

[2] Nguyên gốc Thất tình lục dục, là bảy thứ tình cảm biểu lộ ra bên ngoài và sáu việc ham muốn của con người. Thất tình bao gồm: 7 thứ tình cảm mà mỗi chúng ta đều có như: Vui mừng, giận dữ, buồn bã, vui vẻ, yêu thương, ghét và ham muốn hay nói cách khác là hỉ, nộ, ai, lạc, ái, ố và dục. Lục dục là do mắt, tai, mũi, lưỡi, thân và ý niệm mà ra.

Vậy nên sen cũng như người bình thường vậy.

Cố Vân Thanh vừa nghĩ, vừa ngậm cái gạt tàn thuốc rơi dưới đất để lên bàn.

Trình Dịch từ phòng chứa đồ đi ra, thấy chó ta đang giúp mình thu dọn lại phòng khách hỗn độn về nguyên vẹn như ban đầu.

Khoảng nửa tiếng sau, phòng khách đã được sắp xếp lại đâu ra đấy. Trình Dịch mang Cố Vân Thanh lên lầu.

Đẩy cửa phòng ngủ ra, Cố Vân Thanh chợt nhớ ra chuyện gì, sau đó chạy nhanh ra ngoài.

"Lục Lộ...?" Trình Dịch kinh ngạc.

Không phải mệt lắm sao, sao còn có sung sức như vậy?

Ngay tức thì, Trình Dịch thấy chó ta ngậm một túi nilon, ngoáy tít đuôi đi về phía anh.

"Cuối cùng mày cũng chịu cho tao xem bên trong là thứ gì rồi à?" Trình Dịch nhướng mày, nhận lấy túi nilon.

Chậm rãi mở ra, có một chiếc bánh kem nho nhỏ nằm lẳng lặng bên trong đó.

"Gâu."

Sen à.

Sinh nhật vui vẻ.

TH: Mặc dù tui đã đọc kha khá truyện/xem phim cảm động, nhân vật có hoàn cảnh như Trình Dịch đầy rẫy, thậm chí còn hơn rất nhiều nhưng vẫn vừa gõ vừa khóc.

Giải thích một chút tại sao sinh Trình Dịch lại là chuyện ngoài ý muốn, một phần là vì tất nhiên cha mẹ anh chỉ cần một đứa con, dồn hết tâm sức nuôi một đứa thôi. Hơn nữa hồi xưa ở Trung Quốc có chính sách sinh một con, đến năm 2015 mới xoá bỏ.