Edit: TH

Đợi nửa phút mà Cố Vân Thanh vẫn thấy Trình Dịch không có ý định buông tay, cô bất đắc dĩ thè lưỡi liếm mặt anh.

Hơn 1 giờ sáng rồi, nên về nhà ngủ thôi.

Cảm giác thấy thoáng độ ấm dưới mí mắt, lại bắt gặp vẻ bình thường chẳng có gì thay đổi của Berger. Dường như chuyện xảy ra hôm nay chỉ là một trò chơi. Trình Dịch khẽ cười, sau đó ghé sát bên tai cô, không nặng không nhẹ cắn một cái.

Trình Dịch cảm nhận được trong miệng mình đầy lông xù xù, lúc này anh mới dần nhẹ nhõm. Cảm giác hít thở không thông kia cũng nháy mắt tan biến.

Vừa nãy anh thật sự đã nghĩ cô chết rồi.Bây giờ thấy cô không sao cả, tốt quá.

"Gâu gâu gâu!" Đau đau đau!

Mấy người này rốt cuộc là có chấp niệm gì với tai động vật thế?!

Cố Vân Thanh không cưỡng được, cũng há mồm cắn một chỗ y hệt ở bên tai Trình Dịch.

"Lục Lộ, buông ra." Trình Dịch hiếm khi không tức giận, giọng điệu cũng mềm như cuộn bông, nhẹ nhàng, không có chút lạnh lẽo thấu xương nào như khi lúc đứng trước mặt Trình Diên.

Quách Bác Viễn đứng bên cạnh cảm thấy, sau khi trải qua chuyện lần này, mức độ chiều chuộng con Berger này như bảo bối của sếp lại muốn tăng thêm vài lần.

Dưới ánh đèn yếu ớt, anh ta thấy hốc mắt sếp đỏ hoe. Anh ta chưa bao giờ biết, người như sếp cũng sẽ đau buồn mà rơi lệ.

Nhưng càng kiềm chế, sau càng điên cuồng. Sếp sẽ không bỏ qua cho Trình Diên, cho dù Trình Hoài Tông và Ôn Ngọc Văn ở giữa ngăn cản thì cũng vô dụng.

Bên kia, Cố Vân Thanh hoàn toàn không có cách nào hiểu được tâm trạng của Quách Bác Viễn. Chớp mắt khi Trình Dịch cất lời, cô lập tức run run nhả miệng.

... Sen như này thiệt đáng sợ.

Trình Dịch lại lải nhải, nói rất nhiều, sự vui mừng trong đáy mắt mãi không nguôi. Cuối cùng bảo vệ đứng bên không nhịn nổi nữa, anh ta gãi đầu, nói xin lỗi: "Xin lỗi quấy rầy mọi người một chút. Vì thú cưng của anh tự vào trong biệt thự, tôi phải gọi điện thoại báo cho chủ căn biệt thự này giải thích qua tình huống."

Sai lầm này thật sự quá nghiêm trọng. Nếu chủ nhân căn biệt thự này là người hiền lành thì may, nhưng nếu gặp phải người nóng tính đi khiếu nại thì chỉ sợ hiện giờ anh ta sẽ bị công ty sa thải.

Trình Dịch lúc này đã buông Cố Vân Thanh ra, anh mím môi ổn định lại cảm xúc, sau đó mở miệng: "Tôi biết chủ nhân căn biệt thự này. Bây giờ đã khuya, 8 giờ sáng mai tôi sẽ gọi điện thoại giải thích với đối phương."

May mắn thay, kết thúc lễ trao giải lần trước Cố Hướng Đông có đưa cho anh một tấm danh thiếp.

... Sao sen biết căn biệt thự này của nhà mình?!

Cố Vân Thanh ngửa đầu, giật mình nhìn Trình Dịch.

Với chuyện mà anh nói là quen biết đó, Cố Vân Thanh không cảm thấy anh chỉ thuận miệng nói điêu, anh biết thật.Chẳng lẽ trước đó ba cô có quen Trình Dịch? Nhưng nhớ lại lần gặp mặt trước, Cố Vân Thanh bỏ ngay suy nghĩ này. Lúc đó vừa nhìn là biết lần đầu gặp mặt, vậy nên hẳn là chỉ mình sen quen ba cô thôi.

... Được rồi, quả thật chuyện này cũng không có gì lạ. Tốt xấu gì bọn họ cũng coi như hàng xóm, biết cũng là điều bình thường. Cố Vân Thanh nghĩ như vậy, lập tức thấy hợp lý hơn nhiều.

Sen quan hệ rộng thật đấy.

Bảo vệ nghĩ ngợi rồi nói: "Được."

Nếu là quen biết nhau, vậy thì chuyện này dễ giải quyết rồi.

Để lại thông tin cá nhân của mình xong, Trình Dịch đưa Cố Vân Thanh trở về.

Lúc trời rạng sáng, xung quanh tĩnh lặng, chỉ có ngôi sao làm bạn với bóng đèn đường. Chúng toả sáng trên đỉnh đầu, kéo dài bóng hình của Cố Vân Thanh và Trình Dịch.

Nhìn kìa, cái bóng một người một chó in trên mặt đất quá hài hoà.

Cố Vân Thanh thấy sen đột nhiên trầm mặc, vốn định kêu hai tiếng dò hỏi. Nhưng cô chợt nhớ ra giờ mình đang ngậm một cái túi nilon, không thể há mồm, chỉ có thể ngoáy đuôi hai cái, cọ cọ bên chân anh.

Trình Dịch cảm giác được bên chân hơi bị động, cúi đầu. Anh không hề chần chừ vươn tay, "Mệt à? Đưa cho tao, tao cầm giúp mi."

Cố Vân Thanh nhìn động tác của anh, rồi chạy lên trước hai bước, trốn không qua.

Thấy con Berger từ chối mình, Trình Dịch bật cười, "Tao không tranh với mày mà."

Trước anh nhìn thoáng qua, bên trong hình như là mấy đồ ngọt, bánh kem linh tinh các thứ. Vì lúc trước ở đoàn làm phim, chó nhà mình có thể bất cứ lúc nào cũng được cho đồ ăn. Trình Dịch chẳng cảm thấy kì quái chút nào.

Đây hẳn là một nhân viên cửa hàng tốt bụng nào đó, hoặc là người ở trong khu biệt thự này đi mua đồ xong, tiện tay cho nó.

Còn việc dùng tiền mua, Trình Dịch biết chó nhà mình thông minh, nhưng anh không tưởng tượng được nó có thể thông minh đến độ ấy.

Thấy chó ta kiên quyết không cho mình xách hộ túi nilon nhỏ kia. Trình Dịch cũng không ép, chỉ cười và vỗ đầu cô.

Thấy là lạ... Cố Vân Thanh cứ cảm thấy trạng thái lúc này của sen có chút nặng nề. Cũng chỉ khi cô nhìn anh, hoặc là cọ anh, anh mới đáp lại một chút.

Khoảng cách càng gần, lúc tới dãy khu biệt thự, cảm giác này trong lòng Cố Vân Thanh càng thêm mãnh liệt.

Nhìn đèn đóm trước mắt sáng trưng biệt thự, trong mắt Trình Dịch hiện lên tia u tối.

"Đi thôi, tao đưa mày về ngủ." Nhéo cái tay của chó ta, vẻ mặt anh như thường nói.

... Chẳng lẽ mình cảm giác sai?

Cố Vân Thanh có chút khó hiểu.

Đẩy cửa đi vào, thấy tên Trình Diên ngồi trên xe lăn, trên vai quấn băng vải màu trắng. Lòng Cố Vân Thanh lại bùng lên lửa giận, răng trong miệng cũng thấy ngưa ngứa.

Nếu không giờ lại cắn thêm một cái nữa? Dù sao giờ sen cũng về rồi, cô có người chống lưng mà.

Ngay lúc Cố Vân Thanh định nhả bao nilon ra, Trình Dịch bỗng ngồi xổm xuống, nhìn con Berger trước mặt, anh nói với giọng cực kì ôn hoà: "Tao gọi bác Triệu đưa mày lên lầu được không?"

Nói thẳng, bảo Cố Vân Thanh cứ vậy tha cho Trình Diên, cô không cam lòng. Nhớ đến cảnh nguy hiểm lúc chiều, giờ cô vẫn tức giận không nguôi. Cảm thấy mình cắn Trình Diên một nhát kia thật sự quá nhẹ.

Nhưng nếu sen đã nói thế, hôm nay bỏ qua, dù sao ngày mai cũng không vậy.

Cố Vân Thanh lắc cái đuôi, đường hoàng theo bác Triệu lên lầu.

Không hiểu sao cô cảm thấy không yên.

Bên kia.

Trình Dịch nhìn thấy bóng chó của mình khuất dạng, sau đó anh quay đầu, vẻ mặt nhàn nhạt đi tới phòng khách.

Trình Hoài Tông, Ôn Ngọc Văn, Trình Diên, Khương Khê, bốn người đều ở đó.

Trình Dịch không thèm ngồi, chỉ nhìn lướt qua mặt bọn họ.

Vốn Trình Hoài Tông đang thấy Trình Dịch đi vào, còn muốn hỏi một câu "tìm được chó rồi?". Nhưng sau khi bắt gặp ánh mắt của anh, ông ta bèn không vui nói, "Anh có ánh mắt gì thế?!"

Lạnh nhạt thế kia, y như coi bọn họ là kẻ thù!

Ôn Ngọc Văn không muốn làm lớn chuyện, vì vậy nhỏ nhẹ nói: "A Dịch à, anh trai con nói không so đo chuyện này, nên con cũng đừng..."

Không đợi Ôn Ngọc Văn dứt lời, Trình Dịch xoay người đi mất.

Suýt nữa thì anh mất đi Berger.

Vừa nghĩ đến khả năng ấy, tay Trình Dịch cũng run rẩy.

Trình Diên thấy biểu cảm trầm mặc của Trình Dịch, không khỏi có chút thất vọng. Hắn ta muốn thấy cảnh thằng em trai này tranh chấp nảy lửa với ba mẹ, vậy mà không xuất hiện. Điều này khiến cho Trình Diên không vui vì thấy âm mưu thất bại.

Nhưng qua mười mấy giây, nhìn người cầm cái gậy sắt đến cạnh mình, trong lòng hắn ta tức khắc ngập dự cảm chẳng lành.

Trình Dịch tháo chiếc cà vạt thẳng thớm trên cổ, vứt mạnh nó xuống mặt đất. Từ đầu đến cuối, anh đều không thèm liếc mắt lấy một lần, chỉ gắt gao nhìn chằm chằm Trình Diên ngồi trên xe lăn.

Lúc này, Trình Hoài Tông cùng Ôn Ngọc Văn cũng nhận ra điều bất ổn.

"Con muốn làm gì?!"

Trình Dịch bỏ qua lời chất vấn của bà ta, anh cong môi nở nụ cười với Trình Diên đang thấy tình hình không ổn, muốn trốn.

Sau đó, anh một cước đá văng xe lăn của hắn ta.

Trình Diên không kịp đề phòng, cứ vậy bị đá bay ra xa. Giữa cơn quay cuồng, sau lưng hắn ta va phải bức tường trong phòng khách, nháy mắt nóng rát.

Sau khi phản ứng lại, trong mắt Trình Diên lập tức bộc phát oán hận, "Trình Dịch!"

Trình Dịch mắt điếc tai ngơ, cái gậy trong tay từ trên cao hạ xuống, mục tiêu đáp thẳng xuống cái tay Trình Diên còn đang cử động tự nhiên.

"Răng rắc" một tiếng, tiếng xương cốt vỡ nát vang lên giữa phòng khách trống vắng, làm người ta cảm thấy ê răng.

"Á!" Trình Diên kêu lên đầy thảm thiết.

Ôn Ngọc Văn từ khi đứa con út được 3 tuổi đã không tiếp xúc với con mình. Mãi cho đến khi năm anh 21 tuổi ấy, chồng và con lớn ngồi chung một chiếc ô tô, sau đó xảy ra tai nạn.

Trong lúc bọn họ rơi vào hôn mê, phải điều trị. Tình hình ở Trình thị bấp bênh, bị vài xí nghiệp đối thủ khác hợp lực lật đổ. Lúc này, Trình Dịch xuất hiện ngút trời, dùng bản lĩnh của mình cứu vớt lại Trình thị đang trên đà xuống dốc, bảo vệ địa vị của nhà họ Trình trong nước. Bấy giờ, bà ta mới chú ý đến đứa con trai này của mình.

Mãi cho đến bây giờ, trong mắt Ôn Ngọc Văn, Trình Dịch vẫn luôn là hình tượng ít nói. Bất kể bà ta có lấy lòng anh thế nào, anh đều mang dáng vẻ lãnh đạm. Sau đó bà ta cũng từ bỏ.

Có điều, Ôn Ngọc Văn không thể ngờ được, anh vậy mà lại tàn nhẫn như thế. Bà ta bất chấp hình tượng của mình, the thé hét lên: "Trình Dịch! Mau dừng tay lại!"

Trình Hoài Tông bên cạnh cũng khó thở, "Thằng mất dạy! Thằng mất dạy!"

Trình Dịch mặt vô cảm, nhìn Trình Diên không ngừng lùi về phía sau. Mu bàn tay anh nổi đầy gân xanh, sau đó lại lần nữa phang cái gậy trong tay xuống.

Lần này là nhắm xuống đùi Trình Diên.

Mặc dù hạ thân không có cảm giác gì, nhưng thấy cái chân trái của mình vặn vẹo quái dị. Trong lòng Trình Diên chớp mắt đầy sợ hãi, buột miệng thảm thiết kêu lên, "Ba, mau gọi bảo vệ tới!"

Không cần Trình Diên nhắc nhở, Trình Hoài Tông cũng đã gọi điện thoại. Nhưng mà những tên bảo vệ đó đều trả lời rằng đã bị cản lại. Hiện giờ căn bản không vào được trong khu biệt thự.

Nhìn Quách Bác Viễn im lặng đứng thẳng người bên cạnh, còn cả hành động đẩy kính mắt theo thói quen của anh ta, trong mắt Trình Hoài Tông gần như toé ra lửa.

Nhưng từng giây từng phút trôi qua, tiếng kêu la của Trình Diên dần trở nên yếu ớt, trong lòng Trình Hoài Tông căng thẳng.

Trình Dịch thật sự đánh chết.

Trình Hoài Tông bất chấp tất cả, lửa giận trong lòng cao ngút, giơ cái gậy ba-toong ngay sau lưng Trình Dịch, mạnh mẽ đánh xuống.

Bấy giờ, Trình Hoài Tông cũng đã hơi mất lý trí, lực trên tay càng không kiềm được.

Nếu đánh trúng đầu sếp, hậu quả thật không dám tưởng tượng...

Vốn Quách Bác Viễn còn đang tỉnh bơ nhìn cảnh này, tức thì cực kì hoảng hốt.

-

Tui cảm thấy phải đánh thêm tý nữa cho thằng Trình Diên chết luôn đi =))))))