Nguồn: hagiatrangblog.wordpress.com

Chương 95: Hôn hôn một chút.

Thân cây lắc lư, lá cây lảo đảo rơi lên da thịt trắng mịn, bị một bàn tay hất bay đi, rồi bàn tay đó lại xoa bóp da thịt trắng nõn thành hồng nhạt.

Động tác của Chúc Vưu mang theo kích động thô lỗ, hắn ép chặt Bùi Vân Thư vào trong ngực mình, tốc độ càng lúc càng nhanh.

Tay Bùi Vân Thư đã mỏi nhừ, y muốn buông xuống, nhưng vẫn là bị Chúc Vưu kéo lại, cục lửa trong lòng bàn tay càng lúc càng nóng hơn.

“Ngươi nhanh lên…” Bùi Vân Thư mỏi mệt chớp mắt mấy cái, miệng đã bỏng đến đau đớn, “Nhanh…”

Chúc Vưu bị giục đến gấp lên, hai mắt đỏ ngầu, “Phu nhân ngoan, nắm chặt.”

Dù đã làm nhiều lần như vậy rồi, nhưng công phu trên tay của Bùi Vân Thư vẫn còn rất ngây ngô, Chúc Vưu cũng chẳng hơn gì, chỉ biết nắm lấy tay Bùi Vân Thư điều khiển, nặng hay nhẹ gì thì vẫn thấy kích động, nhưng cứ thấy thiếu thiếu, chỉ cách cửa ra có một bước, nhưng đi thế nào cũng không đến.

Bùi Vân Thư lần lượt cầm từng cái một, lòng bàn tay đã cọ sát đến rách da, trong lòng y vẫn còn đang muốn nhanh đi nhìn mặt bé con lần cuối, chợt hạ quyết tâm, cúi đầu hôn một cái.

Bờ môi căng mọng vừa kề sát vào, một bước cuối cùng cũng qua.

Tiếng hít thở của Chúc Vưu vẫn rất nặng, mắt hắn đỏ lên nhìn chăm chú vào Bùi Vân Thư, yêu văn trên mặt mỹ lệ như hoa văn.

Mùi lần này rất nặng, Bùi Vân Thư xoắn xuýt giơ tay lau thứ dính trên mặt mình đi, khó chịu muốn đi tắm, nhưng lại bị Chúc Vưu kéo đến hôn, trên da thịt lấm tấm đỏ như dính máu, trông vô cùng thảm.

Bùi Vân Thư lo lắng, y bỏ tấm khăn vừa mới lau mặt qua một bên, đưa tay thử lên trán Chúc Vưu, “Làm sao vậy?”

Nơi thở Chúc Vưu nóng như lửa đốt, giọng khàn khàn chỉ phun ra một chữ: “Nóng.”

Không phải là bởi vì mới chiến đấu, dẫn đến linh lực sôi trào nên hỗn loạn chứ?

Bùi Vân Thư lần tay xuống bụng hắn sờ soạng, Chúc Vưu không ngăn cản y, thần thức y tìm tòi tiến vào, chỉ thấy viên yêu đan màu vàng rực lên như một ngọn lửa, hồng quang xán lạn, hơi nóng lập tức xông đến thần thức.

Bùi Vân Thư kéo Chúc Vưu đứng dậy, Chúc Vưu tưởng là y muốn tìm một nơi kín đáo hơn, hai mắt đã cố định lên phần da thịt bị lộ ra ngoài của Bùi Vân Thư.

Y phục kéo rách một đường, Chúc Vưu không kiềm được lòng duỗi tay ra, kéo xuống thêm, để lộ ra bả vai trắng như tuyết.

Đến nơi, Chúc Vưu đang định đè Bùi Vân Thư xuống: “Ngủ.”

Bùi Vân Thư lanh tay lẹ mắt đẩy hắn vào trong hồ, sau lấy ra hết tất cả các pháp bảo phù chú thuộc tính “băng” trên người mình thừa thế ném hết vào trong hồ nước, mặt nước nhanh chóng kết một lớp băng, hơi lạnh bốc lên, lạnh đến mức làm Chúc Vưu mềm nhũn trong nháy mắt.

Chúc Vưu: “…”

Chẳng phải đang hừng hực hừng hực à, sao lại thành ra thế này rồi?

Hắn mờ mịt nhìn Bùi Vân Thư, Bùi Vân Thư thở ra một hơi, giơ tay lau mồ hôi trên mặt mình, vui mừng nói: “Cũng may là kịp, bây giờ đã đỡ hơn rồi chứ?”

Chúc Vưu im lặng một hồi, gật gật đầu.

Bùi Vân Thư nghe được mùi vị trên tay mình, người chợt cứng lại, sau đó ngồi xổm xuống dùng nước đá trong hồ rửa tay rửa mặt mình, lúc rửa xong thì da dẻ đã bị lạnh đến đỏ lên, chóp mũi ửng hồng, càng làm cho người ta muốn thương thương yêu yêu.

Y run lên một cái, rũ nước trên tay, thở nhẹ, “Lạnh quá.”

Chúc Vưu đứng trong nước sâu xa nói: “Là rất lạnh.”

Bùi Vân Thư lộ ra một nụ cười, cuối cùng cũng thoát ra khỏi sư môn lại còn được khôi phục trí nhớ, nên nụ cười này rất nhẹ nhõm rất vui vẻ, trông vô cùng khả ái, “Vậy thì ngươi ngâm lâu thêm chút đi, yêu đan của ngươi bây giờ đang bị kích động, chờ khi nào bình tĩnh lại thì lên bờ.”

Chúc Vưu chôn đầu mình trong nước, tóc đen trải trên mặt nước tản ra như rong trong hồ, trông như ma nước hù dọa người ta.

Bên kia, bọn Bách Lý Qua cũng tìm được cũng đã tìm được một nơi có phong thủy rất tốt, không thuộc địa bàn của Hoa Cẩm môn, ít dấu chân người qua lại, an táng ở đó cũng rất ổn.

Còn Vân Cảnh và Vân Thành thì bị bỏ lại ở chỗ cũ, tuy Bùi Vân Thư kéo họ vào ảo cảnh nhưng vẫn để họ tỉnh táo giữ lý trí, để họ bàng quan nhìn những gì họ đã làm, thử một lần cảm nhận xem, rốt cuộc Bùi Vân Thư đã trải qua những gì.

Người tu tiên tin vào luân hồi chuyển thế, cảnh tượng trong ảo cảnh lại chân thật như vậy, hai người họ sẽ rất dễ bị lạc vào, tưởng đó là thật, cứ như vậy trải qua một đời.

Mà một đời tu sĩ dài bao nhiêu đây?

Trong ảo cảnh, sau khi Bùi Vân Thư chết, chính y cũng không biết bọn họ sẽ trải qua chuyện gì nữa.

Nhưng dẫu sao, cũng phải cho họ lĩnh hội một lần.

Đám Bách Lý Qua nhận được tin của Bùi Vân Thư, sau khi chôn cất bé con xong thì quay lại tìm y và Chúc Vưu. Chờ tất cả đã đi rồi, Vô Vong Tôn giả đột nhiên xuất hiện, cúi đầu liếc nhìn mộ, thi thể còn non nớt của đứa bé bay lên khỏi mặt đất, lơ lửng trước mặt Vô Vong Tôn giả.

Vô Vong Tôn giả thở dài, để đứa bé qua một bên, sau đó đi tìm Vân Cảnh và Vân Thành đang mê man nằm dưới đất, dù sao bọn họ cũng nợ một mạng, cần phải tự mình kết thúc phần nhân quả này.

Khi đến nơi thì Vô Vong nhìn thấy trên thi thể của tông chủ Hoa Cẩm môn có một luồng khí đen bốc lên. Luồng ma khí đó sau khi nhìn thấy Vô Vong Tôn giả thì kích động đến kỳ lạ, tụ lại thành một cụm, bất ngờ nhào thẳng về phía Vô Vong Tôn giả.

Thân hình Vô Vong Tôn giả chợt lóe lên, lách người tránh đi cụm khí đen đó, lại quên mất bên cạnh hắn còn có một đứa trẻ, ma xui quỷ khiến thế nào mà đám khí đén đó nhào vào trong cơ thể đứa trẻ, đứa trẻ vốn đã mất mạng chợt mở mắt ra, trong ánh mắt là không dám tin.

Vô Vong Tôn giả bày ra một cái kết giới xung quanh đứa bé, trầm giọng nói: “Ma khí.”

Còn là ma khí đã kéo hắn vào mộng cảnh, báo vị trí của Bùi Vân Thư cho hắn.

Chỉ vừa nghĩ đến Bùi Vân Thư, tim Vô Vong Tôn giả hốt nhiên đau nhói lên, tâm can gần như muốn vỡ tan trong nháy mắt, hắn nuốt xuống máu tươi trong cổ họng, vẫn dùng vẻ mặt không cảm xúc theo dõi ma khi, lập tức nhận ra ma khí chẳng qua chỉ mới chiếm được một nửa bản thể mà thôi.

“Ngươi muốn đoạt xác ta, ” Vô Vong Tôn giả lạnh nhạt nói, “Nếu đã như vậy, thì ta phải tìm ngươi cho bằng được.”

Đứa trẻ há miệng cười gằn, nhưng lại chỉ có thể phát ra tiếng khóc nấc rất nhỏ, sau khi Vô Vong Tôn giả phong ấn nó lại xong, nhìn hai đệ tử đang nằm trên đất, trong mắt thoáng lóe qua phưc tạp, vung tay áo mang hai người họ trở về tông môn.

*

Trên Vô Chỉ phong, Lăng Thanh chân nhân nhìn hai vị đệ tử của mình, không biết nên bày ra vẻ mặt gì.

Hắn lạnh mặt, mày cau thật chặt, sau khi biết rõ đã xảy ra chuyện gì, thì lại không biết mình nên phẫn nộ hay thất vọng.

Sư huynh đệ đao thương đối mặt, mà tứ đệ tử của hắn, đã thay đổi nhiều như vậy.

Thần thức đã kéo Vân Cảnh và Vân Thành vào ảo cảnh, Lăng Thanh chân nhân đã cảm nhận được uy thế của Phân Thần Kỳ.

Tâm tình trong lòng hắn xoay chuyển vạn ngàn, nhưng đến cùng vẫn muốn biết, Vân Thư đã cho hai người sư huynh của mình trải qua loại ảo cảnh gì.

Vô Vong Tôn giả bên nhận ra ý nghĩ của hắn, nói: “Lăng Thanh, nếu ngươi muốn vào, e là đạo tâm sẽ bất ổn.”

Lăng Thanh chân nhân thở dài một hơi, “Ngay cả có ngài ở bên cảnh, cũng không thể kéo hai đứa nó ra sao?”

Vô Vong Tôn giả buông thõng mi mắt, “Không thể.”

Bùi Vân Thư muốn trừng phạt bọn họ, vậy thì hắn sẽ không để hai người đó tỉnh lại.

Lăng Thanh chân nhân có nghĩ thế nào cũng không hiểu vì sao tứ đệ trước giờ vẫn luôn thân thiết với hắn lại đi tới bước đường này, có rất nhiều chuyện xảy ra trước mắt hắn, nhưng hắn lại như lạc trong màn sương, không thể nhìn thấy rõ ràng.

Hiềm khích giữa các đệ tử hắn còn chưa kịp phát hiện ra, đã rạn nứt thành vực sâu.

Bắt đầu từ lúc nào, là từ khi hắn mang Vân Vong lên núi sao?

Lăng Thanh chân nhân chỉ cảm thấy có một luồng cảm giác thất bại tự nhiên sinh ra, nhưng vô luận thế nào hắn cũng không muốn bỏ qua như vậy, hắn trịnh trọng gật đầu, “Sư phụ, con sẽ cẩn thận.”

Bỗng nhiên bên ngoài truyền đến tiếng bước chân gấp gáp, Vân Man lảo đảo xông vào, hắn còn không kịp hành lễ với sư tổ và sư phụ, gương mặt phong lưu đa tình, giờ khắc này vô cùng kiên nghị, “Sư phụ, con đi với ngài.”

Lăng Thanh chân nhân mắng hắn, nhưng Vân Man vô cùng kiên trì, Lăng Thanh chân nhân đành phải đồng ý.

Cả hai đều muốn biết, trong ảo cảnh mà Bùi Vân Thư tạo ra, sẽ xảy ra chuyện gì.

*

Chân Bùi Vân Thư gãy rồi.

Bị Vân Thành đánh gãy.

Sau khi biết tin, Vân Cảnh chấn động trong lòng, đứng suốt cả đêm trong viện.

Ngày hôm sau, hắn lặng lẽ đáp xuống khung cửa sổ trong phòng Bùi Vân Thư, lặng lẽ ngắm nhìn cái người đang nằm trên giường, sắc mặt tái nhợt.

Thân thể y vẫn còn run rẩy, vẻ mặt không còn chút sinh khí.

Vân Cảnh đứng nhìn thật lâu, không thể khống chế được mình, đại sư huynh thầm nghĩ, Vân Thành đã nghĩ gì mà làm vậy chứ?

Hắn rời khỏi sân viện của Bùi Vân Thư, tìm Vân Thành đánh một trận, hắn hạ tử thủ, đương đánh được một nửa, tiểu sư đệ bất ngờ vọt ra, như phát điên mà liều mạng với Vân Thành, hai mắt đỏ như máu, giống như sắp nhập ma.

Sư phụ giam tiểu sư đệ, lại phạt hai người bọn họ bế quan tu luyện, những ngày mà Vân Cảnh bế quan, cứ hết lần này đến lần khác nhớ về Bùi Vân Thư đang nằm trên giường.

Âu lo đan xen với lửa giận, đau lòng và hổ thẹn quấn bện vào nhau, nếu như hắn có thể dũng cảm hơn một chút, không quan tâm đến thứ quy củ ngầm gì đó của các sư huynh đệ, cứ mang sư đệ dứt khoát rời khỏi đây, nói không chừng, bọn họ đã không phải là quang cảnh này.

Trong lúc bị giam lại để bế quan, Vân Cảnh đã dùng hết tất cả thời gian mình có để nhớ Bùi Vân Thư, hắn thầm cảm thấy may mắn, vì vẫn còn kịp, chờ bế quan xong, hắn sẽ mang sư đệ rời khỏi đây ngay lập tức, sư đệ nói cái gì chính là cái đó, hắn sẽ dùng cả đời này để bồi thường lại tất cả những lỗi lầm mà mình đã phạm phải, dùng linh dược linh thảo chữa trị cho sư đệ, mặc cho sư đệ có đánh có mắng, chỉ cần sư đệ nguyện ý ở lại bên cạnh hắn, hắn đã không còn gì để cầu nữa.

Chỉ cần sư đệ chịu ở lại bên cạnh hắn.

Trong các sư huynh đệ không có ai có thể chăm sóc cho sư đệ tốt hơn hắn.

Sống trong ảo tưởng như vậy, thời gian bế quan hốt nhiên cũng trôi qua nhanh hơn, không biết đã qua bao lâu, đến một ngày, cửa mở.

Vân Cảnh vô cùng mừng rỡ, trên mặt rất ít khi mỉm cười cũng hiện ra một nụ cười, “Ta còn tưởng là chỉ mới qua một nửa thời gian, thì ra là đã bế quan xong rồi sao?”

“Đúng là chỉ mới qua một nửa.” Ánh mắt của tiểu đồng đến báo tin cho Vân Cảnh lộ ra thần sắc khổ sở, nét mặt hắn rối rắm, như là không biết nên mở miệng nói như thế nào với Vân Cảnh.

Trong lòng Vân Cảnh chợt dâng lên một dự cảm không ổn, ý cười trên mặt hắn cứng lại, bình tĩnh nhìn tiểu đồng.

Tiểu đồng há miệng, giọng từ từ trở nên xa xăm, cứ như tiếng vọng từ trời cao: “Vân Thư sư huynh, sư huynh, huynh ấy…”

Y làm sao?

Vân Cảnh chỉ nhìn thấy miệng tiểu đồng há ra khép lại, nhưng không nghe thấy tiếng nói, hắn lại một lần nữa nở nụ cười, “Vân Thư sư đệ y làm sao vậy? Có phải là đệ ấy không khỏe ở đâu không, hay là sư phụ đã thả đệ ấy ra rồi?”

Ánh mắt của nhìn hắn biến đổi, chợt tăng thêm bi thương, lại chen lẫn với đồng tình, tiểu đồng nhìn Vân Cảnh nói: “Sư huynh, huynh vẫn nên… đi nhanh đi.”

“Vân Thư sư huynh đã chết rồi.”

Vân Cảnh không biết mình đã đi đến trước mặt Bùi Vân Thư như thế nào, khi hắn đi tới thì thấy Vân Thành đã quỳ ở đầu giường, gương mặt thất thần nhìn chăm chăm vào Bùi Vân Thư đang nằm trên giường.

Người nằm trên giường thân hình thon gầy, gò má cũng gầy đi rất nhiều, cánh tay đặt ngoài chăn, gầy gò như một cành cây không có sức sống.

Vân Cảnh lảo đảo đi qua quỳ xuống, tay đi siết chặt tay Bùi Vân Thư, hắn nhoài nằm bên đầu giường, nhẹ giọng gọi: “Vân Thư sư đệ?”

Vân Thư sư đệ đã không còn mở đôi mắt ngập tràn ra nhìn bọn họ nữa, cũng không còn tránh khỏi tay hắn nữa, co người rụt về sau trốn tránh nữa.

“Sư đệ, đệ đừng ngủ nữa, ” Vân Cảnh nói, “Sư huynh sai rồi, đệ đánh sư huynh một trận cho hả giận nhẹ.”

Hắn duỗi thẳng lưng, ghé sát vào tay Bùi Vân Thư, trong chớp mắt khi mặt hắn chạm vào đầu ngón tay lạnh lẽo kia, dòng lệ nóng cháy nơi vành mắt Vân Thành đã không thể giữ được nữa.

Hắn tựa vào lòng bàn tay xanh xao nhợt nhạt của Bùi Vân Thư, bật khóc đến không thể kiềm chế được.

Tiểu sư đệ từ đằng sau xông tới, vừa bước đến bậc cửa đã cứng người đứng sững lại, hắn nhìn đăm đăm vào cái người đã không còn chút sức sống trên giường kia, như không thể nào tiếp thu được chuyện đang diễn ra, không biết người đang nằm đó là ai.

Hắn đi vào, sau khi thật sự nhìn thấy rõ khuôn mặt của Bùi Vân Thư, chợt khom người cong lưng, ôm chặt lấy bản thân, phảng phất như đang bị một nỗi đau khó thể kham chịu giày vò.

Tiếng thốt đầy kinh ngạc của Lăng Thanh chân nhân từ đằng xa truyền đến: “Sư phụ!”

Tất cả, đều không lọt được vào tai Vân Cảnh.

Không biết đã qua bao lâu, đột nhiên có một đôi tay từ bên cạnh hắn đoạt Bùi Vân Thư đi, người đó có khuôn mặt giống với tiểu sư đệ, chỉ là hai mắt đỏ như máu, mi tâm có một vệt máu, là trạng thái đã nhập ma.

Vân Cảnh giống như phát điên muốn nhào lên phía trước, muốn giành Vân Thư lại, thế nhưng cuối cùng hắn và các sư đệ đều bị đánh trọng thương, tứ chi vô lực chỉ có thể nằm trên đất, chứng kiến Vân Vong đã nhập ma đoạt sư đệ đi mất.

Sau khi Bùi Vân Thư chết, Vân Cảnh và Vân Thành đang gửi hồn trên bản thể đột nhiên có thể khống chế được thân thể.

Nhưng bọn họ lại lâm vào mờ mịt.

Khi tỉnh lại, chuyện đầu tiên muốn làm là giết chết chính mình để kết thúc ảo cảnh, nhưng bất kể là dùng cách gì, bọn họ cũng không thể tự giết mình được.

Tuổi thọ của tu sĩ rất dài, dài đến mức dù không tu luyện, cũng có thể vô cùng lâu.

Vân Cảnh và Vân Thành mất một trăm năm để đi tìm Vân Vong hòng đoạt lại tứ sư đệ của mình, bọn họ nghe nói tứ sư đệ bị Vân Vong dấu đi, nghe nói Vân Vong đã ăn rất nhiều ma vật, muốn tìm phương pháp phục sinh cho sư đệ.

Nhưng lần nào, bọn họ cũng bị Vân Vong đánh cho không chết cũng tàn.

Một lần cuối cùng, Vân Vong hình như là đã kiên nhẫn với bọn họ, sau khi bọn họ lành thương, đã không bao giờ có thể tìm được Vân Vong và Bùi Vân Thư nữa.

Chết cũng không chết được, hồi ức hết lần này đến lần khác trở thành lợi khí dằn vặt con người, mà thứ càng giày vò hơn cả, chính là một đời thật đài.

Một đời tuyệt vọng thật dài, thật lâu.

Vân Cảnh sa vào rượu, nhưng kể cả say rồi, cũng vẫn không thể nhìn thấy sư đệ.

Thế giới không có hồi kết, không thể thoát ra, mãi mãi không có sư đệ.

…không có sư đệ.

*

Bùi Vân Thư quan sát mặt hồ, thấy chỗ nào có dấu hiệu tan băng, lập tức vội vàng ném pháp bảo thuộc tính “băng” vào chỗ đó.

Lửa dục cũng nóng hơn nữa cũng bị dội tắt, Chúc Vưu mệt mỏi trong ao bò lên, lại bị Bùi Vân Thư đạp trở lại.

“Khoan đã, đừng động, ” Bùi Vân Thư, “Chờ Bách Lý lại đây xem ngươi bị gì đã.”

Chúc Vưu bơi tới mép nước, thuận thế ôm lấy chân của y, tháo giày y ra, hàn khí làm trong nước ngón chân Bùi Vân Thư co rúm, y rụt chân lại, “Ngươi muốn làm gì?”

Chúc Vưu ngẩng đầu nhìn thử vẻ mặt của, sau khi nhìn thấu hiếu kỳ trên mặt y, lại rướn người lên, nắm chân của y nhấn xuống dưới, “Xoa xoa một cái đi.”

Thứ dưới bàn chân nóng như lửa, Bùi Vân Thư đạp đạp hai cái, thứ đó lại biến lớn hơn nữa.

Y cũng không muốn tuyên dâm giữa ban ngày, định rút chân về, Chúc Vưu lại nắm bàn chân trần của y mại không tha, cứng rắn kéo chân của y dằn xuống, cổ chân Bùi Vân Thư đã đỏ một vòng, bên tai nghe thấy có tiếng người đang đi lại đây, y nở một nụ cười rực rỡ với Chúc Vưu, dưới chân dùng sức một cái, nương vào vị trí đang giẫm lên, đạp Chúc Vưu bay thẳng xuống đáy hồ.

Một tiếng rồng gầm thảm khốc vang lên, đám người Bách Lý Qua cả kinh, vội vã chạy tới đến nhìn xem, Chúc Vưu đang nửa người nửa yêu lăn lộn điên cuồng trong hồ nước đá, đau đến mặt mày vặn vẹo.

“Thế này là,” Lắp ba lắp bắp hỏi, “Thế này là thế nào?”

Bùi Vân Thư vừa mới mang giày xong, đứng bên hồ nhìn trong chốc lát, thấy Chúc Vưu có vẻ là đau thật, liền ngồi xổm xuống ngoắc ngoắc tay với Chúc Vưu, “Lại đây để cho ta nhìn xem.”

Chúc Vưu lăn thêm vài vòng, mới đáng thương trông mong bơi về phía y, nước từ trên người hắn nhỏ xuống, trông cứ như là vừa bị bắt nạt.

Bùi Vân Thư nhìn thấy không có máu, Chúc Vưu cũng chậm rì rì nhích qua, bèn xoa xoa đầu Chúc Vưu, an ủi hắn như đang dỗ dành cún con vậy, “Ngoan, chút nữa là không sao rồi.”

Chúc Vưu: “Phải hôn hôn mới hết được.”

Bùi Vân Thư trầm mặc một hồi, tránh nặng tìm nhẹ đáp: “Nói sau đi.”

Đỏ ửng lan từ trên mặt y tràn xuống cổ, da mặt Bùi Vân Thư tuy là trong lúc vô tình đã bị Chúc Vưu làm dày lên, nhưng vẫn không có đạt được độ dày dám nói mấy lời đó trước mặt tất cả mọi người.

Chúc Vưu lặn xuống dưới đáy nước, thừa dịp không ai nhìn hắn, sờ soạng kiểm tra hai huynh đệ nhà mình.

Chịu đau một chút, tối lại để phu nhân hôn hôn các ngươi, chỉ một cái thôi đã có thể làm phu nhân phồng má rồi, đến lúc đó nếu như có thể làm cho phu nhân thay phiên hôn từng cái một, vẫn là tương đối đáng giá.

Thậm chí còn muốn phu nhân đá nhiều thêm mấy cái nữa, Chúc Vưu nghĩ thầm.

__