Nguồn: hagiatrangblog.wordpress.com

Chương 94: Ngươi làm đau ta.

Vốn tưởng là chỉ trải qua tất cả thêm một lần nữa, nhưng không ngờ, tất cả đã sai ngay từ đầu rồi.

Vân Thành chỉ là một người đứng xem trong ảo cảnh, hắn nhìn chính mình đang tu luyện trong viện, tiểu sư đệ mới nhập môn nở nụ cười tươi như hoa nở dính bên người hắn, qua mấy ngày, tiểu sư đệ nói với hắn: “Nhị sư huynh, từ lúc đệ nhập môn đến giờ, vẫn chưa được gặp tứ sư huynh.”

“Đúng là nên gặp,” Vân Thành nghe thấy chính mình ôn hòa nói như vậy, còn giơ tay xoa xoa tóc tiểu sư đệ, “Đúng lúc nhị sư huynh cũng lâu rồi chưa gặp tứ sư huynh của đệ, hôm nay dẫn đệ đến thăm y nhé.”

Đến khi Vân Thành dẫn theo tiểu sư đệ đến sân viện của tứ sư đệ thì bắt gặp tứ sư đệ cả mặt đỏ bừng, hơi thở nóng rực đang tưới nước cho linh thực trong sân.

Vân Thành chỉ liếc mắt một cái đã nhận ra y nhiễm phong hàn, vội vàng kéo Bùi Vân Thư vào trong phòng, bắt mạch rồi đút đan dược cho y.

Ánh mắt Bùi Vân Thư sáng rực, tuy đang bị bệnh, nhưng tinh thần vẫn rất tốt, nở nụ cười vô cùng xán lạn với Vân Thành, “Sư huynh!”

Vân Thành bóp mặt y một cái, đanh mặt hỏi: “Sao đệ không chịu dùng đan dược?”

“Không muốn ăn, ” Bùi Vân Thư nói, “Đan được mà đệ có đắng lắm, đệ thà chịu bệnh chứ không muốn uống thuốc đắng đâu.”

Vân Thành nói: “Hồ đồ.”

Bùi Vân Thư cười đến hai mắt cong cong, y nhướng người về phía trước, nhào vào trong ngực Vân Thành, “Sư huynh, huynh cho đệ thêm mấy thứ đan dược không đắng được không.”

Vân Thành cũng nhịn không được nở nụ cười, “Được.”

Hắn chợt nhớ ra tiểu sư đệ hắn dẫn đến, quay người định bảo hắn lại đây, nhưng lại nhìn thấy tiểu sư đệ đang chăm chăm nhìn vào Bùi Vân Thư đang tựa vào lồng ngực hắn.

Vân Thành vỗ vỗ đầu Bùi Vân Thư, “Đây là tiểu sư đệ mới đến, đệ đã nghe qua rồi đúng không?”

Bùi Vân Thư từ trong ngực Vân Thành nhỏm dậy, mang gương mặt đầy nhiệt khí đi tới bên cạnh tiểu sư đệ, “Tiểu sư đệ, ta là tứ sư huynh của đệ.”

Tiểu sư đệ mím môi, lộ ra một nụ cười ngượng ngùng.

Từ đó về sau, tiểu sư đệ càng đến tìm Vân Thành nhiều hơn.

Vân Thành dẫn hắn tu luyện cùng, trong vòng một ngày đích thân dạy dỗ cho hắn nơi nào có linh khí dày đặc nhất, qua nhiều ngày, Vân Thành và tiểu sư đệ đã thân thiết hơn rất nhiều.

Mấy ngày nữa, tiểu sư đệ và hắn cùng ra sau núi hái dược thảo, đang hái được một nửa thì nghe thấy tiếng cười từ cách đó đó không xa truyền đến.

Vân Thành dẫn theo tiểu sư đệ đến đó nhìn, trông thấy một sợi dây thừng cột ngang qua thân hai cây cổ thụ, tứ sư đệ đang ngồi trên dây, tam sư đệ đứng sau lưng đẩy y.

“Tam sư huynh, đẩy mạnh hơn nữa đi,” Bùi Vân Thư bật cười ha ha, tiếng cười ngập tràn vui sướng, lúc người vút lên cao thì tóc đen cũng theo đó bay phất lên, vẻ mặt vô cùng vui vẻ, “Nếu huynh không phục vụ đệ đàng hoàng, đệ sẽ nói chuyện huynh bảo đệ giấu cho sư phụ biết.”

“Đừng!” Tam sư đệ vội vàng cười cười lấy lòng, còn cố ý thở dài một hơi, “Đúng là chỉ có tiểu nhân và nữ nhân là khó nuôi.”

Bùi Vân Thư quay đầu lườm hắn một cái, tam sư đệ lại dùng hết sức lực đẩy y lên, “Sư đệ tốt của huynh, đệ ngàn vạn lần phải giữ bí mật cho ca ca đó. Trên dưới sư môn này đệ thích nhất chính là sư phụ, nhưng huynh ít nhiều gì cũng có thể xếp thứ hai chứ?”

Vân Thành đứng một bên nghe, nhịn không được hừ một tiếng, “Hắn đi ra ngoài lịch luyện không biết bao nhiêu năm rồi, giờ mới về mà còn có mặt mũi nói câu đó.”

Bùi Vân Thư có cùng suy nghĩ với Vân Thành, y đáp lại y chang câu của Vân Thành vừa nói với tam sư huynh, lại kéo dài giọng nói: “Trong các sư huynh đệ, huynh có thể miễn cưỡng xếp hạng tư đó.”

“Thế thì chẳng phải là còn dưới cả tiểu sư đệ sao?” Tam sư huynh lấy quạt giấy ra phẩy phẩy quạt gió, “Được rồi, xem như huynh biết mặt đệ rồi nhóc không lương tâm, trong các sư huynh đệ, người mà đệ thích nhất, e là nhị sư huynh đúng chứ?”

Vân Thành bỗng nhiên cảm giác “mình” nắm chặt tay, nhịp tim cũng bắt đầu trở nên dồn dập, nhanh hơn.

Hắn đang mong đợi câu trả lời của tứ sư đệ.

Tứ sư đệ theo dây thừng lay động một chút, thuận theo lời của tam sư huynh nói: “Sư huynh nói đúng rồi.”

Trên mặt Vân Thành có nhiệt ý, hắn không kìm được lòng nắm tay đặt bên môi, nhẹ giọng ho một cái. Nhớ đến bên cạnh còn có tiểu sư đệ đang đứng, lại càng thêm thẹn thùng, hắn muốn xoay người cùng tiểu sư đệ trở lại, lại nhìn thấy được ánh mắt của tiểu sư đệ đang chăm chú nhìn hắn.

Chứa đầy hung hăng và đố kị, ác ý tối đen như mực bao phủ đôi con ngươi, nhưng chỉ trong một khắc, tiểu sư đệ liền cười khẽ, trong mắt đầy chế nhạo, “Nhị sư huynh, tứ sư huynh đúng là rất thích huynh.”

Vân Thư còn kịp tỉ mỉ nghĩ ngợi đã bị câu đó đánh tan, hắn buồn cười lắc đầu, dẫn tiểu sư đệ rời đi như bỏ trốn.

Sau đó, Vân Thành liền vô thức bắt đầu chú ý tứ sư đệ nhiều hơn.

Tứ sư đệ thích cười, tính tình lại hoạt bát, sau khi Vân Man đi lịch luyện trở về, y và Vân Man vẫn luôn có rất nhiều chuyện để tán gẫu. Tứ sư đệ thích linh thực linh thảo, những lúc thấy linh thảo nở hoa, y sẽ vô cùng vui vẻ. Tứ sư đệ còn thích uống trà, đặc biệt thích dùng sương sớm để Thanh Tuyền trà, buổi sáng y sẽ pha sẵn rất nhiều ấm, rồi uống từ sáng sớm đến tối.

Vân Thành còn có một phát hiện, hình như tứ sư đệ rất sợ đau.

Sư phụ Lăng Thanh chân nhân đối xử với tiểu sư đệ rất khác biệt, tính tình tiểu sư đệ cũng rất được người ta yêu thích, hai mắt Vân Thành thỉnh thoảng lại sẽ cố định trên người tứ sư đệ, cứ như vậy nên bị tiểu sư đệ phát hiện, tiểu sư đệ tìm một nơi vắng người hỏi hắn: “Vân Thành sư huynh, có phải huynh muốn kết làm đạo lữ với tứ sư huynh không?”

Vân Thành trầm mặc hồi lâu, đợi đến mặt trời chuyển về tây, hắn mới lên tiếng: “Đừng nói linh tinh.”

Hắn vội vội vàng vàng trốn tránh tiểu sư đệ, tiểu sư đệ ở đằng sau nói vọng đến: “Nhị sư huynh, đệ cảm thấy tứ sư huynh cũng rất thích huynh.”

Vân Thành đêm đó, không tu luyện nổi nữa.

Hôm sau đó, Vân Thành lại càng chú ý tứ sư đệ hơn nữa, nhưng rất nhanh hắn đã phát hiện ra, chỉ cần tiểu sư đệ xuất hiện trước mắt tứ sư đệ, tứ sư đệ sẽ chỉ nhìn mỗi tiểu sư đệ.

Bất kể là ở trước mặt sư phụ hay là trước mặt các sư huynh đệ, chỉ cần có tiểu sư đệ, Bùi Vân Thư sẽ chỉ chú ý đến mình hắn.

Tim Vân Thành từng chút, từng chút một chìm xuống.

Không lâu sau đó, có tên đệ tử khác phong làm quen với Bùi Vân Thư, sau khi thường xuyên qua lại, Bùi Vân Thư liền nói muốn xuống núi lịch lãm cùng với bọn họ.

Bọn họ đi chỗ nào cũng rất nguy hiểm, tiểu sư đệ lúc này mới thay đổi sắc mặt, ở ngay trước mặt tất cả mọi người lạnh mặt bác bỏ thỉnh cầu của Bùi Vân Thư, câu nào cũng rất cay nghiệt, nghe thôi đã thấy vô cùng tổn thương rồi, Vân Thành không biết các sư huynh đệ khác nghĩ thế nào, nhưng hắn cũng không muốn Vân Thư rời khỏi Vô Chỉ phong, nên cũng im lặng không nói gì.

Các sư huynh đệ không ai nói gì, cuối cùng Bùi Vân Thư hai mắt đỏ bừng, chợt nổi tính bướng bỉnh, “Ta vẫn muốn đi!”

Tứ sư đệ xoay người quay trở lại trong viện thu dọn đồ đạc, Vân Thành nhìn thấy trong mắt tiểu sư đệ biến hóa đen tối không rõ, sắc mặt tái xanh, sau đó, tiểu sư đệ liền tiến vào trong phòng sư phụ, không biết hắn đã nói gì, nhưng lúc trở ra, sư phụ đã nhốt Vân Thư sư đệ lại.

Sau khi Vân Thành biết được, ngoại trừ lo lắng, càng nhiều là một loại vui mừng bí ẩn.

Sư đệ bị giam trong viện của mình, đúng với một câu “kim ốc tàng kiều”, không bị người ngoài lừa lọc nữa, cũng không bị nhiễm trần tục thế gian, chính là cách tốt nhất.

Từ đó về sau, mặc dù chưa từng nói ra miệng, nhưng tất cả sư huynh đẹ như là đã cùng ngầm tuân theo một loại quy củ nào đó, không ai đến tìm tứ sư đệ trước, cũng không ai chịu nói chuyện với tứ sư đệ.

Khoác lên một cái mặt lạnh tanh, lập tức sẽ khiến sư đệ sợ hãi, sư đệ sợ hãi, là sẽ vô cùng ngoan ngoãn nghe lời.

Sau đó, trong một đêm tối nào đó, tiểu sư đệ đến tìm hắn, hắn uống rượu, dùng giọng điệu không biết là đang khoe khoang hay oán giận nói: “Tứ sư huynh cứ sáp vào đệ mãi, dáng vẻ đó của huynh ấy, cứ như là muốn kết làm đạo lữ với đệ vậy.”

Đêm đó không biết tiểu sư đệ đã rời đi khi nào, nhưng mà Vân Thành vẫn tiếp tục uống rượu uống mại đến hừng đông, đến khi mặt trời mọc lên hướng đông, ánh dương vàng rực trải đầy đất, hai mắt hắn vằn đầy tơ máu và ý lạnh, bước vào trong sân của tứ sư đệ.

Vân Thành rơi vào ảo cảnh đang ký gửi trên bản thể bỗng nhiên dâng lên một dự cảm không tốt.

Dự cảm không tốt đó theo bước chân càng lúc càng gần viện của sư đệ, cũng càng lúc càng nặng hơn, cuối cùng trong lòng thậm chí chợt ngưng lại, huyệt thái dương nhảy đến đau đớn.

Sau đó, hắn lập tức biết được này luồng dự cảm không tốt vì sao lại xuất hiện rồi.

Hắn cầm pháp bảo bản mệnh của sư đệ, dùng tư thái nhìn từ trên cao xuống chứng kiến sư đệ bò trên đất từng bước, từng bước một bỏ trốn.

Trong mắt sư đệ đong đầy ánh nước, đan xen là sợ hãi, y nói bằng giọng nức nở: “Nhị sư huynh, đệ không dám trêu chọc tiểu sư đệ nữa đâu, đệ sẽ rời khỏi sư môn, huynh tha cho đệ đi được không?”

Tiểu sư đệ bị phong tu vi ở ngay trước mặt hắn, đáng thương như một chú chim nhỏ gãy cánh.

Vân Thành không ngăn cản được chính mình, hắn thậm chí không thể nhắm mắt lại, không thể làm ra vẻ lừa mình dối người nữa, mỗi một vỏ kiếm rơi xuống người Bùi Vân Thư, mỗi một tiếng nấc nghẹn ngào cùng tiếng kêu đau đớn đầy hoảng sợ của Bùi Vân Thư.

Là mỗi một nhát đâm xuyên thủng con tim hắn.

Gió lạnh tràn ngập vào tận trong xương tủy, là hơi lạnh xuất phát từ sâu trong gốc rễ, Vân Thành không dám nhìn ánh mắt của Bùi Vân Thư, không dám nhìn mình đang làm gì.

Nhưng hắn lại bị ép nhìn hết tất cả, hắn nhìn từng chút một, cảm thụ từng chút một, ảo cảnh chẳng khác nào hiện thức, cảm giác khi cầm vỏ kiếm đánh xuống đùi vĩnh viễn không quên.

Thì ra tứ sư đệ kéo hắn vào ảo cảnh là có ý này.

Cõi lòng Vân Thành đã đau đớn đến độ chết lặng.

Hắn nghe được tiếng khóc khản đặc của Bùi Vân Thư trong ảo cảnh, nhớ lại trước kia y từng hỏi hắn hai lần: “Sư huynh, tại sao huynh lại muốn đánh gãy chân đệ?”

Thì ra tứ sư đệ là có ý này.

*

Không lâu sau khi Vân Cảnh và Vân Thành rơi vào ảo cảnh, sắc mặt hai người họ liền lộ ra một ít thống khổ, giữa mày cau chặt lại, song quyền nắm chặt.

Bùi Vân Thư không muốn quan tâm đến bọn họ nữa, y chờ Chúc Vưu đánh ngã tông chủ, đám ma tu nhìn thấy y như vậy, trong lòng thầm mắng y không ngớt, sau khi mắng xong, lại bắt đầu tự hỏi nên làm gì mới sống được đây.

Không chờ bọn hắn nghĩ ra, tông chủ bất khả chiến bại trong lòng bọn họ đã lảo đảo từ trên trời rơi xuống đất, Chúc Vưu đón đầu lao xuống, móng vuốt sắc bén xuyên qua lồng ngực tông chủ.

“…” Ma tu Hoa Cẩm môn thất kinh, “Tông chủ!”

Ánh mắt Bùi Vân Thư sáng ngời, y bay đến bên cạnh Chúc Vưu, nghiêng người qua nhìn tông chủ, “Chúc Vưu, hắn bị ngươi giết chết rồi.”

Trên người Chúc Vưu cũng đầy mùi máu tanh, hắn cũng chịu không ít vết thương nặng, ngay lúc này đang thở hổn hển, thấy Bùi Vân Thư đi lại đây, lập tức nắm vai y xoay người lại, bắt lấy cằm Bùi Vân Thư đè y ra hôn thật sâu.

Lệ khí và chiến ý chưa phát tiết ra hết giữa môi lưỡi quấn quýt giao hòa hóa thành một loại lửa nóng rực, Chúc Vưu ôm lấy eo Bùi Vân Thư, không kiềm được xoa xoa bóp bóp, vò y phục đến nhăn nhúm.

Sau Bùi Vân Thư có phản ứng lại, trên mặt xanh đỏ đan xen, nhấn đầu Chúc Vưu xuống, nhấc đầu gối thụi lên bụng hắn.

“Ngươi thành thật một chút cho ta, ” Bùi Vân Thư nghiến răng nghiến lợi, hận không thể nuốt sống thịt giao long, “Nếu còn lần sau nữa, ta sẽ luộc ngươi ăn luôn!”

“Ăn cái gì?” Thái dương Chúc Vưu ướt mồ hôi, hơi thở khô nóng, “Ăn long căn (trym rồng) của ta —— ”

Bùi Vân Thư vội bịt kín miệng của hắn.

Sau đó, Bùi Vân Thư vừa cẩn thận kiểm tra thi thể tông chủ một phen, xác định hắn đã chết tươi rồi, y xách Chúc Vưu rời khỏi đó, nhảy một cái đến chỗ Bách Lý Qua đang núp.

Đám ma tu Hoa Cẩm môn sau khi biết được tông chủ đã chết, một nửa là bi thương gần chết, một nửa là âm thầm vui mừng. Bọn chúng cũng không ở lại lâu, chỉ mấy khắc sau đã tẩu tán không còn ai.

Thanh Phong công tử nói: “Tông chủ chết rồi, bọn chúng cũng không cần phải lo độc trong người mình phát tác nữa.”

Bây giờ bọn Bùi Vân Thư mới biết thì ra trong cơ thể hắn còn có một viên độc đan, Thanh Phong công tử biết không thể lấy đó làm cớ, hắn mang Thụ Thần Đồ về Hoa Cẩm môn, có nguyên nhân là mình bị trúng độc, nhưng cũng bởi vì Thụ Thần Đồ là của tông chủ, chỉ có tông chủ mới biết phương pháp phá giải.

Hắn mang bọn họ đến, cũng là vì muốn tìm cách phá giải thả bọn họ ra.

Nhưng lúc này tông chủ đã chết rồi, vạn sự kết thúc, hắn nói những lời này cũng chỉ là tự rước lấy nhục, sẽ không có người tin tưởng. Thanh Phong công tử thấp giọng nói: “Ta mặc các ngươi xử trí.”

Lúc hắn nói lời này thì ánh mắt thẳng tắp nhìn về phía Bùi Vân Thư.

Bùi Vân Thư coi như không biết, cúi đầu hạ mắt, Chúc Vưu ở bên cạnh nghịch tay y, đùa nghịch ngón tay trắng nõn đến ửng hồng.

Bách Lý Qua ở một bên nói: “Trước đừng nói mấy chuyện này, Hoa Nguyệt vẫn còn đang ôm bé con kìa, tìm một nơi nào phong cảnh tú lệ gần đây đi, chôn cất đứa bé đã.”

Những người còn lại gật đầu, đi tìm phong thủy bảo địa. Bùi Vân Thư và Chúc Vưu đi theo saucùng, không biết Chúc Vưu xảy ra chuyện gì, tiếng hít thở vẫn luôn rất nặng, nghịch tay đủ rồi, lại cảm thấy màu sắc đó thật sự rất đẹp, bèn ngậm trong miệng mình nhẹ nhàng mút một cái.

Bùi Vân Thư lấy lại tinh thần, rút tay từ trong miệng hắn ra, lau qua lau lại lên y phục Chúc Vưu, “Sao ngươi cứ như trẻ con vậy.”

Chúc Vưu suy nghĩ một chút, hắn bây giờ mới đánh bại được một tên cường địch, đang trong thời điểm phấn khích, liền đáp: “Ta là trẻ con, có thể bú sữa không?”

Bùi Vân Thư nhớ lại lời trêu mình trước đó của hắn, có một chút tức giận, nhưng bỗng nhiên Chúc Vưu cong eo, cúi người bế ngang y lên, bỏ lại đám người đằng trước, ôm Bùi Vân Thư chạy thẳng về hướng ngược lại.

“Chúc Vưu,” Bùi Vân Thư tức vô cùng, cắn một cái lên vai hắn, “Đằng kia đang sắp chôn cất bé con, lúc này ngươi lại lên cơn hồ đồ gì nữa!”

Chúc Vưu: “Người chết không thể sống lại.”

Tròng mắt Bùi Vân Thư đỏ hoe, không biết là do tức giận hay là do xấu hổ, “Cút!”

“Ta cũng là trẻ con, ” Chúc Vưu cúi đầu, đè Bùi Vân Thư lại, thăm dò tiến vào kẽ môi y, bóp hai má, làm y phải hé miệng, “Ngươi phải thương ta, chăm sóc cho ta.”

Tinh lực dày đặc dằn vặt hắn, khiến hắn trở nên khác hẳn so với bình thường.

Lúc Chúc Vưu rời đi, đôi sợi chỉ bạc lóe lên ánh sáng xa hoa, Chúc Vưu lại cúi đầu mút môi y một cái, sau cùng Bùi Vân Thư giãy dụa kịch liệt, hắn còn giơ tay đánh lên mông Bùi Vân Thư như trừng phạt, đỏ mắt đặt Bùi Vân Thư lên trên thân cây, xé rách y phục, nghiêm túc làm trẻ con một hồi, uống no sữa.