Edit: Qiezi

Thuận miệng nói ra chuyện này, Từ Tử Nham cũng không nghĩ nhiều liền đi chuẩn bị cơm tối, hiện tại ngày nào sư phụ cũng qua chỗ hai người bọn họ ăn chực, lại còn luôn là kén cá chọn canh, khó chịu ghét cái này ghét cái kia, may mà nguyên liệu nấu ăn có thể hoàn toàn giao cho La Đại Cước, nếu không Từ Tử Nham thật đúng là muốn phát sầu tìm không thấy được nhiều loại nguyên liệu nấu ăn thích hợp như vậy đâu.

“Hạ Hầu Liên…” Khóe mắt Từ Tử Dung phiếm hồng, trong miệng nhắc đi nhắc lại tên này.

Y đương nhiên sẽ không quên Hạ Hầu Liên! Đó là một thiếu nữ cực kỳ đáng yêu, mười lăm mười sáu tuổi chính là thời điểm xinh đẹp như hoa, năm nay ca ca cũng mười lăm, là có thể kết hôn được rồi.

Kết hôn…

Con ngươi màu đỏ của Từ Tử Dung càng sâu hơn, chỉ cần vừa nghĩ tới nữ nhân Hạ Hầu Liên kia tương lai có thể trở thành tẩu tử của mình đã cảm thấy không thể dễ dàng tha thứ.

Tẩu tử, cháu trai…

Nếu ca ca có những người này e rằng sẽ đem mình ném qua một bên đi, nói đến cũng là, một người nam nhân có gia đình của mình, làm sao còn có thể quan tâm đến một đệ đệ không có quan hệ máu mủ gì với mình.

Màu đỏ trong mắt ngày càng đậm, khí tức trên người Từ Tử Dung bắt đầu tăng vọt, đồng cỏ xung quanh y bắt đầu nhiễm sắc hồng, sau đó từ màu đỏ dần dần gia tăng sẫm lên, phảng phất như thảm cỏ nhiễm máu dần dần lan tràn ra.

Tẩu tử? Cháu trai?

Ca ca là thuộc về y, y không cần loại đồ vật thừa thãi này.

Ca ca chỉ cần có ta là đủ rồi, ta có thể thỏa mãn mọi yêu cầu của ca ca!

Ca ca sẽ không thể thích người khác! Anh ấy là của ta! Là của ta! Không ai có thể cướp anh ấy đi!!!

Từ Tử Dung chỉ cảm thấy tất cả trước mắt đều nhiễm thành màu đỏ, trong mũi tràn đầy mùi máu tươi, trong miệng xuất hiện cỗ tanh ngọt.

“Tử Dung, ở bên ngoài làm gì vậy? Mau vào phụ ca một tay!” Bên trong căn phòng nhỏ, Từ Tử Nham lớn tiếng gọi.

“Tới!” Thậm chí Từ Tử Dung hoàn toàn không ý thức được màu đỏ trong con ngươi đã tan biến, chỉ là theo phản xạ trả lời một tiếng.

Nhìn ánh nến mờ nhạt hắn trong nhà gỗ, cũng không sáng sủa nhưng hết sức ấm áp.

Từ Tử Dung cúi đầu nở nụ cười, đời trước y vẫn cầu một phần tình cảm ấm áp này nhưng mà không được, đời này khó khăn lắm mới chiếm được, làm sao có thể dễ dàng tha thứ cho người khác cướp đi phần tình cảm này.

“Thật là ngu ngốc.” Tự giễu cười cười, Từ Tử Dung điều chỉnh tốt biểu tình trên mặt, nhẹ nhàng đi tới phòng bếp, liền vừa rồi trong nháy mắt, y đột nhiên nhớ tới đời trước người Từ Tử Nham thích chính là Bạch Hoa, mà Bạch Hoa —— là một nam nhân.

Y không biết hiện giờ ca ca có thích nam nhân hay không, nhưng mà cũng không sao, cho dù ca ca không thích, y cũng sẽ làm ca ca thích.

À… Không đúng, sửa đúng một chút, bất luận ca ca có thích nam nhân hay không, anh ấy đều phải thích mình.

Trong đầu nhớ lại thời điểm y bị vây trong thần đăng, “thưởng thức” những hình ảnh hạ lưu ghê tởm, y đột nhiên cảm thấy, nếu đem mặt của hai người dư thừa xóa đi, sau đó thay mình và ca ca vài, chẳng những không có chút gì chán ghét, ngược lại cảm thấy vô cùng hài hòa.

Đúng, chính là như vậy, nếu như ca ca nói cần một thê tử, ta có thể gánh vác trách nhiệm này.

Từ Tử Dung âm thầm quyết định trong lòng, ngay tại đây trong phút chốc, thống khổ đời trước bị nướng linh hồn dường như cũng không mãnh liệt như vậy. Y không khỏi thở dài trong lòng, tuy rằng lúc đó bốn tên cặn bã này không chút nào kiêng kỵ ở trước thần hồn của y biểu diễn các loại cảnh tượng hạn chế người xem, nhưng y lại bởi vì chán ghét nên đa phần thời gian đều không nhìn xem, bây giờ nghĩ lại có chút hối hận, ít nhất hẳn là muốn học phương pháp có thể làm ca ca sung sướng…

Nghĩ như vậy, Từ Tử Dung cúi đầu lặng lẽ nhìn hạ thân của mình —— được rồi, y hiện tại chính là nghĩ quá ca… Ít nhất nhìn trước mắt, y hẳn là nên nhanh chóng đề thăng thực lực, như vậy mới có thể đảm bảo bất luận là thời điểm những người khác có loại tâm tư này với ca ca, y đều có thể dùng tốc độ nhanh nhất để giải quyết.

Sau khi Từ Tử Dung đi vào trù phòng, một bóng người dần hiện ra tại nơi y vừa rời đi.

Quần áo La Đại Cước vẫn dơ bẩn như cũ, nhưng thần sắc trên mặt lại âm hàn như băng, hắn cúi người xuống, ngắt một cọng cỏ dại khô vàng màu đỏ nhạt từ dưới đất.

Tinh hoa của cỏ nhỏ dường như bị huyết sắc ép khô, mà khi mất đi linh lực của chủ nhân duy trì, cỗ huyết sắc đã dần dần nhạt đi.

La Đại Cước nhíu chặt ày kiếm, ngón tay dùng lực, cọng cỏ này hóa thành tro bụi.

Hắn nhìn chăm chú thật sâu về ánh đèn mờ nhạt lộ ra ở nhà gỗ, thần sắc trên mặt biến hóa không hiểu…

Buổi tối hôm đó, Từ Tử Nham nhận được một bức phù đưa tin của La Đại Cước, nói cho anh biết hôm nay hắn có việc, không thể ăn cơm tối.

Từ Tử Nham cũng không nghĩ nhiều, chỉ là đem thức ăn trù bị ban đầu giảm bớt phân nửa. Hai huynh đệ ăn uống no đủ xong liền tiến vào tĩnh thất bắt đầu tu luyện.

Cái gọi là tu chân không năm tháng, thọ mệnh tu sĩ tuy rằng kéo dài, thế nhưng muốn đề thăng tu vi cũng cần tổn hao thời gian dài để tu luyện.

Hiện giờ mỗi một lần tu luyện của Từ Tử Nham phải tốn chừng ba ngày, nếu như muốn bế quan, ít nhất cũng phải hơn nửa tháng.

Thời gian mấy tháng ngắn ngủi thoáng qua, rất nhanh liền đến ngày Thanh linh bí cảnh mở ra.

Sau khi nhận được phù tin tức của môn phái gửi đi, hai huynh đệ Từ gia bế quan trong tĩnh thất đi ra.

Trước khi bí cảnh mở ra được một tháng, Thanh linh ấn sẽ có phản ứng, mà lúc này cũng là thời cơ dung hợp Thanh linh ấn tốt nhất.

Thanh linh ấn của Từ Tử Nham là một viên trái cây màu xanh nhạt, khi anh dùng mới phát hiện, ở trong đó có ẩn chứa linh lực hệ lôi kinh người.

Miếng trái cây tan đi trong miệng, năng lượng bên trong bộc phát ra, với khí thế như chẻ tre xông vào đan điền của anh.

Đáng tiếc, cỗ lực lượng này tuy rằng mạnh, nhưng lại rõ ràng không có chiếm đoạt đan điền của anh như tia Thanh tiêu thần lôi thực lực cường đại.

Linh lực vừa tiến vào đan đầu, tia Thanh tiêu thần lôi giống như cá mập ngửi thấy mùi máu vọt tới, lôi quang màu xanh bọc lại phần lớn lực lượng hệ lôi, hai ba cái liền nuốt nó hầu như không còn.

Sau khi bị tia Thanh tiêu thần lôi thôn phệ, linh lực liền trở nên nhu thuận vô cùng, giống như tự thân Từ Tử Nham tu luyện ra linh lực, thành thật sáp nhập vào trong cơ thể anh.

Từ Tử Nham mặt lạnh lùng, từ lúc lên trúc cơ anh liền phát hiện đan điền mình có chút đặc biệt, trải qua thời gian dài thử nghiệm, trên cơ bản anh cũng đã xác định được tình huống không sai lắm.

Đối với anh mà nói, đây hoàn toàn là một niềm vui ngoài ý muốn, bởi vì cái này có ý nghĩa sau này thời điểm anh dùng linh đan, hầu như có thể hấp thu toàn bộ linh lực bên trong, không giữ lại chút nào.

Nói như vậy, tu sĩ dùng linh đan giỏi lắm chỉ có thể hấp thu bảy phần linh lực trong linh đan, này vẫn phải là tu sĩ sau khi dùng linh đan liền lập tức bắt đầu tu luyện mới có thể đạt được tới trình độ như vậy, nếu ở trong chiến đấu bổ sung linh lực, như vậy có thể hấp thu một nửa dược hiệu cũng đã muốn cám ơn trời đất.

Nhưng đan điền kỳ quái của Từ Tử Nham lại có thể hoàn toàn hấp thu hết dược liệu của đan điền, hơn nữa không cần anh chủ động khống chế, Thanh tiêu thần lôi sẽ tự động hoàn thành nhiệm vụ này.

Quá trình dung hợp Thanh linh ấn dưới sự hỗ trợ của Thanh tiêu thần lôi dễ dàng đến không thể tin được, Từ Tử Nham dường như chỉ cần dùng hai canh giờ liền hoàn thành xong chuyện này.

Miếng Thanh linh ấn của Từ Tử Dung là một cây cỏ nhỏ màu đỏ sẫm, y cũng chỉ hao tốn thời gian rất ngắn liền hoàn thành việc dung hợp.

Sau khi hai huynh đệ thu được thông tin ở môn phái liền vội vã chạy đến địa điểm tập hợp, phụ trách hướng dẫn bọn họ đi Thanh linh bí cảnh chính là một vị sư thúc kim đan kỳ, bởi vì địa điểm mở ra cánh cửa Thanh linh bí cảnh hàng năm cũng không giống nhau, chỉ có người dung hợp Thanh linh ấn mới có cảm ứng.

Ai cũng không dám đảm bảo cửa vào Thanh linh bí cảnh có thể giấu ở địa phương nguy hiểm hay không, bởi vậy ngoài trừ tu sĩ dưới cơ duyên xảo hợp thu được Thanh linh ấn đồng thời dung hợp thành công, tu sĩ của các môn phái khác trên cơ bản đều do một số cao thủ dẫn đội, đảm bảo an toàn cho những người này.

Có thể là người được chọn đi Thanh linh bí cảnh, không có người nào không phải là tinh anh các phái, nếu vận khí không tốt, chết trong thanh linh bí cảnh, vậy cũng chỉ có thể nói là mạng hắn không tốt, nhưng nếu chết trên đường tới, vậy những chưởng môn của những môn phái đó không phải đau lòng đến chết sao.

“Ừ, gặp không ít người quen.” Xa xa nhìn lại, trên quảng trường đứng hơn mười người tu sĩ thanh y, Từ Tử Nham thấy trong đó không ít thân ảnh quen thuộc.

Ngoại trừ Vệ Kình là bởi vì là đệ tử nội môn trong khảo hạch lấy được Thanh linh ấn ra, Lặc Hổ và Hạ Hầu Liên cũng xuất hiện trong đội ngũ.

Đại bộ phận những người khác anh cũng không nhận ra, nhưng mà cũng có một vị không tính là người quen xuất hiện.

“Kỳ Liên sư huynh, đã lâu không gặp.” Thời điểm Từ Tử Nham thấy Kỳ Liên Hồng Vân, cười híp mắt chào hỏi.

“Tại sao lại là ngươi!” Kỳ Liên Hồng Vân thất kinh, nhưng nghĩ tới nghĩ lui, với thực lực của tiểu tử này, thu được một miếng thanh linh ấn tựa hồ cũng là chuyện rất bình thường.

“Sư huynh không muốn gặp lại ta sao?” Từ Tử Nham kinh ngạc nói, anh thực sự không nhớ đã làm gì sai với vị sư huynh này, làm sao đối phương lại có biểu tình như vậy?

“Không có…” Kỳ Liên Hồng Vân chật vật nở một nụ cười. Muốn hắn nói cái gì? Nói hai huynh đệ các người là điềm xui của hắn? Ca ca làm hại hắn phải ở Luyện Công Đường chịu phạt một năm, mà đệ đệ là dễ dàng đánh bại, áp chế tu vi của hắn, còn treo hắn lên trước mặt những sư huynh đệ khác, đã mất mặt một lần?

Kỳ Liên Hồng Vân rốt cuộc đã nhìn ra, hai người này chính là điềm xui của hắn! Chỉ cần gặp phải bọn họ, khẳng định không có chuyện tốt!

Đối vị Kỳ Liên sư huynh này, Từ Tử Nham coi như là có ấn tượng, nhưng mà một năm trước vẫn không có thấy qua hắn, vừa mới bắt đầu anh còn tưởng rằng đối phương ra ngoài làm nhiệm vụ, sau này lại nghe ngóng mới biết được, thì ra tròn một năm nay, đều ở Luyện Công Đường khổ công tu luyện.

Chậc chậc, ở trong lòng Từ Tử Nham rất ủng hộ Kỳ Liên sư huynh này, cái loại địa phương như Luyện Công Đường, anh vì ăn cướp Thanh tiêu thần lôi, đợi nửa năm đã mệt muốn chết, vị sư huynh này lại có thể ở đó tròn một năm, thật là làm cho người ta kính nể không thôi.

“Kỳ Liên, ngươi ở đây làm gì?” Một thiếu nữ dung mạo tuyệt diễm chậm rãi đi tới, thời điểm thấy huynh đệ Từ gia, ánh mắt lóe sáng, dường như có chút tức giận.

“A, Tuyết Nhạn, ngươi tìm ta sao? Vừa vặn, ta cũng có việc tìm ngươi, chúng ta qua bên kia nói đi.” Lời còn chưa dứt, Kỳ Liên liền vội vàng lôi kéo Tuyết Nhạn ly khai, lưu lại một bóng lưng tiêu sái cho huynh đệ Từ Tử Nham.